Giao lưu với SMod Ptm0412 - người thày, người bạn thân thiết của GPE chúng ta

Liên hệ QC
Status
Không mở trả lời sau này.
Với mình, thầy Mỹ mãi mãi là SƯ PHỤ, người thầy đầu tiên đưa mình tiếp cận với VBA
Gặp nhau được vài lần mà mình vẫn không biết điều gì để nói với thầy (mà hình như thầy cũng vậy)... Hiểu nhau chắc chỉ để trong lòng...
 
Anh nói anh có nhiều tật xấu và không ít người không thích anh, vậy chỉ riêng trong GPE theo anh cảm nhận được ai là người không thích anh nhất không? (chỉ là cảm nhận riêng của anh thôi)
Tùng đọc mục 3 trong bài trên sẽ biết các đối tượng mà tôi đoán là không thích tôi.
Còn cảm nhận ai là người không thích tôi nhất thì đó là anh chàng Tungnguyen_kt, anh này muốn tôi kể ra 1 anh A nào đó để anh A ghét tôi thêm, cũng như những anh B, C khác có cớ để ghét tôi ... )(&&@@
 
Với mình, thầy Mỹ mãi mãi là SƯ PHỤ, người thầy đầu tiên đưa mình tiếp cận với VBA
Gặp nhau được vài lần mà mình vẫn không biết điều gì để nói với thầy (mà hình như thầy cũng vậy)... Hiểu nhau chắc chỉ để trong lòng...
Chín cái xác là như vậy. Thôi thì hễ không gặp nhau thì nhớ, gặp rồi thì bắt tay hỏi bâng quơ vài câu, nhắc kỷ niệm cũ vài chuyện, rồi chia tay, rồi lại nhớ ...
Về ndu thì tôi thường nói với những người khác rằng ndu học tôi chắc chỉ vài chữ, sau đó tự nghiên cứu mà giỏi vượt xa tôi. Nhưng ndu lại là người cứ nói về tôi như là tôi có công lao ghê lắm.
À, tôi còn đang giữ 1 món quà từ phương xa của 1 người nhờ chuyển hộ cho ndu.
 
Tùng đọc mục 3 trong bài trên sẽ biết các đối tượng mà tôi đoán là không thích tôi.
Còn cảm nhận ai là người không thích tôi nhất thì đó là anh chàng Tungnguyen_kt, anh này muốn tôi kể ra 1 anh A nào đó để anh A ghét tôi thêm, cũng như những anh B, C khác có cớ để ghét tôi ... )(&&@@

Hiểu nhau nhiều thế mừ +-+-+-+, sinh nhật năm nay chắc chuyển sang uống rượu để em có dịp trả nợ anh Mỹ mới được.
 
Uống bia cũng được mừ, cần gì uống gụ

Lý do ún gụ là trong cái dịp này, từ 2011:



Thắng thấy cái chai hong? Ku Tùn uống rồi nói "Nhà em nhiều lááám, bữa nào em mang xuống thầy ..."

Rồi hỏng biết bữa nào là bữa nào luôn
 
Lý do ún gụ là trong cái dịp này, từ 2011:



Thắng thấy cái chai hong? Ku Tùn uống rồi nói "Nhà em nhiều lááám, bữa nào em mang xuống thầy ..."

Rồi hỏng biết bữa nào là bữa nào luôn

Nhớ dai quá, mà hình lưu trữ cũng kỹ ghê, sợ Thầy
 
Sao không ai hỏi, làm sao mà chấm điểm phát thưởng đây chời
 
được quen biết thầy mỹ va các anh em gpe cũng lâu từ ngày bắt đầu đăng ký nick ở gpe
offline thì lê duy thương đã gặp hầu hết các thành viên.riêng thầy mỹ thì chưa.
Cũng đã đến nhà thầy thăm rồi. Nhưng không hiểu tại sao thầy mỹ chưa bao giờ đi off line quá bán kính 20km.
Thầy có thể giải thích tại sao không thể đi quá bán kính 20km không ? . Phải chăng sư nương cấm ?--=0
 
Kiểu này giống như chú Mỹ bị bắt bài vì quá quen thuộc rồi nên không có gì để hỏi chú nữa --=0--=0

Người ta thường nói những người thầy đầu tiên luôn là những người quan trọng nhất và những người đó sẽ góp phần quyết định rất lớn đến sự tiến bước sau này. Với kyo thì chú Mỹ là một trong những người thầy đầu tiên giúp kyo tiến bước trong thế giới VBA từ những bước chập chững đầu tiên. Kyo vẫn còn nhớ rất rõ năm 2010 khi đó được sự hướng dẫn của chú Mỹ để làm nên game Trúc Xanh. Tuy rằng những dòng code vẫn còn non nớt, vẫn còn vụng về nhưng khi đó hoàn thành được game này là cả một sự tự hào, mãn nguyện rất lớn mà đến bây giờ kyo vẫn không thể nào quên. Và nhất là đây lại là một ví dụ vô cùng sinh động về việc học VBA để tốt thì cần phải đi đôi với hành, cứ nhào vô thì dù trầy hay trật thì cũng sẽ tiến bộ dần.

Và kyo cũng tin chắc rằng rất nhiều người cũng có cùng cảm nhận với kyo, cùng được sự dìu dắt của chú từ những lúc khởi đầu cho đến nay.

Đọc qua các bài viết trên thì kyo vẫn còn thấy mắc cười chỗ một số người hay nhầm họ của chú từ Phạm thành Phan, và kyo thì là... một trong số đó, nhất là trong tựa sách Tăng tốc công khai mà dám công khai là chú Mỹ họ... Phan.

Với topic này thì kyo có một câu hỏi dành cho chú, đó là chú có bao giờ cảm thấy áp lực khi chú là người đào tạo nên các thế hệ sau này không? Nhất là khi tất cả mọi người đều gọi chú một chữ Thầy?
 
Với topic này thì kyo có một câu hỏi dành cho chú, đó là chú có bao giờ cảm thấy áp lực khi chú là người đào tạo nên các thế hệ sau này không? Nhất là khi tất cả mọi người đều gọi chú một chữ Thầy?

Đối với những thành viên GPE được gọi là thầy đối với tôi là sự bất đắc dĩ. Tôi quan niệm trên diễn đàn này là mối quan hệ học hỏi lẫn nhau. Bản thân tôi học nhiều trên GPE từ những người đi trước, nhưng tôi không gọi ai là thầy. Tôi biết ơn họ, tôn trọng họ. Do đó nếu ai học của tôi được một chút gì trên đây, và họ tôn trọng tôi, thế là đủ.

Mặc dù vậy, với bản tính chết tiệt của mình, tôi cũng tự phát sinh ra ý muốn hướng các bạn mới học những cách suy luận logic, độc lập. Không những thế, khi có dịp, một vài bạn nhỏ có nói chuyện riêng với tôi thì tôi cũng làm liều chỉ dẫn, căn dặn những cách cư xử, những cách nhìn nhận sự việc, trong cuộc sống, trong xã hội. Và đôi khi, cả những tâm sự tình cảm đời thường.

Còn trên GPE tôi thường hay làm bộ "mắng" một số thành viên mà tôi biết chắc rằng họ không để bụng, kèm theo là những hướng dẫn tận tình. Tùy theo trình độ đối tượng, có khi tôi hướng dẫn chi tiết, có khi tôi chỉ định hướng, có khi tôi chỉ đưa cho 1 cái link bắt đọc.

Một số trường hợp hỏi không rõ ràng, không đọc kỹ câu hỏi rồi vặn vẹo hoặc trả lời sai, hoặc không tự kiểm tra đã trả lời sinh ra lỗi, hỏi word trả lời excel, ... thì tôi "mắng" thật. Nhưng trong thâm tâm tôi lại hy vọng rằng những người đó sẽ sửa chữa và sẽ hoàn thiện hơn.

Những việc đó có gây áp lực cho tôi không ư? Hoàn toàn không. Tôi chỉ hành động theo bản tính và không cân nhắc thiệt hơn, không lo sợ hậu quả, và hy vọng mọi người tiến bộ trong Excel, VBA, trong tất cả mọi việc.


Đến khi GPE mở những lớp hướng dẫn VBA căn bản, và tôi nhận lời đứng lớp thì mặc nhiên vô lớp bị gọi ngay là thầy. Ngay lập tức, tôi cảm thấy cái trách nhiệm, chứ không hề nghĩ rằng bị áp lực. Thời gian cho một khóa VBA căn bản là 14 giờ (chắc khoảng 18 tiết học) cho một chương trình căn bản thì không phải là nhiều. Học viên đóng tiền học và mong mỏi mang về 1 số kiến thức để áp dụng trong công việc, thì tôi phải đáp ứng chuyện đó.

Do vậy tôi đã soạn một chương trình gọi là hữu ích nhất đối với người không biết gì để từ đó họ có thể tự làm một số việc họ đang mắc phải. Rồi sau đó nếu họ hứng thú, họ tự tìm hiểu thêm dựa trên căn bản sẵn có thì họ sẽ thành công. Vì vậy mà tôi gạt ra khỏi chương trình những thứ màu mè như User form, những cái vô bổ như tạo và trình bày ribbon, ... để tập trung cho những cách xử lý dữ liệu cho ra được các báo cáo mà học viên cần. Chứ nếu soạn 1 chương trình tràn lan nhiều mục quá thì cũng chỉ là hướng dẫn cưỡi ngựa xem hoa, chẳng có cái gì hoàn tất thành 1 mẩu kiến thức.

Chính vì cái tư tưởng trách nhiệm cho nên tôi quý trọng từng phút của học viên trong lớp. Tôi không dùng power point cho mất thì giờ trình chiếu, tôi đi thẳng vào từng vấn đề, lý thuyết thì giảng, thực hành thì tôi gõ trước cho anh chị em gõ theo, tiết kiệm từng phút.

Cái tư tưởng chịu trách nhiệm này khiến cho tôi thường kéo dài các buổi học ra, 1 ngày không phải 7 tiếng mà kéo dài 8, 9 tiếng tùy theo khả năng tiếp thu của từng lớp. Đó là vì tôi sợ mọi người chưa nắm vững, tôi muốn nói thêm những kinh nghiệm tôi từng có, những vấn đề tôi từng gặp phải, và trả lời cho những câu hỏi thêm ngoài chương trình.

Tóm lại, đó là những việc tôi tự nguyện làm, tôi tự cảm thấy trách nhiệm và tôi làm, dù cho có được gọi là thầy hay không. Cho nên tôi hoàn toàn không bị áp lực vì "bị" gọi là thầy. Họ gọi thầy hay có gọi là anh, là chú bác, là bạn, tôi cũng hành xử như vậy.

Nói thêm: Tôi hay thêm vào hoặc ý kiến vào các topic có dạng "truyền đạt tổng hợp", vì tôi sợ rằng những lập luận sai, những kiến thức không đúng trong đó, sẽ định hướng sai cho những người mới học, gây hậu quả nghiêm trọng. (Đôi khi vì vậy mà bị ghét không chừng).
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Nhưng không hiểu tại sao thầy mỹ chưa bao giờ đi off line quá bán kính 20km.
Thầy có thể giải thích tại sao không thể đi quá bán kính 20km không ? . Phải chăng sư nương cấm ?--=0
Sai chính tả, không viết hoa đầu câu, không viết hoa tên riêng, dấu chấm phẩy đặt cách xa cả thước.

Nói thẳng ra 1 phần là "sư nương cấm", nhưng cấm chẳng qua là lo thôi: Đi chơi xa, ăn uống, say xỉn, chạy về đường xa lỡ có chuyện gì. Một phần khác là tôi làm biếng đi xa. Đi xa mà gặp người yêu thì cũng ráng chứ đi xa gặp Lê Duy Thương thì chán chết.
 
Xin hỏi thầy đã bao giờ "thất bại" trong việc "dạy" chưa ạ? Ví dụ như dậy 10 mà trò không hiểu 1 rồi thành ra dần dần thầy làm cả chưa ạ ? --=0
 
Xin hỏi thầy đã bao giờ "thất bại" trong việc "dạy" chưa ạ? Ví dụ như dậy 10 mà trò không hiểu 1 rồi thành ra dần dần thầy làm cả chưa ạ ? --=0
Chỉ duy nhất một trường hợp. Những trường hợp khác thì chỉ làm hộ 1 lần, sau đó bắt tự làm, không được thì mắng. Còn trường hợp duy nhất đó thì không dám mắng nên ... lần sau "thầy" làm hộ tiếp.
Thật ra trường hợp này là ngoại lệ bởi vì chuyên môn người này đặc biệt, hiếm khi sử dụng excel nên thỉnh thoảng mới cần vẽ vài đồ thị minh họa chứ không cần chuyên về hàm, công thức.
 
[FONT=Verdana, Arial, Tahoma, Calibri, Geneva, sans-serif]Nhân dịp này, em xin cảm ơn một người thầy, một người anh đã giúp đỡ em nhiều trong công việc cũng như trong cuộc sống. Ngoài ra, qua anh em đã bén duyên với GPE diễn đàn, được gặp gỡ và đồng hành với những người thú vị, tốt bụng và luôn quan tâm tới mọi người.[/FONT]
 
Sai chính tả, không viết hoa đầu câu, không viết hoa tên riêng, dấu chấm phẩy đặt cách xa cả thước.

Nói thẳng ra 1 phần là "sư nương cấm", nhưng cấm chẳng qua là lo thôi: Đi chơi xa, ăn uống, say xỉn, chạy về đường xa lỡ có chuyện gì. Một phần khác là tôi làm biếng đi xa. Đi xa mà gặp người yêu thì cũng ráng chứ đi xa gặp Lê Duy Thương thì chán chết.
vậy là lần sau nếu mời thầy mỹ em sẽ sắp xếp xe đưa đón thầy về an toàn.
 
Xin hỏi bạn: Trong những lớp học cơ bản VBA đó thường khoảng bao nhiêu học viên "bướng"?
& với những HV như vậy bạn có cảm xúc gì?
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Web KT
Back
Top Bottom