Nỗi buồn của người viết bài (4 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

ptm0412

Bad Excel Member
Thành viên BQT
Administrator
Tham gia
4/11/07
Bài viết
14,632
Được thích
37,320
Donate (Momo)
Donate
Giới tính
Nam
Nghề nghiệp
Consultant
Thế là thời gian mình tham gia diễn đàn thấm thoát đã gần năm năm, số bài viết cũng khá.
Năm năm trôi qua, GPE có nhiều đổi thay: Cao thủ mới (mới tiến bộ) ngày càng nhiều cả về công thức và VBA, cao thủ năm xưa thì ngày càng chứng tỏ sự vượt trội, tôi không còn dám so nữa.
Bây giờ thỉnh thoảng ngồi buồn đếm nhẩm ngón tay thấy chỉ còn 2 chiêu là còn có thể khoe trên GPE, đó là Pivot table và đồ thị.

Ngoài ra sau năm năm còn có những thay đổi khác:
Một thế hệ già đi, 1 thế hệ mới vươn lên, suy nghĩ khác, cách viết khác, cách giải trí khác, cách hỏi khác và cách trả lời cũng khác. Thậm chí cách hài hước cũng khác ... Nói chung khác nhiều thứ quá.

Đã qua rồi cái thời có thể nói cho vui rằng "viết 1 bài trả lời được hứa mời 5 lon Ken, sau 3 tháng có thể mở đại lý bia". Nhớ lại lúc ấy, mở 1 topic chuyên đề, không ngại thức đêm thức hôm, vừa tìm tòi, vừa mày mò làm thử, test lên test xuống, bao nhiêu công sức. Viết thành bài, còn phải chụp hình minh họa, upload lên đâu đó, phải sắp xếp dàn ý bố cục từ dễ đến khó, phải dò chính tả từng từ một, rồi mới post lên.

Bù lại bài viết ra được bao nhiêu là "thanks", bao nhiêu là lời cám ơn, file đính kèm được tải không biết bao nhiêu lần. Sướng lắm. Nhất là sau này hễ ai hỏi về vấn đề đó vấn đề nọ, lập tức có người đưa ngay link bài của mình ra, sướng vô cùng.

Sướng, trước hết là sướng vì mình viết về 1 cái mình chưa hề biết trước đó, mà không bị sai
Kế đến, sướng là vì bản thân mình tự học được thêm 1 món.
Kế nữa, sướng vì nghĩ kiểu AQ rằng biết đâu có người nhờ áp dụng bài của mình mà được lên lương, thăng chức, họ nhớ đến mình! Có đấy, trong 1 trăm người vẫn còn vài người như thế đấy, và mình đã được hưởng. Cái được hưởng, tính về giá trị vật chất chẳng là bao, nhưng về tinh thần, nó an ủi mình nhiều lắm.

Còn bây giờ ư? Cũng mở topic chuyên đề, cũng hì hục làm mẫu, chụp hình, cũng khổ công sắp xếp bố cục, cũng test lên test xuống, cũng cặm cụi gõ và kiểm tra chính tả, cũng vẫn còn sợ rằng viết thiếu từ thiếu chữ người đọc khó hiểu, ...

Nhưng,

Số người đọc chỉ vì tò mò, đọc 1 lần rồi quay đi luôn nhiều quá.
Số người có nhu cầu, đọc xong, cũng lẳng lặng quay đi nhiều quá
Có người có nhu cầu, đọc sơ sài, rồi mở topic mới để hỏi, cứ như đó là những bài vô giá trị không đáng học, phải tìm người khác.
Có người, thấy hỏi về vấn đề đó, thì trả lời theo khả năng của mình, không còn đưa link bài của mình ra nữa. Có thể họ không biết sự tồn tại của bài viết của mình luôn ấy.

Thế nên buồn.

Đến mức mình cố tạo chú ý, tự đưa link của mình cho người hỏi, mà còn bị chê: Đưa link có bài làm sẵn chứ không hướng dẫn cách làm thì đưa làm gì? Mình lật đật xem lại bài mình, té ra mười mấy bài viết đều có hướng dẫn đầy đủ từ dễ đến khó như mọi khi, nhưng họ chỉ đọc 1 bài đầu, lấy 1 file mẫu rồi thôi, lão già này hết thời rồi, không thèm đọc. Hỏi người khác cho lẹ.

Nên lại càng buồn.

Đến nỗi, mình phải câu bài, (chưa đến mức spam để "up cho bác đắt hàng"), làm bộ đặt ra 1 câu hỏi để cầu mong có chí ít 1 người quan tâm đến chuyên đề, họ sẽ trả lời và mình có hứng viết tiếp. Thế mà, .... ngày qua ngày, rối tuần qua tuần, rồi cả tháng, không ai thèm đọc. Thỉnh thoảng lại đếm thanks, đọc số lần tải file, xem số lần đọc, thấy vẫn vậy.

Buồn lắm. Buồn lắm lắm.

Thế là lại nghĩ kiểu phản AQ: Mày viết tệ lắm, mày chọn chuyên đề dở, mày viết không ai hiểu, mày tự khoe, mày tưởng mày hay, ... không ai thèm đọc cũng phải, đáng đời!

Vẫn buồn
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Buồn lắm. Buồn lắm lắm.
Thế là lại nghĩ kiểu phản AQ: Mày viết tệ lắm, mày chọn chuyên đề dở, mày viết không ai hiểu, mày tự khoe, mày tưởng mày hay, ... không ai thèm đọc cũng phải, đáng đời!

Vẫn buồn
Tự dưng sao hôm nay sư phụ nhiều tâm sự vậy?
Em nghĩ vầy: Dù là hàng hóa thì cũng có loại tốt, loại xấu, loại dễ tiêu thụ và loại.. khó bán. Hàng tốt chưa chắc dễ tiêu thụ và ngược lại. Nói chung nó còn tùy vào nhu cầu
Nếu sư phụ từng đến các nhà sách để tìm sách chuyên ngành cũng từng biết điều này: Sách cần tìm thật sự rất khó tìm nhưng không phải vì thế mà mức tiêu thụ của nó cao hơn các loại sách khác
Vậy đấy! Người bán thì bán cái mình có còn người mua lại mua cái mình cần. Hai bên chưa chắc đã gặp nhau nhưng nếu có duyên thì... Ẹc.. Ẹc.. quá tốt rồi
Thế nên em nghĩ rằng sư phụ cũng không nên vì "chuyện ấy" mà buồn. Em tin 99.99% thành viên đều khẳng định hàng của sư phụ là HÀNG TỐT. Cho dù nó chưa tìm được người mua thì... có sao đâu. Nếu ai đó có nhu cầu thì có phải là họ sẽ thốt lên "Ôi! Đúng cái minh cần rồi..."
Đến cuối cùng thì sư phụ vẫn mãi là sư phụ của em, của bất kỳ ai nhờ HÀNG TỐT của sư phụ mà được tăng lương, có phải không?
Ẹc... Ẹc...
 
Tự dưng sao hôm nay sư phụ nhiều tâm sự vậy?

Topic ế đến nỗi phải câu bài, cầu người đọc trả lời để lấy hứng viết tiếp là topic này: Dùng biểu đồ Excel để vẽ kỹ thuật: mặt cắt các loại

Buồn lâu rồi, nhưng 2 hôm nay gặp người hỏi Vẽ tiết diện I bằng đồ thị., gởi link bị chê "chỉ có bài làm sẵn, không hướng dẫn cách làm", (bài chê thì tác giả tự sửa, xóa câu chê rồi). Sau đó thấy ít ra cũng còn 1 người quan tâm, nên kiên nhẫn giải thích (chả hiểu sao hướng dẫn paste có chữ special nhắc đi nhắc lại 3 lần mà không làm theo)

Đã vậy, hôm nay lại có topic Hàm/Lệnh nào để vẽ đường tròn có bán kính cho trước?, người trả lời (dhn46) làm như chẳng hề biết trên đời có cái topic ế trên kia. Lại còn hỏi lại:
Em nghĩ mà không biết cách khi vẽ đường tròn theo biểu đồ cho kích thước chính xác, vậy có cách nào để vẽ đường tròn bằng biểu đồ cho kích thước thật không thầy

Nỗi đau hàng ế nhân lên gấp bội, vì người nể mình đến thế, gọi mình là thầy, mà chẳng hề nhớ lão "thầy" ấy mới viết về vấn đề đó xong! dhn46 có đọc đấy, ngày 29/10 thấy có vào đọc rõ ràng, dấu tích vẫn còn, mà hôm nay hỏi như từ cung trăng rơi xuống. Người quen đã vậy, người lạ còn đến bậc nào?

Dù sao cũng cám ơn ndu thật nhiều, một người có thể gọi là hiếm hoi, chỉ học một chữ mà nhớ suốt đời.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đã vậy, hôm nay lại có topic Hàm/Lệnh nào để vẽ đường tròn có bán kính cho trước?, người trả lời (dhn46) làm như chẳng hề biết trên đời có cái topic ế trên kia. Lại còn hỏi lại:


Nỗi đau hàng ế nhân lên gấp bội, vì người nể mình đến thế, gọi mình là thầy, mà chẳng hề nhớ lão "thầy" ấy mới viết về vấn đề đó xong! dhn46 có đọc đấy, ngày 29/10 thấy có vào đọc rõ ràng, dấu tích vẫn còn, mà hôm nay hỏi như từ cung trăng rơi xuống. Người quen đã vậy, người lạ còn đến bậc nào?

Dù sao cũng cám ơn ndu thật nhiều, một người có thể gọi là hiếm hoi, chỉ học một chữ mà nhớ suốt đời.
Sư phụ ơi tại hum nay GPE Hải Phòng tổ chức gặp gỡ giao lưu với nhau bạn dhn46 vui quá không để ý thôi. Một phút lơ đãng sư phụ ạ!
 
hoa coi,
Thầy buồn là buồn chung, chứ không trách ai hết. Đinh Hồng Ninh cũng đừng áy náy.
 
.............Hãy nói "không" với
Có người có nhu cầu, đọc sơ sài, rồi mở topic mới để hỏi, cứ như đó là những bài vô giá trị không đáng học, phải tìm người khác.
 
Thật ra Thầy cũng là 1 trong những người Thầy đâu tiên hướng dẫn em làm Excel cũng như access, như có lần em "khoe" Thầy qua team view cái tác phẩm học được từ Thầy, đó là ứng dụng PivotTable trong access form, thật đẹp, thật tuyệt hảo...
Gần đây ADO em cũng mới tìm tòi, kết quả cũng chưa là gì nhưng từ chổ em không biết gì cho đến ngày hôm nay cũng có chút ít về nó, đó cũng là nhờ không ít những bài viết từ Thầy...
Đừng buồn Thầy nhé, nỗi buồn của Thầy đều là nỗi buồn chung của những người luôn tâm huyết với diễn đàn, những người muốn giúp đỡ và muốn chia sẻ kiến thức cho thành viên GPE nói riêng và cho cộng đồng nói chung.
 
Thầy tâm sự rất chân thành, em đọc xong topic Thầy viết cũng thấy mình thực sự còn thiếu xót nhiều, thực ra Thầy viết rất đúng, đôi khi trên diễn đàn có những nick viết bài xong gửi lên hỏi nếu được giải đáp là họ out ngay và có những nick vĩnh viễn không quay lại. Nhưng em nghĩ một người khác với thế hệ của Thầy, em thấy rằng, chính với bản thân mình đôi khi vào diễn đàn đọc bài cũng qua loa, sơ sài, cái tính của tuổi trẻ nóng vội, bồng bột chỉ thấy hiểu, hay thấy bài mình có thể làm được là làm, làm theo quán tính +-+-+-+, nhưng cái chốt của bài có thể có những cách làm khác ngắn gọn, xúc tích hơn... Thực sự em cũng khâm phục các Thầy và các Anh, Chị trên diễn đàn lắm, không những giỏi trong công việc và cũng giỏi trên cả diễn đàn nữa... Em cũng tình cờ biết diễn đàn bởi 1 Anh đồng nghiệp giới thiệu, rồi cứ thế từ hôm biết được em cứ vào diễn đàn và đọc rồi tìm hiểu và học... có thể nói cũng gần nghiện GPE rồi -=.,,... nói dài dòng quá em muốn kết một câu Em xin cảm ơn tất cả các Thầy trên diễn đàn nói riêng và các bạn nói chung đã có những bài viết hữu ích cho bạn đọc.
Mong Thầy đừng buồn hay suy nghĩ, bởi vì thế hệ trẻ kế tiếp của Thầy các Anh Chị ấy vẫn đã và đang cố gắng.

[h=1][/h]
 
Mình tham gia diễn đàn một cách tình cở. Cách đây hơn 4 năm, bước đầu bập bẹ excel tìm trên mạng để học thì tình cờ phát hiện diễn đàn này. Từ đó, mình là thành viên, tuy không tích cực song cũng đã học hỏi được rất nhiều điều bổ ích từ các Thầy. Cái được lớn nhất của mình là thông qua diễn đàn, mình đã học hỏi nâng kiên thức về excel rất nhiều và quan trọng hơn mình thấy các thành viên trên diễn đàn, nhất là các thành viên gạo cội rất trong sáng và vô tư. Một lần nữa xin Cám ơn tất cả.
 
Bạn già ơi! Buồn như con chuồn chuồn thôi mà. Một chút nó sẽ bay đi.
Tìm cái vui vui một chút cho nó sướng lên.
Nào, một hai ba "dzô"! Óooooooc.
Khà!
(Hổng biết tui có bị người ta buồn hông Chời?)
 
Topic ế đến nỗi phải câu bài, cầu người đọc trả lời để lấy hứng viết tiếp là topic này: Dùng biểu đồ Excel để vẽ kỹ thuật: mặt cắt các loại

Buồn lâu rồi, nhưng 2 hôm nay gặp người hỏi Vẽ tiết diện I bằng đồ thị., gởi link bị chê "chỉ có bài làm sẵn, không hướng dẫn cách làm", (bài chê thì tác giả tự sửa, xóa câu chê rồi). Sau đó thấy ít ra cũng còn 1 người quan tâm, nên kiên nhẫn giải thích (chả hiểu sao hướng dẫn paste có chữ special nhắc đi nhắc lại 3 lần mà không làm theo)

Đã vậy, hôm nay lại có topic Hàm/Lệnh nào để vẽ đường tròn có bán kính cho trước?, người trả lời (dhn46) làm như chẳng hề biết trên đời có cái topic ế trên kia. Lại còn hỏi lại:


Nỗi đau hàng ế nhân lên gấp bội, vì người nể mình đến thế, gọi mình là thầy, mà chẳng hề nhớ lão "thầy" ấy mới viết về vấn đề đó xong! dhn46 có đọc đấy, ngày 29/10 thấy có vào đọc rõ ràng, dấu tích vẫn còn, mà hôm nay hỏi như từ cung trăng rơi xuống. Người quen đã vậy, người lạ còn đến bậc nào?

Dù sao cũng cám ơn ndu thật nhiều, một người có thể gọi là hiếm hoi, chỉ học một chữ mà nhớ suốt đời.
Cái tâm trạng này em cũng từng trải qua!
Thường thì sau khi viết một bài mà mình cho là tâm đắc, mình luôn quan tâm đến nó như đứa con tinh thần: Để ý xem có bao nhiêu người xem, bao nhiêu người download, bao nhiêu người cảm ơn và quan trọng hơn hết là có ai phản hồi gì không
Ẹc... Ẹc... nhưng cũng lại có chuyện ngược đời: bài mình cho là tâm đắc lại ít người download, ít người phản hồi ý kiến trong khi những bài mình cho là rất bình thường lại có cả "rừng" người đến ủng hộ
Sư phụ hãy xem topic này:
Tổng quan về UserForm Windows Styles
đây là một trong số ít bài mà em tâm đắc nhất! Đếm đi đếm lại cũng chỉ có chừng 70 lần download, còn phản hồi thì...
Còn đây:
Làm nhãn vở học sinh trên Excel
là một trong những bài tào lao viết chơi chơi. File gủi lên mediafire, giờ kiểm tra lại thấy gần chục ngàn lần download
Vậy thì đã sao nào? Món tuyệt chiêu của em, em sẵn sàng chia sẻ, nhưng nếu ít người quan tâm, thậm chí là chẳng ai thèm nhìn thì cùng lắm em cất làm bửu bối riêng cho mình vậy ---> Ít ra thì em biết cách xài, ít ra thì những bửu bối ấy đã giúp ích được em trong công việc... Và em cũng không vì những người không quan tâm bài viết của em mà buồn họ
--------------------------------------------------------------------
Em biết biểu đồ là món tuyệt chiêu của sư phụ trong khi em lại rất tệ món này. Khi thấy tác giả hỏi về việc vẽ hình tròn ở đây:
http://www.giaiphapexcel.com/forum/...ròn-có-bán-kính-cho-trước&p=446989#post446989
Em biết ngay là nó liên quan đến biểu đồ (nên có gợi ý) nhưng nói thật lòng... ngay cả việc vẽ cái hình tròn ấy thế nào em cũng.. cóc biết luôn. Lý do vì em chưa từng đọc kỹ bài của sư phụ để xem trong ấy hướng dẫn điều gi... Em không quan tâm vì em chưa có nhu cầu liên quan đến công việc (nhưng ai biết một ngày nào đó em sẽ cần đến).
Vậy chắc không phải vì thế mà sư phụ lại buồn em khi em nói thật lòng chứ? Em nghĩ chắc là không đâu hen?
Em tin rằng nỗi buồn của sư phụ cũng sẽ thoáng qua rồi thôi và sư phụ lại vẫn dồi dào sức lực và tinh thần để viết những bài hay như ngày nào
(Lại AQ lần nữa: "Nó" không xem là thiệt thòi cho "nó" thôi... Ẹc... Ẹc....)
 
(Lại AQ lần nữa: "Nó" không xem là thiệt thòi cho "nó" thôi... Ẹc... Ẹc....)

Câu này đúng giọng AQ (ẹc ẹc)

Thật ra, topic đang viết dở dang, chuẩn bị xong xuôi, ý có sẵn trong đầu, file mẫu có sẵn trong máy, không hoàn thành thì ngứa ngáy khó chịu lắm. Rồi mình cũng sẽ viết tiếp thôi.

Ngoài ra, tôi quan niệm cái mình biết, khi chết cũng chẳng mang theo được. Viết ra biết đâu có người dùng, nếu nhiều người dùng thì lại được sướng. Nên buồn thì buồn, nghiệp viết cũng sẽ viết nữa, NỢ NHÂN GIAN mà.

Và topic này xem như chút tâm sự về sự khác biệt xưa và nay, thế hệ này và thế hệ khác, ...
 
Trước tiên em xin được cảm thông cùng bác. Tuy nhiên em cũng có mấy ý nhỏ hy vọng là được bác hiểu.

Bác làm bên tính toán kinh tế nhiều chắc cũng hiểu một nguyên lý rất cơ bản đó là nguyên lý cung cầu. Cung gặp được cầu thì ắt sẽ thành công, còn ngược lại không có cầu dù cung có tốt đến mấy thì cũng thành…

Cứ như chuyện người ta bỏ ra cả ngàn tỷ xây dựng lên một cái bảo tàng lộng lẫy, bề thế. Sàn thì lót đá hoa cương bóng lộn, trần treo đèn chùm lung linh… Công trình bảo tàng đẹp thế, tốn kém thế, tốn nhiều công sức thế… nhưng họa hoằn lắm mới có đôi lượt người ghé thăm, rồi còn bị phê bình là lãng phí. Còn với một nửa sổ tiền nghìn tỷ đó, hoặc chỉ 1/3 thôi nếu người ta xây lên một cái bệnh viện, hoặc một cái trường học dẫu chỉ tường gạch quét vôi thì mỗi ngày có thể đón vài ngàn lượt người, lòng biết ơn vì công trình đó thì kể không hết.

Em thì từng rơi vào cái cảnh ôm cả sô hoa tươi về không trong ngày quốc khánh vì không ai mua, đến cho cũng không ai nhận. Nếu đó là ngày tình nhân thì chắc không đến tệ. Còn mới đây em có làm 1 cái dự án mất 3 tháng trời, đến lúc nghiệm thu thì không được chấp nhận bởi lý do có một bên thứ 3 nào đó đánh giá là cái đó không “add” được vào hệ thống. Bao nhiêu công sức, chi phí đầu tư đổ sông suối mà đến một câu cám ơn, hay bày tỏ cảm thông cũng không có… Em thì cũng buồn đấy nhưng đã nhắc lòng nguyên lý “Cung-Cầu” để tự tìm lấy sự bình tâm.

Việc so sánh những cái ví dụ ở trên với tâm viết huyết viết bài của bác có thể là khập khiễng nhưng em nghĩ tất cả đều phải nằm trong cái quy luật Cung-Cầu nghiệt ngã đó.

Bác cũng từng viết rất nhiều bài đáp ứng đúng nhu cầu của độc giả
bài viết ra được bao nhiêu là "thanks", bao nhiêu là lời cám ơn, file đính kèm được tải không biết bao nhiêu lần. Sướng lắm. Nhất là sau này hễ ai hỏi về vấn đề đó vấn đề nọ, lập tức có người đưa ngay link bài của mình ra, sướng vô cùng.
Đơn giản vì những bài viết đó đánh trúng cái vướng mắc của hàng ngàn dân văn phòng đang xoay sở. Còn nếu bài viết của bác dù có tính chuyên sâu cao nhưng lại là vấn đề ít phổ biến thì số người quan tâm cũng không thể nhiều được.
Đến nỗi, mình phải câu bài, (chưa đến mức spam để "up cho bác đắt hàng"), làm bộ đặt ra 1 câu hỏi để cầu mong có chí ít 1 người quan tâm đến chuyên đề, họ sẽ trả lời và mình có hứng viết tiếp. Thế mà, .... ngày qua ngày, rối tuần qua tuần, rồi cả tháng, không ai thèm đọc. Thỉnh thoảng lại đếm thanks, đọc số lần tải file, xem số lần đọc, thấy vẫn vậy.
Đặc thù của GPE chúng ta là một diễn đàn nơi tất cả mọi người đều có thể đặt vấn đề. Vấn đề được đưa ra có thể là cũ với người này nhưng lại mới với người khác. Mỗi ngày hàng trăm vấn đề được đưa lên topic chứng tỏ diễn đàn vẫn đầy sức sống và thu hút đông đảo người xem.
Có người có nhu cầu, đọc sơ sài, rồi mở topic mới để hỏi, cứ như đó là những bài vô giá trị không đáng học, phải tìm người khác.
Bác nói thế không biết vì tủi thân hay có ý chê người đọc. Với riêng em thì để giải quyết một vấn đề thì chí ít em cũng tham khảo 4-5 nguồn để thu được cái mình cần. Các bạn độc giả khác có lẽ cũng cần phải tham khảo thêm vài ý nữa để thấy khả thi hơn chăng?

Mà thấy chuyện bác buồn vì một vài bài viết không được “hot” trong số hàng ngàn bài của bác được rất nhiều phản hồi, cảm ơn liệu đáng chăng? Như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nổi tiếng tài hoa với số lượng mấy trăm bài hát được tôn vinh nhưng… nếu biết số sáng tác của ông lên đến 2 nghìn bài thì chúng ta thấy tỷ lệ các sáng tác thành công cũng còn chưa hợp lý với người nhạc sĩ tài năng đó.

Bác nên vui vì đã có hàng ngàn bài viết được ủng hộ, thay vì buồn chỉ vì vài ba bài viết chưa gặp được đối tượng cần đến.

Em thì thật sự ngưỡng mộ bác - chủ nhân của con số thông kê “Được cảm ơn 20,108 lần trong 6,624 bài viết”. Con số đó chắc đã không ngưng tăng lên đến lúc em gửi bài trả lời này.

Em xin có mấy ý chia sẻ như trên cùng bác.
Cuối cùng xin chúc bác cùng gia đình dồi dào sức khỏe. Mong bác sẽ còn nhiều nhiệt thành với diễn đàn.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Trước tiên xin có lời xin lỗi tới chú Mỹ và các thành viên khác. Quả thật trong quá trình suy nghĩ cháu chỉ nghĩ tới cách làm (với tư cách người trả lời) chứ chưa nghĩ việc tìm kiếm, lục lại trí nhớ ngâm cứu kỹ bài trước vì có ngâm chắc cũng phải dài dài mới vỡ vạc

Xét về số trả lời / câu hỏi thì có lẽ những người theo dõi diễn đàn sẽ biết ai như thế nào. Chú ah, cháu vào GPE với 2 bàn tay trắng đến công thức mảng còn chưa biết nó là cái gì rồi cũng đọc, cũng ngâm cứu, suy tư đã hiểu hơn nhiều về Hàm, công thức, VBA...nhưng 1 bước sơ sẩy đã làm cháu suy nghĩ khá nhiều...Đó chính là cái tư duy trả lời cá bài hỏi, tư duy nghiền ngẫm các bài viết.

Cháu nghĩ giới hạn về nhận thức là 1 thứ khó để vượt qua nhưng không phải là không thể, có người giỏi, có người chưa được nhanh, nếu xét về Excel thì có người nhanh nhìn nhận các vấn đề xâu chuỗi, có người thì chậm. Qua buổi Offline GPE Hải Phòng cháu nhận ra 1 điều: có những lúc ta không biết đánh cái từ khóa nào để tìm ra nội dung bài phục vụ cho công việc nữa hay là lúc ta đang cần gấp gấp (sếp gọi tới nơi) thì xử lý làm sao. Lúc ấy sự luống cuống sẽ khiến đôi tay tìm ngay tới bàn phím.

Bây giờ không phải ai cũng có thời gian ngồi suốt online, cứ ngồi làm việc là online là đọc là nghiền ngẫm...v.v..mà còn công việc, thế nên sự thiếu sót là không tránh khỏi.

Như cháu đã nói với anh Bebo: tìm tới GPE là do tìm hiểu công việc, từ công việc mà mò mẫm vật lộn với công thức với VBA... để rồi sau đó thấy hay thấy thích mới có động lực để trau dồi kiến thức. Khi đã nhận ra thì mới lao vào, mới dò dẫm mới tích lũy (Động lực công việc chứ không phải dộng lực do học hành)

Thế đấy chú ạ. Cháu đồng tình khá nhiều với bài của APP. Và qua cuộc Offline vừa rồi cháu cũng nhận ra được 1 điều về suy nghĩ, cách đối đáp giữa các thành viên mà cháu chưa bao giờ mường tượng tới.

Có được 1 người thầy, 1 người tâm huyết như chú chỉ bảo là 1 vinh hạnh với cháu, với GPE!
Cuối cùng xin chúc chú sức khỏe, thành công và sẽ còn nhiều nhiều nhiệt tình với GPE!
 
app đã viết:
Việc so sánh những cái ví dụ ở trên với tâm viết huyết viết bài của bác có thể là khập khiễng nhưng em nghĩ tất cả đều phải nằm trong cái quy luật Cung-Cầu nghiệt ngã đó.

Bạn so sánh khập khiễng thật (&&&%$R)! Nhất là cái thí dụ về viện bảo tàng mấy tỷ đồng , bệnh viện và trường học.

app đã viết:
Bác nói thế không biết vì tủi thân hay có ý chê người đọc. Với riêng em thì để giải quyết một vấn đề thì chí ít em cũng tham khảo 4-5 nguồn để thu được cái mình cần. Các bạn độc giả khác có lẽ cũng cần phải tham khảo thêm vài ý nữa để thấy khả thi hơn chăng?

Bạn chắc chưa hiểu ý tôi rồi. Để giải quyết vấn đề bạn có thể tham khảo 4, 5 nguồn. Nhưng bạn đọc kỹ từng nguồn một, và tìm ra cách hay nhất. Còn trường hợp của tôi thì khác. Nói hẳn ra là vầy: Người đó tìm không thấy, tôi đưa 1 cái link (có thể link đến bài của tôi hoặc link đến bài của người khác), nhưng người đó chỉ đọc 1 bài đầu, và chê.

Tuy nhiên sau đó bạn ấy cũng đọc. Tôi dám chắc rằng, người đó, bây giờ, sau khi đọc xong link tôi đưa, đã tự vẽ được. Nếu bạn theo dõi trong topic bạn đó hỏi, tôi không giải thích gì thêm mà chỉ cần trích đúng chỗ cần trích, đúng chỗ cần đọc mà không đọc kỹ thôi.

Và bạn ấy lại là người duy nhất có quan tâm (tức là có cầu), có hỏi, có cố gắng tự làm, và đã tự làm được. Bạn ấy lại là động lực để tôi viết tiếp cho hết cái topic dở dang nọ, để giải quyết cái vướng mắc cuối cùng của bạn đó.

app đã viết:
Mà thấy chuyện bác buồn vì một vài bài viết không được “hot” trong số hàng ngàn bài của bác được rất nhiều phản hồi, cảm ơn liệu đáng chăng?

Việc này bạn cũng hiểu không đúng nốt. Tôi không buồn vì topic không hot, nếu hot hiểu theo nghĩa nhiều người phản hồi hay nhiều người cám ơn, mà tôi buồn vì bây giờ nhiều người đọc 1 cách thờ ơ quá. Không chỉ 1 topic tôi viết, cả topic của ndu, ... người có nhu cầu bây giờ không muốn đọc hướng dẫn để tự làm, mà muốn có hình minh họa, có video clip, .... để làm theo. Thậm chí những nút nhấn trên menu, ribbon máy ai cũng có mà cũng phải chỉ tận nơi: (http://www.giaiphapexcel.com/forum/...ị-lên-đầu-cột-của-biểu-đồ&p=443288#post443288)

Bài hướng dẫn càng tỉ mỉ thì càng dài dằng dặc, đọc không nổi chăng? Thế là họ mở topic mới để hỏi và có người đòi xin video clip để xem. Đó là cái mà tôi gọi là sự khác biệt giữa bây giờ và cách đây 5 năm.

Còn dhn46, chú đã bảo là đừng áy náy, chú không trách riêng ai, ngay trong bài 1 chú cũng viết (kiểu phản AQ) rằng "chọn chuyên đề dở", hàm ý rằng chuyên đề đáng chán, không phù hợp với nhu cầu của số đông.
Chỉ tiếc rằng, nếu dhn đọc bài đó kỹ hơn thay vì chỉ liếc sơ qua thì đã có thể trả lời cho bạn kia 1 cách vẽ đơn giản (25 point thay vì 368 point) và ngon lành rồi. Đọc thêm 1 bài nữa, là có thể kiểm soát kích thước biểu đồ đúng tỷ lệ luôn, khỏi hỏi.
 
Câu này đúng giọng AQ (ẹc ẹc)

Thật ra, topic đang viết dở dang, chuẩn bị xong xuôi, ý có sẵn trong đầu, file mẫu có sẵn trong máy, không hoàn thành thì ngứa ngáy khó chịu lắm. Rồi mình cũng sẽ viết tiếp thôi.

Ngoài ra, tôi quan niệm cái mình biết, khi chết cũng chẳng mang theo được. Viết ra biết đâu có người dùng, nếu nhiều người dùng thì lại được sướng. Nên buồn thì buồn, nghiệp viết cũng sẽ viết nữa, NỢ NHÂN GIAN mà.

Và topic này xem như chút tâm sự về sự khác biệt xưa và nay, thế hệ này và thế hệ khác, ...

Đối với em, thày luôn mãi là một trong những người thày mà em kính trọng nhất. Em nhớ có nhiều hôm, rất khuya rồi mà em không tìm ra giải pháp mà sáng mai đi làm phải có số liệu để báo cáo; em hy vọng khi Post biết đâu sáng sớm mai có ai đó giúp đỡ, em không ngờ rằng chỉ sau đó ít phút bài toán của em được thày Ptm0412 hướng dẫn rất tận tình, không những thế mà kể cả ngay lúc đó những gì em không hiểu đều được thày chỉ bảo đến nơi đến chốn, thực sự những lúc đó em cảm động đến ứa nước mắt...em biết em NỢ thày rất nhiều chỉ biết ghi lòng biết ơn thôi mà chẳng làm gì để đền đáp được.

Có thể nhiều khi chúng em vô tình không đọc kỹ hướng dẫn mà đã hỏi, rất mong được thày lượng thứ bởi phần lớn các thành viên trẻ như em nhiều khi bị áp lực công việc rất lớn, lúc đó chỉ mong sao có kết quả ngay là rất mừng (bởi trình độ còn thấp, nhiều khi đọc hướng dẫn trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã hiểu, rồi lại còn suy nghĩ áp dụng vào bài của mình nữa).

Em kính chúc thày dồi dào sức khỏe, có nhiều bài viết hay để giúp chúng em học tập.
 
Em làm bên ngành xây dựng nên bài Dùng biểu đồ Excel để vẽ kỹ thuật: mặt cắt các loại , chủ đề em rất thích nhưng chưa có thời gian đọc kỹ được bài viết nên chỉ lưu link để khi nào có thời gian thì ngâm cứu, chỉ đọc các bài viết chưa tự mày mò làm theo và nhấn nút cảm ơn, em cảm ơn thầy Mỹ về topic này một lần nữa vì chắc chắn em sẽ mày mò và học hỏi.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
(ũng có khi nguyên nhân từ cách giảng dạy nước nhà mà ra:


/(iểu giảng dạy "Đọc - Chép" làm cho hầu hết thành viên trong cộng đồng chúng ta không "Tự học" được, chứ chưa nói đến "Sáng tạo" được.


/(/hà nước ta, Đảng ta, & Nhân dân ta quá coi trọng tấm bằng/ chứng chỉ học vị của ai đó

/(/hưng có nhà bác học của nước Nga Xô viết cho rằng: "Tấm bằng đại học chi là tờ giấy chứng nhận anh có khả năng đọc được loại sách nào đó" mà thôi.
 
Mấy ngày nay đọc dòng tâm trạng buồn của Thầy mà em không có lời động viên tích cực chia sẻ cùng Thầy. Cám ơn tất cả đã quan tâm đồng chia sẻ tâm tư cùng Thầy.

Tôi chỉ biết nói 1 câu: Nếu tôi rơi vào hoàn cảnh này, tôi cũng không ngoại lệ cũng phải buồn, đau vật vưỡng cả tháng còn hơn Thầy.

Ít nhiều gì đó, chắc cả nhà ai cũng đến với GPE, dù chút ít hiểu biết cũng cố gắng đóng góp cho diễn đàn có nhiều bài phong phú, hữu ích. Cũng đôi lúc cả nhà cũng gặp tình trạng này, trong đó có cả tôi. Nhiều lúc sưu tập các thông tin chia sẻ, có người được voi lại đòi tiên, cái này sao không có dấu đỏ, thiệt tình tôi cũng cố gắng hết sức trong thông tin chừng mức mà tôi tiếp nhận để gởi đến chia sẻ cho cả nhà.

(Không có dấu đỏ dễ ợt về mua củ khoai mì giống tại Củ Chi đóng vào thôi, ẹc ẹc ẹc, có gì mà khó, hỏng lẻ Ban Quản Trị giao tôi phụ trách khu vực mà mình đi chia sẻ những việc tào lao, cũng như các Thầy khi viết bài chia sẻ thành viên, trước khi gởi lên đôi lúc cũng phải tét lên tét xuống rồi mới chia sẻ. Không ai hiểu được cái tinh thần trách nhiệm lớn lao của người sẵn sàng cho mà người tiếp nhận lại quá thờ ơ). Quả thật đáng buồn!!!

Người chia sẻ không nhất thiết phải cần cái nút like, thanks đâu nhưngsống cần phải hiểu được tấm lòng của người đã cất côgn hàng giờ, chăm chỉ, nắn nót từng lời văn, từng dấu phẩy, dấu chấm câu để cho đọc giả đọc dễ hiểu, tránh ứng dụng không đúng.

Đôi lời tâm sự động viên cùng Thầy và cũng không riêng gì Thầy mà tất cả những ai đã tâm huyết gắn bó, sẵn sàng chia sẻ mọi lúc mọi nơi. Những đối tượng như dạng này rất hiếm các Thầy, anh chị ạ, chúng ta hãy cho đi vào quên lãng đi. Được vậy, sức khỏe sẽ tốt, dẻo dai, ý chí sẽ vượt qua những lời vô ý thức để còn giúp cho các thành viên khác.

Trân trọng chia sẻ tâm tư nỗi buồn không riêng của Thầy Mỹ và tất cả nói chung.
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom