Với topic này thì kyo có một câu hỏi dành cho chú, đó là chú có bao giờ cảm thấy áp lực khi chú là người đào tạo nên các thế hệ sau này không? Nhất là khi tất cả mọi người đều gọi chú một chữ Thầy?
Đối với những thành viên GPE được gọi là thầy đối với tôi là sự bất đắc dĩ. Tôi quan niệm trên diễn đàn này là mối quan hệ học hỏi lẫn nhau. Bản thân tôi học nhiều trên GPE từ những người đi trước, nhưng tôi không gọi ai là thầy. Tôi biết ơn họ, tôn trọng họ. Do đó nếu ai học của tôi được một chút gì trên đây, và họ tôn trọng tôi, thế là đủ.
Mặc dù vậy, với bản tính chết tiệt của mình, tôi cũng tự phát sinh ra ý muốn hướng các bạn mới học những cách suy luận logic, độc lập. Không những thế, khi có dịp, một vài bạn nhỏ có nói chuyện riêng với tôi thì tôi cũng làm liều chỉ dẫn, căn dặn những cách cư xử, những cách nhìn nhận sự việc, trong cuộc sống, trong xã hội. Và đôi khi, cả những tâm sự tình cảm đời thường.
Còn trên GPE tôi thường hay làm bộ "mắng" một số thành viên mà tôi biết chắc rằng họ không để bụng, kèm theo là những hướng dẫn tận tình. Tùy theo trình độ đối tượng, có khi tôi hướng dẫn chi tiết, có khi tôi chỉ định hướng, có khi tôi chỉ đưa cho 1 cái link bắt đọc.
Một số trường hợp hỏi không rõ ràng, không đọc kỹ câu hỏi rồi vặn vẹo hoặc trả lời sai, hoặc không tự kiểm tra đã trả lời sinh ra lỗi, hỏi word trả lời excel, ... thì tôi "mắng" thật. Nhưng trong thâm tâm tôi lại hy vọng rằng những người đó sẽ sửa chữa và sẽ hoàn thiện hơn.
Những việc đó có gây áp lực cho tôi không ư? Hoàn toàn không. Tôi chỉ hành động theo bản tính và không cân nhắc thiệt hơn, không lo sợ hậu quả, và hy vọng mọi người tiến bộ trong Excel, VBA, trong tất cả mọi việc.
Đến khi GPE mở những lớp hướng dẫn VBA căn bản, và tôi nhận lời đứng lớp thì mặc nhiên vô lớp bị gọi ngay là thầy. Ngay lập tức, tôi cảm thấy cái trách nhiệm, chứ không hề nghĩ rằng bị áp lực. Thời gian cho một khóa VBA căn bản là 14 giờ (chắc khoảng 18 tiết học) cho một chương trình căn bản thì không phải là nhiều. Học viên đóng tiền học và mong mỏi mang về 1 số kiến thức để áp dụng trong công việc, thì tôi phải đáp ứng chuyện đó.
Do vậy tôi đã soạn một chương trình gọi là hữu ích nhất đối với người không biết gì để từ đó họ có thể tự làm một số việc họ đang mắc phải. Rồi sau đó nếu họ hứng thú, họ tự tìm hiểu thêm dựa trên căn bản sẵn có thì họ sẽ thành công. Vì vậy mà tôi gạt ra khỏi chương trình những thứ màu mè như User form, những cái vô bổ như tạo và trình bày ribbon, ... để tập trung cho những cách xử lý dữ liệu cho ra được các báo cáo mà học viên cần. Chứ nếu soạn 1 chương trình tràn lan nhiều mục quá thì cũng chỉ là hướng dẫn cưỡi ngựa xem hoa, chẳng có cái gì hoàn tất thành 1 mẩu kiến thức.
Chính vì cái tư tưởng trách nhiệm cho nên tôi quý trọng từng phút của học viên trong lớp. Tôi không dùng power point cho mất thì giờ trình chiếu, tôi đi thẳng vào từng vấn đề, lý thuyết thì giảng, thực hành thì tôi gõ trước cho anh chị em gõ theo, tiết kiệm từng phút.
Cái tư tưởng chịu trách nhiệm này khiến cho tôi thường kéo dài các buổi học ra, 1 ngày không phải 7 tiếng mà kéo dài 8, 9 tiếng tùy theo khả năng tiếp thu của từng lớp. Đó là vì tôi sợ mọi người chưa nắm vững, tôi muốn nói thêm những kinh nghiệm tôi từng có, những vấn đề tôi từng gặp phải, và trả lời cho những câu hỏi thêm ngoài chương trình.
Tóm lại, đó là những việc tôi tự nguyện làm, tôi tự cảm thấy trách nhiệm và tôi làm, dù cho có được gọi là thầy hay không. Cho nên tôi hoàn toàn không bị áp lực vì "bị" gọi là thầy. Họ gọi thầy hay có gọi là anh, là chú bác, là bạn, tôi cũng hành xử như vậy.
Nói thêm: Tôi hay thêm vào hoặc ý kiến vào các topic có dạng "truyền đạt tổng hợp", vì tôi sợ rằng những lập luận sai, những kiến thức không đúng trong đó, sẽ định hướng sai cho những người mới học, gây hậu quả nghiêm trọng. (Đôi khi vì vậy mà bị ghét không chừng).