xuan.nguyen82
Thành viên tích cực


- Tham gia
- 29/9/10
- Bài viết
- 1,548
- Được thích
- 8,043
- Giới tính
- Nữ
- Nghề nghiệp
- Human Resource Director
Kieu nay phai kiss cung cuncon hát thôikiểu này phải hát cùng cuncon_kiss thôi...
Kieu nay phai kiss cung cuncon hát thôikiểu này phải hát cùng cuncon_kiss thôi...
Kieu nay phai kiss cung cuncon hát thôi
Hehe chị ơi đã KISS rùi sao hát dc ta???![]()
Ai cũng muốn mình được hoàn hảo mọi thứ, cả vật chất lẫn tinh thần, nhưng có những người phải chịu hoàn cảnh nghèo khó, hoạn nạn, gặp thất bại trên đường đời, thất tình, kém nhan sắc, có cs gia đình không như ý muốn...gặp những bất hạnh ấy, bạn sẽ sống như thế nào?
Không ai trong chúng ta có thể chọn cho riêng mình những điều mình muốn.....Nếu hoàn cảnh hiện tại không tôt đẹp thì sao ta không tự thỏa hiệp với bản thân mình để sống tôt hơn? Ngạn ngữ có câu " đừng sống theo điều ta ước muốn mà hãy sống theo điều ta có thể" để nhắc nhở chúng ta không nên quá xa vời mộng mơ mà hãy nên trân trọng những gì ta đang có.
Tôi đã từng thất bại, thất bại nhiều lần trong cuộc sống....Tôi đã từng bi quan, chán nản đến tuyệt vọng, nhưng có những người bạn đã đến bên tôi, đã động viên an ủi, đã nắm lấy tay tôi đi tiếp chặng đường đầy chông gai và thử thách....Tôi cảm nhận được hơi ấm từ tình cảm đó, cảm nhận được cái nắm tay rất chặt....cảm nhận đươc sự quan tâm và chia sẻ....Những lời động viên ấy đã tiếp cho tôi sức mạnh để nhìn nhận tương lai. Cảm ơn bạn đã đến với tôi, đã giúp tôi hiểu rằng, hạnh phúc trên đời đâu phải chỉ có tình yêu!
Cuộc sống này còn có bạn... nghĩa là còn có tôi.Tôi tin rằng tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi cùng thời gian và năm tháng.....Tình bạn của chúng ta có bắt đầu nhưng không bao giờ kết thúc! Tôi tin như thế!
“Lá thư này anh viết cho em không phải để xin lỗi và cũng không cần xin lỗi. Anh chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình. Em nói đúng, có lẽ anh đã bôi nhọ hình ảnh bộ đội cụ Hồ, bôi nhọ đồng đội và chính bản thân mình. Nhưng em đâu biết rằng, anh đã mong thư em như thế nào…anh ước gì anh không nói những lời nói đó với em…nhưng…
Em viết thư rất hay, mắng anh cũng thật tài, thật không hổ danh khi em đi thi học sinh giỏi Văn cấp quốc gia..em đã mượn gió để bẻ măng, em đã lợi dụng Vinh để mắng anh, cả 4 trang giấy em toàn dùng những câu nói vô cùng sâu sắc mà chua chát, đã gần 2 năm nay, anh chưa được nhìn tận mắt 1 người con gái nào khi họ nổi máu tam bành.
Em nói em mong chúng ta bắt tay hòa giải ngừng chiến tranh, nhưng anh vẫn nghi ngờ…vì cách của em đang là âm mưu “diễn biến hòa bình” giống như cách của 1 số nước đang ngấm ngầm tiến hành để chống phá cách mạng nước ta…Nhưng quả thật anh rất ấn tượng với 1 cô gái cá tính như em…”
Tôi muốn nói lời xin lỗi 1 lần, dù chỉ 1 lần thôi mà sao thấy khó quá. Đã 12 năm trôi qua, không lúc nào tôi cảm thấy hết day dứt khi nghĩ tới chuyện này, chỉ vì tính hiếu thắng và cố chấp mà tôi đã đánh mất 1 tình bạn đẹp...
Tôi chép lại những lời bạn nói với tôi lên đây, biết đâu đến một lúc nào đó, bạn vô tình đọc được, bạn sẽ biết tôi vẫn luôn nhớ tới bạn...và muốn nói 1 lời xin lỗi, hoặc dù bạn chẳng bao giờ đọc được, tôi cũng cảm thấy thanh thản khi viết ra được những dòng này...
Viết cho những người dấu yêu!!! và bạn là 1 trong những người dấu yêu của tôi đó, bạn biết không???!!!
Chúng ta cùng sống dưới 1 vòm trời, cùng hít thở chung một bầu không khí, cùng được đi trên những con đường...Rất gần mà lại cũng rất xa...Em gần anh, gần đến mức cảm giác có thể chạm vào nhau, cảm giác như đang đứng trước anh, đang trò chuyện cùng anh...nhưng hóa ra đó chỉ là một cái bóng...giống như trong chuyện:"Người cón gái Nam Xương" xưa kia. Nhưng sự cảm nhận về anh rất rõ nét, rõ như chính hơi thở, nhịp đập trái tim em vậy, rõ như dòng máu đang cuộn chảy trong tim. Đó là những gì gần gũi, ấp áp...Nhưng có một khoảng cách vô hình, như một bức tường ngăn cách...dù nó rất mỏng, rất mờ..chỉ khi nào đưa tay chạm vào mới thấy được bức tường đó, nếu yêu anh chỉ bằng trái tim, em sẽ không thấy bức tường đó, nhưng nếu yêu anh bằng lý trí nữa thì bức tường đó hiện lên rất rõ.
Chúng ta gần nhau trong tấc gang nhưng cũng biển trời cách mặt. Xa mặt nhưng không cách lòng. Đường dẫn vào trái tim anh và trái tim em là lối nhỏ chưa có một bước chân nào đi qua. Tình cảm cũng vậy, trong sáng, nhẹ nhàng, thuần khiết...mãi mãi...
Chúng ta cùng sống dưới 1 vòm trời, cùng hít thở chung một bầu không khí, cùng được đi trên những con đường...Rất gần mà lại cũng rất xa...Em gần anh, gần đến mức cảm giác có thể chạm vào nhau, cảm giác như đang đứng trước anh, đang trò chuyện cùng anh...nhưng hóa ra đó chỉ là một cái bóng...giống như trong chuyện:"Người cón gái Nam Xương" xưa kia. Nhưng sự cảm nhận về anh rất rõ nét, rõ như chính hơi thở, nhịp đập trái tim em vậy, rõ như dòng máu đang cuộn chảy trong tim. Đó là những gì gần gũi, ấp áp...Nhưng có một khoảng cách vô hình, như một bức tường ngăn cách...dù nó rất mỏng, rất mờ..chỉ khi nào đưa tay chạm vào mới thấy được bức tường đó, nếu yêu anh chỉ bằng trái tim, em sẽ không thấy bức tường đó, nhưng nếu yêu anh bằng lý trí nữa thì bức tường đó hiện lên rất rõ.
Chúng ta gần nhau trong tấc gang nhưng cũng biển trời cách mặt. Xa mặt nhưng không cách lòng. Đường dẫn vào trái tim anh và trái tim em là lối nhỏ chưa có một bước chân nào đi qua. Tình cảm cũng vậy, trong sáng, nhẹ nhàng, thuần khiết...mãi mãi...
Có lúc gần còn chút Epsilon
Em bỗng xa như một hàm gián đoạn
Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn
Lại chơi vơi cạn mãi giữa phương trình
....