Những câu chuyện đời (1 người xem)

  • Thread starter Thread starter VetMini
  • Ngày gửi Ngày gửi

Người dùng đang xem chủ đề này

VetMini

Đang đi tìm hòn đá
Tham gia
21/12/12
Bài viết
17,867
Được thích
24,785
Nghề nghiệp
Thầy bói bài ta
Tôi lập cái thớt này để cùng mọi người chia sẻ những kinh nghiệm đời, nếu liên quan đến Excel hay VBA càng tốt.
 
Để mở đầu, toi xin công hiến câu chuyện đời như sau:

Quán và phê ven rìa thành phố đương dộ vắng khách, chủ quán đang ngồi ngáp ruồi thì có một anh chàng vào kêu ly… trà đá.

Nốc hết ly trà cho đã khát rồi anh ta mới lân la đến gạ chuyên chủ quán:

- Chả dám dấu ông anh, em đây đang hồi túng quá, cần việc làm gấp sống qua ngày. Ông anh có quen biết chỗ nào giới thiệu em đội ơn.

Chủ quán tốt bụng chỉ ngay:

- À chú có thấy cái ông bụng bự ngồi bàn phía kia không? Ông ta là chủ tịt phường này. Chú cứ đến xưng với ông ta là em họ xa tôi ở quê lên, may ra ông ta có cái chân nào cho chú.

Anh chàng liền qua gạ chuyện với chủ tịt phường. Anh ta ăn nói nhã nhặn và nhanh nhẩu nên chủ tịt phường cũng ưng. Ông này ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

- Ở đây có anh quét lá công viên và thu dọn các nhà vệ sinh công cộng vừa được cô con gái bảo lãnh đi Mỹ nên xin thôi việc. Chú không ngại việc làm dơ bẩn thì tôi sẽ làm giấy cho cư trú tạm và giao việc cho.

- Được mà bác, em như thế này thì công việc gì có cơm ăn qua ngày là phước đức lắm rồi. Đâu dám kén chọn gì.

Ông chủ tịt liền giở ngay cái láp tốp cáu cạnh ra, gõ mấy cái rồi quay cho anh chàng:

- Chú điền tên tuổi CMND vào cái phom này.

Anh ta ngập ngừng, gõ được vài phím thì cái phom nó quay vòng vòng rồi hiện lên một cửa sổ báo lỗi. Ông chủ tịt vội vàng nhào vào, click chuột lia lịa rồi thở hắt ra:

- Phom kẹt rồi, mà điện thoại tôi vừa hết pin, không hỏi GPE được. Thế chú có biết Vi Bi Ê không hở.

- Viên bi ế là cái gì thế bác?

- Ơ hay, cái đó mà cũng không biết thì hơi tệ. Thôi để tôi tắt Ma cơ rô. Bây giờ thì chú cứ việc diền tên trực tiếp vào bảng tính Excel này. Chiều về cơ quan tôi sẽ đưa cho lính nó nhờ GPE giải quyết “tự động cập nhật”

- Ếch xào? ủa không quét rác dọn cầu nữa mà làm phụ bếp à bác?

Chủ tịt trợn mắt:

- Excel mà chú cũng không biết? Thôi không làm việc được đâu. Điều kiện của cán bộ phường là phải có bằng THVP. Tôi thấy công việc đang neo người nên đã châm chước cái vụ chứng chỉ. Nhưng không biết Word, Excel là nhất định không được.

Năm nỉ mãi cũng khong thể nào thay đổi được cái quy củ của phường văn hóa đỉnh cao này, anh chàng thất nghiệp đành chán nản bỏ đi. Chủ quán thương tình thí cho anh ổ bánh mì. Cầm ổ bánh, anh ra xa lộ may mắn đón được quá giang chiếc xe chở heo về Tây Nguyên.

Về đến Tây Nguyên, người lái heo giao anh cho một lão thợ mộc. Học nghệ được thời gian, gặp lúc Việt kiều về nước mua đồ mỹ phẩm, anh cùng lão kia đi mua lại mấy cái nhà cổ gỡ gỗ lim, cẩm lại ra bào, đẽo lại thành tượng này nọ., giả làm đồ cổ. Đang phất lên như diều thì lão thợ kia lại lăn đùng ra đột quỵ tim, không có con cháu gì cả. Thế là anh chàng thừa hưởng cơ nghiệp, mạnh bạo dấn thân vào đầu tư tải (lậu) gỗ quý từ đất Lào và Căm, đem về đóng đồ nội thất cho các tỉnh ủy, xin được giấy phép xuất khẩu. Chả mấy chốc mà thành đại gia.

Được cái cũng biết nhớ thời hàn vi có kẻ hảo tâm giúp đỡ nên anh ta cũng rất rộng lượng, làm phước, cũng tế, bảo trợ mấy cái liveshow VK nghệ sĩ ngon lành. Tên tuổi nhà tỷ phú đô la làm giàu từ hai bàn tay trằng nổi như cồn, tỏng lẫn ngoài nước. Và năm đó, anh đoạt giải thưởng “Nhà Doanh Ngiệp Xuất Sắc Nhất Của Thập Niên”

Buổi lễ phát cúp, báo chí, truyền hình đua nhau chụp hình quay phim, phỏng vấn inh ỏi. Một cô Em Xi ngoẻn miệng tươi tắn đưa mi cờ rô ra và yêu cầu anh dùng kinh nghiệm bản thân để tặng một lời khuyên cho giới trẻ. Anh chững chạc nói ngắn gọn:

- Các em hãy tin vào gương tôi. Không nên học nhiều. Và nhất là đừng nên học Tin Học Văn Phòng. Nếu ngày xưa tôi biết võ vẽ được chút Viên Bi Ế hay Ếch xào thì giờ này tôi vẫn còn đang lúi húi hôt phân ở cái phường ven đô kia…
 
Có nghĩa là may hơn khôn, fải không bác?.
Nhưng những người gặp may tỉ lệ rất thấp ở VN hiện nay. (Đời xưa thì rất nhiều)

Ông bà ta có câu để khuyên những người muốn làm giàu nhanh:
"Ăn trộm năm hôm hơn 3 năm đi làm"

Mở rọng ra câu này: "Muốn fất nhanh hãy fạm fáp!"
& thêm 1 câu nữa đúng cho thực trạng VN: Những kẻ có biệt fủ này nọ đại đa số do ăn cắp mà có.

Nhũ với mấy ông CF & TTCF: Mỗi tỉnh nên chọn 1 chủ nhân ông biệt fủ vĩ đại nhất mà thanh tra, thế nào cũng toài ra hành vi ăn cắp hay ăn cướp gì đó.
 
Có nghĩa là may hơn khôn, fải không bác?.
Nhưng những người gặp may tỉ lệ rất thấp ở VN hiện nay. (Đời xưa thì rất nhiều)

Câu chuyện nguyên bản thì vậy. Nó chỉ là một câu chuyện xạo hóm hỉnh.
Nhưng câu chuyện tôi kể lại thì nó gần với đời hơn, vì đã thêm yếu tố mánh mung. Anh ta đâu phải chỉ có may mà thôi, rõ ràng anh ta chỉ cần học nghề giả đồ cổ gạt Việt Kiều của thầy thợ mộc là có thể phát triển ra nghề buôn lậu, giao tiếp với cấp tỉnh uỷ để làm giàu. Sau đó còn liên hệ với VK sê lê bơ ri ti để lấy tiếng cả trong và ngoài nước.

Tài của anh ta tiếng xưa ông bà mình gọi là "thanh xuất ư lam nhi thanh ư lam"
 
Câu chuyện đời thứ hai:

Thỏ đang tung tăng dạo chơi. Chợt thấy chào mào đậu trên cành cao, thỏ ao ước:

- Bạn chào mào ơi. Bạn có cách nào giúp tôi lên cao như thế chăng?

Chào mào chỉ xuống cạnh gốc cây:

- Bạn thấy bụi hoa đấy không? Hái lấy ba cánh hoa và ngậm trong miệng.

Thỏ làm theo. Chào mào lại tiếp:

- Bạn qua kia nhặt lấy mấy hòn cuội (sỏi), cũng bỏ vào miệng.

Chờ thỏ ngậm đầy mồm rồi, chào mào tiếp theo:

- Bây giờ bạn phun BA HOA, và VĂNG CUỘI ra thì tự nhiên sẽ bay lên.

Trong nỗi ngạc nhiên tột cùng, thỏ quả nhiên thấy mình từ từ bay bổng lên, và đáp vào một nhánh cây cao. Thỏ phê quá múa hát tưng bừng.

Tiếng la hò của thỏ gây sự chú ý cho một con cáo gần đấy. Cáo ta chay tới, và chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi đấy chờ. Khi thuốc hoa và cuội tan, thỏ rớt xuống và bị cáo lột da xơi luôn.

Chào mào hót líu lo:

- Ba hoa nhăng cuội có thể giúp bạn bay lên cao. Nhưng muốn ở vững trên cao thì cần phải dựa vào chân bản lãnh.

Chú: câu chuyện trên tôi phỏng lại từ 1 câu chuyện Tây. Chính chuyện nói là chim mách cho thỏ ăn phân bò. Trong tiếng Anh, phân bò, bullshit hay bullcrap có nghĩa là nói dóc.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Súp rìu

Hoàng hôn cuối đông sắp ập đến; Bông tuyết tháng ni nặng nề rơi & rơi. . .
Trên đường từ bìa rừng, lão tiều fu với bó củi còng lưng đang lê từng bước, mệt mõi & đói khát. . . .
Mệt quá, nhưng mừng rạng rỡ khi thấy nóc nhà vách gỗ đang cháy lò sưởi;
Ông ta lại gần & ngó vô ngỏ lời xin vô làm ấm lại tấm thân còm nhom & ướt sủng (mồ hôi hay nước tan từ tuyết cũng chả rõ)

Chủ nhà tốt bụng mời vô nhà nghỉ tạm;
1 lúc sau ông ta mượn chủ nhà cái nồi & ra sân xúc đầy tuyết & kê nồi bên bếp củi, bỏ rìu vô & đun sôi
Chủ nhà chăm chú quan sát với vẻ ngạc nhiên vô cùng tận;
Thấy vậy, lão khách lấy môi/muỗng múc ít nước sôi lên nếm & liên tục gật gù, ra vẻ đắc í . . . .
Chủ nhà đến gần & hỏi: Có ngon chi mà lia lịa cái đầu làm vậy!
Ngọt lắm ông à! Nhưng giá có thêm gói mì tôm nữa thì còn gì bằng!
- Gì chứ gói đó ở nhà có, hãy đợi đấy!
Nói vừa dứt lời, chủ nhà sải bước vô bếp đem ra gói mì như đã nói.
Sau khi nồi nước đã có mì, tiều fu lại nếm 1 vài lần nữa; Lần này thì lẩm bẩm mình ên: "Giá như có quả trứng nữa là hay biết mấy!"
Chủ nhà cũng đã sốt ruột với món súp mới là lạ, bèn chạy vô gác bếp lấy ra trái trứng.
Thấy trứng, lão tiều fu liền bắt nối xuống, đập trứng cho vô & quấy đều

Khi nguội, lão tiều fu múc ra chén mời gia chủ thưởng thức món súp rìu ngon tuyệt cú mèo!
 
Vợ bướng chết trôi

Mùa này sông Đồng Nai đầy nước; Vợ thằng tèo tính ương bướng luôn đòi ra tắm;

Chả run rũi thế nào ả ta trượt chân ở cầu Ghềnh & trôi sông mất biệt.

Nghe tin sét đánh, Tèo ta chạy về nha, khăn gói cứ ven bờ sông, ngược lên tận Tri An tìm xác vợ.
Sau 3 ngày, Tèo ta buồn bả báo với cả nhà: Không thấy xác cô nàng iêu dấu fía Trị An

Mọi người ngạc nhiên hỏi: Sao lại lên đó mà tìm làm xác vậy?;

- Thì thường ngày cô ả hay ngược ngạo, nên chết cũng fải trôi lên fía í chứ trôi xuôi Long Thành thế nào được!
 
Vợ bướng chết trôi

Mùa này sông Đồng Nai đầy nước; Vợ thằng tèo tính ương bướng luôn đòi ra tắm;

Chả run rũi thế nào ả ta trượt chân ở cầu Ghềnh & trôi sông mất biệt.

Nghe tin sét đánh, Tèo ta chạy về nha, khăn gói cứ ven bờ sông, ngược lên tận Tri An tìm xác vợ.
Sau 3 ngày, Tèo ta buồn bả báo với cả nhà: Không thấy xác cô nàng iêu dấu fía Trị An

Mọi người ngạc nhiên hỏi: Sao lại lên đó mà tìm làm xác vậy?;

- Thì thường ngày cô ả hay ngược ngạo, nên chết cũng fải trôi lên fía í chứ trôi xuôi Long Thành thế nào được!

Thiệt ra Tèo chỉ cần ngồi đó đợi đủ tuần lễ thì Hà bá sẽ đưa vợ hắn trở lại:
- Chú mày nhận lại đi. Cái ngữ ngang này bướng này chỗ tao khong dám lãnh.
 
Lại một câu chuyện đời:

Toà xử một vụ đệ đơn của chị Trần Thị Lươn, xin ly dị chồng là Lê Văn Ếch.

Thị Lươn lễ mễ trình bày tình cảnh mình:

- Dạ bẩm toà, em xin trình bày lý do xin ly dị thằng chồng em là nó mê... Ếch xeo còn hơn cả vợ con.

Toà ôn tồn khuyên giải:

- Ếch xeo chỉ là một công cụ vi tính, có phải như Tứ Đổ Tường, vương vào thì tan nhà nát cửa đâu mà chị trách anh ấy.

Thị Lươn bắt đầu mếu máo:

- Nhưng cái thằng chồng nhà em nó mê quá mức. Có vài cái sẹo rỗ trên mặt, thế là ra đường hắn cứ tự xưng mình là Ếch Sẹo.

- Thì khối gì ngừoi trên đời lấy biệt danh là Sẹo. Chị phàn nàn thế có quá chăng?

Thi Lươn dẩu môi tiếp:

- Nó còn vào mạng, chát chiếc cái nơi học Ếch xeo nào đó chẳng biết, rồi về ghé hiệu xăm ngay trên ngực một quả tim lồng ba chữ Giê Pê E tổ bố. Tên em thì toà phải biết, rõ ràng là Tê Tê Lờ mà.

- Thế thì có hơi dị. Nhưng mặc áo vào thì ai thấy. Chị giận làm gì.

Thị Lươn tiếp:

- Thế rồi đến đứa con đầu lòng của chúng em. Nó đòi đặt tên theo Ếch xeo...

- Tên A Oanh? Nghe cũng hay đấy chứ!

- Không, quan ạ. Nó bảo trình độ nó thì đâu thể sơ cấp A Oanh được. Nó tương ngay cái tên Lê Công Thức...

- Thì thiếu gì ngừoi trên đời tên Thức. Chị lắm chuyện.

Thị Lươn nói như mếu:

- Có được vậy đâu? Nó bảo là trình của nó trên Giê Pê E đã cao cấp rồi, công thức quèn thì hổ mặt với anh chị em quá. Nó đòi phải là công thức mảng. Quan nghĩ cái tên Lê Công Thức Mảng nó nện vào tai có kém gì Trạch Văn Đoành của cụ Nam Cao không ạ?

Toà cố nén cười, phán:

- Thôi lỡ rồi. Sau này cháu nó làm giấy cải tên cũng được mà.

- Em cũng nghĩa vậy nên nén giận. Thế rồi đến đứa con thứ hai, nó lại theo mửng cũ, bảo trình nó bây giờ cao hơn nên đòi đặt tên Mạt Rô...

Thị ngưng một chút, nén tiếng nấc rồi tiếp:

- Em dẫy nẩy lên. Các bác nghĩ coi có ai đặt tên con làm du côn gác đầu chợ cuối sòng bao giờ? Thế là nó chuyển thành Lê Vợ Ba... Báo hại em phải lên Hộ tịch năn nỉ mãi, mất mấy phong bì ngừoi ta mới sửa thành Lê Vi Ba.

Toà phải giả tạm hoãn, vào nhà vệ sinh cười sặc sụa cho đã rồi mới trở ra khuyên giải:

- Thì chị cũng đã thông minh nhanh nhẩu đổi tên Vi Ba đẹp quá rồi. Trách anh ấy chi nữa.

- Nhưng lần này em lại có mang, mà siêu âm cho biết là con gái...

Thị Lươn nói đến đây thì không chịu được nữa, oà lên khóc nức nở:

- Các bác thương giùm, em phải chạy thôi. Chứ con gái mà để cho nó đặt tên Lê Đít Sần thì còn cửa nào lấy chồng nữa!!!
 
Gã vừa đọc tin nhà nước chuẩn bị mở cái gọi là "Viện Đạo Đức" để gửi cán bộ vào đào tạo.

12 năm phổ thông, năm nào chả phải học môn Đạo đức. Thế hóa ra các vị chưa hết lớp 12?

Gã ngẫm nghĩ: chỉ cần hết tiểu học là đủ. thằng con gã mới lớp ba đã biết nghêu ngao "Yêu Tổ quốc, Yêu đồng bào...Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm"

Yêu tổ quốc, đồng bào thì đã chả có chuyện móc ngoặc, tham nhũng

Thật thà chả có chuyện buôn chổi đót xây biệt phủ.

Phì.

Đến giờ qua nhà lão Bá đòi nợ rồi. Nhân tiện hỏi xem lão học hết tiểu học chưa.
 
Vừa từ làng Vũ Tiểu bên kia cánh đồng trở về, khép cửa, chị khẽ vặn to ngọn đèn dầu, tỉ mẩn đếm từng đồng bạc. Việc này lặp đi lặp lại hàng đêm, sao mãi chị chả thấy chán.

-Phù.

Chị thở phào nhẹ nhõm. Mới bán mười mấy con đã đủ tiền học thêm cho cái Tí tháng này, khéo lại đủ cút rượu rắn ngâm mua bên hàng cái Nở cho thầy nó tối nay.

Chợt cách cửa bật mở, anh Dậu xô vào.

- Bu nó biết gì chưa, dân làng mình đang hè nhau khiêng cái hòm ATM từ bên Vũ Tiểu sang đặt ở đình làng mình đấy.

- Gớm, thầy nó khéo lo. Thì đã sao. Khỏi mất công đi xa.

Anh nhăn mặt:

- Sao bu mày ngu lâu thế. Thằng Chí nó vác chai rượu đứng lù lù bên cạnh cái hòm. Nhìn cái mặt nó ai dám rút tiền.

Chị Dậu chột dạ. Mới nhập về hơn chục con Alaska. Ngày mai có người trên tỉnh chuyển tiền mua hết cả lô. Chị quay sang chồng se sẽ:

- Thê này, tối mai mình đi với tôi. Vẫy nó ra bụi tre, đưa cút rượu cho nó là xong.

Anh Dậu lắc đầu quầy quậy:

- Xong mà được à. Nếu có rút được, thì máy nó biết hết rút bao nhiêu. Máy nó biết thì cụ Bá biết. Phải nộp thuế thôi, không trốn được đâu.

Cơn gió lạnh lùa vào khiến chị khẽ rùng mình. “Phải nộp thôi, phải nộp thôi”. Chị vụt chạy ra ngoài. Trời tối đen như mực.
 
Thấy trên mạng XH liên tiếp xuất hiện các video học trò bịch nhau chí tử, Bộ chủ quản ban hành quyết định:
"Kỹ lâật Hiệu trưởng trường nào có HS wính nhau"

Thế là cô hiệu trưởng ở Chợ Mới (cách nhà thầy Ba Tê non xị cây số) nói rằng "Các em, chúng đùa thái quá í mà!"

Dân ngu khu đen nhào lên xin khuyên Ô. Bộ trưởng: Nên định nghĩa thế nào là "Wính nhau" trong "Nghị định" của mình.
 
Vừa từ làng Vũ Tiểu bên kia cánh đồng trở về, khép cửa, chị khẽ vặn to ngọn đèn dầu, tỉ mẩn đếm từng đồng bạc. Việc này lặp đi lặp lại hàng đêm, sao mãi chị chả thấy chán.

-Phù.

Chị thở phào nhẹ nhõm. Mới bán mười mấy con đã đủ tiền học thêm cho cái Tí tháng này, khéo lại đủ cút rượu rắn ngâm mua bên hàng cái Nở cho thầy nó tối nay.

Chợt cách cửa bật mở, anh Dậu xô vào.

- Bu nó biết gì chưa, dân làng mình đang hè nhau khiêng cái hòm ATM từ bên Vũ Tiểu sang đặt ở đình làng mình đấy.

- Gớm, thầy nó khéo lo. Thì đã sao. Khỏi mất công đi xa.

Anh nhăn mặt:

- Sao bu mày ngu lâu thế. Thằng Chí nó vác chai rượu đứng lù lù bên cạnh cái hòm. Nhìn cái mặt nó ai dám rút tiền.

Chị Dậu chột dạ. Mới nhập về hơn chục con Alaska. Ngày mai có người trên tỉnh chuyển tiền mua hết cả lô. Chị quay sang chồng se sẽ:

- Thê này, tối mai mình đi với tôi. Vẫy nó ra bụi tre, đưa cút rượu cho nó là xong.

Anh Dậu lắc đầu quầy quậy:

- Xong mà được à. Nếu có rút được, thì máy nó biết hết rút bao nhiêu. Máy nó biết thì cụ Bá biết. Phải nộp thuế thôi, không trốn được đâu.

Cơn gió lạnh lùa vào khiến chị khẽ rùng mình. “Phải nộp thôi, phải nộp thôi”. Chị vụt chạy ra ngoài. Trời tối đen như mực.
Khiếp thật, viết thế này thì cỡ chủ xị của "Cánh đồng bất tận" cũng phải choáng.
Đọc mà giống như đang ngồi liu riu với 2 cụ "Tố" và "Cao" vậy.
 
"QUƠ TAY TRÚNG MÁ" & "GIẰNG CO GÃY CHÂN"​

Nghị trường 2uốc hội lại nêu chuyện cách đây trên chục tháng;
(*) Chuyện 1 ở đây: http://www.giaiphapexcel.com/diendan/threads/bây-giờ-biết-tin-ai.86679/page-6
(*) Chuyện 2: Lại gằng co ngay cả trên nghị trường;

Nhưng cả hai người trong cuộc thì không thấy (được) lên tiếng về sự thật là như thế nào.

Chỉ cần 2ua đó, ta cũng đoan chắc sự thực là như thế nào! Miễn bàn./.
 
Đây là câu chuyện đời của tôi (có thật 100%).
- Năm 2005, tôi chả biết gì về máy tính, muốn làm cái gì thì soạn thảo sẳn trên giấy rồi kêu mấy đứa nhân viên hợp đồng đánh máy.
- Năm 2006, cơ quan nó kiểm điểm quá nên tôi bắt đầu học Word (nói chung là tàm tạm mổ cò), sau đó lại mò học tiếp Excel (cũng biết được đôi chút), lúc đó bấm đại các phím tắt chơi cho vui thì tình cờ vào được cửa sổ VBE và vào Help xem thế nào thì mới tình cờ biết được Macro và bắt đầu học từ đó. Hết giờ làm thì mình ở lại mò học riết rồi cơ quan nó biết và bị kiểm điểm tiếp.
- Năm 2007, thì tích cóp cũng mua được máy tính và tự học ở nhà.
- Đến năm 2010 thì cũng làm được một số ứng dụng đem vào cơ quan định cho một số anh em dùng để thuận tiện trong công việc, nhưng cơ quan lại cấm tuyệt đối không cho dùng với lý do cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin muốn dùng hay làm cái gì đó thì để cho tụi nó viết mà dùng còn ông này bằng A cũng chẳng có nói chi đến viết lập trình.
- Vì vậy mà tôi đăng ký sáng kiến 5 lần từ năm 2010-2015 nhưng cơ quan nó chẳng quan tâm và cũng chẳng cần xem xét. Vậy là những sáng kiến của tôi làm ra đều xếp xó từ đó. Đến nay, những ứng dụng tôi làm ra để dùng trong công việc của cơ quan thì Trung tâm công nghệ thông tin cũng chưa làm được để sử dụng.
Sau này có một số anh em vào diễn đàn Giải pháp Excel và đọc được một số bài viết của tôi thì mới biết tôi làm được nhiều thứ có thể ứng dụng trong công việc của cơ quan và đến nhờ tôi giúp, lúc này tôi chỉ trả lời ngắn gọn nay tôi đã nghĩ hưu rồi nên chẳng còn tha thiết gì với công việc của cơ quan nữa, vã lại cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin đó, nhờ tụi nó viết cho mà dùng.
 
Chuyện của bác thiệt buồn đau quá nhỉ!

Còn em thì từ trước thế kỉ này 5 năm đã rinh hẵn thùng bia thắng độ: (/iết xong đoạn mã dịch số ra chữ cho "bọn" Kế toán của CQ
Nền tảng là Forpro; Font VN-EP (của BK Tf HCM hay sao í)
Thời hạn fải xong "Công trình" là 07 ngày.

Lúc í lon 33 sao mà ngon đến thế!
Đến giờ nghỉ lại vẫn thấy ngon ngọt lắm!

Chúc bác ngon giấc!
 
Chuyện của bác thiệt buồn đau quá nhỉ!
Còn em thì từ trước thế kỉ này 5 năm đã rinh hẵn thùng bia thắng độ: (/iết xong đoạn mã dịch số ra chữ cho "bọn" Kế toán của CQ
Nền tảng là Forpro; Font VN-EP (của BK Tf HCM hay sao í)
Thời hạn fải xong "Công trình" là 07 ngày.
Lúc í lon 33 sao mà ngon đến thế!
Đến giờ nghỉ lại vẫn thấy ngon ngọt lắm!
Chúc bác ngon giấc!

Nhìn hình sao thấy quen quen
Chữ (/iết lại thấy càng quen bội fần
Yến nay đôi cánh còn chao liệng?
Hay hũ với chai, đắp mộ fần?
 
Thấy trên mạng XH liên tiếp xuất hiện các video học trò bịch nhau chí tử, Bộ chủ quản ban hành quyết định:
"Kỹ lâật Hiệu trưởng trường nào có HS wính nhau"

Thế là cô hiệu trưởng ở Chợ Mới (cách nhà thầy Ba Tê non xị cây số) nói rằng "Các em, chúng đùa thái quá í mà!"

Dân ngu khu đen nhào lên xin khuyên Ô. Bộ trưởng: Nên định nghĩa thế nào là "Wính nhau" trong "Nghị định" của mình.

Thế trước khi có quyết định này thì HS oánh nhau không ai kỷ luật hết hở?
 
...
- Đến năm 2010 thì cũng làm được một số ứng dụng đem vào cơ quan định cho một số anh em dùng để thuận tiện trong công việc, nhưng cơ quan lại cấm tuyệt đối không cho dùng với lý do cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin muốn dùng hay làm cái gì đó thì để cho tụi nó viết mà dùng còn ông này bằng A cũng chẳng có nói chi đến viết lập trình.
- Vì vậy mà tôi đăng ký sáng kiến 5 lần từ năm 2010-2015 nhưng cơ quan nó chẳng quan tâm và cũng chẳng cần xem xét. Vậy là những sáng kiến của tôi làm ra đều xếp xó từ đó. Đến nay, những ứng dụng tôi làm ra để dùng trong công việc của cơ quan thì Trung tâm công nghệ thông tin cũng chưa làm được để sử dụng.
Sau này có một số anh em vào diễn đàn Giải pháp Excel và đọc được một số bài viết của tôi thì mới biết tôi làm được nhiều thứ có thể ứng dụng trong công việc của cơ quan và đến nhờ tôi giúp, lúc này tôi chỉ trả lời ngắn gọn nay tôi đã nghĩ hưu rồi nên chẳng còn tha thiết gì với công việc của cơ quan nữa, vã lại cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin đó, nhờ tụi nó viết cho mà dùng
.

Chuyện này xảy ra không chỉ riêng cho bác. Và nói rộng ra thì không chỉ riêng ở VN.
 
Thế trước khi có quyết định này thì HS oánh nhau không ai kỷ luật hết hở?

Trước thì kĩ luật HS thôi;
Nay BT muốn dẹp hẵn & mạnh tay làm trong lành nhà trường í mà!

Khiếp, hỏi kỳ ghê!
Mã:
      Yến nay đôi cánh còn chao liệng?
      Hay hũ với chai, đắp mộ fần?
PHP:
     Mộ fần đã nhờ lên 2ui hoạch;
     Bóng bay đưa thẳng tầng bình lưu;
     Bỡi lẽ chưa bay & nóng nực,
     Cả đời chỉ đợi chuyến mộng du!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
- Vì vậy mà tôi đăng ký sáng kiến 5 lần từ năm 2010-2015 nhưng cơ quan nó chẳng quan tâm và cũng chẳng cần xem xét. Vậy là những sáng kiến của tôi làm ra đều xếp xó từ đó.
Tối kiến không đăng ký, mà đăng ký sáng với chả kiến.
Sáng kiến cũng phải có quy trình.
Mà cũng may nhờ bác có "sáng kiến" nên bây giờ được "dzề dzườn", sáng ngồi đếm giọt cà phê rơi cùng đàn kiến nhỏ, lâu lâu cho em được ham hố 1 tý. Chứ còn bác mà có "tối kiến" không chừng bây giờ còn được lên Sếp nữa là khác à nghen.Lúc đó thì em cũng khó mà "tối kiếm" bác được.:beach::beach::beach:
 
Tối kiến không đăng ký, mà đăng ký sáng với chả kiến.
Sáng kiến cũng phải có quy trình.
Mà cũng may nhờ bác có "sáng kiến" nên bây giờ được "dzề dzườn", sáng ngồi đếm giọt cà phê rơi cùng đàn kiến nhỏ, lâu lâu cho em được ham hố 1 tý. Chứ còn bác mà có "tối kiến" không chừng bây giờ còn được lên Sếp nữa là khác à nghen.Lúc đó thì em cũng khó mà "tối kiếm" bác được.:beach::beach::beach:
Anh thì không dám đăng ký tối kiến, sợ không thấy đường thì mò sẽ rất nguy hiểm.
 
Tối kiến không đăng ký, mà đăng ký sáng với chả kiến.
Sáng kiến cũng phải có quy trình.
Mà cũng may nhờ bác có "sáng kiến" nên bây giờ được "dzề dzườn", sáng ngồi đếm giọt cà phê rơi cùng đàn kiến nhỏ, lâu lâu cho em được ham hố 1 tý. Chứ còn bác mà có "tối kiến" không chừng bây giờ còn được lên Sếp nữa là khác à nghen.Lúc đó thì em cũng khó mà "tối kiếm" bác được.:beach::beach::beach:

Không hẳn đúng. Bạn cùng khoá tôi cũng có nhiều đứa lên sếp lâu rồi, và cũng về vườn mấy năm rồi. Tôi thấy chả có liên quan gì đến sáng kiến cả.
 
Chuyện của bác thiệt buồn đau quá nhỉ!

Còn em thì từ trước thế kỉ này 5 năm đã rinh hẵn thùng bia thắng độ: (/iết xong đoạn mã dịch số ra chữ cho "bọn" Kế toán của CQ
Nền tảng là Forpro; Font VN-EP (của BK Tf HCM hay sao í)
Thời hạn fải xong "Công trình" là 07 ngày.

Lúc í lon 33 sao mà ngon đến thế!
Đến giờ nghỉ lại vẫn thấy ngon ngọt lắm!

Chúc bác ngon giấc!

Đám kế toán CQ bác như thế là đã hiện đại lắm.
Nhớ hồi năm 1995, làm việc với kế toán cty nọ ở một tỉnh gần Hà nội, chỉ có việc cân đối mấy cái bản kê mà mất hết một chồng giấy nháp. Hồi đó có mấy cty có đủ tiền sắm phần mềm kế toán đâu? Cái cty phần mềm ở Hà nội (xin phép không nêu tên) giới thiệu phần mềm kế toán viết bằng Foxpro (lời của nhân viên chào hàng) giá 12.000 đô (con số này dạo ấy lớn lắm chứ không như bây giờ). Tiền huấn luyện người dùng vài ngàn nữa. Đem về cứ ba bữa lại phải gọi HN xin trợ giúp. Ổn được vài tháng thì bị sở Thuế gọi lên hạch sách về việc sử dụng phần mềm mà không được sở duyệt qua. Mãi về sau, ông GĐ (hồi đó không ó chiện gọi si i ô như bây giờ) cty phần mềm kia đến làm việc với sở Thuế mới xong. Lý do chính: ông GĐ này là dân xịn, gốc bự chứ thời ấy mà bảo ngừoi ta hiểu phần mềm kế toán thì đòi hỏi có hơi cao.
 
Chuyện này xảy ra không chỉ riêng cho bác. Và nói rộng ra thì không chỉ riêng ở VN.
Nói đến chuyện này tôi mới nhớ.
Tôi có xem một số chương trình (chiếu trên màn ảnh nhỏ) nói về những sáng kiến độc đáo của Việt Nam. Tôi thấy toàn là sáng kiến của các bác nông dân mà không thấy sáng kiến nào của mấy anh Thạc sỹ, Tiến sỹ, chương trình có nêu đã có một số sản phẩm được bán sang một số nước Đông Nam Á và tôi nhớ không lầm thì có một số ít sản phẩm được các chuyên gia người Nhật sang tận Việt Nam mục thị và trao đổi, học tập kinh nghiệm.
Than ôi! Việt Nam hiện nay là thế ấy, không biết mấy anh Thạc sỹ, Tiến sỹ khi xem các chương trình họ có thấy nhói lòng không nữa?????
 
Muốn dẹp hẳn thì kỷ luật cái ngừoi quay phim và ngừoi đưa lên mạng.

Bác này lại xúi ém nhẹm thông tin rồi: Hành vi này còn xấu hơn cả hành vi mà bác đòi kỹ luật nữa kia!
Nhắc nhỡ những ai có quyền lực mà không lương tâm chớ xa đà như Tần Thủy Hoàng hay Hít le!

Ở fía ngược lại:
Ông bà xưa có câu: "Ném chuột coi chừng bể bình"
Nhưng cái bình thời xưa trên bàn thờ là cái pha lê đích thực; Còn ~ cái bình giờ có đến 30% thíu *** chuột!
 
Bác này lại xúi ém nhẹm thông tin rồi: Hành vi này còn xấu hơn cả hành vi mà bác đòi kỹ luật nữa kia!

Đối với bạn, đó là thông tin.
Đối với tôi, mớ rác rưởi ấy chúng còn gây thêm hứng thú (*) cho những học sinh côn đồ, thích oánh nhau.

(*) Theo nghiên cứu của tâm lý giáo dục. Tác giả là ngừoi Tây, đăng bài trên báo nghiên cứu chất lượng, chứ không phải hạng lá cải.
Hiện tượng oánh hội đồng, hiếp đáp, khủng bố tinh thần không hẳn chỉ xảy ra ở VN. Nó vẫn là mối điên đầu của ngành giáo dục thế giới trong thế kỷ 21. Nhất là Nam hàn, Nhật, và Đài loan.
 
Các tệ nạn (Hiện tượng oánh hội đồng, hiếp đáp, khủng bố tinh thần . . . .) không thể tiêu diệt bằng sự cắm đoán fát tán, ghi hình hay loan truyền,. . . . thông tin trên mạng.
& cũng không thể kĩ luật Hiệu trưởng (để HS wính nhau) hay gì gì khác.

Mà cần sự vào cuộc của toàn XH nhằm xây dựng XH không tham những, không bốc lột, không cá lớn nuốt cá bé,. . . (Có nghĩa là tiêu diệt hết những giương xấu diễn ra hàng ngày trên XH)
Tóm lại: Là nêu cao khẩu hiệu ngàn năm " Độc lập - Tự do - Hạnh phúc "

Chúc các bạn vui vẻ ngày cuối tuần!
 
Cái tệ nạn học sinh choảng nhau lúc nào nơi nào mà chẳng có. Trong suốt quá trình học 12 năm cấp dưới (*), chính bản thân tôi cũng từng phải choảng tay đôi ít nhất 2 lần. Và ít nhất 1 lần chơi "tập thể" - trường này choảng với trường khác.

Nhưng cái tệ hơn nữa là quay phim đưa lên mạng để khoe khoang. Và cái tệ nhất là những kẻ "lai" nó.

(*) hồi đó chúng tôi học 11 năm thì thi bằng tú tài 1 và đậu tú tài 1 mới được học lớp 12, học xong thì lại phải thi bằng tú tài 2. Có tú tài 2 mới được thi vào Đại Học (cũng có trường không cần thi, nhưng tú toàn phần là phải có). Thời đó, lớp 11 gọi là đệ nhị và 12 gọi là đệ nhất.
 
(*) 2uay fim đưa lên mạng là quyền tự do cá nhân mà!
Nhiết móc Bộ trưởng còn được nữa là!

Còn những người bạn gọi là nhấn nút 'Lai' cũng có không ít kẻ thích wính nhau, cũng có kẻ fẩn nộ với những gì đó đang làm hắn/ả ta bực mình & cũng có kẻ chỉ là xúm vô coi & lỡ tay hiếu kỳ mà thôi; Tất nhiên cũng không loại trừ kẻ chán & ghét xã hội đương thời; Muốn như quá khứ hay tương lai huy hoàng mà hắn/ả ta hướng tới.

Những hành vi 'Lai' cũng đáng chê trách; Nhưng đáng trách hơn là những người có trọng trách 2uản lý XH, để sẩy ra những hiện tượng không rõ là xấu nhiều hơn tốt đó. (Bao gồm từ việc wính nhau, quay fim, fÁt tán & nhấp lên nút . . . trời ơi đó).

Không lẽ, những gì đẹp đẽ thì vơ vào, xấu xa là do tại người/kẻ khác; Thậm chí còn đổ cho nước ngoài nữa í chứ!
 
(*) 2uay fim đưa lên mạng là quyền tự do cá nhân mà!
Nhiết móc Bộ trưởng còn được nữa là!

Bộ trưởng là chức vụ công chúng. Công chúng phê bình thì ráng chịu.

Nói chuyện về quyền tự do cá nhân với trẻ em là đơn giản hoá một vấn đề phức tạp của xã hội. Hai đứa trẻ đánh nhau không hẳn là quyền tự do cá nhân của cả hai.
Cá nhân của kẻ bắt nạt người khác thì thích được diễn toàn thế giới. Nhưng cá nhân của kẻ bị bắt nạt thì có đồng ý như thế hay không?
Tôi không biết ngừoi khác thì nghĩ thế nào, nhưng riêng con tôi, nếu bị bắt nạt thì nó theo phản ứng tự nhiên là phải tự vệ. Lúc đang choảng nhau mà bị ai đó quay phim đưa lên mạng thì là điều hoàn toàn bất hạnh với nó:
1. Những sự việc đưa lên mạng có thể bị người khác cóp lại. Điều này có thể ảnh hưởng đến tương lai của nó.
2. Một khi sự việc xảy ra, suốt một khoảng thời gian ít nhất vài tháng, nó phải chuẩn bị để bào chữa cho mình khi hàng xóm, những ngừoi quen, họ hàng cô bác nói về việc này.

Tôi nói những điều trên theo kinh nghiệm thực tế. Nạn nhân không phải là con tôi nhưng là cháu ruột tôi. Tôi phải khó khăn lắm mới giải thích được cho ba mẹ nó về vấn đề "không phải lúc nào ngừoi ta cũng có thể cúi đầu nhịn nhục".
 
Em thấy có vài chuyện chả liên quan gi đến Excel nhưng em mang lên đây có được không?

Lượn quanh, thấy tình hình tuyển dụng qua FB nó là 1 kênh tạp pí lù. (Không nói động chạm đến ai nhé).
Chỉ thấy rằng cái công viêc tuyển dụng tại sao các bạn không có hiệu quả? Đây là 1 số ý kiến của mình về viêc tuyển dụng nhé:
1f917.png
1f917.png
1f917.png
1f917.png
1f917.png
1f917.png
1f917.png

1/ Một cái tin đăng lên là "em cần tìm việc" là mấy chục anh chị tuyển dụng nhảy vào, nào là đủ các vị trí cho em ý lựa chọn. Nhưng đâu biết rằng em ấy có đủ khả năng hoặc có phù hợp với công việc ấy không?
Biết đâu công việc kiểu "cao không tới thấp không thông" không nhỉ? Nghĩa là: Có viêc thì quá cao so với bạn ấy, có việc thì quá thấp so với bạn ấy. Vậy thì 1 rừng cmt chả có nghĩa lý gì.
-------> Ứng viên thấy quá nhiều lựa chọn và đôi khi họ thiếu ý thức với nhà tuyển dụng, đến hay không không báo, hoặc nhận lời hẹn rồi không đến. Vì các bạn ấy nghĩ quá nhiều lựa chọn làm ở đâu chẳng được. Cách mời gọi tuyển dụng của các bạn khiến cho ứng viên tự cho mình cái quyền như vậy.
Rồi các bạn thì than không tuyển được nhân viên, ý thức ứng viên kém, nhưng chính cái cách mà các bạn tiếp cận khiến cho ứng viên kém ý thức. Vạn sự do mình các bạn ạ!
1f911.png
1f911.png
1f911.png
1f911.png
1f911.png
1f911.png

Khuyên các bạn làm tuyển dụng vài vấn đề:
1/ Bỏ qua các tin kiểu như: "em cần tìm việc....mà không nói về bản thân mình có cái gì hoặc muốn công viêc như thế nào?",
Nhớ câu: "Hãy cho rồi sẽ được nhận". Các bạn phải cho người khác biết các bạn có cái gì rồi các bạn mới đón nhận được sự phù hợp. ---> Muốn có hiệu quả thì phải show rõ ràng. Giống như việc 1 nhân viên hành chính muốn sếp duyệt 1 đề xuất thì phải chuẩn bị kỹ các giấy tờ hoặc bảng phân tích kèm theo ..> roẹt cái sếp ký luôn.
1f619.png
1f619.png
1f619.png
1f619.png
1f619.png
1f619.png
1f619.png
1f619.png

2/ Các bạn ứng viên không có lỗi, lỗi do sự quá dễ dãi trong các tin đăng tuyển. Mạng FB không giống như các trang tuyển dụng tìm viêc nhanh, vietnamwork, bởi vào các trang đó, ứng viên phải trình bày đủ về bản thân qua CV online mới có thể đăng nhập. nghĩa là các bạn cũng biết tự giới thiêu bản thân mình (điều kiện bắt buộc)...
Còn trên FB thì chẳng có giới hạn nào về sự lịch thiệp hoặc form mẫu.
Chúng ta tuyển dụng, chứ không đi xin ứng viên hay lôi kéo mời mọc. Cần tuyển chất lượng chứ không phải số lượng. Cần tuyển sự phù hợp với công việc chứ không để phải mất công tuyển vào mà không làm được---> tỷ lệ turn over quá cao cũng là điểm trừ, chậm mà chắc nhé!
Cái gì dễ dãi quá sẽ không bền.
"Có một con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Sẽ ít được bền lâu...."
Tại sao mà ứng viên thậm chí chẳng thèm trả lời tin, rồi còn cáu gắt với người tuyển dụng? Tại sao mà hẹn rồi không thèm đến hoặc là tự cho phép mình đến muộn?

Như tôi đây, trước đây khi tôi còn phải đi phỏng vấn vị trí Giám đốc nhân sự, tôi chuẩn bị cho mình kỹ lưỡng và đến sớm 10 phút chỉnh trang tư thế....Khi tôi không đến được, tôi còn gửi mail hoặc gọi điện từ chối lịch sự, xin phép lịch sự...

Vậy thì mình tuyển đúng là cần người, nhưng cũng cần những người cần mình, tôn trọng công việc....
Hãy hướng dẫn các bạn ứng viên về quy tắc ứng xử. Văn hóa cá nhân ảnh hưởng tới văn hóa doanh nghiệp.--> Bằng cách mình cũng tự tôn trọng các tin đăng của mình.

Nhân viên bên mình đi tuyển dụng, tuyệt đối không "vơ bèo vạt tép", tuyển người cần tuyển và người cần ứng tuyển phù hợp với nhu cầu.

Viêc nào cũng vậy từ bồi bàn đến nhân viên văn phòng đều tạo ra thu nhập bằng mồ hôi nước mắt của mình. Nếu ứng viên đã yêu viêc thì viêc gì cũng quan trọng, còn khi họ đã xác định chỉ làm tạm thời thì họ không tôn trọng,

Nhân đây khuyên các ứng viên: Dù viêc gì có thu nhập không vi phạm pháp luật dù là tạm thời hay dài hạn thì các em cũng nên tôn trọng công việc. Lịch sự là điều tối thiểu trong ứng xử cá nhân. Mỗi công viêc đều cho mình trải nghiệm và kinh nghiệm để có sự trưởng thành. Hãy chỉn chu từ những viêc nhỏ nhất các bạn nhé!
 
Để mở đầu, toi xin công hiến câu chuyện đời như sau:

Quán và phê ven rìa thành phố đương dộ vắng khách, chủ quán đang ngồi ngáp ruồi thì có một anh chàng vào kêu ly… trà đá.

Nốc hết ly trà cho đã khát rồi anh ta mới lân la đến gạ chuyên chủ quán:

- Chả dám dấu ông anh, em đây đang hồi túng quá, cần việc làm gấp sống qua ngày. Ông anh có quen biết chỗ nào giới thiệu em đội ơn.

Chủ quán tốt bụng chỉ ngay:

- À chú có thấy cái ông bụng bự ngồi bàn phía kia không? Ông ta là chủ tịt phường này. Chú cứ đến xưng với ông ta là em họ xa tôi ở quê lên, may ra ông ta có cái chân nào cho chú.

Anh chàng liền qua gạ chuyện với chủ tịt phường. Anh ta ăn nói nhã nhặn và nhanh nhẩu nên chủ tịt phường cũng ưng. Ông này ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

- Ở đây có anh quét lá công viên và thu dọn các nhà vệ sinh công cộng vừa được cô con gái bảo lãnh đi Mỹ nên xin thôi việc. Chú không ngại việc làm dơ bẩn thì tôi sẽ làm giấy cho cư trú tạm và giao việc cho.

- Được mà bác, em như thế này thì công việc gì có cơm ăn qua ngày là phước đức lắm rồi. Đâu dám kén chọn gì.

Ông chủ tịt liền giở ngay cái láp tốp cáu cạnh ra, gõ mấy cái rồi quay cho anh chàng:

- Chú điền tên tuổi CMND vào cái phom này.

Anh ta ngập ngừng, gõ được vài phím thì cái phom nó quay vòng vòng rồi hiện lên một cửa sổ báo lỗi. Ông chủ tịt vội vàng nhào vào, click chuột lia lịa rồi thở hắt ra:

- Phom kẹt rồi, mà điện thoại tôi vừa hết pin, không hỏi GPE được. Thế chú có biết Vi Bi Ê không hở.

- Viên bi ế là cái gì thế bác?

- Ơ hay, cái đó mà cũng không biết thì hơi tệ. Thôi để tôi tắt Ma cơ rô. Bây giờ thì chú cứ việc diền tên trực tiếp vào bảng tính Excel này. Chiều về cơ quan tôi sẽ đưa cho lính nó nhờ GPE giải quyết “tự động cập nhật”

- Ếch xào? ủa không quét rác dọn cầu nữa mà làm phụ bếp à bác?

Chủ tịt trợn mắt:

- Excel mà chú cũng không biết? Thôi không làm việc được đâu. Điều kiện của cán bộ phường là phải có bằng THVP. Tôi thấy công việc đang neo người nên đã châm chước cái vụ chứng chỉ. Nhưng không biết Word, Excel là nhất định không được.

Năm nỉ mãi cũng khong thể nào thay đổi được cái quy củ của phường văn hóa đỉnh cao này, anh chàng thất nghiệp đành chán nản bỏ đi. Chủ quán thương tình thí cho anh ổ bánh mì. Cầm ổ bánh, anh ra xa lộ may mắn đón được quá giang chiếc xe chở heo về Tây Nguyên.

Về đến Tây Nguyên, người lái heo giao anh cho một lão thợ mộc. Học nghệ được thời gian, gặp lúc Việt kiều về nước mua đồ mỹ phẩm, anh cùng lão kia đi mua lại mấy cái nhà cổ gỡ gỗ lim, cẩm lại ra bào, đẽo lại thành tượng này nọ., giả làm đồ cổ. Đang phất lên như diều thì lão thợ kia lại lăn đùng ra đột quỵ tim, không có con cháu gì cả. Thế là anh chàng thừa hưởng cơ nghiệp, mạnh bạo dấn thân vào đầu tư tải (lậu) gỗ quý từ đất Lào và Căm, đem về đóng đồ nội thất cho các tỉnh ủy, xin được giấy phép xuất khẩu. Chả mấy chốc mà thành đại gia.

Được cái cũng biết nhớ thời hàn vi có kẻ hảo tâm giúp đỡ nên anh ta cũng rất rộng lượng, làm phước, cũng tế, bảo trợ mấy cái liveshow VK nghệ sĩ ngon lành. Tên tuổi nhà tỷ phú đô la làm giàu từ hai bàn tay trằng nổi như cồn, tỏng lẫn ngoài nước. Và năm đó, anh đoạt giải thưởng “Nhà Doanh Ngiệp Xuất Sắc Nhất Của Thập Niên”

Buổi lễ phát cúp, báo chí, truyền hình đua nhau chụp hình quay phim, phỏng vấn inh ỏi. Một cô Em Xi ngoẻn miệng tươi tắn đưa mi cờ rô ra và yêu cầu anh dùng kinh nghiệm bản thân để tặng một lời khuyên cho giới trẻ. Anh chững chạc nói ngắn gọn:

- Các em hãy tin vào gương tôi. Không nên học nhiều. Và nhất là đừng nên học Tin Học Văn Phòng. Nếu ngày xưa tôi biết võ vẽ được chút Viên Bi Ế hay Ếch xào thì giờ này tôi vẫn còn đang lúi húi hôt phân ở cái phường ven đô kia…

Chuyện hài nhưng đúng cảnh XH hiện nay, làm kỹ thuật chuyên môn chỉ đi cày thuê, đủ sống là giỏi. Muốn giàu có phải kinh doanh (đương nhiên có khả năng) cùng với độ nhanh nhạy, bản lĩnh, may mắn...
Em biết 1 số tập đoàn tư nhân lớn về xd được lãnh đạo bởi những người học chưa qua lớp 12, nhưng quan hệ xh thì khủng khiếp... Nghĩ mà buồn cho XH :(
 

Cái từ tabloid hơi khó dịch ra đúng nghĩa tiếng Việt.
Trên thực tế, khoái đọc tabloid là một cá tính của dân Anh. Người Anh có nhiều tính xấu, chỉ là họ giỏi giấu mà thôi.
Tuy dạng báo này có toàn thế giới nhưng ở Anh là nơi nó có tầm cỡ "ác liệt" nhất. Cái vụ hình xếch xy nói theo khampha.vn cũng không hết sự thật. Tuỳ theo địa phương và thời điểm mà cái hình ấy nằm ở trang 1 (lồ lộ), hay trang 3 (giở 1 trang ra mới thấy), hoặc không có trang nào hết. Nói cách khác, nhà báo tabloid luôn luôn dựa vào thị hiếu và thị trường.

Xin các bạn cũng lưu ý một đặc điểm của Anh là dân lao động và một số trung lưu đi làm bằng xe lửa hoặc xe buýt. Buổi sáng ra bến xe cắp tờ báo khổ nhỏ đọc là vừa vặn. Lên xe lửa/buýt ngồi giở tờ báo ra cũng dễ. Chiều về gắp lấy từ báo tờ báo chiều cũng nhẹ. Loại báo khổ lớn chỉ có thể đọc trên bàn. Dân Mỹ thì trừ mấy thành phố lớn không đủ chỗ đậu xe, họ thường lái xe đi làm.

Tự thuở xưa, "lá cải" đã được đánh đồng với loại in ấn mà nội dung (xin lưu ý: nội dung chứ không phải hình thức) kém chất lượng, chỉ cốt nhắm vào thị hiếu số đông. Theo tôi, với định nghĩa như vậy thì "lá cải" có thể coi như tabloid.
 
Tựu chung của "báo lá cải" sẽ là như vầy fải không (?):

Về hình thức: Thường khổ nhỏ. Vì tiện sử dụng cho mọi tầng lớp cần đâu đọc đó, đọc ở bất cứ đâu lúc rỗi;
Về nội dung: Chuyện đủ thứ theo thời thượng; Ngõ hầu đáp ứng, khơi gợi chú í của số đông.


Còn gì nữa không các bạn nhỉ?

Một khi ta đã xong định nghĩa, ta sẽ bước sang gian đoạn kế tiếp là hiện ở VN, những tờ nào thuộc diện lá cải.

Chúc các bạn ngày vui!
 
Qua thế kỷ 21 thì cái hình thức "khổ nhỏ" khong còn áp dụng đúng nữa. Điển hình là bây giờ ngừoi ta đọc báo mạng nhiều hơn. Kỹ thuật điện thoại thông minh càng ngày càng rẻ. Lá cải bây giờ chủ yếu nhắm vào dạng mô bai.

Về nọi dung thì có thể coi như bất biến. Cứ loại tung tin giật gân câu khách khong cần để ý đến phẩm chất thì coi như là lá cải.
 
Tựu chung của "báo lá cải" sẽ là như vầy fải không (?):

Về hình thức: Thường khổ nhỏ. Vì tiện sử dụng cho mọi tầng lớp cần đâu đọc đó, đọc ở bất cứ đâu lúc rỗi;
Về nội dung: Chuyện đủ thứ theo thời thượng; Ngõ hầu đáp ứng, khơi gợi chú í của số đông.


Còn gì nữa không các bạn nhỉ?

Một khi ta đã xong định nghĩa, ta sẽ bước sang gian đoạn kế tiếp là hiện ở VN, những tờ nào thuộc diện lá cải.

Chúc các bạn ngày vui!
Có nhạc lá cải không hả Bác ?
 
Hình như dân trong nam ám chỉ nhạc loại này là SẾN thì fải; Riêng mình nghe nhạc Sến gì đó cũng tốt;

Theo mình giờ thì báo lá cải là những tờ không có độc giả cộng thêm những tờ không có trên sạp báo!
(Chuyện này chắc số đông fản đối lắm đây!)
 
Có nhạc lá cải không hả Bác ?

Có, nếu có thị hiếu.
Bạn nên biết tính chất "lá cải" là do nhận thức chứ không phải là một tính chất có thể đo lường cụ thể. Bao A đối với nhiều ngừoi là lá cải nhưng chả có gì để cấm một số người khác không nhìn nhận.

Đối với tôi, hiện nay có rất nhiều nhạc lá cải. Nhưng các bạn trẻ có công nhận hay không là chuyện khác hoàn toàn.
 
Có, nếu có thị hiếu.
Bạn nên biết tính chất "lá cải" là do nhận thức chứ không phải là một tính chất có thể đo lường cụ thể. Bao A đối với nhiều ngừoi là lá cải nhưng chả có gì để cấm một số người khác không nhìn nhận.
Đối với tôi, hiện nay có rất nhiều nhạc lá cải. Nhưng các bạn trẻ có công nhận hay không là chuyện khác hoàn toàn.
Nhạc mà anh nói chắc phải dùng "khứu giác" thay cho "thính giác" để đánh giá!?

:):):)
 
Nhạc mà anh nói chắc phải dùng "khứu giác" thay cho "thính giác" để đánh giá!?

:):):)

Tiếc cho cái mũi vô duyên... (Cao bá Quát)

Còn một loại nhạc nữa, nhưng trước mặt bà xã tôi thì tôi bắt buộc phải khen hay nức nở. Mặc dầu lắm lúc nó lá cải muốn chết.
 
"Bài ca theo năm tháng" ạ?

-0-0-0-
Em đoán chắc là thể loại truyền thống này:
..............................................................
Ầu ơ….Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo, gập nghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời

Hoặc đậm đà hơn một tý là đây:

Ầu ơ….Gió đưa bụi chuối sau hè
Anh theo vợ bé, bỏ bè con thơ
Con thơ tay ẳm tay bồng
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông.....:inv:
 
"Bài ca theo năm tháng" ạ?

-0-0-0-

Năm tháng mốc gì? Mấy bạn "sến" quá đi thôi.
Cái loại nhạc mà tôi muốn nói nó thực tế vô cùng.

Đây nhé, bạn theo vợ về quê thăm ba má vợ. Bà già bắt gà nấu cháo. Trong khi chờ đợi, ông già giở xị rượu ra cùng bạn nhâm nhi với lòng gà xào nóng hổi. Và tẩn mẩn xếp bàn cờ tướng.

Vào bàn cờ, bạn sẽ rõ mục đích của mình là dùng pháo đi xuyên qua đám nhạc sĩ để uy hiếp nhạc sư (nhạc soái). Nếu bạn đánh pháo đầu thì sẽ thấy bên kia đưa nhạc ngựa lên để bảo vệ nhạc binh. Nhưng quan trọng hơn hết là nếu bạn thẳng tay chém nhạc cụ liên tiếp 3 ván thì sẽ thấy nhạc khí nó càng lúc càng nóng và cái nồi cháo nhạc gia kia nó đầy cơ nguy trở thành nhạc nhẽo.
 
Năm tháng mốc gì? Mấy bạn "sến" quá đi thôi.
Cái loại nhạc mà tôi muốn nói nó thực tế vô cùng.

Đây nhé, bạn theo vợ về quê thăm ba má vợ. Bà già bắt gà nấu cháo. Trong khi chờ đợi, ông già giở xị rượu ra cùng bạn nhâm nhi với lòng gà xào nóng hổi. Và tẩn mẩn xếp bàn cờ tướng.

Vào bàn cờ, bạn sẽ rõ mục đích của mình là dùng pháo đi xuyên qua đám nhạc sĩ để uy hiếp nhạc sư (nhạc soái). Nếu bạn đánh pháo đầu thì sẽ thấy bên kia đưa nhạc ngựa lên để bảo vệ nhạc binh. Nhưng quan trọng hơn hết là nếu bạn thẳng tay chém nhạc cụ liên tiếp 3 ván thì sẽ thấy nhạc khí nó càng lúc càng nóng và cái nồi cháo nhạc gia kia nó đầy cơ nguy trở thành nhạc nhẽo.
Té ra là ông nhạc bà nhạc.
 
Cho em mượn topic này để nhắn gửi tới 1 người chị, 1 người bạn e từng ngưỡng mộ. em hi vọng chị đọc được và chị hiểu được những gì em muốn nói với chị!
THẾ NHÂN SẦU
Ôi nhân thế khóc đời dâu bể
Biết khi nào suối lệ ngừng tuôn?
Trải bao năm tháng đau buồn
Biết tìm đâu thấy được nguồn an vui?
Tiếng lòng vọng ngậm ngùi chua xót
Vị cuộc đời đắng đót nào vơi
Sóng trầm luân phủ ngập trời
Nước dâng dòng tủi Non phơi bóng sầu
Này đây chỗ nhuốm màu ly biệt
Lệ rơi buồn da diết nhớ mong
Kẻ đi cách trở núi sông
Người về lẻ bóng phòng không lạnh lùng
Này đây cảnh khốn cùng cực khổ
Phận mồ côi không chỗ nương thân
Biển đời dậy sóng trầm luân
Dập vùi một kiếp muôn phần xót xa
Này đây cảnh tán gia bại sản
Khóc thương cho phận hẩm thân hèn
Rồi trong góc phố không đèn
Màn trời chiếu đất qua đêm một mình
Này đây cảnh vơi tình nhạt nghĩa
Chút duyên tàn ngắm nghía mà đau
Hợp mau rồi cũng tan mau
Tìm ai để tát biển sầu cho vơi?
Nỗi buồn lớn cạn lời khó tả
Tổn thương lòng ai xóa cho ai?
Thế nhân sầu những đêm dài
Tìm ai chia sẻ tìm ai giãi bày?
........
 
Cho em mượn topic này để nhắn gửi tới 1 người chị, 1 người bạn e từng ngưỡng mộ. em hi vọng chị đọc được và chị hiểu được những gì em muốn nói với chị!
THẾ NHÂN SẦU
Ôi nhân thế khóc đời dâu bể
Biết khi nào suối lệ ngừng tuôn?
Trải bao năm tháng đau buồn
Biết tìm đâu thấy được nguồn an vui?
Tiếng lòng vọng ngậm ngùi chua xót
Vị cuộc đời đắng đót nào vơi
Sóng trầm luân phủ ngập trời
Nước dâng dòng tủi Non phơi bóng sầu
Này đây chỗ nhuốm màu ly biệt
Lệ rơi buồn da diết nhớ mong
Kẻ đi cách trở núi sông
Người về lẻ bóng phòng không lạnh lùng
Này đây cảnh khốn cùng cực khổ
Phận mồ côi không chỗ nương thân
Biển đời dậy sóng trầm luân
Dập vùi một kiếp muôn phần xót xa
Này đây cảnh tán gia bại sản
Khóc thương cho phận hẩm thân hèn
Rồi trong góc phố không đèn
Màn trời chiếu đất qua đêm một mình
Này đây cảnh vơi tình nhạt nghĩa
Chút duyên tàn ngắm nghía mà đau
Hợp mau rồi cũng tan mau
Tìm ai để tát biển sầu cho vơi?
Nỗi buồn lớn cạn lời khó tả
Tổn thương lòng ai xóa cho ai?
Thế nhân sầu những đêm dài
Tìm ai chia sẻ tìm ai giãi bày?
........
Sao giống Thúy Vân gửi chị là Thúy Kiều quá
 
Sao giống Thúy Vân gửi chị là Thúy Kiều quá
Em cảm ơn Bác đã nhận xét, nghĩa gần thì nhang nhác vậy nhưng nghĩa xa thì chỉ người trong cuộc hiểu ạ.... Bác để ý mấy câu như "cảnh vơi tình nhạt nghĩa, tổn thương lòng ai xóa cho ai,..." rồi sẽ dần có nội dung chuyện thôi ạ!
 
NHỮNG NGÀY NÀY CỦA 45 NĂM TRƯỚC.​

Mỹ đã huy động một lực lượng khổng lồ, gồm 193 máy bay ném bom chiến lược B-52 (chiếm gần 50% lực lượng không quân chiến lược), 48 máy bay F-111A, 999 máy bay chiến thuật các loại đánh phá ồ ạt và trực tiếp vào Hà Nội, Hải Phòng và một số mục tiêu trọng điểm khác.

Trước khi các máy bay ném bom chiến lược B-52 bay đến mục tiêu khoảng 2 giờ, vào khoảng 18 giờ 30 phút đến 19 giờ 30 phút đêm 18/12, toàn bộ các sân bay chủ yếu của không quân như Đa Phúc, Thọ Xuân, Kiến An, Kép, Yên Bái . . . đều bị các máy bay F-111A của không quân và A-6 của hải quân đánh phá ác liệt.

Theo tướng L.V. Ngọc, P. Tham mưu trưởng Quân chủng PK-KQ, trong 12 ngày đêm, không quân Mỹ đã sử dụng máy bay ném bom chiến lược B-52 đánh phá Hà Nội, Hải Phòng với 795 lần xuất kích nhưng chỉ có 729 lần chiếc bay đến được mục tiêu. Các máy bay B-52 đã trút 15.287 tấn bom vào 34 mục tiêu, phá hủy hoặc gây hỏng nặng 1.600 cơ sở quân sự và công nghiệp.

Trong 12 ngày đêm của chiến dịch, theo ước tính phía Mỹ có khoảng 884 đến 1.285 quả tên lửa SAM-2 đã được phía Bắc Việt Nam phóng lên, trong đó chỉ có 24 quả trúng mục tiêu (tỷ lệ bắn trúng là 2,7%). Phía Mỹ thừa nhận có 15 chiếc B-52 bị bắn hạ, 3 chiếc bị thương nặng, 6 chiếc bị thương nhẹ.

Theo thống kê của một số tác giả Mỹ, trong 12 ngày đêm, chỉ có 27 lần chiếc MiG xuất kích đánh B-52, số liệu này gần trùng với số liệu của phía Việt Nam.

Một câu hỏi mà được nhiều người đặt ra là trong 12 ngày đêm của chiến dịch, phía Bắc Việt Nam đã phóng lên bao nhiêu quả tên lửa? Đã có nhiều con số được đưa ra, như người Mỹ nói có khoảng từ 800 - 1.000 quả, còn phía Việt Nam nói đã phóng 134 lần với 239 quả.

Chỉ trong 12 ngày đêm chiến đấu, với lực lượng PK-KQ làm nòng cốt, bộ đội tên lửa, bộ đội không quân là chủ lực, quân và dân ta đã bắn rơi 81 máy bay các loại; trong đó, có 34 máy bay chiến lược B-52 (chiếm hơn 17,6% trong số 193 máy bay chiến lược B-52 mà đế quốc Mỹ huy động vào cuộc tập kích). Riêng Quân chủng PK-KQ đã bắn rơi 53 chiếc, có 32 máy bay B-52, chiếm 94% tổng số máy bay B-52 bị bắn rơi của toàn chiến dịch. Chiến thắng mang tầm vóc chiến lược . . .
 
Em cảm ơn Bác đã nhận xét, nghĩa gần thì nhang nhác vậy nhưng nghĩa xa thì chỉ người trong cuộc hiểu ạ.... Bác để ý mấy câu như "cảnh vơi tình nhạt nghĩa, tổn thương lòng ai xóa cho ai,..." rồi sẽ dần có nội dung chuyện thôi ạ!
Sao giống cảnh vượt biên 1977-1980s: Một người vượt biên, một người ở lại. Người đi mải vui không trở về
 
Sao giống cảnh vượt biên 1977-1980s: Một người vượt biên, một người ở lại. Người đi mải vui không trở về

Thời buỏi bi giờ khác rồi bác ơi. Ngừoi đi khong về chẳng phải do mãi vui mà là do cạn túi. Hễ để giành đủ tiền là người ta về.
 
NHỮNG NGÀY NÀY CỦA 45 NĂM TRƯỚC.​

Mỹ đã huy động một lực lượng khổng lồ, gồm 193 máy bay ném bom chiến lược B-52 (chiếm gần 50% lực lượng không quân chiến lược), 48 máy bay F-111A, 999 máy bay chiến thuật các loại đánh phá ồ ạt và trực tiếp vào Hà Nội, Hải Phòng và một số mục tiêu trọng điểm khác.

Trước khi các máy bay ném bom chiến lược B-52 bay đến mục tiêu khoảng 2 giờ, vào khoảng 18 giờ 30 phút đến 19 giờ 30 phút đêm 18/12, toàn bộ các sân bay chủ yếu của không quân như Đa Phúc, Thọ Xuân, Kiến An, Kép, Yên Bái . . . đều bị các máy bay F-111A của không quân và A-6 của hải quân đánh phá ác liệt.

Theo tướng L.V. Ngọc, P. Tham mưu trưởng Quân chủng PK-KQ, trong 12 ngày đêm, không quân Mỹ đã sử dụng máy bay ném bom chiến lược B-52 đánh phá Hà Nội, Hải Phòng với 795 lần xuất kích nhưng chỉ có 729 lần chiếc bay đến được mục tiêu. Các máy bay B-52 đã trút 15.287 tấn bom vào 34 mục tiêu, phá hủy hoặc gây hỏng nặng 1.600 cơ sở quân sự và công nghiệp.

Trong 12 ngày đêm của chiến dịch, theo ước tính phía Mỹ có khoảng 884 đến 1.285 quả tên lửa SAM-2 đã được phía Bắc Việt Nam phóng lên, trong đó chỉ có 24 quả trúng mục tiêu (tỷ lệ bắn trúng là 2,7%). Phía Mỹ thừa nhận có 15 chiếc B-52 bị bắn hạ, 3 chiếc bị thương nặng, 6 chiếc bị thương nhẹ.

Theo thống kê của một số tác giả Mỹ, trong 12 ngày đêm, chỉ có 27 lần chiếc MiG xuất kích đánh B-52, số liệu này gần trùng với số liệu của phía Việt Nam.

Một câu hỏi mà được nhiều người đặt ra là trong 12 ngày đêm của chiến dịch, phía Bắc Việt Nam đã phóng lên bao nhiêu quả tên lửa? Đã có nhiều con số được đưa ra, như người Mỹ nói có khoảng từ 800 - 1.000 quả, còn phía Việt Nam nói đã phóng 134 lần với 239 quả.

Chỉ trong 12 ngày đêm chiến đấu, với lực lượng PK-KQ làm nòng cốt, bộ đội tên lửa, bộ đội không quân là chủ lực, quân và dân ta đã bắn rơi 81 máy bay các loại; trong đó, có 34 máy bay chiến lược B-52 (chiếm hơn 17,6% trong số 193 máy bay chiến lược B-52 mà đế quốc Mỹ huy động vào cuộc tập kích). Riêng Quân chủng PK-KQ đã bắn rơi 53 chiếc, có 32 máy bay B-52, chiếm 94% tổng số máy bay B-52 bị bắn rơi của toàn chiến dịch. Chiến thắng mang tầm vóc chiến lược . . .
Chiến tranh Việt Nam có rất nhiều sách viết, Ta có mà Tây Tàu cũng có. Mỗi người viết một kiểu tùy theo góc nhìn của tác giả. Thường thì con số thống kê trong một trận của 2 bên khác xa nhiều lắm.
Người thì thêm, kẻ thì bớt, nhằm kéo chân lý về mình, riết rồi hổng biết đâu là sự thật.
Chỉ biết sự thật một điều rằng cho tới bây giờ, mặc dù ranh giới cầu Bến Hải không còn, nhưng ranh giới trong suy nghĩ thì chưa phai.
 
Sự thật chỉ có 1, nhưng vì mục đích chính trị hay giai cấp bên nào cũng bẻ cong; Sự bẻ cong này không những của những người trong cuộc, mà các bên trời ơi nữa kia.

Những kẻ đứng ngoài, nhưng của có quan điểm, cách nhìn nhận vấn đề của riêng họ nên họ sẵn lòng bẻ cong số liệu.

Thôi thì ta sống theo thuyết tương đối đi, nhỉ!
 
Cả một thời chiến tranh Việt Nam trng ký ức mình chỉ còn cô đọng trong hai câu:
Rớt Tú tài anh đi trung sĩ.
Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con
(còn 2 câu lục bát nhưng không đáng kể)
 
Cả một thời chiến tranh Việt Nam trng ký ức mình chỉ còn cô đọng trong hai câu:
Rớt Tú tài anh đi trung sĩ.
Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con
(còn 2 câu lục bát nhưng không đáng kể)
"Em ở nhà lấy Mỹ sanh con" mới đúng bác à, vì câu sau là " Bao giờ hết nợ nước non, Anh về anh có Mỹ con anh bồng"
Nghệ sĩ Giang Châu đóng thập niên cuối 70s đầu 80s
 
Bạn không xem kỹ. Tôi có nói hai câu sau không quan trọng.
Phải là người lớn lên trong thời này mới hiểu hết hai câu này.

Cuối thập niên 70s là giai đoạn đã hết chiến tranh. Giai đoạn này nó có lịch sử riêng, tôi không muốn nhắc tới ở đây.
 
/(/gày 19 tháng này cách đây 45 năm, mình đến phố Hai Bà Trưng nhận quyết định lên TN công tác;
Sau khi có QĐ, ghé vô bọn bạn đồng niên hàn huyên đến lúc có còi báo động;
Hôm đó hồi còi dài khác thường, nhưng bọn này không chú í mấy. (Mãi sau này mới biết vì sao nó dài thất thường!)
Mình cũng ỉ i như mọi ngày: Mấy anh tự vệ bắt xuống hầm cũng không nghe, cứ đạp xe về nhà. . .
Sau đêm "Khâm Thiên", toàn HN tổng sơ tán; Mình không thể nương thân chổ bà chị & ông anh rễ, đành đạp xe 69 Km lên nhận nhiệm sở;

Tối hôm í lần đầu tiên trong đời ngủ hầm chữ A 1 fen nguyên đêm & sáng hôm sau được biết:
. Cao xạ 100 li bắn được 1 B52 (1 cách hú họa kiểu chó ngáp fải ruồi?)
. 01 đại đội khoảng 70 TNXF ở 1 hang núi bị bom B52 lấp của hang & tử nạn (https://thethaovanhoa.vn/xa-hoi/khu...ung-phong-915-bac-thai-n20121218111501934.htm)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Cả một thời chiến tranh Việt Nam trng ký ức mình chỉ còn cô đọng trong hai câu:
Rớt Tú tài anh đi trung sĩ.
Em ở nhà lấy Mỹ sinh con
(còn 2 câu lục bát nhưng không đáng kể)
2 câu lục bát trên được thể hiện trong tuồng cải lương "Tìm lại cuộc đời" của đạo diễn Hoa Hạ.
 
2 câu lục bát trên được thể hiện trong tuồng cải lương "Tìm lại cuộc đời" của đạo diễn Hoa Hạ.
Anh Bé chắc cũng rành món này. Có gì ngộ không anh?
Em thì khoái văn hường ca xuống câu ứ ự nhứt.
 
Từ năm 1946 tới nay, 8 Thủ tướng Chính phủ Việt Nam gồm:

1. Chủ tịch Hồ Chí Minh (11/1946 - 9/1955)

Chủ tịch Nước kiêm Thủ tướng Chính phủ

2. Đồng chí Phạm Văn Đồng (1955 - 1987)

Tên gọi khác: Tô Ngày sinh: 01/03/1906

Ngày mất: 29/4/2000

Quê quán: Xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi

3. Đồng chí Phạm Hùng (1987 - 1988)

Họ và tên: Phạm Văn Thiện Bí danh: X2, A7, Bảy Cường

Ngày sinh: 11/06/1912 Ngày mất: 10/03/1988

Quê quán: Xã Long Hồ, huyện Châu Thành, tỉnh Vĩnh Long

4. Đồng chí Đỗ Mười (1988 - 1991)


Họ và tên: Nguyễn Duy Cống Tên gọi khác: Đỗ Mười

Ngày sinh: 02/02/1917

Quê quán: Xã Đông Mỹ, huyện Thanh Trì, thành phố Hà Nội

5. Đồng chí Võ Văn Kiệt (1992 - 1997)

Họ và tên: Phan Văn Hoà Bí danh: Sáu Dân

Ngày sinh: 23/11/1922 Ngày mất: 11/06/2008

Quê quán: Xã Trung Hiệp, huyện Vũng Liêm, tỉnh Cửu Long

Trình lý luận chính trị: Cao cấp

6. Đồng chí Phan Văn Khải (1997 - 6/2006)


Bí danh: Sáu Khải Ngày sinh: 25/12/1933

Quê quán: Xã Tân Thông Hội, huyện Củ Chi, thành phố Hồ Chí Minh

Trình lý luận chính trị: Trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc

Chuyên môn: Đại học kinh tế quốc dân Liên Xô


7. Đồng chí Nguyễn Tấn Dũng (từ 6/2006 đến năm 2016)


Ngày sinh: 17/11/1949

Quê quán: Thành phố Cà Mau, tỉnh Cà Mau

Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá VI (dự khuyết), VII, VIII, IX, X, XI

Uỷ viên Bộ Chính trị khoá VIII, IX, X, XI

Bí thư Ban Cán sự đảng Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ.

Đại biểu Quốc hội khoá X, XI, XII, XIII

Trình lý luận chính trị: Cao cấp

8. Đồng chí Nguyễn Xuân Phúc

Thủ tướng Chính phủ (từ 07/4/2016)
 
NHỮNG CON ĐƯỜNG & NHỮNG LIÊN QUAN​

NAM TIẾN

Ngày 26/9/1945, tại ga Hàng Cỏ đoàn quân Nam tiến đầu tiên rời Hà Nội vào chi viện cho miền Nam, mở đầu cho phong trào Nam tiến, cả nước sát cánh cùng đồng bào Nam bộ và Nam Trung bộ đánh giặc cứu nước.

QUA MIỀN TÂY BẮC
Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa
Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua
Bộ đội ta vâng lệnh Bác Hồ
Về đây giải phóng quê nhà
Đất nước miền Tây Bắc đau thương
Từ bao lâu dưới ách loài giặc tàn ác
Quân với dân một lòng không phân biệt xuôi ngược
Cùng đồng tâm tiêu diệt hết quân thù.
. . .

CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC

“Hạnh phúc” là tên gọi của con đường huyền thoại trên vùng đất Hà Giang. Có bao câu chuyện đằng sau con đường Hạnh Phúc ấy mà chúng ta chưa hề biết. Vậy đằng sau con đường mang tên Hạnh Phúc ấy ẩn chữa những điều gì, cùng đến với Hà Giang để khám phá điều chưa kể đó nhé.

Con đường hạnh phúc bắt đầu khởi công ngày 10/9/1959 có chiều dài khoảng 200km chạy từ Hà Giang qua cao nguyên đá Đồng Văn và đỉnh Mã Phí Lèng rồi đến Mèo Vạc.


ĐƯỜNG 559

Năm 1959, khi xung đột quân sự lên cao giữa Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam và chính phủ Ngô Đình Diệm chính phủ Hà Nội gửi Đoàn 559 mới được thành lập vào tháng 9 vào Nam để xây dựng hệ thống đường Trường Sơn với lực lượng gồm một tiểu đoàn giao liên D301 với 440 người. Đoàn trưởng là Thượng tá (sau là Thiếu tướng) Võ Bẩm. Đoàn có nhiệm vụ vừa vận chuyển vừa mở đường hành quân. Với phương châm "đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng" để đảm bảo bí mật tối đa, toàn bộ vũ khí và hàng mang theo đều là các loại cũ từ thời Pháp, thậm chí đoàn còn dùng ván gỗ để khi đi không để lại dấu vết trên đất rừng.

ĐƯỜNG HỒ CHÍ MINH TRÊN BIỂN

Trong 10 năm từ 1962 đến 1972, tại bến Đồ Sơn (Hải Phòng) đã có gần một trăm lượt con tàu bí mật của Đoàn 125 xuất phát, vận chuyển hàng ngàn tấn vũ khí, phương tiện và hàng trăm cán bộ chi viện cho chiến trường miền Nam, góp phần làm nên nhiều chiến công vang dội. Bến Đồ Sơn còn được gọi mật danh là “K.15”.


BARIÊ TRÊN ĐƯỜNG

Trạm thuế Tân Hương, vị trí giáp ranh của tỉnh Tiền Giang với Long An là địa danh khét tiếng một thời. Xe cộ từ các tỉnh miền Tây lên đến đây bì ùn tắc vì phải đỗ lại để quản lý thị trường khám xét. Khách hàng phải xuống hết để nhân viên quản lý thị trường lên xe săm soi từng cái gầm ghế. Một kg gạo, một trái dừa khô, một kg đường cũng bị tra hỏi. Có anh bộ đội về phép thăm nhà, đem 10 kg gạo, khi bị quản lý thị trường giữ, anh ta nói: có giấy phép của ông Đỗ Mười, quản lý thị trường quát: Đỗ mười một cũng tịch thu nữa là đỗ mười!

ĐƯỜNG DÂY 500 KV

Với chiều dài gần 1487 km, từ trạm biến áp (TBA) 500 kV Hòa Bình đến TBA 500 kV Phú Lâm (TP HCM), đường dây (ĐZ) 500kV Bắc – Nam mạch 1 được thi công trong 2 năm đã thực sự trở thành kỳ tích của dân tộc Việt Nam trong thế kỷ 20. Đó là công trình được xây dựng bằng sức mạnh, trí tuệ và sự quyết tâm của người ...


ĐƯỜNG HẦM HẢI VÂN, các thong số kỉ thuật:

Đường hầm chính: dài 6.280 m, rộng 10 m, độ cao xe cho phép đi qua là 7,5 m.

· Đường hầm thoát hiểm (chạy song song với đường hầm chính): dài 6.280 m, rộng 4,7 m, cao 3,8 m.

· Hệ thống đường hầm thông gió: dài 1.810 m, rộng 8,2 m, cao 5,3 m.



ĐƯỜNG HỒ CHÍ MINH

Theo Nghị quyết số 38/2004/QH11, đường Hồ Chí Minh sẽ đi qua 30 tỉnh, thành phố trong cả nước Việt Nam, với tổng chiều dài toàn tuyến 3.167 km (trong đó tuyến chính dài 2.667 km, tuyến nhánh phía Tây dài 500 km). Đường sẽ có quy mô từ 2 đến 8 làn xe tùy thuộc địa hình.


ĐƯỜNG CHO VINASHIN & VINALINE CŨNG NHƯ Ụ NỔI
 
Từ năm 1946 tới nay, 8 Thủ tướng Chính phủ Việt Nam gồm:

1. Chủ tịch Hồ Chí Minh (11/1946 - 9/1955)

Chủ tịch Nước kiêm Thủ tướng Chính phủ

2. Đồng chí Phạm Văn Đồng (1955 - 1987)

Tên gọi khác: Tô Ngày sinh: 01/03/1906

Ngày mất: 29/4/2000

Quê quán: Xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi

3. Đồng chí Phạm Hùng (1987 - 1988)

Họ và tên: Phạm Văn Thiện Bí danh: X2, A7, Bảy Cường

Ngày sinh: 11/06/1912 Ngày mất: 10/03/1988

Quê quán: Xã Long Hồ, huyện Châu Thành, tỉnh Vĩnh Long

4. Đồng chí Đỗ Mười (1988 - 1991)


Họ và tên: Nguyễn Duy Cống Tên gọi khác: Đỗ Mười

Ngày sinh: 02/02/1917

Quê quán: Xã Đông Mỹ, huyện Thanh Trì, thành phố Hà Nội

5. Đồng chí Võ Văn Kiệt (1992 - 1997)

Họ và tên: Phan Văn Hoà Bí danh: Sáu Dân

Ngày sinh: 23/11/1922 Ngày mất: 11/06/2008

Quê quán: Xã Trung Hiệp, huyện Vũng Liêm, tỉnh Cửu Long

Trình lý luận chính trị: Cao cấp

6. Đồng chí Phan Văn Khải (1997 - 6/2006)


Bí danh: Sáu Khải Ngày sinh: 25/12/1933

Quê quán: Xã Tân Thông Hội, huyện Củ Chi, thành phố Hồ Chí Minh

Trình lý luận chính trị: Trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc

Chuyên môn: Đại học kinh tế quốc dân Liên Xô


7. Đồng chí Nguyễn Tấn Dũng (từ 6/2006 đến năm 2016)


Ngày sinh: 17/11/1949

Quê quán: Thành phố Cà Mau, tỉnh Cà Mau

Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá VI (dự khuyết), VII, VIII, IX, X, XI

Uỷ viên Bộ Chính trị khoá VIII, IX, X, XI

Bí thư Ban Cán sự đảng Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ.

Đại biểu Quốc hội khoá X, XI, XII, XIII

Trình lý luận chính trị: Cao cấp

8. Đồng chí Nguyễn Xuân Phúc

Thủ tướng Chính phủ (từ 07/4/2016)
Phạm văn Đồng thời kỳ chiến tranh
Võ văn Kiệt thời kỳ xây dựng
Nguyễn Tấn Dũng thời kỳ phá hoại
 
Nội quy diễn đàn có giới hạn việc chính trị.
Nói tới một mức độ nào đó là rõ rệt đã bước qua lằn ranh.
 
Cái lằn ranh hay giới hạn này mong manh lắm & đối với từng người là khác nhau;
Hai người cùng trong ban điều hành cũng mường tượng cái lằn ranh đó cũng không thể như nhau.

Nhưng trên chính trị & giai cấp, hay gì gì khác nữa . . . . đó là sự thật; Nó cần tôn trọng 1 cách tiên quyết.

Vấn đề cuối cùng mình muốn nói, đó là:

Nói xấu & nói lên cái xấu là hai fạm trù thường không song hành!

Chúc các bạn mùa xuân tràn ngập hạnh phúc & niềm tin!
 
Các bạn thân mến:
Đọc xong các bài trong năm nay & xin các bạn trả lời giúp mình câu hỏi sau:

Từ xã Tân Hưng đến trạm thu fí Cai Lậy bao xa vậy?
 
Các bạn thân mến:
Đọc xong các bài trong năm nay & xin các bạn trả lời giúp mình câu hỏi sau:

Từ xã Tân Hưng đến trạm thu fí Cai Lậy bao xa vậy?
Từ UBND xã Tân Hưng đến trạm thu phí Cai Lậy có cự ly khoảng 30 km (xem hình).

A_TanHung.JPG
 
Cái lằn ranh hay giới hạn này mong manh lắm & đối với từng người là khác nhau; {1}
Hai người cùng trong ban điều hành cũng mường tượng cái lằn ranh đó cũng không thể như nhau. {2}

Nhưng trên chính trị & giai cấp, hay gì gì khác nữa . . . . đó là sự thật; Nó cần tôn trọng 1 cách tiên quyết. {3}

Vấn đề cuối cùng mình muốn nói, đó là:

Nói xấu & nói lên cái xấu là hai fạm trù thường không song hành! {4}

Chúc các bạn mùa xuân tràn ngập hạnh phúc & niềm tin!

{1} Chính vì đối với từng người khác nhau cho nên hầu hết các diễn đàn đều có luật không động chạm vào chính trị. Cái mà bạn gọi là trò đùa chưa hẳn đã là trò đùa với chính quyền.

{2} Bởi không thể như nhau cho nên mới xảy ra cái vụ giai cấp. Dầu muốn dầu không cái giai cấp giữa các người trong ban điều hành, và giai cấp điều hành với thành viên bình thường vẫn xảy ra.

{3} Sự thật? Thế nào là sự thật? Ngay đến môn khoa học rõ rệt như Toán mà còn có sự thật khác nhau. Điển hình:
- Ở cấp lớp 10 trở xuống thì toán số chỉ nằm trong không gian véc tơ số thực. Vì vậy chân lý n*n >= 0 áp dụng mọi trường hợp.
- Từ lớp 11 trở đi, toán số bao luôn cả số phức. Vì vậy, nếu muốn áp dụng luật trên thì phải thêm điều kiện "không gian số thực"
Trong khoa học nhân văn, sự thật rất ít khi trong tầm tay với của kẻ yếu. Đã không trong tầm tay thì tôn trọng một cách tiên quyết là một giáo điều rỗng tuếch.

{4} Đối với ngừoi nói thì có thể là "nói lên cái xấu", đối với người bị nói thì thường là "nói xấu". Tuy nói xấu và nói lên cái xấu không thường song hành nhưng nói và bị nói thường song hành.

Chú thích: {3} đặt nghi vấn trên định nghĩa "sự thật" (100%)
{1}, {2}, {4} không nói chuyện sự thật mà chỉ nói chuyện thống kê ( < 100% )
 
[Đọc báo giúp bạn]

Mới đây, quy định của Bộ Tài nguyên và Môi trường về việc ghi tên các thành viên hộ gia đình vào giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đã "chết yểu" ngay khi chưa có hiệu lực thi hành .
Trước đó, quy định "bán thịt trong vòng 8 giờ" do Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn ban hành năm 2012 cũng bị phản đối kịch liệt vì thiếu thực tế với điều kiện kinh doanh, sinh hoạt của người dân.
Quy định phạt 5 triệu đồng nếu sử dụng điện thoại ở cây xăng đầu tháng 8-2012 cũng bị phản đối vì không biết triển khai phạt như thế nào, ai phạt.

Trong việc ban hành chính sách thời gian qua, những quy định "trên trời" như:
(/iếng đám ma không quá 7 vòng hoa,
/(hông được để ô kính trên nắp quan tài;

(ấm bán bia vỉa hè, kinh doanh bia phải có nhiệt độ dưới 30 độ C;

)(ử phạt người đi xe máy đội mũ bảo hiểm không bảo đảm chất lượng...

không còn là chuyện hiếm.
 
Cái vụ bia hơi lạ. Lý do tại sao bia phải dưới 30 độ c vậy?
 
)(ử phạt người đi xe máy đội mũ bảo hiểm không bảo đảm chất lượng...
Cái này đúng là vô lý.
Người nào không đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy thường là người "cứng đầu".
Mà đã "đầu cứng" thì cần quái gì mũ bảo hiểm?:''"
 
Cái này đúng là vô lý.
Người nào không đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy thường là người "cứng đầu".
Mà đã "đầu cứng" thì cần quái gì mũ bảo hiểm?:''"
Anh cho em hỏi, đội mũ bảo hiểm mà không đi xe có bị phạt không vậy ?
 
. . . vô lý.
Người nào không đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy thường là người "cứng đầu".:''"

/(hông đúng; Mà fải là : "Đầu cứng" mới fải!
*
* *
*​

Cộng đồng mạng dậy sóng trước các tiêu chuẩn về chiều cao, cân nặng, "ngực lép" khi lái xe. Đặc biệt là những bình luận hài hước và ảnh chế nhằm mục đích châm biếm quy định này.
Sẽ kiểm tra "ngực lép" như thế nào?
Gần đây, quy định “ngực lép” không được lái xe lại vừa được Bộ Y tế và Bộ Giao thông Vận tải một lần nữa đưa ra trong dự thảo Thông tư liên tịch quy định tiêu chuẩn sức khỏe người lái xe.
Cụ thể, về tiêu chí thể lực, dự thảo này quy định người cao dưới 1,45m, nặng dưới 40kg và vòng ngực dưới 72cm sẽ không được lái xe hạng A1 (xe mô tô có dung tích xi lanh từ 50 đến dưới 175cm3). Ngay lập tức, quy định này gây xôn xao trong giới trẻ.
Câu hỏi được cư dân mạng đặt ra nhiều nhất là: “Làm sao để phân biệt hàng thật, hàng giả khi ra đường?”.

Thành viên Min Koi băn khoăn: "Không biết các anh làm sao để kiểm soát người ta ngực lép hay không nhỉ? Mỗi lần tuýt còi lại nhìn ngực người ta để phán đoán à? Hay cầm thước ra để đo. Mà như thế thì loạn mất”.
Trên nhiều diễn đàn, chị em phụ nữ thi nhau dự đoán áo ngực loại “xịn” sẽ rất đắt hàng. Nếu như độn ngực chỉ là giải pháp nhất thời và chưa hiệu quả thì việc tìm đến ngành phẫu thuật thẩm mỹ là cần thiết. Còn nếu không, chỉ còn có nước… đi bộ.
Từ quy định có phần kỳ lạ này, cuộc tranh cãi giữa ngực khủng và ngực lép gây xôn xao. Bạn Phan Nguyễn cho rằng: “Những người ngực to, mặc váy ngắn mới không được lái xe vì dễ gây tai nạn cho người khác. Nếu quy định này hiện hành thì sẽ tỷ lệ tai nạn giao thông sẽ tăng”.

Bạn Lâm Nguyễn chia sẻ ý kiến vừa thực tế nhưng cũng rất hài hước: “Theo tôi các loại xe máy, ô tô đều không hề khó điều khiển. Lái xe không phải dùng cơ bắp mà dùng sự khéo léo, tỉnh táo. Nếu khỏe quá thì có thể sẽ gây nên gãy phanh, hỏng cần số không chừng.
Tôi thấy tiêu chuẩn này phù hợp với người bốc vác hơn là thi lái xe”.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Để giữ vệ sinh vỉa hè đó bác.
Quán nhậu vỉa hè thường phát sinh vụ bia 37 độ C xả tùm lum, nên phải quy định bia <30 độ.
:''":''"

Một số bia, như guiness, lúc uống không lạnh có vị đặc biệt của nó.
vả lại, ngừoi Đức uống bia ấm là chuyện bình thường

Cái này đúng là vô lý.
Người nào không đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy thường là người "cứng đầu".
Mà đã "đầu cứng" thì cần quái gì mũ bảo hiểm?:''"

Gặp những người dầu cứng thì cái mặt đường có cơ vỡ. Trường hợp này, mục đích của mũ bảo hiểm là bảo vệ cái mặt đường.
 
Người Đức lên đô dữ dzậy sao bác Vẹt ?
Hổng thèm uống bằng chai, ly nữa rồi sao, dùng ấm mới ép phê hơn ?!!!:D:D:D

gú gồ từ khoá tankard.
Vật này là một cái ly. Và nếu loại có nấp đậy thì không khác mấy cái ấm.
 
Chúng ăn gì mà ngu thế hong biết:

"Đặc biệt, các cơ quan lắp đặt biển “Cấm dừng xe quá 5 phút”, biển viết bằng chữ, nền màu đỏ, chữ viết màu trắng cách cabin thu phí khoảng 50 m.

Biển này được lắp trên giải phân cách giữa. Lắp biển báo hết lệnh cấm phía sau trạm thu phí khoảng 100-200 m."


Nông dân còn chặm quốc lộ nữa là cái xe; Nó quay ngang cách cây số cũng đủ chết rồi chú gì 200 thước.
 
Chúng ăn gì mà ngu thế hong biết:

"Đặc biệt, các cơ quan lắp đặt biển “Cấm dừng xe quá 5 phút”, biển viết bằng chữ, nền màu đỏ, chữ viết màu trắng cách cabin thu phí khoảng 50 m.

Biển này được lắp trên giải phân cách giữa. Lắp biển báo hết lệnh cấm phía sau trạm thu phí khoảng 100-200 m."


Nông dân còn chặm quốc lộ nữa là cái xe; Nó quay ngang cách cây số cũng đủ chết rồi chú gì 200 thước.
Sáng cắp ô đi, chiều cắp ô về , lãnh lương hoài đâm ra cũng ngại.
Nên cũng phải biết tư duy cho khác người để tạo điểm nhấn chứ bộ !
 
Bọn cắp ô đi về đáng thương hại là hơn, biết làm gì nên hồn đâu. . .

Cái bọn ăn chán, giờ tìm cách lẫn tránh cái sai bằng những mệnh lệnh này nọ mới đáng căm!
 
Bọn cắp ô đi về đáng thương hại là hơn, biết làm gì nên hồn đâu. . .

Cái bọn ăn chán, giờ tìm cách lẫn tránh cái sai bằng những mệnh lệnh này nọ mới đáng căm!

Thương hại ngừoi ta rồi ai thương hại mình. Nó có cái ô, ngày sau còn dùng để che cho con cháu nó.
Tôi tìm mãi một cái ô rách cũng chả ra.
 
. . . Bên cạnh những thành tựu đáng phấn khởi, vẫn thấp thoáng những kỷ lục buồn. Đó là các ngân hàng ném tiền qua cửa sổ, các doanh nghiệp nhà nước dùng tiền chùa vô tôi vạ, vụ thua lỗ thất thoát nào cũng cả ngàn tỉ trở lên. Là những vụ án xót xa, biểu hiện sự tha hóa tận cùng của đạo đức xã hội. Không ít cán bộ và doanh nhân nổi tiếng, từng được tung hê với những “lời vàng ý ngọc” dạy dỗ thiên hạ, bỗng chốc thành tội đồ, thành kẻ nói láo không ngượng mồm. Đó là nạn bổ nhiệm “con ông cháu cha’’ tùy tiện và “nâng đỡ không trong sáng” của không ít cán bộ lãnh đạo. Là việc năng suất lao động Việt Nam còn thua cả Lào (chỉ bằng 87,4% Lào, theo Tổng cục Thống kê)…

Lại có những kỷ lục mà không biết nên vui hay buồn. Đó là việc tiếng Việt bỗng dưng được mọi người quan tâm qua đề án “cải cách tiếng Việt” của giáo sư Bùi Hiền. Tự điển tiếng Việt càng phong phú vì được bổ sung thêm nhiều thuật ngữ mới lạ từ các cơ quan công quyền như “Nâng đỡ không trong sáng”, “Cách hết chức vụ” của những người đã về hưu, “Phê bình sâu sắc”, “Đúng qui trình”, “Rút kinh nghiệm”… Có thể làm thành luận văn tiến sĩ về tiếng Việt mới. Đó còn là bộ sưu tập cổng chào, từ làng quê hẻo lánh đến trung tâm phố thị. Cái nào cũng hoành tráng, gấp mấy trăm lần những cổng chào khiêm tốn của nước Mỹ và châu Âu giàu có. Có cổng chào đẹp, tầm cỡ đến mức hơn thu nhập của cả làng quê gộp lại. Có cổng chào “mỏi chân”, tự dưng ngã, đè chết người qua đường mà đành chịu vì “Trời kêu ai, nấy dạ”.

Là những “tượng đài thế kỷ”, có cái chưa khánh thành đã hư, chưa khai trương đã xuống cấp. Là những hội sở các cơ quan công quyền bề thế, nhìn vào là biết ngay của ai, thể hiện quyền uy và trang nghiêm của chốn công đường. Mấy nước trong khu vực muốn bắt chước, học hỏi mà đành chịu. Các nước khác thường chỉ có các công trình kiến trúc văn hóa, lịch sử hay tôn giáo bề thế còn nước ta thì...

Trung Quốc đã bỏ việc chạy đua khẩu hiệu, phong trào để tập trung đổi mới với những thành quả chóng mặt. Nhưng Việt Nam có vẻ chưa từ bỏ thói quen này. Từ “Khoan cắt bê tông”, “Yếu sinh lý, “Trĩ nội, trĩ ngoại” cho đến những “Vịnh Cam Dai” (Cấm đái bậy). Từ khẩu hiệu vô lý “cấm xả rác” - không được xả, chả lẽ giữ luôn? “Cấm đái bậy” nhưng lại không có chỗ xả. Có khẩu hiệu chỉ kích thích tiêu cực như “Cấm mại dâm” (chỗ này có nên mới cấm, không cần tìm đâu xa), “Cấm khạc nhổ”, chỉ còn cách là nuốt luôn? Rồi “Tích cực chữa cháy” (phải cháy nhiều), “Nhiệt liệt chào mừng ngày Thương binh Liệt sĩ” (ngày buồn đau, tưởng nhớ sao lại vui cười?”. Rồi thi nhau “Nói không…” với đủ thứ tệ nạn nhưng cứ làm thoải mái… và …

Là số lượng quán nhậu vô địch thế giới, cả về số lượng người đến quán và số lượng rượu bia tiêu thụ trên đầu người. Không đâu trên thế giới rượu - bia - thuốc lá rẻ và dễ mua như Việt Nam. Rồi các kỷ lục về bóp còi xe, chạy xe lên lề và cả kỷ lục số lượng cảnh sát giáo thông “thập diên mai phục” mọi nơi, mọi lúc mà dân gian gọi là “anh hùng núp”. Là số lượng các trạm thu phí BOT bủa vây, “không cho chúng nó thoát” và những cách trả tiền độc đáo của cánh lái xe. Là số lượng dẫn đầu thiên hạ về xe gắn máy trên đầu người, tỉ lệ nghịch với phương tiện giao thông công cộng, mà còn đang bị hăm he cấm, để thay bằng ô tô, vừa sanh chảnh, vừa tắc tị để bỏ xe đi bộ cho nhanh.

Là số lượng doanh nghiệp được khen thưởng hàng năm với vô số danh hiệu tầm cỡ thế giới, châu lục lẫn quốc gia mà đất nước cứ mãi nghèo. Là danh hiệu “văn hóa” từ cấp tỉnh thành, quận huyện, phường xã, khu phố, tổ dân phố đến từng gia đình. Chỗ nào cũng ngời ngời văn hóa, chỉ thiếu văn hóa tối thiểu của từng cá nhân nên xã hội nhiễu nhương, hỗn loạn.

Đầu năm, đầu tháng, nói những điều này không phải để bi quan hay hoài nghi những thành tựu đạt được mà để thấy đau đáu nhiều việc phải cùng nhau hợp sức và nỗ lực nhiều hơn. Để những kỷ lục buồn, những Guinness băn khoăn ngày càng thu hẹp và không có điều kiện sinh sôi. Đất nước sẽ ngày càng tốt đẹp, xã hội ngày càng minh bạch và những giá trị đạo đức truyền thống được phát huy. Nhiệm vụ này không của riêng ai, mà là của tất cả mọi người.

Kỳ vọng năm 2018 sẽ là khởi đầu cho những đổi thay tích cực và mạnh mẽ.

Nguyễn Chánh Trực
 
Chuyện của Ếch:

Bác Ếch lục đục sắp chiếc lồng có cặp thỏ lên xe đạp. Bác gửi chìa khoá nhà cho người hàng xóm. Người hàng xóm hỏi:

- Bác đi đâu đấy.

- Tôi chuẩn bị đi thăm họ hàng ở ngoài Bắc.

- Thế bác có bao nhiêu người thân ngoài ấy?

- Khoảng vài chục hộ. Quê ông bà thân sinh tôi ngoài ấy mà.

- Em hỏi có khi không phải. Thế bác mang có một cặp thỏ thì làm quà sao cho đủ.

Bác Ếch mỉm cười:

- Tin tôi đi, từ giờ cho đến Hà nội, tôi sẽ có đủ.

Bài học trích ra từ câu chuyện:
Hầu hết các câu chuyện liên quan đến ếch nó giống như cặp thỏ. Từ đầu mùa đến cuối mùa chúng sinh sôi không ngừng.
Đấy là chưa kể nửa đường còn chuột bọ vào sì pem ké.
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom