Thư bồ nhí gửi vợ

Liên hệ QC

Pansy_flower

...nợ người, nợ đời...
Thành viên danh dự
Tham gia
3/6/06
Bài viết
1,611
Được thích
14,001
Nghề nghiệp
...thiết kế máy bay cho VOI tự lái...^.^
Thưa bà,

Dù chúng ta có vô cùng xung khắc, chúng ta vẫn phải nhất trí một điểm: chồng bà là đàn ông. Mà đàn ông thì sao? Ðàn ông thì ham thích nhiều thứ. Ham thích đến mãnh liệt. Và, bà đừng dấu em, bà hãy công nhận rằng , phụ nữ chúng ta yêu đàn ông vì họ ham thích và biết cách thực hiện nó.

Nhưng đàn ông không chỉ ham thích một thứ. Nếu gà chỉ thích giun, bò chỉ thích cỏ tươi hay thỏ chỉ thích củ cải thì đàn ông lại thích đa dạng. Chuyện ấy trong đá bóng , trong ẩm thực, trong bia bọt không sao, nhưng trong vấn đề phụ nữ, tính đa dạng của nó làm cuộc sống thêm rắc rối.

Bà thân mến,
Em tin rằng, bà có rất nhiều ưu điểm. Sở dĩ em quen với ông là do ông ấy thông minh (chứ không phải chỉ có tiền như thiên hạ vẫn đồn). Và, một người thông minh không khi nào chọn vợ quá kém. Thậm chí, bà không quá kém, bà còn rất nổi bật ở nhiều phương diện.

Theo như ông tiết lộ một cách đầy thành kính, bà nấu ăn ngon, bà rửa bát sạch, bà lau nhà bóng và bà đi chợ rẻ. Bà còn đối xử tốt với chó, mèo …. Em xin thú thực , tất cả các phương diện đó, em đều thua bà. Khi em nấu món canh, ai cũng nghĩ là món xào. Khi em rửa bát, tốt nhất lúc dùng nên rửa lại. Khi em lau nhà hay quét nhà, em để cái đống rác chỗ nọ chỗ kia. Chợ duy nhất em đi là chợ mỹ phẩm. Còn chó mèo, em chỉ nuôi chúng trong tranh.

Nhưng ông vẫn thích em. Tiện đây xin tiết lộ: thời gian thích không hề ngắn, cường độ thích không hề yếu và chi phí thích không hề thấp. Bà kinh ngạc. Bà không tin ư? Bà nhớ rõ ông vẫn về nhà, vẫn ăn cơm tối, vẫn lịch sự với bà v.v.. Bà cảm giác chả có khe hở nào để em lọt vô cái pháo đài do bà xây dựng, canh gác và tuần tra.

Bà nhầm.
Em xin phép không đi vào chi tiết. Em chỉ nói một cách văn học rằng, không có gì ngăn cản được con tim. Nhất là một con tim già lao về một con tim trẻ. Như trên đã nói, em thua bà về một tỷ thứ.

Ðúng một tỷ thứ, chả bớt phần nào. Nhưng, em lại hơn bà hai tỷ.

Bà sẽ gầm lên. Bà sẽ quát: hơn ở chỗ nào?

Thưa bà, những thứ em hơn lại vô cùng vớ vẩn. Em thành thật tin thế. Nhưng đàn ông, tiếc thay, lại không tin.

Em biết chớp chớp mắt. Em biết ngồi gần ông mà lại vẹo người. Em biết đánh vào lưng ông, hay đánh ở chỗ thấp hơn, vừa đánh vừa cong môi nhìn đi chỗ khác. Em biết hét lên khi thấy con sâu và ù té chạy khi gặp con thằn lằn.

Cái gì em cũng ngạc nhiên và nhờ ông giải thích. Em tin ông là vô địch về trí thức, về thể thao, và luôn thể hiện lòng tin ấy ra mồm. Mỗi lời nói của ông, với em, đều là chân lý. Em khâm phục khi ông uống bia. Em kiêu hãnh lúc ông châm thuốc lá. Em ngồi nép mình khi ông tụ tập. Em lo lắng nhưng chẳng bao giờ tra hỏi lúc ông đi khuya. Và, quan trọng nhất, thưa bà, da em trắng, eo em nhỏ, môi em đỏ và chân em chả khác chân dài. Em mặc váy hồng, em thắt nơ xanh và em dùng dầu thơm của Pháp. Nước Pháp, chắc bà cũng biết, vô địch về các loại dầu thơm.

Khi ở bên ông, em không ngốc và không tham lam như các phim truyền hình quay vội vàng mà bà vẫn xem đâu ạ. Chúng em không hề bàn về tiền bạc. Hai người đều mơ tới ánh trăng, tới những khát vọng chưa thực hiện và đều thích nhìn sao trên trời. Hai người có thể xung đột vì một bài thơ, giận dỗi vì một bức tranh và bỏ ra về vì một bông hoa bày không đúng cách (trong khi ông và bà giận dỗi vì một mâm cơm, cãi nhau vì hoá đơn tiền điện và ra khòi nhà vì chậu quần áo chưa phơi).

Thưa bà,
Ðấy, em tới ông, ông tới em là như thế đấy. Nó thanh cao thì em không dám nói, nhưng nó cũng chẳng phàm tục như sách vụ án viết đâu. Em xin bà hãy mừng vì điều đó.

Tuy ông phạm tội nhưng tội ấy còn sang. Bà hãy tự an ủi như thế. Tại sao em viết thư này? Tại vì em xin trả lại ông cho bà. Chúng em nhất trí cái gì đẹp thì phải ngắn và chúng em đã ngắn đủ dài. Toàn bộ sự tinh tế của tình yêu nằm ở chỗ này, và bà không biết được.

Xin bà hãy dang tay đón ông về. Em lấy danh dự thề rắng, ông không sứt mẻ quá nhiều, đơn giản vì ông có còn nhiều đâu mà sứt mẻ. bà hãy coi ông như vừa sau chuyến du lịch mạo hiểm trở lại nhà. Cần chở che và sẵn sàng che chở.

Em đi đây. Cuộc sống là khám phá và em thích khám phá nhiều nơi. Bà đừng trách em. Bà cũng đừng tự trách mình. Khi em bằng tuổi bà, em cũng chả hơn gì bà đâu.

Chúc bà vui khoẻ.
X X X

===
;;;;;;;;;;;
 
Jenni giả vờ làm bồ mình gởi cho vợ mình một thư đi, giả vờ thôi mà!
 
Ha ha, hay, thanks Jenni,

Mình đang đi công tác Hà Nội, xin phép copy & gửi về cho Vợ?
Giá như có ai đó làm bồ nhí mình cũng hay, nhỉ?
 
Thư của Bà Vợ gửi cho Bồ Nhí


Thưa cô,
Tôi đã đọc thư của cô một cách bình tĩnh. Đúng như cô đã nói, ở tuổi tôi và ở địa vị của tôi, sự bình tĩnh luôn luôn có thừa.
Này cô,
Việc chồng có bồ nhí khiến tôi ngạc nhiên. Đó là cảm giác đầu tiên, và thành thật với cô, nó hơn cả cảm giác căm phẫn.
Vì sao vậy?
Thưa cô, vì tôi tin chắc rằng lão ( hãy gọi sự vật với đúng tên và đúng tuổi của chúng cô nhỉ) đã đuối sức rồi, nói một cách chắc chắn, một cách không có gì phải bàn cãi cả.


Khi viết thư cho tôi, cô có vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô cảm thấy mình giật được từ tay bà khác một mỏ vàng, và mình có những phẩm chất rất khác thường nên mới gặp may như thế.
Cô nhầm thảm hại quá, cô ơi!
Quả thật lão là một cái mỏ. Hay nói chính xác hơn, đã từng là mỏ. Điều ấy cách đây ba mươi năm về trước, cả thành phố đều phải công nhận chứ đâu cần phải một cô gái có trí tuệ siêu việt gì.
Nhưng trên, trong và dưới cái mỏ ấy, tôi đã đào, đã cuốc, đã đẽo, đã nổ mìn, khai thác rầm rộ, quy mô mấy chục năm.
Và giờ đây, mỏ chỉ còn khung, còn lai sự hoang tàn. Chỉ có đôi mắt ngốc của cô, chỉ có cặp môi dại của cô và chỉ có tí não khờ của cô mới không nhận ra điều đó.
Cô vớ được lão, khi tôi trong một chừng mực nào đó, đã mặc cho lão tự do. Cho lão có cảm giác sổng chuồng. Đàn ông sống bằng ảo tưởng cô ạ, và nuôi dưỡng cái ảo tưởng đó một cách khéo léo là nhiệm vụ của phụ nữ chúng ta.
Tôi không vui gì khi lão có bồ. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi quá hiểu đứa khác sẽ được bao nhiêu trong khi mình đã vớ bao nhiêu. Phần của cô, hỡi ôi, thật là thảm hại.
Cô khéo là ngây thơ và nhí nhảnh. Cô té xỉu khi gặp thằn lằn và ngã lăn ra khi gặp tắc kè. Dạ thưa cô, khi bằng tuổi cô, tôi cũng ngây thơ như thế. Nhưng lúc này, gặp hai của đấy, tôi chỉ đập một cái cho bẹp dí là xong.
Rồi cô khoe là cô biết chợp mắt, biết ngả đầu và biết cười he hé nghiêng nghiêng. Ôi dào, những trò đó ngày xưa tôi làm mãi. Và bây giờ vẫn có thể làm, thậm chí còn làm hay hơn cô ấy chứ. Nhưng vì mục đích gì, gặt hái gì khi mọi thức đã no nê? Cô nhìn lão trong quán cà phê hạng sang. Trong com-lê và cà vạt đắt tiền. Còn tôi có khá nhiều dịp (nhiều hơn cả cần thiết) nhìn lão trong quần đùi rộng, trong áo may ô chả hiểu là màu gì.
Và tôi cam đoan rằng, cái tôi nhìn mới là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Cô thừa biết thế, chẳng qua cô đang tự dối mình. Cô chê tôi chỉ biết rửa bát, nấu cơm. Cô thương tôi vì tôi chỉ chăm chăm lo cái nhà sạch bóng. Nhưng tôi lại thích vậy. Vì đấy là nhà tôi và lão chỉ có nửa phần. Còn lão có bóng hay không, có sạch hay không, lão phải tự lo. Tôi còn bận lo cho bản thân mình.
Tôi không chúi mũi vô bếp như cô tưởng và như lão tưởng chút nào. Tôi say mê đánh bài. Tôi nghiện làm đầu và giũa móng tay. Tôi ham thích “tám” và hăng hái đi chùa. Tôi khoác áo lụa mỡ gà, khoác vòng cẩm thạch và tôi sắm đủ cho mình (bằng tiền lão, dĩ nhiên!).
Còn việc cô ngắm trăng cùng chàng, đọc thơ cùng chàng hay đốt nến cùng chàng thì xin cô hãy cứ tự nhiên. Những thứ vớ vẩn và phù du đó ngày xưa tôi cũng nghĩ là ghê gớm lăm. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra chúng suốt đời loanh quanh như thế, và chả có lợi ích gì. Chúng chỉ như hạt tiêu rắc vô bát phở, không hề bổ béo, chỉ khiến nó dậy mùi. Mà mùi thì tôi đã chán. Chán không phải do tâm hồn tôi cằn cỗi, mà là do đã quá đủ rồi!


Cuối thư cô cho biết đã chuồn ra khỏi lão, hoặc lão đã chuồn ra khỏi cô. Tôi chả hiểu ai thoát được ai. Nhưng chắc chắn là tôi suýt thoát. Tiếc quá. Giá mà lão đi với cô, giá như lão ảo tưởng về sức mình thì tôi đã có cơ hội tuyệt vời để lại được tung tăng.
Tôi tin chắc mình tung tăng chả khi nào muộn, khi mình kiêu hãnh, mình không nghèo khó và mình có sự mặn mà. Những thứ đó cô còn lâu mới đạt tới, cô bé đáng thương ơi!
Cô yên tâm. Tôi sẽ đón lão về. Cáo chết còn quay đầu về núi, trong khi lão chả phải là cáo, lão là người. Tôi cũng chả giày vò, chả đay nghiến chi đâu. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi chỉ cười khẩy mà thôi. Một nụ cười mà đã làm lão nhớ đến cả chục năm.
Chúc cô may mắn trên con đường chinh phục các lão khác. Thế gian chả thiếu ông già. Cô cứ việc xông lên. Chào cô..

(Suu tam)
 
Khiếp thật, phen này thì 49 gặp 50 rồi, cánh đàn ông ta phải làm gì khi gặp tình cảnh này nhỉ?
Hỡi các Anh sợ vợ ...trước mặt. Hãy cẩn trọng, cố lên!
Nhưng mà nếu vợ mình như cô vợ này thì chắc mình cũng phải có bồ thôi ... ha ha...
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Thanks xì wít về bài thơ trả lễ rất tuyệt vời
 
Phàm không muốn cho bàn dân thiên hạ biết chuyện đời riêng tư của mình (công việc,cuộc sống thăng trầm,...) là tốt nhất là không nên mần cái chi cả. Mần nhiều thì bị lỗi nhiều, mần ít thì sai ít, càng nói để sửa sai thì hết sai chỗ này đến sai chỗ khác, khuyết bù khuyết.

Riêng cuộc sống của kế toán già gân không hề lọt qua mắt từng người thân, nhất cử nhất động của lão đều bị phát hiện

Biết dùng lời rất khó để mà nói rõ ....ôi biết nói gì, cuộc tình lớn quá! Lòng ta đầy kín
......
Là muôn ngàn chuyện yêu đương!
Câu hát thần tiên
Và những mộng huyền mênh mang
Đầy kín hồn hoang -
Man mác tình duyên

Cuối cùng những nội dung lá thư của bồ nhí gởi cho vợ lão kế toán già gân mà con gái cưng tình nghĩa của lão đọc được và cô em vợ của lão già gân phúc đáp cho bồ nhí đều để trên bàn làm việc của lão để cho lão đọc.

Sau khi đọc xong, lão đã cuốn gói lên Làng Tre tu luyện Cửu Âm Chân Kinh để sớm đạt được bí kiếp Võ Lâm Chân Truyền. Mong sao chuyến lên núi này không bị các lá thư làm rối bộ đàm để rồi tẩu hỏa nhập ma.
 
.........
Riêng cuộc sống của kế toán già gân không hề lọt qua mắt từng người thân, nhất cử nhất động của lão đều bị phát hiện

Biết dùng lời rất khó để mà nói rõ ....ôi biết nói gì, cuộc tình lớn quá! Lòng ta đầy kín
......
Là muôn ngàn chuyện yêu đương!
Câu hát thần tiên
Và những mộng huyền mênh mang
Đầy kín hồn hoang -
Man mác tình duyên

Cuối cùng những nội dung lá thư của bồ nhí gởi cho vợ lão kế toán già gân mà con gái cưng tình nghĩa của lão đọc được và cô em vợ của lão già gân phúc đáp cho bồ nhí đều để trên bàn làm việc của lão để cho lão đọc.

Sau khi đọc xong, lão đã cuốn gói lên Làng Tre tu luyện Cửu Âm Chân Kinh để sớm đạt được bí kiếp Võ Lâm Chân Truyền. Mong sao chuyến lên núi này không bị các lá thư làm rối bộ đàm để rồi tẩu hỏa nhập ma.
Hóa ra nhân vật chính của các lá thư là Lão Già Gân.
Hay cho Lão.
Đáng cho Lão.
Đã có Bồ nhí mà còn để cho các "ẻm" trao đổi thư từ, Lão phải biết rằng khi 2 "Sư tử" này mà nổi giận thì cái mạng "Còm" của Lão còn gì, Sao lại vô ý thế?
Lên núi luyện công cũng chẳng lợi lộc gì đâu, có chăng là Lão "xuất gia" để các "bả" khỏi tranh giành nữa.
Vài lời chia buồn cùng Lão. Mong Lão đừng lên non "xuất ... chiêu" làm náo loạn cửa chùa.
 
Cạnh tranh lành mạnh để giữ CHỒNG

--=0 Đọc bài viết này làm mèo mướp nhớ tới bài cạnh tranh lành mạnh để giữ chồng trên Saga đọc năm ngoái ( rất hay ! |||||)

-=.,, Mèo post lên tặng bà Vợ nào cần giữ chồng tham khảo nhé hi hi /-*+/@$@!^%+-+-+-+

Hôm qua nhận được một lá thư. Ai đó biết rõ tên họ của mình, ghi rất chi tiết, gửi đến tận nhà. Hai trang đánh máy với lời lẽ lạnh lùng, pha tiếng Anh theo kiểu công ty nước ngoài, bất cần và kiêu ngạo. Sốc đến nỗi hôm nay mình bỏ cả buổi dạy ở trường, ở nhà đóng cửa phòng nằm khóc một mình, nguyền rủa bao nhiêu lời cay đắng...


Chiếu thư...

Cô ta thuộc phía đối tác trong một thương vụ mà mình nghe kể loáng thoáng qua lời của chồng mình, một thương vụ anh đang săn đuổi. Cô ta “viết thư này để tuyên bố một cuộc cạnh tranh lành mạnh giữa hai chúng ta. Để đổi lấy gì? Tất nhiên để đổi lấy chồng chị, và cũng là người đàn ông mà em yêu, Quang, người đàn ông của cả hai chúng ta!”.

“Chị đừng nghĩ tới việc gặp em, cũng đừng nghĩ tới việc sẽ “thẳng thắn trò chuyện và thuyết phục em thay đổi”. Em đã ngồi trong quán cà phê trước cửa trường đại học của chị hai tuần liên tục, thấy chị không ít hơn 10 lần, thậm chí đã có lần vào lớp ngồi lẫn với sinh viên nghe chị giảng bài, đã có profile của chị và biết bà tiến sĩ kinh tế xinh đẹp thường dùng màu son nào khi đến lớp, đi chiếc xe nào và có thói quen đi chợ buổi sáng hay buổi chiều nữa kia...

Đề nghị cạnh tranh này dành cho hai chúng ta - đều là phụ nữ, đều là trí thức, chị có dám chấp nhận không?


ghen1.gif
Nếu là loại đàn bà tầm thường, em sẽ lén lút quyến rũ chồng chị rồi lặng lẽ ngấu nghiến hạnh phúc của mình trong một góc tối nào đó, hoặc bằng lòng làm một kiểu “vợ bé, vợ nhỏ”. Nhưng không! Rất sòng phẳng, em nghĩ chị cần hiểu rõ đối thủ cạnh tranh của mình. Em là một trong những người có quyền quyết định sẽ ký hợp đồng để rót một khoản đầu tư khá khổng lồ cho công ty của Quang trong thời gian tới.

29 tuổi, 11 năm sống ở nước ngoài, vùi tuổi trẻ vào học và làm việc, em đã có được những gì em muốn. Em không cần Quang chu cấp, không cần giành giật nhà cửa với chị, không cần địa vị hay bằng cấp của Quang, tất cả những thứ đó em đều có. Thêm vào đó, em trẻ hơn chị 14 tuổi, "smart, fashionable, modern and sexy" (thông minh, thời trang, hiện đại và gợi tình).

Lần đầu tiên gặp anh ấy, em đã biết một cách đích xác người đàn ông đó là để dành cho mình. Cảm giác của anh ấy chắc cũng như thế. Em tin Quang chú ý đặc biệt đến em, cho dù anh ấy đã có vợ con. Thế hệ của em, môi trường sống của em và bản thân em không quan tâm đến dư luận. Em muốn có Quang, muốn Quang rời khỏi gia đình chị và đến với em.

Chị có thể xỉ vả, ghen tuông như đa phần các bà vợ bị “giựt chồng” (từ này em mới học được khi về Việt Nam. Quái lạ, em nghĩ, chồng chứ có phải cái giỏ xách đựng tiền đâu mà “giựt”?). Nhưng, không ích gì đâu. Em không quan tâm đến những điều đó. Anh ấy là một mục tiêu, ai thắng trong cuộc cạnh tranh này sẽ được.

So với em, chị không phải không có "competitive advantage" (lợi thế cạnh tranh). Chị có chiếc giường vợ chồng, nơi anh ấy nhiều khi chẳng có cảm xúc gì nhưng vẫn về đó hằng đêm. Em muốn có anh ấy trên chiếc giường của em thì phải lập kế hoạch, qua nhiều cửa ải lắm. Chị có tình yêu của anh ấy còn lại từ thời tuổi trẻ (thứ mà em đang tấn công để giết chết trong nay mai). Chị có ràng buộc pháp luật. Chị có nhiều thứ mà có thể, em chưa biết hết.

Những năm tháng về lại Việt Nam, khi nhìn các bà vợ giữ chặt lấy chồng, cho rằng chồng mình vĩnh viễn là chồng mình, em thấy buồn cười và ái ngại. Cái thời coi chồng mình là một thứ sở hữu độc quyền đã xưa rồi. Đàn ông vốn là những kẻ tự do. Họ vẫn có quyền yêu người khác, cũng như chị như em vậy thôi.

Nếu em đáng yêu và yêu anh ấy thật lòng, tại sao anh ấy không được quyền yêu lại? Gia đình cũng như thế giới, có thể thay đổi. Em sẽ chiến đấu cho sự thay đổi này, để chiếm lấy người đàn ông mà mình yêu. Chiến đấu một cách công khai, bằng năng lực cạnh tranh, chị đồng ý chứ?”.

...và chiến lược?

Đọc thư, mình điên lên vì căm giận. Trời ơi, sao cái đứa con gái lăng loàn trắc nết ấy lại không chọn ai khác mà chọn chính chồng mình? Chồng mình đã làm gì với nó, để nó có thể giở ra với mình cái giọng trịch thượng ấy?

Người ta lấy chồng là để yên tâm khỏi phải cạnh tranh gì nữa, tại sao mình, nhan sắc đã chớm tàn phai, lại phải đối diện với lời thách đấu ngang ngược của một đứa con gái, đã trẻ hơn lại còn học thức, còn quyền lực và đầy arrogance (sự kiêu ngạo)? Cuộc cạnh tranh này có cân sức gì đâu!

Chấp nhận hay không chấp nhận? Nghe sao phảng phất nét bi thương ai oán của câu hỏi thời Hamlet (nhân vật bi kịch nổi tiếng của Shakespeare): “Tồn tại hay không tồn tại?”...

Nhưng có thể không chấp nhận không? Cô ta có để yên cho gia đình mình, cho mối quan hệ giữa mình và chồng (thời gian gần đây hình như cũng có chút gì hơi lỏng lẻo)? Cái ả đáng băm vằm ấy đã lên tiếng thách thức mình bằng chính chuyên môn của mình. Không chấp nhận cạnh tranh coi như thua trắng trên sân nhà.

Bao năm đi giảng lý thuyết kinh tế, không ngờ có một ngày mình phải đương đầu với bài toán cạnh tranh ngay trong nhà mình. Thường thì mình sẽ bắt sinh viên của mình làm gì?

Phân tíchSWOT? (SWOT: Viết tắt những chữ: Strengths (điểm mạnh), Weaknesses (điểm yếu), Opportunities (cơ hội) và Threats (nguy cơ).
Phân tích SWOT là một công cụ thông dụng giúp tìm hiểu vấn đề hoặc ra quyết định trong việc tổ chức, quản lý cũng như trong kinh doanh). Chấp nhận cạnh tranh? Lập kế hoạch? Xem xét đầu tư? Quản trị rủi ro?

Nghĩ đi nghĩ lại, cay đắng đến nẫu người, mình quyết định bắt đầu bằng những thứ mà mình đã từng học, đã từng giảng.


giuchong_minh.jpg
Mình có gì?

Mình có chồng!
Lâu nay mình xem điều này như một sự hiển nhiên không thú vị gì, giờ phải nghiêm túc xem lại. Còn cô ta (cùng lắm) chỉ có người yêu. Vào cuộc chiến này, mình chiến đấu để giữ chồng của mình, cha của con mình, chứ không phải vì một người đàn ông nào đó có cũng được mà không cũng được.

Xuất phát từ một cái đã thuộc về mình, đi đến mục tiêu vẫn là cái phải thuộc về mình, có vẻ như mình nắm được cuộc chiến này hơn là mình tưởng. Strength - mình đã tìm ra điểm mạnh đầu tiên và cơ bản, kéo theo những điểm mạnh khác mà lâu nay mình bỏ quên.

Mình có tình yêu!
Vẫn “còn ta với nồng nàn” đủ để căm phẫn trước sự thách thức ngang ngược của cô ta. Chỉ vì lâu nay mình không quan tâm đến tỏ tình, nên có thể nó phần nào nguội lạnh.

Làm sao để anh biết mình vẫn còn yêu?
Đây là vấn đề “truyền thông nội bộ”. Hãy trở lại với mệnh đề đơn giản và quen thuộc mà lâu nay mình quên dùng tới: "Em yêu anh". Hãy nói bằng tấm lòng vì mình biết mình thực lòng yêu, chứ không phải chỉ là sợ mất chồng.

Mình sẽ “tổ chức sự kiện”, sẽ cùng với anh đi chơi, sẽ kỷ niệm 15 năm ngày cưới, sẽ cùng anh đi khám lại căn bệnh tim mãn tính, để trái tim anh nhắc chừng anh đang ở cung đường nào của phong độ và bên anh có ai là bạn đồng hành...

Cá nhân mình có gì mà cô ta không có?
Mình có đồng minh. Các con, cha mẹ hai bên. Mình sẽ sử dụng đồng minh để thăm dò, nghiên cứu thị trường, làm feedback (khảo sát thông tin phản hồi) đo sự hài lòng và tình yêu. Thông tin có được qua con, qua ông bà sẽ giúp mình tự điều chỉnh.

Cô ta chỉ có “cảm giác”, cùng lắm thì có khẳng định “anh yêu em” - đàn ông nào mà chả nói câu đó với năm bảy cô. Mình không lẻ loi. Mình có "quân đội", còn cô ta chỉ có "tướng lãnh". Đây là lúc sử dụng "quân đội" của mình, gồm cả binh vận, ngoại giao và tình báo. Mình tin người đàn bà chẳng bao giờ đơn độc trong cuộc chiến bảo vệ gia đình.

Vợ biết gì về chồng mà cô ta không biết?
Có. Chồng là đàn ông Việt Nam chính hiệu con nai vàng, có thể rất có ấn tượng và cũng có thể rất thích những cô gái tân tiến, mạnh mẽ, thậm chí “có yếu tố nước ngoài” như cô ta. Nhưng vợ hiểu, sâu xa về mặt cội nguồn bản chất, chồng yêu thích sự chung thủy, dịu dàng, thích người đàn bà “nép bóng tùng quân” làm nổi bật phẩm chất nam nhi (có phần hơi gia trưởng) của chồng.

Vợ cũng là đàn bà Việt Nam 100%, trong cuộc cạnh tranh này, "hàng nội" phải thắng, vợ lại là “hàng nội chất lượng cao” có giá, chứ không phải là hàng nhái. Cuộc cạnh tranh của vợ sẽ được xã hội ủng hộ. Opportunity - “cơ hội” đây rồi!

Và điều quan trọng: Mình sẽ đầu tư!
Mình biết điểm yếu của mình là sự trẻ trung. Mình không thể ngay lập tức trẻ lại 14 tuổi, nhưng vẫn có thể là một người đàn bà quyến rũ ở tuổi 40.

Lâu nay mình chỉ đầu tư cho những tiện nghi trong gia đình, đầu tư cho con cái, hôm nay mình sẽ xem xét đầu tư cho chính bản thân mình. Đầu tư cho con người luôn là đầu tư thông minh và thiết yếu. Nguồn tài chính sẵn có, giải ngân không vướng thủ tục, mình sẽ quản lý đầu tư hiệu quả!

Thực hiện chính sách ngoại giao thời mở cửa!
Mình sẽ báo cho cô ta biết mình sẵn sàng chiến đấu, nhưng cũng sẵn sàng ngồi vào bàn đàm phán trao đổi để cùng hợp tác. Mình có thể mở cho cô ta cơ hội ra khỏi cuộc cạnh tranh này, giới thiệu một đối tác khác (đáng để cô ta chọn hơn) và buông chồng mình ra.

Quyết đấu cho đến máu đổ đầu rơi, mình và cô ta được gì?
Đàn ông nói chung (trừ chồng mình ra!), theo mình nghĩ, cũng không cao giá đến thế. Đúng lý thuyết kinh doanh hiện đại, mình sẽ đề nghị một phương thức “win win” (hai bên đều có lợi), để tránh bớt những nguy cơ, tránh bớt cho thế giới phụ nữ một cuộc tương tàn không đáng có!

Tất cả đã chuẩn bị! Mình chấp nhận cuộc cạnh tranh này. Lành mạnh
 
Thư KTGG gửi cho vợ và bồ nhí

Hai bà thân mến!

Tôi đã đọc thư của bà nọ gửi cho bà kia. Tại sao tôi đọc được ư? Tại vì khi các bà cả đời theo dõi tôi, rình rập tôi, chả lẽ không có phút nào tôi theo dõi lại.

Đọc xong hai bức thư, tôi hơi buồn. Dù cố tỏ ra lịch sự, để xứng đáng với bản thân mình và xứng đáng với tôi, nhưng các bà vẫn vênh váo và công kích lẫn nhau. Bà nọ coi thường bà kia, cho bà kia là nạn nhân của mình.

Thưa các bà.
Có một điều chắc chắn hai bà không chịu hiểu: chính tôi mới là nạn nhân của hai bà. Cả thể giới biết điều đó. Cả nhân loại tiến bộ lên án điều đó.
Ai, nếu không phải hai bà, chỉ sau mười mấy năm, đã biến một chàng trai khỏe mạnh, đầy nhiệt tình, đầy sức sống như tôi thành một ông tuy chưa già (còn lâu tôi mới già) nhưng gầy yếu, còm nhom, sợ sệt?
Ai, nếu không phải hai bà, có lúc từng người một, ngày đêm tra khảo tôi, ép uổng tôi, vùi dập tôi?

Trong công cuộc tàn phá đời tôi, hai bà có rất nhiều điểm chung: cùng nấu ăn dở, cùng mua cho tôi những chai bia dở và cùng bắt tôi đi coi những bộ phim dở.

Nhưng hai bà, mỗi người đều có những đặc điểm riêng. ghê rợn. Bà đầu tiên thích xuất hiện trong nhà với bộ đồ nhàu nát, với tóc rối bù cùng với đôi dép chiếc nọ chiếc kia. Bà sau này xuất hiện nơi công cộng với quần soóc chật căng, với áo thủng ở lưng cùng với mắt xanh viền đỏ. Cả hai thứ ấy đều giết tôi, đều nện tôi chí tử về mặt tinh thần.

Nếu bà thứ nhất sểnh ra lại chạy tót sang hàng xóm, nghe thiên hạ kể về chồng thiên hạ, sau đó tự khai báo về chồng mình, thì bà thứ hai sểnh mắt ra là phóng thẳng tới quán cà phê, nghe thứ nhạc cả thiên hạ nghe tuy chả đứa nào hiểu được câu nào.
Nếu bà thứ nhất đay nghiến tôi bao giờ về thì bà thứ hai hỏi tôi bao giờ đi. Nếu bà thứ nhất kêu rằng tiền điện, tiền ga đã tăng thì bà thứ hai than son môi và phấn hồng sao không giảm giá. Nếu bà thứ nhất khảo tôi về tiền lương thì bà thứ hai khảo tôi về quà tặng. Cả hai bà, trong một phạm vi nào đó, đều lái tôi và đối xử với tôi như thể tôi là giám đốc nhà băng.
Cho nên không lạ gì, cho tới tận phút này, nhiều lúc tôi ngạc nhiên là mình còn sống. Hoặc mình chưa ngồi trên chiếc xe lăn. Nhưng tôi cảm thấy rất rõ ràng, cái giờ phút đó cũng chả còn xa nữa.

Đọc tới đây, chắc hai bà sẽ hỏi: Khổ như vậy sao ông (bà thứ nhất gọi ông) và sao anh (bà thứ hai kêu anh) vẫn đèo bồng?
Khổ quá. Câu hỏi đó, chính tôi cũng thường tự hỏi mình. Và tôi cũng mang ra hỏi bạn bè tôi, tức mấy gã đàn ông khác. Số phận của chúng cũng chả hơn gì. Và bọn tôi đành kết luận thế này: cái kiếp đàn ông nó thế!

Nhân đây cũng nói luôn, kiếp đàn ông thật ra là kiếp vô cũng khổ cực. Nhiều khi chả khác nào con ngựa, con trâu (chẳng hề được như con dê mà dân gian vẫn nói).
Đàn ông sinh ra là để đàn bà lợi dụng, bóc lột (đôi khi bóc lột còn thô bạo hơn cả cướp bóc), đè nén và hành hạ. Đàn ông sinh ra là để đàn bà sai đi mua đồ, sai lái xe, sai trả tiền, sai đón con, sai luôn cả việc...đi ngủ.
Trong cái bể khổ mênh mông, bao la đó, sự khổ vì bồ nhí cũng chả nổi bật bao nhiêu. Nó chỉ được gom chung vào nỗi khổ vì các bà. Đã là các bà thì một bà, hai bà hoặc ba bà cũng thế thôi!

Hai bà thân mến,
Giờ đây tôi đã tỉnh ra rồi. Tôi xin hai bà tha cho. Tôi không còn sức nữa.
Kể từ giờ phút này tôi là một gã trai vô hại. Từ bỏ mọi mưu mô. Tôi ăn cơm nhà, tôi ngủ giường nhà. Tôi nuôi một vài con chim, mua vài hòn non bộ, sắm mấy giò phong lan. Tôi mở tivi xem tiết mục Thầy thuốc gia đình. Tóm lại, tôi hoàn lương toàn diện.
Hai bà đừng xỉa xói nhau nữa. Đừng so bì nhau nữa. Tôi đã đầu hàng. Tôi đứng giữa hai phe. Tôi xin ngừng bắn.
Bà nào định đi đâu, cứ đi. Bà nào đang ở đâu, cứ ở. Tôi cũng thế. Tôi xin một phút bình yên. Tha cho tôi đi nhé.

KTGG
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tóm lại, tôi hoàn lương toàn diện.
-----------
Tôi không tin Lão KTGG hoàn lương.
Lão mà hoàn lương thì sẽ có nhiều "con gái nuôi" bơ vơ không nơi nương tựa.
Chắc chắn lão không hoàn lương!
 
Ôi giời! Đọc vậy mà ta cứ phải làm thinh...
 
Thư của vợ gửi chồng ưa ..."mèo mỡ"

Con dê già yêu quý của em!
Thấm thoắt mình đã thuộc về nhau hai mươi lăm năm rồi nhỉ? Hai mươi lăm năm em có đặc quyền được nâng khăn sửa túi, chăm sóc từng miếng cơm, giấc ngủ cho anh. Em thấy mình hạnh phúc biết bao vì được thực hiện thiên chức làm vợ, làm mẹ của các con anh. Em cũng chẳng có gì than phiền về anh vì với em, một người chồng như anh đã là quá tuyệt vời rồi.
Duy chỉ một điều khiến em khó chịu là anh cứ sa đà vào thú nuôi mấy nàng mèo mà quên mất em, quên các con. Nhìn anh tất tả đến bạc cả mái đầu vốn chỉ còn 50% đen, em xót xa lắm.
Phục anh lắm đấy, em chỉ chăm cho chú mèo Mun Mun nặng 6kg của nhà mình đã mệt lắm rồi. Thỉnh thoảng Mun Mun trở chứng bỏ ăn, nằm ủ rũ một góc nhà, cả nhà phải cuống cuồng, vội đưa đến bác sĩ thú y.
Trong khi đó, anh vừa phải lo điều hành công ty, vừa phải cùng em chăm sóc, nuôi dạy các con, hoàn thành tốt nghĩa vụ làm chồng, làm cha. Vậy mà anh vẫn gắng sức cưu mang thêm một cô mèo nghe đâu cân nặng trên dưới 50kg, chân dài tới nách. Nếu so độ đỏng đảnh, cô mèo này là sư phụ của Mun Mun nhà mình.

meomo.jpg


Em biết cô mèo của anh chỉ thích nhà hàng năm sao trở lên với bữa ăn tính bằng bạc triệu. Cơm nhà mình vài trăm nghìn sao sánh bằng, anh chán cũng phải. Nàng lại được cái đỏm dáng lắm cơ. Mỗi tuần nàng ấy phải đi spa, thẩm mỹ viện để chăm sóc hết da, lại tóc mới chịu được. Đã vậy nàng ấy lại còn đòi sắm sửa toàn hàng hiệu để xứng đáng là mèo cưng của một CEO. Để chiều được giống mèo ấy, chắc anh phải có sức chịu đựng ghê gớm lắm. Em càng nghĩ càng thấy thương cho thân già của anh.

Anh ơi, em không phản đối sở thích nuôi mèo hai chân của anh vì đó là quyền tự do cá nhân của anh. Tuy nhiên, em có một vài điều khuyến cáo trong việc anh chăm sóc nàng mèo của mình. Mỗi khi anh vuốt ve và chiều chuộng nàng mèo của mình hãy nhớ cẩn thận và biết dừng đúng lúc anh nhé.
Anh biết đấy, bây giờ bệnh dịch tràn lan lắm. Gà đã có H5N1, heo có H1N1, anh không cẩn thận không khéo lại dính mấy con vi trùng đặc trưng của mèo hai chân như lậu, giang mai. Tốt nhất, anh cứ tự bảo vệ bản thân mình bằng biện pháp đơn giản nhất là dùng bao cao su nhé.
Ngoài ra, em nghĩ anh nên dành chút ít thời gian tập thể dục cho cường tráng thêm. Anh nay đã tròn 50 rồi còn gì, đâu còn thân hình chuẩn, nụ cười láng lẩy như ngày xưa. Chỉ có em, bà vợ tào khang này vẫn thấy anh còn duyên dáng như ngày anh chở em trên chiếc xe đạp cà tang năm ta 20 tuổi.
Còn nếu anh làm biếng, không tập thể dục, bồi bổ cho chính mình, anh phải luôn chăm sóc cho túi tiền của mình anh nhé. Bởi vì chưa bao giờ thấy quý ông 50, 60 xuân xanh nào ngoại tình mà túi không rủng rỉnh tiền, trừ khi đó là các “phi công trẻ”.
Cuối cùng anh cũng nên chuẩn bị tâm lý vì mấy nàng mèo ấy thường thích thay chủ như thay áo. Hôm nay, nàng quấn quýt bên anh nhưng ngày mai có thể nàng ta lại quay mặt nếu anh không còn đủ sức và lực để chăm sóc nữa.
Anh chắc nghe chuyện tình nhân của tham quan Trung Quốc. Ông nào có chức tước hay tiền bạc cũng đều sắm cho mình vài cô nhân tình, thậm chí cả trăm cô chưa thỏa chí. Em hiểu cái đó là sở thích của các ông. Làm sao các ông không lay động trước những em mơn mởn xuân xanh khi vợ mình ngày càng già cỗi. Nhiều khi em thấy anh ngại dẫn em đi gặp bạn bè anh đấy.
Thế nhưng, khi tiền bạc, danh vọng của đàn ông các anh ra đi, những nàng mèo ấy có còn ở bên anh?
Anh có biết nguyên phó tư lệnh hải quân Trung Quốc Vương Thủ Nghiệp, 62 tuổi, đã phải dời ghế đại biểu quốc hội khóa 10 vì tội tham nhũng và nhận hối lộ. Sự việc bị vở lở sau khi một trong số các cô tình nhân của ông Vương đứng ra tố cáo ông.
Nghe đâu cô này trở mặt vì người tình đại gia không chịu tiếp tục chu cấp tiền trợ cấp theo yêu cầu.
Ông ấy là quan chức cao cấp một nước, còn chồng già của em chỉ là một CEO của một công ty quốc tế, vậy anh sẽ chu cấp được cho các cô ấy đến đâu? Lúc đó, tiền hết, người tình bỏ đi, vợ già rời xa, em mong anh vẫn giữ được tinh thần và bản lĩnh chứ không bị sốc.
Anh thân yêu, kể từ ngày mai, em sẽ về nhà mẹ ở để tranh thủ chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Vì vậy anh cứ tự do chăm sóc nàng mèo của mình mà không sợ bị em phát hiện. Nếu như nàng mèo của anh có thể thay em quán xuyến mọi việc trong nhà, anh cứ rước nàng ta về thay em nhé. Công việc trong nhà cũng nhẹ nhàng thôi anh à. Hàng ngày chỉ việc chăm lo nhà cửa, giúp anh có bữa ăn ngon, quán xuyến tài chính gia đình…Để rồi sau đó cho nhan sắc tàn phai, tuổi già đến bên cạnh, cô ấy phải dằn lòng nhìn anh đem tiền nuôi mèo trẻ đẹp khác. Thôi, em đi anh nhé!

Mụ vợ già của anh!
 
Anhphuong yêu dấu,

Đọc xong lá thư này, Hoa Quỳnh tiểu thư có đôi điều nhận xét:

Anh ơi, em không phản đối sở thích nuôi mèo hai chân của anh vì đó là quyền tự do cá nhân của anh.

Hoa Quỳnh tiểu thư không đồng ý câu này của anhphuong 1 chút nào cả //..,,//..,,, vì không ai trên đời này có cái quyền phản bội cả, phụ nữ chúng ta không nên chấp nhận chuyện này, và coi như lẽ thường tình thế thôi. Vai trò của chúng ta ở nhà quán xuyến cũng mệt mỏi không kém gì những anh chồng đi làm cả, nên chúng ta cần được đề cao, hoặc được cái quyền đòi hỏi 2 chữ "tôn trọng."

Cũng may lá thư trên không phải chính từ tay cô vợ của lão gìa gân viết ra mà lá thư này do anhphuong siêu tèm trên tờ báo tiếp thị gia đình

Các bác biết không, tâm trạng của lão gân sau những vụ việc đổ bể như thế này, lão không còn tâm trạng hứng thú hát một rờ năm (H1R5), lão đang làm thủ tục nhập cảnh theo diện DTOB.
 
Anhphuong yêu dấu,

Đọc xong lá thư này, Hoa Quỳnh tiểu thư có đôi điều nhận xét:



Hoa Quỳnh tiểu thư không đồng ý câu này của anhphuong 1 chút nào cả //..,,//..,,, vì không ai trên đời này có cái quyền phản bội cả, phụ nữ chúng ta không nên chấp nhận chuyện này, và coi như lẽ thường tình thế thôi. Vai trò của chúng ta ở nhà quán xuyến cũng mệt mỏi không kém gì những anh chồng đi làm cả, nên chúng ta cần được đề cao, hoặc được cái quyền đòi hỏi 2 chữ "tôn trọng."

Cũng may lá thư trên không phải chính từ tay cô vợ của lão gìa gân viết ra mà lá thư này do anhphuong siêu tèm trên tờ báo tiếp thị gia đình

Các bác biết không, tâm trạng của lão gân sau những vụ việc đổ bể như thế này, lão không còn tâm trạng hứng thú hát một rờ năm (H1R5), lão đang làm thủ tục nhập cảnh theo diện DTOB.
Hoa Quỳnh tiểu thư yêu dấu !

Đọc lời nhận xét này . Mèo Múp có đôi điều như sau :
phụ nữ chúng ta không nên chấp nhận chuyện này

Chúng ta là phụ nữ -- phái đẹp -- Rất chuẩn -- nhưng anhphuong lại hổng phải he he !)(&&@@)(&&@@
 
Các bác biết không, tâm trạng của lão gân sau những vụ việc đổ bể như thế này, lão không còn tâm trạng hứng thú hát một rờ năm (H1R5), lão đang làm thủ tục nhập cảnh theo diện DTOB.

Hoa quỳnh tiểu thư cũng biết bác Gân nhà ta bị H1R5 nữa sao?? Cái này nguy hiểm quá.
 
Hai bà thân mến!

Tôi đã đọc thư của bà nọ gửi cho bà kia. Tại sao tôi đọc được ư? Tại vì khi các bà cả đời theo dõi tôi, rình rập tôi, chả lẽ không có phút nào tôi theo dõi lại.

Đọc xong hai bức thư, tôi hơi buồn. Dù cố tỏ ra lịch sự, để xứng đáng với bản thân mình và xứng đáng với tôi, nhưng các bà vẫn vênh váo và công kích lẫn nhau. Bà nọ coi thường bà kia, cho bà kia là nạn nhân của mình.

Thưa các bà.
Có một điều chắc chắn hai bà không chịu hiểu: chính tôi mới là nạn nhân của hai bà. Cả thể giới biết điều đó. Cả nhân loại tiến bộ lên án điều đó.
Ai, nếu không phải hai bà, chỉ sau mười mấy năm, đã biến một chàng trai khỏe mạnh, đầy nhiệt tình, đầy sức sống như tôi thành một ông tuy chưa già (còn lâu tôi mới già) nhưng gầy yếu, còm nhom, sợ sệt?
Ai, nếu không phải hai bà, có lúc từng người một, ngày đêm tra khảo tôi, ép uổng tôi, vùi dập tôi?

Trong công cuộc tàn phá đời tôi, hai bà có rất nhiều điểm chung: cùng nấu ăn dở, cùng mua cho tôi những chai bia dở và cùng bắt tôi đi coi những bộ phim dở.

Nhưng hai bà, mỗi người đều có những đặc điểm riêng. ghê rợn. Bà đầu tiên thích xuất hiện trong nhà với bộ đồ nhàu nát, với tóc rối bù cùng với đôi dép chiếc nọ chiếc kia. Bà sau này xuất hiện nơi công cộng với quần soóc chật căng, với áo thủng ở lưng cùng với mắt xanh viền đỏ. Cả hai thứ ấy đều giết tôi, đều nện tôi chí tử về mặt tinh thần.

Nếu bà thứ nhất sểnh ra lại chạy tót sang hàng xóm, nghe thiên hạ kể về chồng thiên hạ, sau đó tự khai báo về chồng mình, thì bà thứ hai sểnh mắt ra là phóng thẳng tới quán cà phê, nghe thứ nhạc cả thiên hạ nghe tuy chả đứa nào hiểu được câu nào.
Nếu bà thứ nhất đay nghiến tôi bao giờ về thì bà thứ hai hỏi tôi bao giờ đi. Nếu bà thứ nhất kêu rằng tiền điện, tiền ga đã tăng thì bà thứ hai than son môi và phấn hồng sao không giảm giá. Nếu bà thứ nhất khảo tôi về tiền lương thì bà thứ hai khảo tôi về quà tặng. Cả hai bà, trong một phạm vi nào đó, đều lái tôi và đối xử với tôi như thể tôi là giám đốc nhà băng.
Cho nên không lạ gì, cho tới tận phút này, nhiều lúc tôi ngạc nhiên là mình còn sống. Hoặc mình chưa ngồi trên chiếc xe lăn. Nhưng tôi cảm thấy rất rõ ràng, cái giờ phút đó cũng chả còn xa nữa.

Đọc tới đây, chắc hai bà sẽ hỏi: Khổ như vậy sao ông (bà thứ nhất gọi ông) và sao anh (bà thứ hai kêu anh) vẫn đèo bồng?
Khổ quá. Câu hỏi đó, chính tôi cũng thường tự hỏi mình. Và tôi cũng mang ra hỏi bạn bè tôi, tức mấy gã đàn ông khác. Số phận của chúng cũng chả hơn gì. Và bọn tôi đành kết luận thế này: cái kiếp đàn ông nó thế!

Nhân đây cũng nói luôn, kiếp đàn ông thật ra là kiếp vô cũng khổ cực. Nhiều khi chả khác nào con ngựa, con trâu (chẳng hề được như con dê mà dân gian vẫn nói).
Đàn ông sinh ra là để đàn bà lợi dụng, bóc lột (đôi khi bóc lột còn thô bạo hơn cả cướp bóc), đè nén và hành hạ. Đàn ông sinh ra là để đàn bà sai đi mua đồ, sai lái xe, sai trả tiền, sai đón con, sai luôn cả việc...đi ngủ.
Trong cái bể khổ mênh mông, bao la đó, sự khổ vì bồ nhí cũng chả nổi bật bao nhiêu. Nó chỉ được gom chung vào nỗi khổ vì các bà. Đã là các bà thì một bà, hai bà hoặc ba bà cũng thế thôi!

Hai bà thân mến,
Giờ đây tôi đã tỉnh ra rồi. Tôi xin hai bà tha cho. Tôi không còn sức nữa.
Kể từ giờ phút này tôi là một gã trai vô hại. Từ bỏ mọi mưu mô. Tôi ăn cơm nhà, tôi ngủ giường nhà. Tôi nuôi một vài con chim, mua vài hòn non bộ, sắm mấy giò phong lan. Tôi mở tivi xem tiết mục Thầy thuốc gia đình. Tóm lại, tôi hoàn lương toàn diện.
Hai bà đừng xỉa xói nhau nữa. Đừng so bì nhau nữa. Tôi đã đầu hàng. Tôi đứng giữa hai phe. Tôi xin ngừng bắn.
Bà nào định đi đâu, cứ đi. Bà nào đang ở đâu, cứ ở. Tôi cũng thế. Tôi xin một phút bình yên. Tha cho tôi đi nhé.

KTGG

Sweet ơi! đọc xong 2 lá thư bác viết mà em muốn cười vỡ bụng mất. Em chưa có gia đình nhưng chỉ đọc 2 lá thư của "bồ nhí gửi vợ" và " vợ gửi bồ nhí" đã thấy sợ rồi. Không biết sau này mình mà rơi vào tình cảnh đó thì phải viết thư thế nào đây? hix hix-+*/!$@!! nghĩ đến mà đã thấy toát cả mồ hôi rồi
 
Web KT
Back
Top Bottom