Không phải thời thế hệ bây giờ phải đau đầu với mấy từ gốc Hán đâu. Đời các cụ uyên bác, thâm nho thông mạch kinh sử ngày xưa cũng vã mồ hôi với mấy chữ gốc Hán đấy chứ.
Có chuyện xưa rằng, một vị tiểu quan của Tàu được sai đi xứ qua nước ta. Tuy có phẩm hàm thấp nhưng trong lòng hắn cũng có ý coi thường cái giống "man di" thấp kém phương Nam giống như cách nghĩ của đa số người phương Bắc bấy giờ. Để làm mất mặt toàn thể triều đình ta, tên tiểu quan này chuẩn bị một cái chữ mà hắn đinh ninh rằng sẽ chả có "danh nho" nào của nước Nam giải được nghĩa. Để cho bác nào chưa rõ thử thách này tôi xin cho vài thông tin nho nhỏ. Đời Tống, có 31.391 chữ, còn các đời khác số chữ Hán thay đổi ít nhiều. Nhưng trong mấy vạn chữ này chỉ có một phần là thường xuyên được sử dụng (phổ thông), còn một số chữ khác thuộc về nhóm ít dụng, không phải ai cũng biết.
Triều đình ta từ vua cho đến văn võ bá quan, từ nho sĩ quèn đến tiến sĩ đều gãi đầu trước cái chữ lạ hoắc mà tên tiểu quan Tàu thách đố giải nghĩa. Quyết không để bị coi khinh là ngu dốt, mấy vị đại thần mới nói nhỏ vua là cho mời một bác đại thần có tiếng uyên bác đã bị đẩy về vườn. Thế là vua hạ lệnh cho quân lính mang võng tức tốc vời bác này về triều. May mắn là bác đại thần già này không làm thất vọng khi giải nghĩa tường tận cái chữ này trước sự thán phục của tên tiểu quan Tàu nọ.
Chuyện này nhằm đề cao một danh sỹ thời xưa của ta (tôi không nhớ rõ lắm vì đọc lâu lắm rồi). Tuy nhiên nội dung câu chuyện cũng ít nhiều cũng xác nhận cho cái suy nghĩ của tên tiểu quan phương Bắc kia. Thực tế là tất cả những văn võ nước ta thời đấy vốn được chọn lọc từ hàng vạn nhân tài trên khắp cả nước đều đã không thể giải nghĩa được cái chữ ấy, duy nhất chỉ có một bác trải qua biết bao nhiêu năm tích lũy kiến thức mới hiểu được.