Dành cho những người thích đùa, không đùa mà thích xin mời tham gia! (3 người xem)

  • Thread starter Thread starter tsf
  • Ngày gửi Ngày gửi
Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Office Cartoon! (How to survive da day at the office!)

image001-1.jpg

image002-1.jpg
 
Truyện ngắn 75 chữ

Tại một trường đại học, người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí. Bài được giải cao nhất thế này:
“Lạy Chúa” - Nữ Hoàng tự nhủ - “Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ?"
 
Chuyện dấu nặng:
Một chục chị đội một chục sọt hột vịt lộn bị một bọn lạ mặt chặn lại tại trụ cột điện, chục chị sợ chạy lại gọi một chục cụ. Chục cụ chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận. Bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ rượt kịp. Bọn lạ mặt bị chục cụ đập - nện, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ... mọi bộ phận!
 
Chuyện dấu sắc:
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Chú Tám vốn rất thích bắn thú chót vót núi. Chú thích bắn thú bán, chú thích thú lắm. Chú thích nhất bắn chó sói bán. Thứ sáu tháng tám, chú đứng bắn súng, chú Tám thấy chó sói, quá khoái chí chú tới dí nó tới khúc trống vắng, đá đít nó. Nó biết chú sắp giết nó, nó khóc lóc, nó hú. Bố nó, má nó, thím nó, bác nó ngóng thấy biết nó sắp chết, thế mới kéo tới cứu nó, táp tới tấp chú Tám. Bố nó cắn mắt cá chú, bác nó cắn đít chú, má nó cắn móp má chú, thím nó cắn rứt cái trán chú. Chú hét toáng! Nó thích thú đứng ngó chú hét. Thế mới nói chú Tám hết dám bắn thú! [/FONT]
 
Chuyện ko dấu:
Ôi Berlin World Cup, gây bao đam mê cho anh tôi yêu, cho con tôi. Đêm khuya lo anh không cho tôi yên, hai cha con la hô luôn đêm, tôi lo cho anh mai không lên cơ quan.
Bao đêm qua anh luôn bên tivi xem banh lăn trên sân Berlin, anh không sao quên, cho tôi yên thân.
Nhưng không sao em lo cho hai cha con: Heneiken, phô mai nhâm nhi xem cho vui.

Brazil ra sân chung Croatia, xem Ronaldo chơi samba trên sân. Bên ti vi cha con ăn thua, cha Brazil, con Croatia. Sao đây zô nhưng không zô, anh la to. Hai cha con thi nhau tranh la.

Sau cơn phong ba, anh vui, con than, cha con chung vui ăn thua. Em mong hai cha con dăm ba chai cho vui, không theo “dân chơi” chơi ăn thua.
Đêm canh ba mong anh xem xong mau vô sân em, anh đam mê World Cup không quên đam mê em.
Đêm mai cho con xem thôi, anh xa World Cup, vô sân em. Hô zô đi anh.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Chuyện dấu huyền:
Chiều chiều, Mèo buồn, Cò thì lòng vòng ngoài đường. Mèo bèn mời Cò vào nhà cùng "xoè" bài cào. Cò "thèm" bài, vào liền. Ngồi vào bàn, Cò nhìn Mèo, Mèo nhìn Cò, lòng cùng mừng (vì "người tình" nhìn mình mà!).
Cò cùng Mèo xoè chừng mười bàn. Cò bàng hoàng vì từ đầu giờ toàn bù. Cò bèn cười cười hiền lành: "Mèo nè, Cò về nhà, bà Cò chờ, còn tiền thì... Cò đền từ từ, mình là "bồ tèo" mà!"
Nào ngờ, mèo gầm gừ: "Mười ngàn mà từ từ à? Đừng hòng!"
Đời Cò tàn rồi, vì... bài cào
 
Hi.. hi... là sai chính tả ấy mà..
 
Thuyết tương đối!

- Ba ơi, hãy cho con một ví dụ của thuyết tương đối.

- À… ừ, thuyết tương đối có nghĩa là không có gì tuyệt đối. Chẳng hạn như bị rớt mạng Internet năm phút thôi mà con cảm thấy như là cả giờ đồng hồ.&&&%$R

Ngược lại, khi đang chat thì hàng tiếng đồng hồ cũng chỉ cỡ bằng năm phút thôi.-\\/.

________

@ba: thấy mấy ngày nay ba than nhìu quá, nên post bài này cho ba đỡ bùn!.-=.,,
 
Thư gửi thầy giáo

Thưa thầy kính mến!

Đến giờ phút này em mới dám cầm bút viết thư cho thầy. Không phải vì em bận (em còn bận gì nữa đâu!), không phải vì em lười, mà vì em cần có thời gian tìm ra con đường của mình.

Như thầy đã biết, em rất khó khăn vượt qua kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, hay nói khác đi, là em suýt chết, suýt trượt. Nhưng không sao, mà suýt trượt không phải là trượt, em vẫn may mắn lọt qua cửa. Phải thú thực em hiểu điều ấy một phần cực lớn nhờ công của thầy đã tận tâm dìu dắt một đứa kém như em. Ơn đấy em không bao giờ quên.

Nhưng đến kỳ thi đại học thì em trượt. Đấy là kết quả tất yếu, là chân lý không gì lay chuyển nổi sau những giờ phút bi-da, những năm tháng chơi trò chơi điện tử và những đêm dạo phố. Thú thực với thầy, ngay trước khi thi em đã không tin là mình đậu và sau khi thi, niềm tin đó trở nên vững chắc như thành trì.

Thầy ơi!

Như vậy là đùng một cái, một chàng trai mười bảy tuổi như em, buổi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt, đánh răng không biết phải làm gì. Đi làm thì chưa có nghề, đi học thì chưa có nơi còn đi chơi thì không phải lúc nào mẹ cũng cho tiền.

Nếu xét theo quan điểm thông thường, em phải lo lắng. Và thầy yên tâm, em cũng rất lo vì dù tệ hại tới đâu, em cũng hiểu rằng con người phải có cách sống. Cách đó hoặc phải học, hoặc phải được di truyền hoặc phải tự mày mò ra.

Và thầy ơi, tuyệt vời làm sao, hạnh phúc làm sao khi em đã mò ra rồi. Sau một tuần không có chuyện làm, ngồi trước ti vi, em đã phát hiện ra mình có khả năng trở thành một công dân tốt, một chàng trai tuyệt vời mà chẳng mất công đèn sách, mất công tu dưỡng gì cả.

Đọc đến đây, chắc thầy sẽ hỏi ngay: em định trở thành một kẻ phi pháp, một tên lừa đảo hay buôn lậu à? Không đời nào, thưa thầy, vì có một thứ thầy dạy em thấm thía là dù có gì xảy ra vẫn phải là kẻ lương thiện.

Cách thành đạt lương thiện vô cùng, thậm chí còn luôn luôn được cổ vũ. Nó đơn giản chỉ là cách làm theo những lời khuyên trong quảng cáo, thưa thầy.

Sau khi theo dõi quảng cáo mê mệt một tuần liền, em hiểu một cách sâu sắc rằng ngay khi ra đời, muốn thông minh chỉ cần chọn đúng loại sữa nào đó, muốn vui khỏe thì cần chọn đúng loại tã lót nào đó còn muốn làn da hồng hào đáng yêu chỉ cần chọn không nhầm sữa tắm là xong ngay.

Rồi lớn lên chút nữa, việc của em là tìm được đúng loại thuốc bổ hoặc loại bột ra sao. Nếu chọn chính xác thì em sẽ biết đá bóng như Maradona hoặc chí ít cũng như Công Minh. Thỉnh thoảng khi đá mệt, thì chớ có dại mà nghỉ ngơi, phải dùng nước tăng lực, còn khi bị chấn thương, vấn đề chẳng phải bác sĩ, mà loại keo dán nào.

Nhưng chắc thầy cũng đồng ý rằng con người muốn phát triển không phải toàn cơ bắp mà còn cần tác phong, thái độ. Thầy yên tâm, em cũng nhờ ti vi khám phá nốt rồi.

Để thành đạt, em chỉ cần biết chọn đúng loại hãng máy bay để đi. Muốn được yêu, được chia sẻ, em đâu cần học văn, học sử hay học bất cứ cái gì, em chỉ cần chọn đúng loại sim điện thoại. Còn muốn tự tin, trời ơi, quá dễ, em chỉ cần chọn đúng dầu gội đầu. Sau này khi lập gia đình, muốn cả nhà hạnh phúc, em chỉ cần chọn đúng loại bột nêm hoặc loại xe hơi.

Ôi thầy ơi, nhờ ti vi em phát hiện ra thành công thật là đơn giản, em mới hiểu rằng một loại xà bông tắm còn quyến rũ hơn bằng giáo sư và một cách uống bia cũng tìm được bạn bè trên toàn thế giới.

Vượt lên tất cả, để trở thành một con người cao quý, mang tính nhân bản, em chỉ cần tìm ra công nghệ điện thoại. Rồi sau đó, khi tuổi đã cao, sức đã yếu, em cũng chả hề lo lắng vì có thuốc trị viêm đại tràng và thuốc dưỡng não.

Thầy ơi!

Đúng là biển học vô bờ, và không phải ngẫu nhiên mà chúng ta đang sống trong thế kỷ thông tin. Ti vi không những chỉ cho em cách chọn, mà trong toàn bộ các trường hợp, đều chọn sẵn cho em rồi.

Do đó, em không bi quan, không thất vọng chút nào về tương lai của mình. Em muốn báo để cho thầy đừng quá lo lắng. Em chúc thầy sức khỏe, nếu thầy có vì em mà khó ngủ, trằn trọc hay nhức mỏi, thầy hãy dùng “Hoạt huyết dưỡng não” là khỏi ngay, thầy nhé.

Em trò cũ
(Theo BáoThanh Niên)
 
Thư gửi thầy giáo (Lá thư thứ 2)

Thưa thầy kính mến!

Lần trước em đã viết thư cho thầy báo rằng mình trượt đại học. Hôm nay, em xin tiếp tục trình bày cho thầy rõ, nguyên nhân chính của việc rớt này là điểm thi bài lịch sử bằng không.

Nghe đến đây chắc thầy rất giận em. Hơn ai hết, em hiểu thầy tin chắc rằng lịch sử là một kiến thức quan trọng, có lịch sử mới có hiện tại và có hiện tại mới có tương lai. Một kẻ không thuộc lịch sử chẳng khác nào một mảnh bèo không biết tách từ đâu ra.

Em cũng cảm thấy rằng việc nhận điểm không lịch sử này, em thực có lỗi với thầy và có lỗi với mọi người xung quanh. Làm sao có thể chấp nhận một học sinh không biết Quang Trung là ai? Chả hiểu Lê Lợi khởi nghĩa năm nào và tưởng Hai Bà Trưng là chị của ba bà Triệu, chưa kể vô số những nhân vật anh hùng khác mà em thường nhầm lẫn lung tung.

Nhưng thầy ơi, thầy đừng buồn quá, vì chắc thầy cũng biết thi cử chỉ là một khía cạnh của tri thức, và em, tức học trò của thầy, hoàn toàn không dốt như người ta vẫn tưởng.

Em cảm nhận một cách sâu sắc rằng lịch sử không phải chỉ là những gì đã qua, mà còn đang hiện hữu. Lịch sử cũng như điện thoại di động và ti vi, tủ lạnh, đang mang tính toàn cầu.

Cho nên việc em thiếu thốn kiến thức lịch sử Việt Nam, không hề ngăn cản em có một kiến thức sâu rộng về lịch sử đủ thứ, và chuyện em kém cỏi về Trần Hưng Đạo không hề có nghĩa rằng em kém cỏi về Jăng Don Gun.

Đọc tới đây, lập tức thầy hỏi Jăng Don Gun là ai? Anh ấy khởi nghĩa ở đâu và lên làm vua khi nào? Thưa thầy, theo em hiểu (và rất nhiều bạn bè em hiểu) Jăng Don Gun là một anh hùng, phẩm chất cao quý nhất của anh là đẹp trai và hiểu về anh tức hiểu về lịch sử phim... Hàn Quốc. Em vui mừng báo cho thầy biết, để thầy qua đấy có thể tự hào, ngoài Jăng Don Gun, em còn nắm rất vững về Ji Kun Ki, về Gia Ka Gio, về Pak Si Quac... là những ca sĩ và tài tử xứ Hàn.

Em có thể lúng túng về An Dương Vương, nhưng em thông thạo làu làu Chương Tử Di, Lương Gia Huy và Châu Tinh Trì. Thầy biết Nguyễn Trãi làm bao nhiêu bài thơ và Bình ngô đại cáo gồm bao nhiêu dòng chứ gì? Em thì biết chắc Lương Triều Vĩ đã yêu mấy lần, Lý Gia Hân đã mấy đợt mua nhà mới và Châu Nhuận Phát thích lái xe nào trong các kiểu xe hơi. Thầy biết Nguyễn Du sinh năm bao nhiêu và đi sứ mấy lần, còn em biết Trương Mạn Ngọc đang yêu ai và đang sắp ly dị ai, Quách Phú Thành có con riêng hay không và Củng Lợi đeo chiếc vòng kim cương trị giá bao nhiêu triệu.

Thầy có thể đọc thuộc lòng một bài thơ của Lê Thánh Tôn, còn em có thể đọc thuộc lòng một chương của Tây du ký hoặc một hồi của Tam quốc chí. Thầy có thể nắm rõ Dương Vân Nga, nhưng em lại biết tường tận về Võ Tắc Thiên hay Từ Hi Thái Hậu.

Đấy là em còn chưa kể hết những kiến thức rộng lớn của em về lịch sử các vĩ nhân hiện đại Mỹ, Nhật, Thái Lan hay Singapore. Chỉ cần nhắc tới tên một ca sĩ hay một tài tử, em sẽ biết ngay họ có mấy áo, mấy quần và mấy bận đánh ghen.

Thầy sẽ kinh ngạc hỏi em biết những kiến thức phong phú và đa dạng ấy ở đâu? Thưa thầy, ở mọi nơi, thầy ạ. Trên sách báo, trên ti vi, trên màn ảnh chả ngày nào, chả giờ nào không nhắc đi nhắc lại những chuyện về các danh nhân ấy, khiến bất cứ đứa trẻ con nào cũng thuộc lòng nhưng tuyệt đối không có gì cho các nhân vật của ta cả, hoặc có thì trình bày cũng rất khó xem.

Thầy kính mến.

Em viết thư này để thầy đừng thất vọng. Học trò của thầy có thể kém sử nước nhà, nhưng sử thế giới thì không hề thế. Đấy là một bằng chứng hiển nhiên. Thầy cứ tin rằng với mớ kiến thức này, em đủ sức chuyện trò trong các quán cà phê và đánh giá được những sự kiện xã hội. Thầy hãy tin tưởng ở em thầy nhé, em là một kẻ luôn luôn tìm cách học hỏi nếu như sự học hỏi được tiến hành một cách hấp dẫn và đúng với cảm xúc tươi trẻ của mình.

Học trò mãi mãi của thầy

(Theo Báo Thanh Niên)

_____________

Hic hic...đọc 2 lá thư này mém xỉu!!!.
 
Phép cộng có nhớ

Giờ học toán về phép cộng có nhớ; Cô giáo gọi 1 học sinh cá biệt:
- By, hãy cho cô biết 4+6 bằng bao nhiêu;
Sau một hồi loai hoai, cu By trả lời: Dạ 10;
- Rất tốt, hôm nay em tiến bộ nhiều; nhưng em hãy đứng lên & trả lời;
Vậy 7 + 2 bằng bao nhiêu?
Sau 1 thời gian bé By ngọ ngoặi ngón tay & trả lời dõng dạc: thưa cô, chín ạ!
- Làn cuói cùng, em hãy bỏ tay vô hai túi quần & trả lời: 6 + 4 bằng bao nhiêu;
- Sau một hồi lúng túng, cu By hét lên: Mười một, thưa cô!

Đố các bạn, sao cu By làm ra kết quả như vậy?
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Chắc túi quần bị lủng... ha... ha..
 
Mấy bác này, đầu óc gì á...
Đơn giản là vì cu By trả lời sai.
Nó là học sinh cá biệt, nói nôm na là hơi bị khờ, mỗi khi làm toán nó phải ngọ nguậy hai tay, gãi đầu bức tóc gì đó mới làm được, còn bi giờ nhốt hai tay nó vào túi quần, không cho nó ngọ nguậy hai tay với nhau, làm nó lúng túng, thì đương nhiên nó trả lời sai thôi (hồi nhỏ em y chang nó nên em hiểu...)
Phải không các bác?
 
Trái tim có chân!

(/ào những ngày này năm trước, phòng giáo dục quận hay cữ cán bộ đến tận các lớp học dự giờ;
Cũng theo thông lệ, cô giáo dạy môn sinh vật ở một trường nọ cũng đã chuẩn bị theo í kiến chỉ đạo của Ban giám hiệu;
Sau tiết chào cờ đầu tuần là tiết giảng của cô;
Hôm nay không khi lớp học trang nghiêm hơn mọi ngày, nhưng trình tự vẫn là cũ:
- Hôm nay cô kiểm tra miệng bài cũ! Em nào cho biết cấu tạo của quả tim?
- Rất nhiều bàn tay dơ lên;
Trong đó một học sinh cá biệt (lại cá biệt!) không những dơ hai tay mà còn chồm lên & hét váng cả lớp
- Thưa cô! Em, Em ạ!
Cô giáo ngần ngừ, như theo ánh mắt của thanh tra giáo dục quận nên đành:
- Em Tèo nói xem sao?
- Thưa cô trái tim có chân ạ!
- Cả lớp được phen cười ồ lên, Cô giáo thì đỏ mặt & gặn hỏi:
- Sao em nói như vậy, Như vậy là như thế nào!
- Thưa cô, tôi thứ bãy, em nghe bố em nói:
" Trái tim thân iêu của anh ơi! Hãy zạng chân ra xíu nữa!
 
Vợ tôi nói Tiếng Tây



Tôi có con vợ thật là không nói nổi
Nó bật tiếng Tây thiên hạ hoảng hồn kinh
Cái tên cúng cơm của nó là Nguyễn Thị Sình
Vậy mà nó dám đổi lại là Ma-đờ-moaden Ma-rỉ!


Vọng cổ

1 Có câu: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”, ông già vợ tôi ngày xưa đã từng làm hương quản, xách ba-ton đi dạo xóm bọn bất lương nghe tiếng phải...

...kinh hồn. Mỗi khi bắt được một tên trộm đạo ở trong làng. Ổng ngồi dựa ngửa trên ghế trường kỷ giữa nhà rồi bật một hơi: - Ê, biện, mầy “răng-xanhnhơ- măng”(Điều tra) thằng này rồi làm “rắpbo”( Báo cáo) để ngày mai tao giải nó lên “Đề-lêghê”(Chủ quận) để ổng cho nó nghỉ mát “sítmoa”(6 tháng) về cái tội “vô-lưa”(Ăn cắp) nghe mậy. Ê, tên kia, “mẹc-cơ-rơ-đi toa”(Tiếng chửi thề), tại sao ở trong làng này mà “toa” không nghe danh của “mỏa”.

2. Ổng cho vợ tôi ra tỉnh học tiếng Tây mấy tháng, ngày trở về quê ổng hối bầy trẻ làm gà làm vịt đãi bà con trong buổi tiệc ăn mừng. Muốn lấy le với khách, ổng kêu vợ tôi ra để thử sức con mình. Ổng cầm cái chén đưa lên, hỏi: “Cái này tiếng Tây kêu bằng gì ha?”. Vợ tôi đáp: “Dạ, kêu bằng “Lơ cái chén sờ”! Khách khứa khúc khích cười làm ông nhạc tôi hơi mắc cỡ. Ổng cầm cái tô lên, hỏi: “Còn cái này, tiếng Tây kêu bằng gì, con há?”. Vợ tôi đáp: “Dạ, là “Lơ cái tô sờ”! Ông già vợ tôi giận quá, bưng cái mâm đập lên đầu vợ tôi một cái và nói: “Vậy tao cũng biết cái này là "Lơ cái mâm sờ" vậy, trời ơi cái thứ Tây sình mà cũng gọi là Tây!”.

3. Vậy mà vợ tôi có tởn đâu. Bữa nọ có ông Tây tào cáo đi bắt rượu lậu, ổng cột con ngựa sơ ý thế nào mà con ngựa sút dây chạy mất. Ổng thấy vợ tôi đứng xớ rớ gần đó, ổng bật tiếng kêu ra hỏi: “Chị có thấy ai ăn cắp ngựa của tôi không?”. Vợ tôi không biết ất giáp gì cũng trả lời đại: “Ùy mông-xừ”. Ông Tây hỏi tiếp: “Chị có quen với thằng đó không?”. Vợ tôi “ùy” nữa. Ông Tây quát: “Bộ chị đồng lõa với ông ấy phải không?”. Vợ tôi “ùy” nữa. Ông Tây giận quá, quát: “Bây giờ chị có bằng lòng đưa tôi đi bắt thằng đó không?”. Vợ tôi nãy giờ “ùy” hoài, bây giờ thấy ông Tây nổi giận, nó quýnh, liền đổi giọng: “Nông, mông-xừ”. Ông Tây giận quá sai lính bắt vợ tôi về nhà làng đóng trang hết nửa buổi, chừng vỡ lở ra ai cũng cười nhào lăn và kêu ngạo rùm trời.

Nói lối

Một bữa nọ, tôi với nó xuống bến tàu hóng gió
Thấy một chị Tây đang phe phẩy chiếc mùi soa
Tiễn anh lính lê dương trở về nhà
Tàu sắp sửa kéo neo tách bến.


Vọng cổ

4. Không biết vợ tôi có cảm hứng cách nào mà nó hò lên mấy câu nghe đứt gan đứt ruột, làm mấy anh lính lê dương nước mắt chảy...

... ròng ròng.
Hò ơ, ăng- tăng-đồng súp-lê sà-lúp(Nghe tiếng còi tàu)
Tú sơ là xừ cúp mông cưa(Trái tim muốn vỡ ra).
Xừ ơi lòng mỏa đu-lưa(Đau lòng),
Xừ về Ma-rốc bao giờ mới gặp nhau…

Thánh thần ngó xuống mà xem.
Vợ tôi sanh chứng nên hò bằng tiếng Tây.
Thẹn thùng đỏ mặt tía tai.
Tôi lôi con vợ quý chạy ngay về nhà.

5. Tôi với vợ tôi thật là hai thái cực, tảng sáng tôi thích điểm tâm bằng xôi vò cháo đậu, thì vợ tôi nó đề-rên-nê(Ăn điểm tâm) bằng thịt nguội bánh mì, đi đâu tôi thích áo dài khăn đóng còn vợ tôi ních vô một bộ đồ đầm, khách khứa tới nhà tôi lễ phép nói: “Thưa ông bà mạnh giỏi” thì vợ tôi nó châm một hơi: “A lô, bông-rua mông-xừ, ma-đàm, xa-vaden?(Chào ông chào bà mạnh giỏi)”. Rồi nó day qua nói với tôi: “Ê, toa, pọt-tê moa đơ cà phê ô-lê, mẹc-xi toa(Mang cho tôi hai ly cà phê) hả? ”. Tôi không biết nó nói giống gì nên đứng làm thinh như ngỗng đực làm cho nó nổi xung la ó um trời.

6. Cảnh cơm không lành, canh không ngọt luôn luôn xảy ra trong gia đình tôi cũng tại ba tiếng Tây mắc dịch. Vợ tôi nói: “Đàn ông gì mà không biết pạt-lê phăng-xe(Nói tiếng Pháp), không biết xi-vi-lidê(Vinh dự), không biết ga-lăng, em-bô-litết!”(Vô lễ). Tôi nổi đóa, trả lời: “Mình cũng vậy chứ mấy thứ, mình là đàn bà mà không biết nấu cơm sờ, mình chỉ giỏi cái việc dồi phấn - sờ, thoa son - sờ. Thôi thì tôi với mình kể từ nay nẻo ai nấy đi đuờng ai nấy bước để cho mình tự do nói tiếng Tây sờ”.

Tôi vừa mới nói dứt câu
Tức thì lỗ mũi ăn trầu một khi.
Nó mắng tôi là mẹc-cờ rơ-đi
Phẹt-mê la-bót(Đóng cửa) tao đạp mầy ra sân!

Soạn giả: VIỄN CHÂU
VĂN HƯỜNG ca​
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Ai giúp mình dịch sang tiếng Việt các phw thức này với:

Intersect( Target, MyRng)

Union( MyRng, Target )


(ó ví dụ càng tốt!$@!!

Rất xin cảm ơn trườc!
 
Ủa, bác SA mà cũng post bài lộn box sao ta?
Hay là dành cho những người thích đùa đây ?
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom