Okebab (Bắp) thương,
Anh vẫn thường gọi em là Bắp, thôi cứ cho anh gọi như vậy nhé.
Đã hơn một tuần từ ngày em ra đi, đầu óc anh vẫn cứ lơ tơ mơ. Anh vẫn cứ tự hỏi trong lòng, tại sao em lại ra đi. Anh vẫn cứ trách Ông Trời, tại sao không công bằng. Một người dễ thương, hoạt bát, hòa đồng,... tại sao, tại sao? Hôm trước đi thăm em tại chùa, gặp và nói chuyện với bà xã em, mắt anh lại bị nước ngắn nước dài. Hôm đó anh muốn ôm bà xã em để chia sẽ nỗi đau mà bà xã em đang chịu đựng.
Thôi thì mình cứ nói là tại số phận, để khỏi phải ray rứt với quyết định của Ông Trời.
Nhớ em, anh cũng nhớ đến Maika. Tội nghiệp Maika, khi anh lần đầu tiên ra Hà Nội, Maika cũng đang công tác và cố nán lại để gặp anh Duyệt. Giờ đây thì hai thằng em lại có thể nói chuyện với nhau rồi nhé.
Bao nhiêu kỷ niệm giữa em và GPE, đây sẽ là kỹ niệm không bao giờ quên. Nhớ ngày nào anh và em còn bàn bạc, thảo luận sôi nổi về nhiều đề tài, ngay cả đề tài mà anh chẳng có một chút ký lô nào như kinh doanh, thương hiệu. Em cũng đã chia sẽ cho anh thật nhiều. Những câu ví von của em đã làm biết bao nhiêu người cười ra nước mắt. Giờ đây anh sẽ không được cười ra nước mắt nữa. Thay vào đó là nỗi nhớ nhung.
Em đã cố gắng cười, cố gắng dấu đi bệnh tật của mình để bao nhiêu người khỏi phải lo lắng. Hôm em ở S'pore cũng vậy. Em chat với anh mà làm anh bực mình. Anh đã hỏi em qua S'pore để chữa bệnh có phải không? Thế là em nói này nói khác làm cho anh bực mình để khỏi hỏi nữa. Rồi còn nói này nói khác để làm cho anh cười. Chán em thế. Thế đấy, anh hoàn toàn không bằng lòng với cách làm của em. Cách của em làm đã gây cho bao người hối hận. Hối hận vì không ừ một tiếng để cà phê với em một bữa, để rồi được gặp okebab để rồi được cười và chia sẽ với okebab.
Thế giờ em đang làm gì? Có đang online hay truy cập vào GPE không đấy? Giờ thì đố em làm cách nào để các thành viên GPE có dịp cười ra nước mắt. Nếu rảnh rổi thì nhớ vào thăm GPE nha.
Thôi vài hàng mail cho em. Hy vọng ngày nào đó ta lại trong ta, tay bắt mặt mừng và cười la hê hả.
Nhớ,
Lê Văn Duyệt