Quên 1 ai đó có!!!!!!!! (7 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Nếu như đó là vết thương lòng do người kia làm tổn thương, khi đó sự tôn trọng còn chẳng có, chỉ còn lại là sự khinh ghét, nếu có vô tình gặp nhau chắc chỉ muốn xông phi đá cho một cú,#%@#! nói gì đến chuyện rủ nhau quay lại.:irvine:
Sweet_girl bạo lực nhỉ !$@!!, nhưng là ý kiến hay đấy. Nói vậy chứ, nếu chia tay vì bất cứ lý do gì thì khổ chủ cũng đều rất buồn. Không thể quay lại với nhau thì tốt nhất là quên hết đi, đợi đến khi nào già rồi, mỗi người chống một cái gậy thì thời gian cũng xóa hết nỗi buồn rồi. Lúc đó gặp nhau lại hay --=0
 
Nếu như đó là vết thương lòng do người kia làm tổn thương, khi đó sự tôn trọng còn chẳng có, chỉ còn lại là sự khinh ghét, nếu có vô tình gặp nhau chắc chỉ muốn xông phi đá cho một cú,#%@#! nói gì đến chuyện rủ nhau quay lại.:irvine:
Sweet ghét như vậy chỉ tổ làm khổ bản thân mình, người ta đã ko xứng đáng với mình thì coi như người ta không tồn tại đi. Mình ghét tự dưng trong người mình sinh ra sự bực tức, gây ra cảm giác rất khó chịu.
 
Sweet ghét như vậy chỉ tổ làm khổ bản thân mình, người ta đã ko xứng đáng với mình thì coi như người ta không tồn tại đi. Mình ghét tự dưng trong người mình sinh ra sự bực tức, gây ra cảm giác rất khó chịu.

Ôi !!!!!! Bạn ơi, làm sao mà có thể coi như không tồn tại được, mình không để gây cho mình cảm giác khó chịu và căm ghét đến mức dằn vặt mình, chả tội gì phải như vậy. Nhưng mình phải nhớ đã từng gặp một con người như thế, để còn biết khinh chứ.

Không thể quay lại với nhau thì tốt nhất là quên hết đi, đợi đến khi nào già rồi, mỗi người chống một cái gậy thì thời gian cũng xóa hết nỗi buồn rồi. Lúc đó gặp nhau lại hay --=0
Bạn làm mình tưởng tượng đến cảnh hai ông bà già dùng gậy đánh nhau trong công viên )(&&@@{}{}{
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Bạn làm mình tưởng tượng đến cảnh hai ông bà già dùng gậy đánh nhau trong công viên )(&&@@{}{}{
Trời ơi, già rồi mà vẫn bạo lực thế à, nhưng nếu đến lúc đó mà vẫn còn buồn thì đánh nhau một trận cũng đáng -----> Chết rồi, lây khuynh hướng bạo lực của bạn rồi &&&%$R
 
Trời ơi, già rồi mà vẫn bạo lực thế à, nhưng nếu đến lúc đó mà vẫn còn buồn thì đánh nhau một trận cũng đáng -----> Chết rồi, lây khuynh hướng bạo lực của bạn rồi &&&%$R
Gừng càng già càng cay mà chị, mà Sweet trẻ chứ bộ, nhìn hình mà coi.
 
Romantic vẫn không làm sao quên được người cũ, tệ hơn nữa còn nhớ hơn, hình không dám vứt đi, nhưng ko vứt đi mỗi lần bỏ ra coi lại thấy như có sóng trong lòng. Khổ quá hu hu
 
Romantic vẫn không làm sao quên được người cũ, tệ hơn nữa còn nhớ hơn, hình không dám vứt đi, nhưng ko vứt đi mỗi lần bỏ ra coi lại thấy như có sóng trong lòng. Khổ quá hu hu
Chắc là người ấy đã để lại trong trái tim Romantic_march một chiếc nhẫn kim cương .... thì phải!!! Khà khà!!!
Vứt đi sao nỡ phải không nè?
 
Chắc là người ấy đã để lại trong trái tim Romantic_march một chiếc nhẫn kim cương .... thì phải!!! Khà khà!!!
Vứt đi sao nỡ phải không nè?
Nếu không vứt được mình đã bán rùi, giờ giao bán nè " ai mua nhẫn kim cương không", hoặc ai vào được trái tim romantic, gỡ bỏ chiếc nhẫn đó ra, romantic tằng luôn chiếc nhẫn đó. Chả tiếc đâu, để đó đau tim lắm .
 
Nếu không vứt được mình đã bán rùi, giờ giao bán nè " ai mua nhẫn kim cương không", hoặc ai vào được trái tim romantic, gỡ bỏ chiếc nhẫn đó ra, romantic tằng luôn chiếc nhẫn đó. Chả tiếc đâu, để đó đau tim lắm .
Hihi, vào được trái tim romantic, gỡ bỏ chiến nhẫn đó ra, nhưng mình không muốn lấy nhẫn đâu, mình muốn ở luôn trong đó được hôn!
 
Ở trong đó tối lắm đó nha, anh có chịu được tối không?
Em ơi đừng dại, em để anh ý vào trong tim em rồi, thành Nam thần gác cửa, không cho ai vào nữa thì chết em đấy.Tháo nhẫn kim cương này, treo nhẫn kim cương khác, nhưng dấu tích thì vẫn còn mãi đấy. Đừng treo nhiều quá nha em.
 
Đôi dép
TG: Nguyễn Trung Kiên

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đôi dép
TG: Nguyễn Trung Kiên
...
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
...
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia


"Đôi dép" ngày ấy ấy đọc ..đâu trên Mực Tím (hay Hoa Học Trò nhỉ?)
thix điên cuồng rồi học thuộc bài thơ
giờ đọc lại vẫn tròn nguyên cảm xúc
ai viết tặng bài này chắc nguyện ... chết vì anh
hihi :icecream: (en cà-lem típ)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom