Để nhớ một thời ta-đã-yêu.... (1 người xem)

  • Thread starter Thread starter rivulet
  • Ngày gửi Ngày gửi
Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

rivulet

Hope...
Tham gia
19/2/13
Bài viết
235
Được thích
717
Nghề nghiệp
Tuyển dụng và đào tạo
Tự nhiên sáng nay check mail có cái thông báo export các bài viết từ blog xưa cũ trước khi zaheo nó xoá hết...

Tiện đây kể lun, hùi ấy vào diễn đàn, games, và cả nickname là truelove nhưng mừ tìm hoài ko ra TL nên đổi thành "dòng sông nhỏ" nhưng mừ ko biết dịch sao hết nên lấy đại rivulet, thế là chuyển sang rivulet từ dạo ấy dưng cơ mà các bằng hữu cũ thì cứ quen miệng nên cứ TL, TL. Nên chi là, ai nhớ mềnh là mềnh vui roài, quan trọng j đâu mấy cái tên, heng ^^


Hồi xửa hồi xưa, cái hồi mà còn mộng mộng mơ mơ, ngơ ngơ ngáo ngáo ấy, cái thời mà chạy hết 360 sang plus rồi cuống cuồng sang yume, multimedia, opera, phây-búc phây biếc ... đủ cả ấy, công nhận, mềnh sến thiệt -0-/., mà vui ^^

Giờ hổng biết "gởi" đâu để lâu lâu lục ra gặm gặm cho vui, thôi thì, "mượn" đất GPE vậy /-*+/
Mỗi ngày một nỗi nhớ, heng /-*+/

-------------------------------------------------------------
Nói với anh


Category: , Tag: Poem Feelings
02/21/2008 04:22 pm​

Em chẳng cần anh cho
Mùa xuân và nắng ấm
Bởi bên anh em đã
Đủ bốn mùa thương yêu
Em chẳng cần anh cho
Con đường dài nhẹ bước
Bởi bên anh có được
Lối nhỏ cùng sánh đôi
Em chẳng cần anh cho
Tết rượu nồng pháo nổ
Bởi tim anh sóng vỗ
Bốn mùa đầy yêu thương
Em chẳng cần anh cho
Cả con tim nồng thắm
Bởi tình anh thăm thẳm
Vết thương nào còn đau
Em chỉ cần anh trao
Đôi tay trần rắn rỏi
Để những khi mệt mỏi
Vòng tay anh chở che
Em chỉ cần anh trao
Bờ vai thô vững chắc
Để lau dùm nước mắt
Những khi em chơi vơi
Em chỉ cần anh trao
Lời vụng về chân thật
Bởi những gì đã mất
Em chẳng cần đâu anh
Và, cần lắm đó anh
Những yêu thương sót lại
Những gì là mãi mãi
Chỉ dành riêng em – anh /-*+/
 
/-*+//-*+/ vì em là con gái
Tình yêu thì muôn ngàn lối, làm sao để em tìm tới
Cứ bước qua 1 thời cảm thấy xa vời vợi,
Người đâu có hay rằng em yêu người.
Mà em ko biết nói ra, quen biết bấy lâu
Khiến ân tình em chưa dám trao.
Nhiều khi em muốn nói ra nhưng khó biết bao
Vì em là con gái (vì em là con gái)
Chưa từng ngỏ lời cùng ai (chưa từng ngỏ lời cùng ai)

Tình này là tình vu vơ, tình này là tình nhung nhớ
Đêm đêm 1 mình em lặng lẽ với những giấc mơ
Em mơ về anh rất nhiều từ khi vừa biết yêu.
Tình này là tình xa xôi, tình này là tình chưa tới
Chưa trao về anh chỉ mới biết ước mơ thôi
Ước mơ được có anh giờ đây để đừng tan theo khói mây.
 
Hihi, cảm ơn vì bài hát heng, và...

http://mp3.zing.vn/bai-hat/La-Con-Gai-That-Tuyet-Khoi-My/ZWZB0OUA.html

Là Con Gái Thật Tuyệt

Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi
Chở nụ cười em tươi lung linh trên phố
Ngại ngùng như thế, đôi môi em khẽ cười,
Đôi chân em cất lời
Tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên

Vui là con gái, ha
Vui là con gái ha

Dịu dàng đôi mắt biết hát thay lời ca
Để mùa thu qua buông hương lên mái tóc
Nhẹ nhàng em nghe trên cao kia nắng về
Xua tan đi chút buồn,
Là em hờn ghen chờ mong tình yêu

Vui là con gái ha
Vui là con gái ha
Nắng cho em màu yêu
Vui là con gái, ha
Vui là con gái ha
Nắng cho em màu iu

Lạnh lùng em bước cứ bước như làm lơ
Để mặc cho ai kia theo em xuống phố
Ngập ngừng em biết con tim đang rối bời,
Trông em như hững hờ
Là em sợ thương, sợ vương lòng ai.
Tiếng thương, tiếng yêu
Tiếng ca, tiếng lòng,
Nhẹ thôi người ơi,
Hát em nghe mùa yêu

Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
Vừa thấy em tinh khôi trẻ con

Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
Lại thấy em ưu tư trầm ngâm

Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
Thấy em phiêu du cùng mây.
 
[h=2]Buồn ơi...[/h]
Category: , Tag: Feelings,Poem
06/19/2007 02:32 pm​

Người xa em đã bao ngày
Tin đi thư lại đêm ngày đợi trông
Cánh hồng đã héo bên sông
Lạnh lùng anh bảo: " đừng mong anh về
"Xin em chớ giữ câu thề
"Ngày nao hai đứa lối về có đôi
"Tình mình tựa cánh bèo trôi
"Biết đâu bến đỗ, nổi trôi, đoạn trường..."
Anh giờ người khác đã thương
Đành thôi quên lãng, vấn vương chi hoài
Nỗi lòng rồi cũng nguôi ngoai
Chỉ thương tim lạnh, đóng hoài mà thôi
Thầm mong đôi lứa xứng đôi
Chúc anh hạnh phúc, trọn đời bên ai

Riêng mình hát khúc bi ai
Thương người con gái mười hai bến tình
Thầm mong người có thương mình
Xin lòng chung thủy để tình mãi xanh...

 
Điểm màu cho cuộc sống


Category: , Tag:
09/29/2008 09:32 am


Mỗi ngày tôi chọn một màu thôi…màu của yêu thương, màu của nụ cười…
Có ai biết những màu ấy có hình thù ra sao không? Có thể nêu được định tính và định lượng của nó không nhỉ? Có không? Có không? Có chứ! Hiển nhiên rồi chỉ cần bạn muốn là được. Hãy đừng cố chạm nó, đừng cố nhìn nó hay tiếp xúc với nó bằng các giác quan mà chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt, lắng tâm hồn và cảm nó bằng nhịp đập của con tim là đủ :)
Mơ hồ ghê.
Cuộc sống vốn muôn màu nhưng chính xác nó mang màu gì nhỉ?
Bạn biết không :)
Riêng tôi, vẫn đang trên chuyến hành trình đi tìm. Tôi đi tìm màu cho cuộc sống :)
Vẫn biết để tìm ra được một điều gì đó thì phải trãi qua những lần thử và sai nhưng dường như tần số sai của mình lại luôn chiếm ưu thế thì phải. Mặc kệ, ta vẫn cố tiến về phía trước, cố vượt qua con dốc với hy vọng bên kia sa mạc là vườn mận mát lành. Bởi thế, ta luôn khoác lên mình tấm áo màu xanh – màu của ước mơ, của hy vọng :)
Nếu thế giới chỉ duy nhất một màu xanh thì thật tẻ nhạt, thế nên ta tiếp tục phết thêm một ít hồng hạnh phúc, một ít đỏ kiêu căng, một ít đen thần bí, một ít tím mộng mơ và một ít vàng chờ đợi.
Ngạc nhiên không khi với tôi vàng chính là màu của sự chờ đợi :) Tôi ghét màu vàng. Thật đấy. Ghét không thể tả. Sự chờ đợi có thể làm người ta héo hắt, trái tim úa màu và tâm hồn xơ cứng. Với người khác, vàng chính là biểu tượng của sự vương giả, của quyền quý cao sang nhưng với tôi, vàng chính là sự đơn độc, đơn độc trong chính ngôi nhà của mình, trong vương quốc của mình và cả trong thế giới của mình. Vàng, màu của sự phản bội.
Thế nhưng, “nó” chưa phải là màu mà tôi ghét nhất vì ít ra được chờ đợi ai đó cũng là điều hạnh phúc rồi. Tôi sợ, sợ nhất ấy, đó là, màu-của-sự-trống-rỗng.
Và, hình như, tôi-đang-trống-rỗng.

Biết nơi đâu...nỗi nhớ bắt đầu
Ngỡ im lìm lại chợt bùng, thiêu đốt
Nỗi nhớ nào được xem là tốt?
Bởi cuối cùng tim chỉ nghẹt-quặn-đau
Biết nơi đâu...nỗi nhớ ấy bắt đầu
Khi nhung nhớ không hình không lượng
Chỉ ta biết bóng hình- mường tượng
Nỗi nhớ này, ta trót lỡ đặt tên...


 
[h=2]Ẩn nick[/h]
Category: Feelings, Tag: Đời sống,Khác
02/24/2008 11:19 am

Mấy hôm nay bị cấm cũng chẳng được làm gì, chẳng được đi đâu nên suốt ngày chỉ biết lang thang phố ảo và nhận ra vài “chân lý” về “nhân tình thế thái” :)
Hôm qua được bạn già gửi cho cái link để check nick ẩn. Lúc đầu cũng khoái lắm vì cái link cũ bị hư lâu rồi. Vốn dĩ có máu Tào Tháo nên tớ lại thử với chính tớ trước :) Hú rà,thành công zồi nhá, giờ thì các “anh hùng Núp” chuẩn bị lộ diện nào. Đầu tiên là sư phụ thân yêu. Lạy trời cho hổng có sư phụ. 1,2,3 èn-tơ…hic, sư phụ ơi sao người nỡ “núp” koan ??? Sau phút quặn thắt nội tạng chợt nhìn lại nick mình, hì, nó cũng đang “núp” đấy thôi :)
Đã nhỡ phóng lao rồi đành phải theo lao, tớ cứ check lần lượt hết người này đến người khác và tổng cộng phát hiện được 10 chiến hữu đang “mai phục” trong lô cốt của chính mình, và, trong số ấy có cả “hắn” :)
Một chút buồn man mát…
Một chút hụt hẫng…
Một chút nghi hoặc về bản thân và về những mối quan hệ giữa mình và họ…
Định Buzz cho họ để trách móc nhưng cuối cùng lại thôi.
Chợt mỉm cười và tự vấn tại sao mình lại “núp” nhỉ? Phải chăng mình chẳng thích nói chuyện với họ hay vì sợ họ làm phiền mình? Trước đây mình nghĩ, đã onl là phải chat, phải t8m với 1 ai đó nhưng giờ thì không phải vậy. Đôi khi mình onl chỉ để xem thử có ai off cho mình không? Có ai đó đang onl không? Hay đơn giản chỉ là muốn cho-riêng-mình một phút tĩnh lặng giữa phố ảo nhộn nhịp muôn màu :)
Mình đã từng ghét-nhưng-buộc-phải-núp, thế nhưng giờ lại khác, mình tôn trọng quyết định của họ cũng như mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi tham gia vào hội nhà “núp”. Từ nay, tất cả mọi chương trình check nick ẩn sẽ không còn giá trị gì với mình nữa vì mình sẽ không bao giờ dùng đến chúng nữa. Nếu ai đó thực sự muốn nói chuyện, muốn chia sẻ với mình thì cứ tự nhiên, mình không thích ép buộc ai khi họ không muốn :)
Vẫn mãi yêu quý mọi người rất, rất nhiều :)

 
[h=2]Phép thử[/h]
Category: , Tag: feelings
05/17/2008 11:05 am

“…giờ thì em đã biết, đừng nên dùng phép thử với tình yêu”


Đặt lại quyển nhật ký ngay ngắn vào góc tủ, thoáng thấy bóng mình hắt lại trong màn hình chiếc máy tính cũ kỉ đã chuyển sang màu “cháo lòng” chứ không còn nguyên vẹn màu trắng tinh khôi như trước nữa. Nhỏen miệng cười với chính mình. Hình như dòng lệ trên má đã kịp khô chỉ còn lại hai vệt dài xấu xí. Em đã khóc ư? Khóc cho ai và khóc bởi cái gì kia chứ? Em đang sống ở đâu đây? Thực thực, ảo ảo đã khiến em không còn phân biệt được đâu là con người vốn dĩ của em và đâu mới chính là thế giới mà em thuộc về nó.


Đèn màn hình vẫn nhấp nháy, những dòng chữ vô hồn trong khung chat vẫn xuất hiện đều đều và thi thoảng lại có tiếng Buzz quen thuộc. Lặng yên, bất động. Lần đầu tiên trong suốt 4 năm liền từ khi biết đến cái gọi là “chát”, cái gọi là “ọp-lai” với “on-lai” những messages không còn gây cho em chút ấn tượng nào cả. Nick em vẫn sáng đồng nghĩa với việc tiếp tục nhận những lời hỏi thăm, những câu trách móc, những dòng châm chọc từ cái list dài vô tận của em. Trơ. Chờ đợi. Vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng, em đang chờ đợi một điều không tưởng, một thứ mà lẽ ra nó mãi mãi sẽ thuộc về em, thứ mà trước đây đã từng mang lại cho em rất nhiều hạnh phúc và có lúc em đã nghĩ rằng nếu một ngày kia nó không tồn tại nữa có lẽ em sẽ không sống nổi.


“Mặt anh” vẫn xám ngoét.
Trình check invisible bất lực.
“Nhà” anh vẫn khóa cửa.
Có lẽ, anh đã đi thật rồi.
Giờ đây em đã biết được những câu chuyện thất tình vớ vỉn mà em vẫn nhổ toẹt vào nó mỗi khi bất chợt bắt gặp trong “nhà” của ai đó ít nhiều là đúng với hoàn cảnh của em lúc này.


Em thích văn thơ nên hiển nhiên em rất thích “đọc”, thích hòa mình vào “nhân vật” để “cảm” được cái mà nhân vật đang lâm vào. Em thích điều đó vì chính nó giúp em đưa ra những lời khuyên rất “đúng bệnh” cho chủ nhân các câu chuyện ấy. Em hãnh diện lắm lắm khi người ta rất cảm kích và tỏ ý muốn làm quen với em. Em vui vẻ đồng ý “ban phát tình cảm” cho họ nhưng đằng sau nụ cười trìu mến ấy là cái máy mắt đầy mỉa mai “Hé hé, bà đã ra tay thì bay có trốn đằng giời. Chết nha con!!!”


Tất cả đều diễn ra ở thế giới ảo, đều là “cảm xúc ảo” qua con chữ và những chiếc icon nhỏ xíu.


Những khi thấy em tíu tít kể về “chiến công” của mình anh lại nhăn mặt và mắng yêu “Em đừng làm vậy, tội người ta lắm!” Như chiếc xe đang ngon trớn đổ dốc bỗng bị chèn bánh, em gầm gừ giận dỗi và anh lại ừ thôi “thay kệ” nhưng vẫn hết lời khuyên giải dẫu biết rằng những thứ đó với em thật “xa xỉ”.


Anh là ngoại lệ bởi anh và em quen nhau ngoài thế giới thật và chính anh là người dẫn em vào thế giới ảo. Bởi anh sợ em phải mất nhiều thời gian sục sạo trong thư viện cả ngày trời nhưng chẳng tìm ra được gì bổ ích ngoài đống sách mối mọt đã ăn hết gần phân nửa. Vậy là em trở thành 1 công dân mạng chân chính :)


Ngoài giờ lên lớp, café với anh, còn lại em dành cho onl.


Rồi anh đi công tác xa.


Rồi anh chỉ cho em cách tạo “nhà chung” cho 2 đứa.


Rồi anh và em cùng nhau xướng họa.


Rồi anh hướng dẫn cho em cách làm quen bạn bè…


Em chăm chỉ vun đắp cho “gia đình riêng” của chúng mình với tất cả yêu thương mà em có thể có.


Cũng do em trãi lòng mình ra nên bạn bè của chúng mình ngày càng đông và trong số đó dĩ nhiên có cả nam lẫn nữ.


Bắt đầu xuất hiện những messages ướt át trong mailbox.


Em hỏang hốt.


Em vui.


Em hoang mang.


Và, em đề nghị “tách riêng” nhà em, nhà anh, nhà chúng ta...
 
[h=2]Chênh vênh[/h]
Category: Poem, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
01/18/2008 10:37 am

Gió vẫn kề bên, luôn chở che
Vỡ òa, tan biến, anh có nghe
Sóng mang vụn vỡ …tan vào biển
Trả lại bình yên…bờ….anh nhe ^^

 
Em còn ở lại :)


Category: Feelings, Tag: Đời sống,Khác
05/22/2009 10:43 am




Thu sang khoe sắc áo vàng
Đông về bạc trắng, nặng mang những buồn
Người đem hẹn ước đi luôn
Em còn ở lại, gieo buồn xóm thơ :)


Đã lâu rồi không làm thơ :)

Cũng đã thật lâu rồi không thực sự viết lách, vẽ vời gì.

Không phải “khô” hay muốn “lặng” mà chỉ là...sợ sẽ-nuối-tiếc.
Mình thích cảm giác mạo hiểm nhưng lại tôn thờ sự chắc chắn.
Khoái tốc độ nhưng lại sợ chết.
Thích nghề bác sỹ để cú ngừi nhưng lại sợ máo.
Sợ cô đơn nhưng lại không muốn quỳ lụy hay níu kéo.
Quả thật, đúng là sự thống nhất của những mâu thuẫn phức tạp.


Không nói ai cũng biết, dạo này thế giới 360 lặng đi rất nhiều. Nếu phải sống ở một ngôi nhà luôn trong tình trạng bị đập bất cứ lúc nào giống như nhà của Trúc thì không ai dám xây dựng hay trang hoàng thêm cho nó cả. Vậy là từng người lần lượt ra đi, họ đến những vùng đất mới mà theo họ là an toàn hơn để an cư lập nghiệp. Tuy vậy, họ vẫn không cam tâm vì những gì mà họ đã dốc công xậy dựng. Thế nên, ra đi nhưng lòng vẫn nuối tiếc, và, đi không hẳn đi mà ở cũng không hẳn ở. Trong số đó không thiếu phần mình, một người thích cái lạ và cũng hơi bị a-dua-xi-a-nua nữa ^^


Người ta đi đâu mình đi đó. Hiện tại mình đã qua tất cả các nơi có thể đến nhưng chỉ “xây nhà” để “chiếm đất” chứ không có ý định ở luôn. Thế nên, bạn đừng ngạc nhiên khi vô tình google lại hiện ra vô số nhà mang tên mình từ multiply, facebook, opera, plus, tagged cho đến yume nhé. Tuy nhiên, với mình, 360 vẫn là nơi mà mình muốn vào nhất mỗi khi lòng nặng trĩu hay ngập tràn yêu thương. 360 bị đe dọa lâu rồi và thông tin mới nhất là sẽ đóng cửa vào cuối tháng 4/2009, vậy mà giờ đã gần hết tháng 5 rồi, nó vẫn vô tư, dĩ nhiên độ “khùng” có tăng so với cùng kỳ năm trước.


Thôi thì đã lỡ nặng tình
Trăm năm núi lở chúng mình nguyện yêu
Dẫu cho thế giới tiêu diêu
Em-anh không ngại cùng liều một phen
Dẫu cho tắt lửa tối đèn
30 ở lại, tiếng “hèn” cũng cam :)

Em còn ở lại :)

 
[h=2]Tự khúc gần ngày sinh :P[/h]
Category: , Tag: feelings
03/13/2008 10:03 pm​

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Còn mấy ngày nữa mới đến ngày thôi nôi của tớ, nhưng ngày đó tớ bận công chiện nên hổng mần ăn gì được. Tranh thủ hôm nay đang rảnh rang ta tổ chức trước đi nhờ. Kịa, đó là ngày trọng đại của thế giới nên ta phải tổ chức ăn mừng dần dần là vừa :D Ngày xửa ngày xưa, cái thuở mà mình còn ngây ngây thơ thơ chớ hổng có gian gian dối dối như bây giờ. Và, tớ đây​
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
10.gif
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]Nhìn cái mặt ghét hông
23.gif

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Trãi qua bao đổi thay, bao sóng gió của cuộc đời, giờ đây cái khuôn mặt ngây thơ ấy trở nên như vầy nè:[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Kakaka, vì mặt gian quá nên cho nó nhỏ nhỏ thoai[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
21.gif
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Và đêm nay, bên ổ bánh này, tớ đang ước đấy[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
63.gif
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
63.gif
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
63.gif
[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Ước gì…con được ra trường [/FONT]
2.gif

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Ước gì con được người thương đến tìm [/FONT]
9.gif

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Ước gì trong lúc lim dim [/FONT]
16.gif

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Có người gõ cửa…trái tim con nà [/FONT]
8.gif

[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT]

[/FONT]
 
Tự khúc gần ngày sinh :P

Còn mấy ngày nữa mới đến ngày thôi nôi của tớ, nhưng ngày đó tớ bận công chiện nên hổng mần ăn gì được. Tranh thủ hôm nay đang rảnh rang ta tổ chức trước đi nhờ. Kịa, đó là ngày trọng đại của thế giới nên ta phải tổ chức ăn mừng dần dần là vừa :D Ngày xửa ngày xưa, cái thuở mà mình còn ngây ngây thơ thơ chớ hổng có gian gian dối dối như bây giờ. Và, tớ đây
10.gif

http://s261.photobucket.com/albums/ii71/truelove_svdl/?action=view&current=sn.jpg
Nhìn cái mặt ghét hông
23.gif


Trãi qua bao đổi thay, bao sóng gió của cuộc đời, giờ đây cái khuôn mặt ngây thơ ấy trở nên như vầy nè:

Kakaka, vì mặt gian quá nên cho nó nhỏ nhỏ thoai
21.gif

Và đêm nay, bên ổ bánh này, tớ đang ước đấy
63.gif

Ước gì…con được ra trường
2.gif

Ước gì con được người thương đến tìm
9.gif

Ước gì trong lúc lim dim
16.gif

Có người gõ cửa…trái tim con nà
8.gif


Hồi nhỏ xíu sao giống con trai quá! Lớn lên hỏng biết mần sao! Cái hình mờ quá sao thấy!
 
Chúc mừng sinh nhận bạn Khuyến Quyên (sớm 1 ngày). Chúc bạn và gia đình mạnh khỏe, vui vẻ và hạnh phúc !
 
@ Nghĩa à: bởi vậy chi nên giò bị dính luôn cái biệt hiệu Tomboy, hic, nhìn cũng nữ tính lắm mừ :.,
@ Leo: cảm ơn Leo nhen ^^, ủa mà sao biết hay vậy???
 
@ Nghĩa à: bởi vậy chi nên giò bị dính luôn cái biệt hiệu Tomboy, hic, nhìn cũng nữ tính lắm mừ :.,
@ Leo: cảm ơn Leo nhen ^^, ủa mà sao biết hay vậy???
Thông tin từ nick truelove --=0
Vì tìm cái nguồn những bài viết ở topic này nên biết.
 
Chắc lớn hơn mình không mà xưng Chị ngọt xớt vậy ta?

Đâu có dám xưng chị đâu, chắc quen cách nói dân dã nên bạn hiểu lầm từ "đệm" roài... nguyên văn: nên CHI, hỏng phải nên CHỊ ^^

@ Leo:...á!!! Chết tui. Rồi xong luôn, google thử thì ra thấy mền rãi "hàng" khắp mọi nơi...nhưng vẫn ko thấy được thông tin cá nhân. Cho mình link để mình xoá đi ạ. Huhu...
 
Lần chỉnh sửa cuối:
"Để nhớ một thời ta đã yêu" của tôi mới cưới hôm chủ nhật vừa rồi! Buồn!
 
Để vậy chứ xóa chi (thêm chi cho anh Nghĩa hiểu).
rivulet nói vậy chi cho anh Nghĩa hiểu nhầm. Giận chi?
 
"Để nhớ một thời ta đã yêu" của tôi mới cưới hôm chủ nhật vừa rồi! Buồn!
Là của mình, tất phải thuộc về mình, còn ko thì chắc chưa đủ nợ với người ta. Cảm giác này tui cũng đã từng trãi qua. Thôi thì..." Đừng cố níu những gì ngoài tầm với. Mây của trời cứ để gió cuốn trôi". Ngày bình yên nha bạn.

@ Leo: ờ heng! Sao ko để u u minh minh cho nó thêm huyền bí ta. Mà nữa, cho xin cái link đi mà. PM mailbox nhen, nhen, nhen :cc_surrender:
 
Lần chỉnh sửa cuối:
[h=2]Gởi lời cho gió...[/h]
Category: , Tag: poem
11/26/2007 02:30 pm

Gởi ai một chút bình yên
Gởi ai đôi cánh chao nghiêng biển trời
Gởi ai một chút yên vui
Gởi ai thương nhớ…ngậm ngùi..ngày xa…
Thả tay…quên những ngày qua
Bình yên trở lại… với ta…muộn màng…
Hẹn thêm mùa nữa Xuân sang
Thương yêu chấp cánh…muôn vàn ..ước mơ…
Sẽ yêu, yêu chẳng hững hờ
Sẽ thương, sẽ nhớ, sẽ chờ _ đợi nhau
Một năm…sẽ sớm qua mau
Đợi em anh nhé…giữ câu ước thề
Dẫu cho bão tố kéo về
Tim em luôn mãi cần kề bên anh
Đặt tay lên ngực trái anh
Cho em dũng khí…xa anh: vẫn gần…!!!
 
Để nhớ 1 thời ta đã yêu, mình rất thích bài hát này. Chúc cho những ai đang yêu đừng đánh mất tình yêu của chính mình nhé. Tình yêu đâu phải ai cũng dễ tìm được nhau, có khi đi nửa cuộc đời rồi mới tìm được 1 nữa thực sự của mình thì đời lại phũ phàng quá....
http://mp3.zing.vn/bai-hat/De-Nho-Mot-Thoi-Ta-Da-Yeu-Bang-Kieu/IW6ZFBU7.html
 
Ốc sên


Category: , Tag: feelings
03/11/2008 11:02 am

Bạn bè tôi đều bảo tôi là người may mắn vì quê tôi rất đẹp, lãng mạn và yên bình. Thật vậy, từ phong cảnh cho đến con người ở đây, tất cả đều mang một nét gì đó thật hiền hòa và than thiện. Cuộc sống của tôi cũng khá êm ả như cái nơi tôi sinh ra và lớn lên vậy bởi quanh năm chỉ biết làm bạn với sương mù và giá lạnh. Chính điều đó làm tôi trở nên khá nhút nhát và rụt rè trong cuộc sống. Tôi như một con ốc sên suốt ngày chỉ biết co ro trong cái vỏ ốc chật chội của mình. Thế nhưng con ốc sên nhỏ bé ây cũng từng có những ước mơ thật đẹp. Từ khi còn chập chững biết đi, ốc sên đã ước ao sẽ trở thành một cô giáo. Bé sên đã “tập dạy” khi mới lên 3 mà học trò của bé lại chính là bà nội, ba, má , anh Hai và cô em gái đang nằm trong nôi. Rồi bé Sên lớn dần theo năm tháng. Cái ước mơ của bé ngày nào đã trở thành sự thật nhưng dường như đó là một giấc mơ chưa hoàn hảo. Bé Sên ngày xưa nay đã là cô giáo. Với sức trẻ và lòng nhiệt huyết của một giáo viên mới ra trường, Sên đã đảm nhiệm rất tốt vai trò dạy dỗ của mình. Tình cảm giữa Sên với học trò thật trong sáng. Thế rồi trong một chiều mưa của mùa hè năm ấy, Sên đã quyết định thi lại đại học vào ngành mà Sên thích. Giờ đây, Sên đã là sinh viên năm cuối khoa ngoại ngữ của trường Đại Học Dalat. Sên đã lao vào học với mong muốn sẽ đạt được điểm thật cao thế nhưng do bản tính nhút nhát đã làm Sên không thể nào thực hiện được mong ước đó. Vậy là càng học Sên càng cảm thấy sợ hãi. Sên sợ khi bất chợt có ai đó hỏi Sên đang học ngành gì. Sên sợ khi giao tiếp với ai đó bằng tiếng Anh vì không biết khi nói Sên có mắc lỗi chính tả không. Và Sên sợ cả những khi viết bài luận hay những buổi Sên phải làm thuyết trình trước lớp. Vẫn biết rằng để có thể trở thành một cô giáo dạy tiếng Anh thì Sên phải cố gắng vượt qua tất cả nhưng dường như càng cố gắng Sên càng cảm thấy mình bất lực hơn thôi. Càng ngày Sên càng thu mình sâu hơn vào cái vỏ ốc chật chội kia. Nhưng Sên biết có một điều mà Sên sẽ làm được đó là “ không bao giờ từ bỏ ước mơ trở thành cô giáo” của mình. Sên ơi, cố lên thôi!!!



The Snail.
( Author: RL; Rewrited by Banana)


If you asked my friends about my hometown , they would all agree that it is a quiet and romantic town . Their assessment is true , everything in this town, from sceneries to its local people, possesses and conveys a certain sense of gentleness, warmth, and cordiality. I was born and have grown up here, and my life has thus been peaceful. The fog and the cold seem to have been my two only faithful friends throughout each year. And it seems that growing up in this environment has shaped the person I am today, one who is bashful and timid in all aspects of life.
I see myself as a snail, always curled up and withdrawn inside her little cramped protective shell. This tiny snail, however, has always had beautiful dreams. Ever since she was a tottering baby, this little snail already wished that she would become a teacher. At three years old, she even pretended to be a teacher and used her grandparents, parents, oldest brother, and little baby sister still in her crib as students.
As years passed, the little snail grew older and did become a teacher as she had always dreamed. While she was an enthusiastic teacher, developed meaningful teacher-student relationships, and undertook her teaching responsibilities with strength and eagerness, she also sensed that something was still missing. Then in the afternoon of one rainy summer day, the now grown-up snail decided to go back to school and enrolled herself in a university program that she actually loved. She is now a last year student studying foreign languages at the University of Da Lat. She has been very diligent at her studies and putting in her best efforts at learning new languages and hoping to get good grades, but her timid personality has proved to a real hinderance. The further she delves into her field of studies, the more she becomes apprehensive. The snail is afraid when anyone suddenly asks her what she is studying. She is nervous everytime she has to engage with another person in English because she fears that she might be making errors. And she lacks confidence when writing an essay or having to present in front of the class. Although knowing that to become an English teacher she would have to overcome all personal obstacles, the snail feels that the more she tries the more incompetent she becomes.
Day after day, the snail withdraws herself more and more into her little cramped shell. But she knows for certain that there is one thing that she is capable of doing, that "she will never abandon her dreams of becoming a teacher." Keep at it Snail...!!!
 
Hạnh phúc đi hoang


Category: Feelings, Tag: Đời sống,Khác
01/24/2008 10:27 am​

Ai trong chúng ta cũng muốn trút bỏ những gánh nặng về tâm lý, những lo toan vất vả của cuộc sống cho 1 ai đó để cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn mà ít ai bận tâm đến việc người phải nghe những thở than của ta cảm gì và nghĩ gì.


Ta cũng chẳng ngoại lệ. Đôi khi lòng nặng trĩu muốn tìm 1 ai đó để bày tỏ cõi lòng, rồi khi đã trút bỏ gánh nặng sang bạn lại vô tình làm bạn buồn, làm bạn phải nghĩ suy về chuyện của ta và nhiều chuyện khác và cũng vô tìnhkhơi dậy nỗi đau không tên trong lòng bạn. Ta biết chớ, vậy nên ta đã cố gắng để không làm phiền bạn thế nhưng đôi lúc ta không thể kiềm chế được và bạn lại là người hứng chịu mà chẳng hề than van hay óan trách. Bạn biết không, chính sự chịu đựng của bạn khiến ta buồn lắm. Nếu như bạn mở lòng hơn để san sẻ với ta những khó khăn của bạn có lẽ ta đã vui hơn rồi. Nhưng có lẽ bạn chưa đủ lòng tin với ta nên chẳng muốn ta phải bận tâm. Ừ, phải rồi, chẳng qua ta cũng chỉ là 1 làn gió thoảng qua đời bạn như bao làn gió khác: nhẹ nhàng và chẳng hề để lại dấu vết gì. Bạn muốn vậy và ta cũng không dám ép bởi ta ghét sự giả dối và những gượng ép. Ta chỉ xót cho bạn. Tại sao ai cũng nói với bạn tòan những câu như: “tớ buồn quá, tớ đau khổ quá, tớ căm ghét cuộc đời này quá” mà chẳng ai thử hỏi xem “cậu có tâm sự à” hay đại loại như: “tớ đang rất sẵn sàng để nghe cậu nói đây”. Tại sao thế nhỉ? Tại sao bạn luôn phải là chiếc túi chứa mọi nỗi muộn phiền mà không phải là người được trút bỏ nó nhỉ? Tớ xót lắm. Xót cho 1 ngày nào đó chiếc túi kia quá căng phồng và không thể chứa thêm bất cứ 1 điều gì nữa. Rồi chiếc túi ấy vỡ tung bởi chính những nặng nề của cuộc sống người khác. Lúc ấy tớ phải làm sao đây? Hoang mang lắm. Chới với lắm đấy biết không!


Với tớ, hạnh phúc không chỉ đem đến cho người tớ yêu nụ cười và sự ấm áp mà tớ hạnh phúc cả khi cùng gánh vác những nặng nề, những lo toan vất vả của cuộc sống với người tớ yêu. Hạnh phúc của tớ nhỏ nhoi quá nhỉ? Có lẽ vì thế mà nó vẫn còn đang mãi rong chơi ở chốn nao chưa tìm về với tớ



Hạnh phúc là hạnh phúc ơi
Sao rong chơi mãi muôn nơi chửa về
Để tôi mong mỏi tái tê
Để tôi thương nhớ lê thê tháng ngày

 
Mình thấy bây giờ mình thật vô tư, không thương không nhớ ai. Như vậy không biết là mình đang vui hay đang buồn nhỉ? Một thời đã yêu của mình ư? Mình đã từng yêu một người mà chỉ là yêu thầm thôi, yêu đơn phương đó mà. Nhưng sao giờ mình thấy trống rỗng quá. Bao giờ mình mới gặp được người mà người í yêu mình và mình cũng yêu người í nhỉ? Haiz...sao mà phức tạp quá.-\\/.
 
Con người mà chứ đâu phải cơn gió, có lúc ta thực sự muốn điều tốt nhất tới người mà ta yêu thương, mà ta chân trọng, nhưng đôi khi có lúc ta làm tổn thương họ lúc nào không hay biết…!
Nếu khi thấy tổn thương thì hãy xem ta như một cơn gió, để cho chính người khỏi phải nghĩ suy, phải thấy khổ đau, cuộc sống mà có quá nhiều thứ làm ta lo, làm ta áp lực, một không khí nặng nề u ám, một bầu trời xanh với những cánh chim trắng bay ngang trời trong cái không khí yên ả với những người khác, nhưng sao lại đối với ta là một màu nâu, với những đám mây xám xịt tới vậy???
Ta cũng đau khi thấy người đau chứ? Bởi ta là người mà rất chân thành mà, ta yêu một cách hồn nhiên, trong sáng, ta không nghĩ gì hết, ta chỉ biết là đem niềm tin của chính mình đi gửi gắm mà thôi.
Ta còn gia đình, ta còn học hành, ta còn phải lo bao nhiêu nữa…cuộc sống quanh ta đôi lúc có những niềm vui nho nhỏ, ta vui, ta hạnh phúc lắm, đôi lúc ta đau khổ nhưng ta không than vãn, oán trách, ta ngậm ngùi ta chịu đựng, từng giọt nước mắt ta đã rơi, đã lăn dài trên mi mắt, có lần ta buồn, ta vẫn mỉm cười để hướng tới tương lai.
Ta hiểu, và ta đã biết sai, ta biết có những lúc ta làm những điều ngây ngô, tới mức sai nhưng mà không biết, ta hiền lành, ta thật thà, sao lại không hiểu ta???
Nhưng thôi, hãy xem ta như một cơn gió, và ta cũng vậy, xem như người cũng như một cơn gió…vậy thôi nhé, đôi mi ta cay lắm rồi, ta buồn lắm, nhưng bù lại nếu ta đau khổ mà làm người vui, và đỡ cảm thấy mệt hơn thì ta sẽ hi sinh mình vậy. Bởi tấm lòng ta rộng lượng, tâm hồn ta luôn hướng tới những gì đó xanh mát, ta muốn được tự do, ta không muốn nợ một ai đó, hay phải mắc nợ ai đó hai chữ “ân”, “tình”…
Khi ta đi xa, thì hãy sống tốt nhé, ta cầu mong đó, từ chân thành cũng như tấm lòng của ta.
Ta đi đây, và ta còn phải hướng tới gia đình, ta còn phải lo cho họ, những người còn khó khăn hơn ta…Ta xin chào mi!
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Mình thấy bây giờ mình thật vô tư, không thương không nhớ ai. Như vậy không biết là mình đang vui hay đang buồn nhỉ? Một thời đã yêu của mình ư? Mình đã từng yêu một người mà chỉ là yêu thầm thôi, yêu đơn phương đó mà. Nhưng sao giờ mình thấy trống rỗng quá. Bao giờ mình mới gặp được người mà người í yêu mình và mình cũng yêu người í nhỉ? Haiz...sao mà phức tạp quá.-\\/.
Vô tư hay là trở nên quá lạnh lùng, vô cảm?
Để nhớ 1 thời ta đã yêu, đã yêu rất nhiều và giờ đây vẫn còn yêu chỉ là yêu theo 1 cách khác, yêu theo cách của riêng ta và chỉ ta mới cảm nhận được. Người ngoài cuộc có thể nghĩ là ta đang tự hành hạ bản thân mình nhưng với riêng ta chỉ vì ta k thể chấp nhận được những gì đang diễn ra với ta nên ta muốn tìm 1 lối thoát bằng cách sống với quá khứ đẹp đẽ, để cảm nhận được rằng cuộc sống này vẫn còn 1 chút gì đó gọi là ý nghĩa đối với ta.
Đâu đâu quanh đây vẫn còn hình ảnh của người ấy và nó khiến ta mỉm cười khi nghĩ về người ấy rồi chợt thấy tim mình nhói đau......Có lẽ yêu là phải như thế????
Cho em tào lao tý nhé.............****_****
 
ước gì ta được người thương đến tìm...kakaka..câu ni dc
 
Vô tư hay là trở nên quá lạnh lùng, vô cảm?
Để nhớ 1 thời ta đã yêu, đã yêu rất nhiều và giờ đây vẫn còn yêu chỉ là yêu theo 1 cách khác, yêu theo cách của riêng ta và chỉ ta mới cảm nhận được. Người ngoài cuộc có thể nghĩ là ta đang tự hành hạ bản thân mình nhưng với riêng ta chỉ vì ta k thể chấp nhận được những gì đang diễn ra với ta nên ta muốn tìm 1 lối thoát bằng cách sống với quá khứ đẹp đẽ, để cảm nhận được rằng cuộc sống này vẫn còn 1 chút gì đó gọi là ý nghĩa đối với ta.
Đâu đâu quanh đây vẫn còn hình ảnh của người ấy và nó khiến ta mỉm cười khi nghĩ về người ấy rồi chợt thấy tim mình nhói đau......Có lẽ yêu là phải như thế????
Cho em tào lao tý nhé.............****_****
Hỏng phải lạnh lùng, vô cảm đâu. Chỉ là chưa gặp được tình yêu của mình thôi mừ. hihi
 
Bóng đêm sợ hãi


Category: , Tag: feelings
02/25/2008 11:47 am​

Tớ sợ bóng đêm bởi nó làm tớ không thể trông thấy mọi vật xung quanh, bởi nó gây cho tớ cảm giác không an tòan, bởi đó là tiếng ếch nhái, tiếng chó tru, tiếng mèo cắn nhau và vô số những âm thanh ghê rợn vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng. Nội bảo bởi tớ được sinh ra vào ban ngày nên mới sợ bóng đêm như vậy. Tớ sợ đêm đen nhưng chính nó lại cho tớ dũng khí và cũng để lại trong tớ nhiều kỷ niệm nhất.

Lúc tớ còn xíu xiu hà, lúc mà tớ mới chập chững biết đi, tớ hay được ba me dắt đi xem xi-nê lắm. Đang tíu tít cười nói bỗng tớ thét tóang lên ôm chặt lấy ba mẹ bởi ánh đèn rạp chiếu vụt tắt. Ba me dỗ cỡ nào cũng không làm sao cho tớ nín được. Vậy là 1 trong 2 phải “hy sinh” bồng tớ ra ngoài, đem tớ trở về với ánh sáng. Giờ nghĩ lại thấy thương ba me quá. Hồi đó để mua được 1 tấm vé xem phim không phải dễ, thế nhưng ba me vẫn cho tớ đi theo dẫu biết rằng tớ chẳng đời nào lại chịu yên vị trong lòng ba me cả. Giá như lúc ấy tớ biết kiềm chế nỗi sợ hãi như bây giờ nhỉ :)

Cuối năm 2 tuổi, mẹ tớ có thêm bé Út. Lúc ấy tớ không còn được ngủ chung với me nữa mà sang ngủ với ba. Nội thương tớ lắm nên mỗi khi nội xuống thăm đều bảo tớ ngủ chung với nội. Tớ thích lắm vì nội luôn quấn chăn làm “kén” cho tớ. Rồi một đêm nọ, khi cả nhà đang yên giấc bỗng ba tớ giật mình & nhìn ra ngoài mùng. Tớ đứng bên giường, tay ôm chặt gối và khóc thút thít. Hoảng quá, ba chồm dậy hỏi “Sao vậy con?”. Chỉ chờ có nhiêu đó tớ òa khóc “Q ngủ với ba chôi!”. Huhu, sao cứ phải quấn lấy ba như thế nhỉ, hư quá đi mất!!!
Lớn hơn 1 chút, chính xác là lúc bé lên 3 bé đi mẫu giáo ấy ạ. Nhà tớ cách trường khoảng 20 phút đi bộ tính theo bước chân của người nhớn. Ba vẫn chở tớ đi học và đón tớ về mỗi ngày. Hôm ấy tự nhiên ba thương yêu lại nỡ quên mất chuyện đi đón con gái “rịu”. Đợi mãi, đợi mãi đến tầm 5 pm khi bóng đêm bắt đầu buông cũng là lúc nỗi sợ hãi trong tớ dâng trào. Cô giáo bảo tớ ngồi chờ ba trong phòng bảo vệ nhưng tớ nhất định đòi “tự đi về”. Hơ hơ, sao mờ can đảm gúm vậy không biết vì nếu tự về thì tớ phải đi bộ ít nhất 35 phút chưa kể bị lạc đường hay bị bắt cóc hay bị ngỗng rượt. Hix, sợ ngỗng lắm ạ. Nghĩ lại thấy cô giáo cũng liều và tàn nhẫn thật, nghe tớ nói vậy liền gật đầu cái rụp và cho tớ tự về. Cũng may cổ về chung với tớ 1 đoạn nên tớ đỡ sợ. Lúc đến nhà cổ cổ cứ vậy mà vào nhà và mặc tớ tiếp tục cuộc hành trình. Tớ đi mãi, đi mãi và bóng đêm thì cứ dần đuổi sau lưng. Cuối cùng thì cái hàng rào thân yêu cũng hiện ra. Mừng quá. Đang lao về phía chiếc cổng xinh xinh chợt khựng lại bởi thấy bóng ba tớ đang tưới mấy gốc mai. Chỉ kịp gọi 1 tiếng “Ba” rồi tớ òa khóc. Huhu, thấy ba luống cuống vất tất cả thùng tưới chạy lại ôm tớ vào lòng xuýt xoa mà thương gì đâu á, nhưng khi đó tớ tủi thân quá nên lại càng khóc to hơn. Huhu, giờ Q vẫn còn muốn khóc nè ba ơi.

Xong chuyện. Giờ đây, khi đã nhớn ngần này zồi tớ vẫn cứ sợ bóng đêm. Tớ sợ những đêm không trăng sao, sợ những lúc cúp điện, sợ những lúc ở nhà một mình và, sợ cả những con đường không ánh đèn. Tớ là vậy, có lẽ tớ mãi sợ nó kể cả khi tớ “cưỡi Hạc vân du” luôn á :)
 
Khung trời vắng anh...


Category: , Tag: tựbịachuyện
05/27/2008 09:33 am

“…Một ngày nữa đã trôi qua…”

Phải rồi, em lại đếm thời gian mà chúng mình phải xa nhau khi yêu thương vẫn còn đầy trong ngực. Biết lắm chứ. Hiểu lắm chứ. Tất cả những trách móc, những hờn ghen gởi trọn trong trang thư như những mũi kim xoáy vào tim em. Anh hận em. Anh ghét em nhưng phải chăng thật sự đã hết yêu em???


Mỗi ngày trôi qua: một ngày đau
Tin yêu còn đó: mối tình đầu
Lạnh lẽo bước đi: hồn nhỏ máu
Bởi biết rằng: tình vẫn đậm sâu


“…niềm tin trong anh đã mất dần theo thời gian…”


Đó chẳng phải là điều mà hai ta cùng muốn sao??? Hãy đừng tin vào nhau nữa. Hãy mãi là hai đường thẳng song song có chăng sẽ gặp lại nhau tại một điểm vô cùng nào đó…hay chỉ có thể nhìn nhau mệt mỏi bởi chẳng còn đủ sức để cùng nhau tiến đến điểm-vô-cùng-hạnh-phúc ấy nữa??? Ừh nhỉ, thì thôi hãy cứ mặc nhiên mà bước-qua-nhau vậy.


Thời gian: liều thuốc quá nhiệm màu
Xóa mờ dấu vết, dịu niềm đau
Hôm trước tiếng yêu còn in dấu
Thế mà giờ đã nhạt-thật-mau


“…Kể từ cái ngày ấy, mọi thứ đã thay đổi khá nhiều, em lạnh lùng, đối xữ với anh như một người xa lạ không hơn không kém. Cũng chính từ đó anh đã mãi mãi mất em, bây giờ có níu kéo lại cũng vô ích thôi…”


Cứ trách em đi. Trách thật nhiều vào. Hãy cứ dày vò em nếu điều đó có thể làm anh nhẹ nhõm hơn. Nhưng, liệu rằng anh có thật sự vui hơn, thật sự thanh thản hơn khi em – chua cay ứa đầy trong mắt???


Em đã đổi thay hay anh đây
Vẫn yêu, vẫn nhớ, nhớ mỗi ngày
Cớ sao ánh mắt giờ khác lạ
Chợt lạnh lùng, thóang nét chua cay


“…Thế giới của em khác hẵn với những gì anh mong đợi, và điều gì đến đã đến mọi thứ bây giờ là con số 0. Có lẽ điều đó sẽ tốt cho em và cho anh sau này chăng? Hy vọng với suy nghỉ của anh sẽ đúng...”


Và, không ai hiểu vì sao ta xa nhau khi yêu thương vẫn còn quá sâu đậm. Chỉ anh biết và em cũng biết :)


Thế giới của em: thật đổi thay
Bởi vắng bóng anh, thiếu tiếng giày
Đêm đêm cố bước vào cõi mộng
Ước tìm về mùa lá chưa thay…

 
Vu vơ.....


Category: Poem, Tag: Đọc Sáng tác,Sở thích
12/25/2007 10:52 am

Để lòng nhẹ bẫng tựa mây
Gió thôi xào xạc bao ngày gọi tên
Cuốn trôi tất cả muộn phiền
Đi qua giông tố…bình yên…lại về….

 
Tình yêu của Anh Thảo...thật tuyệt vời
Tình yêu anh dành cho em cũng như giá xăng vậy: Càng ngày càng tăng nhiều hơn và chưa bao giờ ngừng lại!
ước gì tình yêu của người ấy dành cho em cũng như vậy...tèn tèn
 
Người ta nói người chưa yêu mà đụng tay vào hoa Ti Gôn sẽ mang một kiếp tình duyên đẫm lễ, đau khổ. Em ước rằng mình chưa bao giờ chạm tay vào những cánh hoa hồng nhạt mang hình tim vỡ đó.

Người ta nói rằng khi bạn mất ngủ nghĩa là bạn đang chu du trong giấc mộng của ai đó. Em đã không biết bao lần nghĩ rằng mình đang dạo bước trong giấc mơ của anh.

[video=youtube;Dnc35lZR0O4]http://www.youtube.com/watch?v=Dnc35lZR0O4[/video]
 
[h=2]Giả sử thôi :)[/h]


Giả sử ngày mai tôi không onl
Thế giới G-PE có ai còn
Chạnh nhớ đến tôi chiều xế bóng
Hay là sương khói buổi chiều Đông
.


Giả sử ngày mai tôi: hư không
Có ai còn đến để-ngóng-trông
Gởi thơ chép nhạc gieo nhung nhớ
Hay là sót lại mái-nhà-không
.


Giả sử ngày mai tôi bỏ thơ
Chẳng gom nắng nhạt, thổi sương mờ
Chẳng còn gieo nữa mầm-thương-nhớ
Tôi có còn tôi, hay-bơ-vơ
.


Giả sử cũng là giả sử thôi
Có thêm tôi nữa ở trên đời
Thế gian đâu biết ai-cần-đấy
Tôi vẫn là tôi, vẫn thế thôi
 
Đáp lại cho vui nè!

Giả sử ngày mai bạn không onl
Bài viết hàng trăm…vẫn sòn sòn (hàng trăm bài viết vẫn viết mỗi ngày nếu bạn k onl)
Đôi lúc lướt qua …"thời để nhớ" (topic để nhớ 1 thời ta đã yêu)
Chạnh lòng cũng có.…chút bâng khuâng…

Giả sử ngày mai …bạn hư không
Trong lòng ai đó…cũng ngóng trông
Ri vu bạn ấy - dòng sông nhỏ
Gieo chữ, kết thơ, dệt tình hồng.

Giả sử ngày mai bạn bỏ thơ
Khối chàng đầu óc sẽ ngẩn ngơ
Tâm hồn khắc khoải trong niềm nhớ
Ri vu ơi hỡi Ri vu - "thơ"…

Giả sử làm chi? giả sử gì?
Thân về cát bụi, thơ…nguyên xi
Gờ Pe sẽ vẫn còn nhung nhớ
Nghĩ ngợi làm chi? nghĩ ngợi gì?
................

Hihi

 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đã lâu rồi ko xếp chữ thành câu
Nên bấng loạn và đau đầu gần chết -0-/.

------------
Nếu một ngày kia nghe lon ton
Đầu sân cuối xóm bỗng om sòm
Thì chắc G-PE mừng phải biết
“Sông nhỏ” bay về lại trên non

Chỉ sợ một mai Sông héo hon
Đợi chờ, mong mỏi đến hao mòn
Lối vào G-Pe chừng đã khép
Xuân, Nghĩa, ku Tùng không còn mong

Nếu thiếu “nàng thơ” G-PE trông
Good-Luck nhà ta chạy lòng vòng
Hỏi thăm khắp xóm: Xuân đâu hả?
Nghe chạnh cõi lòng...ta cũng mong

Giả sử làm chi để mất công
Yêu-thương-nhung-nhớ giữ trong lòng
Một phút chao nghiêng...hồn lãng đãng
Thực tại quay về có sướng không ^^
 
Nếu biết ngày mai em không onl
Anh về anh sắm mấy cái …đòn
Quyết tìm gặp em phang mấy nhát
Ngày kia ắt hẳn em sẽ ….onl…

Nếu biết ngày mai em hư không
Có phải là em đi…lấy chồng?
Anh về anh quyết mua …dao kéo..
Trốn đến nhà em…trải khắp phòng…(cẩn thận ta cắt…hết)

Nếu biết ngày mai em bỏ thơ
Nức nở mình anh đêm đợi chờ
Trăm năm duyên kiếp chìm mây nổi
"Sông nhỏ" lòng anh, anh vẫn mơ.

Nếu thiếu “nàng thơ” cũng “phình phường”
Con người vẫn cứ phải yêu thương
Trái đất vẫn quay, trời vẫn mọc (mặt trời vẫn mọc phía Đông mà hihi)
Nếu nhớ thì ta….thắp nén hương…(ẹc ẹc, khi nàng thơ đó k xuất hiện thì chắc là ..ngoẻo rồi)

Mình chẳng là chi, chẳng là gì
Chỉ là hạt cát bé tí ti
Nếu không có mình đời vẫn thế
Nên chẳng nghĩ chi, nghĩ làm gì???


Hihi
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Ẹc ẹc, chỉ là thơ vu vơ
Từ thời xa lắc đến tận giờ
Lấy ra chỉ định “lòe” thiên hạ
Ai ngờ bị bạn “chặt” quay đơ ^^
 
Ẹc ẹc, chỉ là thơ vu vơ
Từ thời xa lắc đến tận giờ
Lấy ra chỉ định “lòe” thiên hạ
Ai ngờ bị bạn “chặt” quay đơ ^^


Thích thơ ta cùng đối
Đối rồi thấy...cũng hay
Cần 1 tràng pháo tay
Bấm "thank" ngay chục phát...(cho nó máu lửa...)
.............

Hihi...
Thơ nào thì cũng cứ là thơ
Gìn giữ...nghìn xưa chẳng ..bụi mờ
Thỉnh thoảng mang ra mà ..gặm nhấm
Gặm từ chữ A đến chữ Xờ (X) (Gặm AX là gặm Anh Xã đó nha) hihihihi
......


Bạn có "chặt" đâu, chặt bao giờ?
Bạn chỉ là đứa...cũng thích thơ
Hứng lên cũng viết dăm ba chữ
Vài vần vặn vẹo với Vu vơ.....(với Rivu huhuhu)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Dẫu biết rằng ảo chỉ là ảo, nhưng đôi khi chính cái ảo đó nó lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với mình trong cái thật. Tự nhiên tìm tìm lại lục ra được một bài viết xưa cũ này...

Thật và ảo


Category: , Tag: Feelings
03/04/2008 12:08 pm​

Bạn bè đã rủ rê tôi gia nhập vào “thế giới ảo” từ khá lâu nhưng tôi vẫn chưa mấy hứng thú về chuyện này. Tại sao ư? Chỉ tại vì tôi chưa có điều kiện để làm điều đó mà thôi. Suốt ngày nghe mấy nhỏ bạn bàn tán về chuyện “nét” tôi cũng cảm thấy tò mò lắm. tôi tự hỏi không biết trên “nét” nó có cái gì hấp dẫn khiến bạn tôi suốt ngày lang thang trên ấy. Tôi vẫn thờ ơ với “ nhịp sống văn minh” và vẫn sống khép mình trong khuôn khổ của sách vở và học hành. Cho đến ngày lớp chúng tôi học môn “mạng”.

Mọi chuyện bắt đầu khi thầy dạy cho chúng tôi cách search thông tin và nói chung là lúc mà thầy đưa chúng tôi vào “nét”. Để tiện cho việc gởi tài liệu cho chúng tôi, thầy yêu cầu mỗi sinh viên phải tự tạo cho mình một địa chỉ email tùy ý. Đang phân vân không biết chỉ lấy tên thôi hay lấy cả họ lẫn tên để làm nick thì nhỏ bạn thầm thì: “ bồ lấy nick gì mà nghe “kêu” một chút để sau này dễ làm quen bạn hơn, vả lại trên này người ta nói xạo lắm nếu bồ mà lấy tên thật coi chừng bị người ta gạt đó”. Câu “chỉ giáo” của nhỏ bạn khiến lòng tôi trở nên hoang mang. Vốn có máu Tào Tháo và cũng hơi sợ nên tôi đã chọn một cái nick rất “kêu” và nữ tính khác với con người thật của tôi.

Đúng như lời nhỏ bạn nói, nick của tôi có rất nhiều nick khác nhảy vào làm quen. Nhiều đến nỗi đôi khi tôi phải “ ẩn mình” để có thể nói chuyện với bạn bè hay với những người tôi yêu thích. Lúc đầu tôi rất hứng thú với trò làm quen trong các chat room. Nhưng dần dà tôi trở nên ngán ngẩm bởi cứ phải trả lời những câu hỏi về bản thân không có gì mới mẻ cả, và hơn thế nữa là tôi phải cố nhớ những thông tin của tôi nhưng không thuộc về tôi. Thế rồi tôi bắt đầu tham gia vào các diễn đàn. Ở đây tôi cảm thấy thoải mái và tự do hơn. Vốn yêu thơ nên tôi tham gia hầu như các box thơ và chẳng bao lâu sau tôi đã “độc chiếm” các box thơ ở các diễn đàn mà tôi tham gia. Không khó gì để nhận ra tôi bởi cho dù ở diễn đàn nào thì tôi cũng chỉ đăng ký bằng một nickname duy nhất và thơ tôi chủ yêu là lục bát mà thôi. Từ một thành viên tôi đã dần “thăng tiến” lên làm Mod quản lý box thơ rồi thì Globalmod quản lý cả diễn đàn. Số tiền “ảo” và tài sản “ảo” của tôi ngày càng nhiều. Giả tỷ như có thể đem số tài sản ấy ra ngoài đời thật thì có lẽ tôi còn giàu gấp mấy lần Bill Gates nữa đó chớ! Trái ngược với hình ảnh một cô gái rụt rè, nhút nhát ở ngoài đời, trong “thế giới ảo” tôi là một cô gái rất tự tin, bản lĩnh, đầy cá tính và rất mạnh mẽ. Hầu như tất cả các thành viên trong diễn đàn đều nể phục và yêu mến tôi. Tôi tự hào lắm. “Gia đình ảo” của tôi ngày càng đông đúc, tôi đã trở thành “bà bà” của “bọn trẻ”.

Tôi tiếp tục sắm vai một người “nổi tiếng” trong “thế giới ảo” với niềm hãnh diện rất ư lớn lao. Cho đến một hôm, tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi vì cứ phải sống cuộc sống của người khác và tôi muốn được trở về với chính tôi, được sống cuộc sống của riêng tôi ở “thế giới thật” ngay trong lòng “phố ảo”. Vậy là tôi đã từ bỏ cái nick “danh giá” kia, chia tay bà con chòm xóm để “rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, mọi ân ân oán oán của thế gian xin trả lại thế gian”.

Tôi đã tạo lại một cái nick khác mang tính “tôi” hơn: yên bình và sâu lắng. Tôi đã vào lại diễn đàn với con người thật của tôi, tự tạo cho mình một góc nhỏ để “trú ẩn”. Và tôi đã cảm thấy thật sự thoải mái khi không phải sống giả tạo với tâm trạng căng thẳng vì lúc nào cũng sợ mình sẽ bị bại lộ thân phận.

Đôi khi cái ranh giới giữa “thật” và “ảo” rất mỏng manh mà chỉ một bước thôi ta có thể bị rơi vào cái mớ bòng bong của “ảo” và chìm mãi trong đó mà không thể nào có thể bước ra “thật” được nữa.

Ôi, thật và ảo…!!!

 
Tản mạn lan man...

Thật và Ảo!

Tôi vốn dĩ không tham gia nhiều các diễn đàn, cho tới khi đến với 1 diễn đàn mà mình cảm thấy rất thích. Ban đầu, tôi nghĩ rằng, họ là những người bạn ảo, những người mình không quen biết thì chắc là cũng chẳng nói chuyện nhiều.

Lên diễn đàn, mình mon men học hỏi kiến thức và thấy mình sao còn ngốc nghếch thế, được bạn bè giúp đỡ, còn gửi cả email để hướng dẫn tận tình. Lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình từ những người không quen biết, tôi không biết cảm ơn họ như thế nào, mà tôi chỉ cố gắng, cố gắng làm sao để sống tốt ở diễn đàn, nơi mà dần dần tôi coi như mái nhà thứ hai.

Tôi vẫn thể hiện đúng con người tôi, thực chất là tôi và vẫn mang cá tính của mình. Tôi thích sự hòa đồng, thân thiện, thích sự vui vẻ với mọi người. Thế rồi tôi đã viết bài, bắt đầu viết với tâm tư tình cảm của mình và viết thay cả cho em gái của mình. Em gái tôi đã mất. Khi em gái tôi còn sống, chị em chúng tôi có chung sở thích, thậm chí mẹ tôi còn nói: “hai đứa bây lấy chung 1 chồng thì mới rời nhau ra được”. Chúng tôi chỉ cười phá lên và nói với mẹ là chị em con không lấy chồng. Tôi viết bài với tất cả tình cảm của mình và cũng đón nhận lại những tình cảm yêu mến của mọi người.

Thế rồi, tự nhiên cũng nhiều người biết đến tôi với một tên gọi thân thương mà 1 thành viên khác đặt cho tôi. Những tình cảm đó rất thật, nó thật như máu trong người tôi đang chảy. Rồi tôi có nhiều bạn bè, tôi vẫn gặp các thành viên khác, trong những buổi tụ họp…tôi có những người bạn, họ rất tốt với tôi và tôi cũng chân thành với họ.

Có những người đã bên cạnh tôi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn mà tôi trải qua về cuộc sống, về tình cảm….Có những lúc có người thức cả đêm chỉ để giải 1 bài toán cùng tôi…có những người bạn đã thường xuyên thăm hỏi tôi ngoài đời và tôi cũng vậy. Tôi cảm nhận được những tình cảm đó rất rõ nét...

Tôi rất trân trọng những tình cảm đó và cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc khi có những người bạn như vậy.
Những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi cũng luôn có bạn bè kề bên, trong lúc thập tử nhất sinh, trong lúc tôi tưởng như tôi tuyệt vọng…đã có những người, không quản ngại đường xa, vượt hàng nghìn cây số đến gặp tôi, dù chỉ là chốc lát…tôi thực sự xúc động và cảm thấy nghẹn lời…

Tôi có người bạn mà đi nửa vòng trái đất vđể gp mình...và đưa tận tay cho tôi 1 thứ mà tôi rất thích...đó chỉ có thể là tình cảm chân thành mới tạo nên điều đó.

Tôi không quan trọng mình “nổi bật” hay không, mà điều quan trọng nhất đối với tôi là tôi có được những người bạn tốt. Tôi tự nhiên yêu diễn đàn, và mọi chuyện buồn vui trên diễn đàn cũng ảnh hưởng đến tôi. Có lẽ do tôi quá đa cảm nên mới bị ảnh hưởng về tình cảm đến như vậy. Có lúc tôi buồn vì 1 vài vấn đề trên thế giới ảo này, có thành viên đã nói với tôi:

“Nếu chị nghĩ tất cả chỉ là ảo thì có lẽ chị sẽ không tâm trạng như thế này rồi!
Con người đôi lúc có những suy nghĩ bồng bột, nông nỗi trong một giây phút nào đó rồi tung ra những lời nói thiếu suy nghĩ khiến người khác buồn hoặc đau lòng, đôi khi ảnh hưởng đến tình cảm.
Chị cứ suy nghĩ đơn giản lại một chút sẽ dễ chịu hơn, tất cả chỉ là ảo!
Em hiểu tâm trạng của chị, vì em cũng có giống giống tính chị một chút, hơi đa cảm và đôi lúc như Trịnh Công Sơn, em cũng là người sống nội tâm nên đôi lúc người khác nói gì mình cũng hay suy nghĩ,.......
Thả lỏng người ra và đừng nghĩ đến nó nữa chị nhé! Nhẹ lòng hơn..........
Chị chia sẻ hoặc tâm sự với vài người nào đó mà chị thân và gặp nhiều không những ngoài đời hoặc trên diễn đàn thì chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”.
Và nhiều lời khuyên khác tương tự như vậy.

Tôi cảm thấy vui vì trong những lúc như vậy, có rất nhiều người chia sẻ với tôi và hiểu tôi nghĩ gì, tôi cảm thấy thế nào…

Tôi sống thật với chính mình và với bạn bè ở diễn đàn. Tôi chỉ nghĩ mình chân thành với mọi người thì sẽ nhận được sự chân thành đáp lại. Có những người đến bên tôi để lắng nghe tôi, có những người để chia sẻ tâm sự với tôi, tất cả đó là tình cảm đáng quý mà tôi vô cùng trân trọng. Nhiều người đã cho tôi những lời khuyên bổ ích trong cuộc sống và cũng có những người cho tôi bài học ở đời…


Thời gian gần đây quả là nhiều chuyện xảy ra tại “gia đình ảo”, toàn những chuyện đâu đâu mà khiến …Dẫu biết rằng không nên nghĩ mà sao tôi lại cứ buồn? “Hãy gạt qua đi mọi chuyện, mình vẫn cứ là mình em ạ!”.
“Hãy đừng suy nghĩ nhiều, cuộc sống của chúng ta còn nhiều điều đáng quan tâm hơn em ạ!”
Đó là những lời khuyên của nhiều bạn bè cùng hoạt động trong diễn đàn…
Có lẽ góc khuất trong mỗi con người sẽ chẳng ai nhận ra…Do vậy, tôi chỉ muốn mình được bình yên bên cạnh những người bạn chân thành của mình. Chẳng muốn bận tâm những chuyện không đáng bận tâm. Tôi nhớ lời mẹ nói: “100 người, có 60 người quý mến mình đã là điều hạnh phúc rồi con ạ. Và cho dù số lượng có ít hơn đi nữa thì chất lượng mới là quan trọng, nghĩa là đã có bạn thì đều là những người bạn chân thành”. Hãy để những người bạn của mình cảm nhận được sự chân thành của mình. Vậy là đủ. Hãy để tâm hồn mình thoải mái...! Đừng suy nghĩ quá nhiều về những gì không thật...
Ôi đúng là: THẬT VÀ ẢO!







 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đã lâu rồi ko xếp chữ thành câu
Nên bấng loạn và đau đầu gần chết -0-/.

------------
Nếu một ngày kia nghe lon ton
Đầu sân cuối xóm bỗng om sòm
Thì chắc G-PE mừng phải biết
“Sông nhỏ” bay về lại trên non

Chỉ sợ một mai Sông héo hon
Đợi chờ, mong mỏi đến hao mòn
Lối vào G-Pe chừng đã khép
Xuân, Nghĩa, ku Tùng không còn mong

Nếu thiếu “nàng thơ” G-PE trông
Good-Luck nhà ta chạy lòng vòng
Hỏi thăm khắp xóm: Xuân đâu hả?
Nghe chạnh cõi lòng...ta cũng mong

Giả sử làm chi để mất công
Yêu-thương-nhung-nhớ giữ trong lòng
Một phút chao nghiêng...hồn lãng đãng
Thực tại quay về có sướng không ^^


Văn thơ từ phú ta hỏng biết

Chữ nghĩa èo uột vốn xưa nay

Dương Đao múa Kiếm ta chém gió

Ri vu nằm liệt tui hỏng hay "Chits chưa em"

“Rivulet”
“cô nàng kia, đưa anh lên thớt hả”

 
Lần chỉnh sửa cuối:
.........................
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tản mạn lan man...

Thật và Ảo!

....................................
Tôi nhớ lời mẹ nói: “100 người, có 60 người quý mến mình đã là điều hạnh phúc rồi con ạ. Và cho dù số lượng có ít hơn đi nữa thì chất lượng mới là quan trọng, nghĩa là đã có bạn thì đều là những người bạn chân thành”. Hãy để những người bạn của mình cảm nhận được sự chân thành của mình. Vậy là đủ. Hãy để tâm hồn mình thoải mái...! Đừng suy nghĩ quá nhiều về những gì không thật...
Ôi đúng là: THẬT VÀ ẢO!







Thật thật ảo ảo
Tưởng thật lại ảo
Nghĩ ảo mà thật
...............

Tất cả rồi sẽ có lời giải chị à.
Bốn mươi năm đầu cho ta chủ đề và Bốn mươi năm sau cho chúng ta sự lý giải nó...........

Ai ơi chớ có nặng lòng
Hãy xem như gió lướt phòng thoáng qua
Chuyện xưa một giấc chim bao
Tỉnh mộng ngẫm lại bao điều đắng cay
Nỗi lòng nào có ai hay
Tìm người tâm sự tỏ bày nhẹ vơi......... ẹc ẹc, chắc bị xóa bài vì em viết giống Nhật ký ngắn và tâm sự quá!!!!!!!!!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Sắp được về nhà rồi nên tự kỷ xíu. Ôi cái ngày xưa....

Vắng...


Category: , Tag: Feelings,Poem
03/18/2008 11:44 am

Anh có biết chiều nay Dalat gió
Nắng hanh hao, em lạc mất mùa thu
Vắng anh rồi, góc phố bỗng âm u
Buồn hiu hắt, trắng hoa Ban Trần Phú
Tìm đâu thấy những chiều vàng trốn ngủ
Mình em_anh, ta dệt mộng dưới hoa
Có đâu ngờ hạnh phúc mãi đi xa
Bỏ con phố rong rêu…chiều nhạt nắng
Ban vẫn nở, trãi một màu tang trắng
Phố vẫn đông sao nghe lòng vắng lặng
Mất anh rồi, vầng trăng bỗng cô đơn
Gió vẫn ru bao khúc hát dỗi hờn
Để em chợt nhớ anh, ôi_da_diết
Ban vẫn nở, trắng một màu tinh khiết
Khóm rừng xưa vẫn màu xanh bất diệt
Chỉ có em: e ấp mảnh trăng côi
Vị ngọt xưa giờ mặn đắng bờ môi
Hờ hững bước để nghe hồn lạc lối
Nhoẻn miệng cười: bắt gặp mình_bối_rối
Ánh mắt buồn: ta lạ quá đi thôi.
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom