Em sắp 30 tuổi! (4 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Pansy_flower

...nợ người, nợ đời...
Thành viên danh dự
Tham gia
3/6/06
Bài viết
1,611
Được thích
14,002
Nghề nghiệp
...thiết kế máy bay cho VOI tự lái...^.^
Em có đọc được một câu như thế này: "Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực khiến ta đi tới". Những người đàn bà khi đã 30 tuổi, họ sẽ từng trải, đằm thắm và rất mạnh mẽ.

Thậm chí người ta còn nói: "Đàn bà ba mươi tuổi sẽ dễ dàng vứt bỏ ái tình".

Em sắp ba mươi tuổi rồi, nhanh thật anh nhỉ? Ngày nào em là một cô sinh viên mới ra trường: ngây thơ, nhiệt huyết và cháy bỏng những khát khao khẳng định mình.

Thủa ấy cuộc sống ồn ào bên ngoài là cả một bí mật mà em háo hức tìm hiểu và cống hiến, em khao khát khám phá đến độ: mỗi sáng sớm thức dậy em đều nghĩ đó là một ngày mới và em sẽ phải làm được cái gì đó cho ngày hôm ấy thật hạnh phúc.

Ngày ấy, em vẫn nghĩ tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Em đơn giản tin rằng: mọi thứ tình cảm cho đi thì không nhất thiết phải có được cái gì?

Ngày em 22 tuổi, trời luôn trong xanh, mây như trắng hơn, nắng như vàng hơn và tình yêu ngọt, song sánh như ly mật ong thơm ngát.

Em đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ thực sự nhận ra mình đã gần 30 tuổi khi bạn gái tư vấn về mỹ phẩm khéo léo nhắc: "Chị nên dùng kem dưỡng chống nhăn đuôi mắt đi".

Ồ! Vậy là em đã sắp 30 tuổi rồi, hình như em dạo này ít soi gương hơn hẳn, em sợ phải nhìn thấy khoảng tối trong đôi mắt từng trong veo ngày xưa, em cũng nhận ra hình như em hay nhíu lại cặp chân mày hơn. Em nhìn thấy tuổi mình, cái im lìm của mình đến mức đôi khi em có cảm giác như mình chạm được vào cánh cửa ấy, cánh cửa của tuổi 30.

Em cứ tin rằng, độ tuổi ấy nó là một cái ngưỡng, để em bước qua ranh giới của cô thiếu nữ, trở thành một người đàn bà theo đúng nghĩa của nó, sẽ là từng trải hơn, sẽ đằm thắm và hiểu mình hơn.

Đôi lúc em tự hỏi: một em của tóc tém, quần jean-váy ren trắng xòe tung đâu rồi? Em bây giờ hàng ngày đóng hộp trong những bộ đồ công sở, tóc vén dịu dàng. Chẳng thể cười to hết cỡ khi gặp chuyện vui, càng tự thấy mình vô duyên nếu gặp chuyện bực mình mà khóc ầm ĩ.

Ngày xưa, chấm khô nước mắt là cười giòn tan, bây giờ mắt em không ướt nhưng trong lòng sự trống rỗng như bủa vây.

Em của tuổi 20 nóng nảy và cảm xúc, đi đâu cũng muốn trở thành tâm điểm của chú ý: không xinh đẹp nhưng bạo dạn, tươi tắn... Em của tuổi gần 30 lại nhút nhát đến bất ngờ, luôn thấy mình lạc lõng trong đám đông, chọn im lặng là cách để tiếp xúc mọi người, tự nhắc mình chữ "nhẫn" là cách mình tồn tại.

Em thủa còn "sợ mình hết tiền phải vay thì ngại" vui vẻ ào vào chọn chọn, tìm lựa ở những sạp quần áo giảm giá trên vỉa hè, vẫn thấy tự tin mình có mắt thẩm mĩ và đáng yêu trong mắt mọi người. Em của ngày hôm nay, mua sắm trong những shop hàng hiệu đắt tiền, dùng nước hoa theo tâm trạng... chỉ có điều nét tươi tắn chẳng còn làm sáng lên khuôn mặt.

Cái ngày em còn nghĩ "mình cứ sống theo lý trí của mình vì chỉ có một cuộc đời thôi" thì mỗi bước chân em đi đều nhẹ tênh, ít nhìn xung quanh hơn, quan tâm tới nhiều người, nhưng coi trọng cảm xúc của mình hơn. Em đã sống, yêu theo đúng bản năng của mình, có một chút "bất cần", một chút liều lĩnh, và nhiều thật nhiều đam mê. Còn bây giờ, em tin "mỗi con người không chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống cho những người xung quanh mình nữa", trước khi làm gì, em đã nghĩ nhiều hơn, đã tính toán nhiều hơn, đã... sợ nhiều hơn".

Anh tin không? Đã lâu lắm em không mua hoa, chẳng còn mất mấy phút tự thưởng mình thư thái ngắm bình hoa vừa cắm để lấy hoa so sánh với nụ cười. Em của ngày hôm nay khi vào nhà sách, chẳng bao giờ lật tìm những tuyển tập thơ lãng mạn, em chỉ chọn Mạc Ngôn, hoặc những sách mà chỉ cần đọc tên thôi đã thấy cuộc sống thực, màu sắc hỗn độn và triết lý từng trải... em đã khác rất nhiều.

Em đã tìm ra được định nghĩa cho riêng mình về tình yêu, đơn giản đó chỉ là một dạng cảm xúc vì khi va vào tình yêu, lý trí thường bị lu mờ, tình trạng ấy kéo dài thành tâm trạng yêu mà thôi. Chỉ có tình thân máu thịt là thiêng liêng nhất, là không thể mất mát, là vĩnh cữu. Em thực sự không còn muốn chạy theo nữa thứ tình yêu lãng mạn nhưng hời hợt, đầy vô vọng và khổ đau, em chỉ tin cái gì đang hiện hữu, đang gần nhất, đang bên em.


Ngày ấy em nhìn cuộc đời được phủ một màu phớt hồng xinh xắn em nuôi thật nhiều những khát vọng. Mong muốn được chinh phục và hy vọng những ước mơ lớn lao. Nhưng em bây giờ hiểu, cuộc sống và ước mơ không phải luôn có thể song hành, mà chúng lệch nhau, chúng khác biệt nhiều lắm, cuộc sống cần suy nghĩ thực, cần nhiều điều kiện khác mà tham vọng, ước mơ chỉ được xây từ tầng thượng, còn gốc của nó lại là cuộc sống và vì không tương đồng nên không vững chãi.

Em không dành nhiều thời gian để tụ tập bạn bè, tham gia những cuộc vui. Em đọc sách nhiều hơn, viết về những gì đã qua và đôi lúc là để nghĩ về anh... Em chọn cách nhìn nhận mọi vấn đề từ góc khuất trước rồi mới tới tính tích cực, hình như tới tuổi này em trở lên thận trọng và đa nghi quá đỗi. Chẳng là cô bé thẳng băng, không thích là phản ứng, thậm chí tranh cãi hùng hồn, chỉ để chứng minh cái "tôi" nhiệt huyết và trong sáng.

Đến cái tuổi gần 30 em hiểu hơn từ "vô cảm". Trước xem một bộ phim thương mãi cho một cảnh đời bất hạnh nào đó, em bây giờ vẫn khóc khi xem phim nhưng khô nước mắt là nghĩ luôn "phim ấy mà, cảnh giả thôi".


Em của thời gian "hừng hực tuổi trẻ" mơ trở thành một nhà từ thiện, xây nhà, nuôi nấng và cứu vớt những mảnh đời khốn khổ. Ngày hôm nay khi dừng lại đèn đỏ ở một ngã tư, em thấy 2 đứa trẻ ăn xin lao và đánh nhau chảy máu, nghĩ thầm trong lòng "cùng khổ, sao không đỡ đần nhau, muốn dừng xe tách chúng ra, nhưng...", nhưng khi đèn xanh bật lên, cũng như bao người em lướt qua cơn thịnh nộ của 2 đứa trẻ, có cái gì đó thấy mình không còn là mình, rồi mỗi ngày đi qua ngã tư ấy tự nhiên thấy mình bất an.

Giống như bao người phụ nữ khác, em xây dựng cuộc sống thực cho mình: là hàng ngày đi chợ, nấu cơm, lo với cái lo giá cả tăng, thèm tiếng bi bô trẻ nhỏ trong nhà, nhắc người thân đừng tặng hoa ngày lễ vì giá hoa sẽ đắt lắm.

Em của ngày hôm nay không tin nhiều vào điều anh từng nói... Em nhìn đàn ông không qua lời người ta nói, mà qua việc người ta làm, địa vị người ta có, điều người ta làm được cho bản thân, cho gia đình của họ và thái độ của họ với những người phụ nữ xung quanh. Em không tin vào thứ tình yêu mà ngày em 20 tuổi em thấy nó vĩ đại. Em của một năm trước đây còn khóc vì hạnh phúc khi nhận được tin nhắn nhiều tính từ yêu thương của anh. Những tin nhắn như vậy bây giờ thỉnh thoảng có đến với em nhưng em biết gọi tên nó là những "mỹ từ"...

Ngày xưa, em thấy "anh chở em trên chiếc xe đạp cũ" là lãng mạn, là chân thành thế. Bây giờ em phân biệt được dễ dàng, đi xe máy nhanh hơn xe đạp, đi xe hơi chống bụi, mát rượi trong mùa hè, ấm trong mùa đông và chẳng ướt nếu trời mưa...

Em biết em khác lắm rồi, em sống với cái nhìn mới "trước tiên hãy bằng lòng với những gì đang có..." Em không đi tìm, không rung động, không đau khổ với những gì không thuộc về em, không thể là của em...

Em đã có thể bước qua ánh mắt anh mà tim thấy lặng thinh, khoảng trống dù lớn hơn, nhưng em cũng không ép buộc nó phải lấp đầy. Em sẽ là em với tuổi gần 30... em chờ tuổi đến để biến đổi chính mình.


(Thiên Lam)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hừmmmmmmmmmmm........................... Thinking.....?????????????????
 
Tâm lý con gái khó hiểu quá. Bó tay với con gái của bố rùi.
Và khi nói đến chữ iêu là cứ dãy nẫy lên.


Avatar ngoảnh mặt làm ngơ và nói : Xin đừng iu em! :).​
 
Tâm lý con gái khó hiểu quá. Bó tay với con gái của bố rùi.
Và khi nói đến chữ iêu là cứ dãy nẫy lên.


Avatar ngoảnh mặt làm ngơ và nói : Xin đừng iu em! :).​

Bác ơi, từ dãy nẫy lên hình như chưa diễn tả hết ý! Phải nói là giẫy đành đạch thì mới hết ý!
 
Jenni viết về tuổi 30 của mỗi người chứ không riêng giới nào đâu. Có câu "Tam thập nhi lập" tức là cái tuổi tự khẳng định cái tôi trong cuộc sống, cái cá nhân mình.Mà đã là cá nhân thì sẽ có hằng hà sa số trường hợp có thể trên đời. Tóm lại,là tuổi phức tạp lắm.
 
Gái ba mươi tuổi đâu đã toan về già đâu mà chỉ hơi nhừ tí thôi. Hi hi, đùa với jenni tí thôi chứ ngày nay, cái tuổi có đánh giá được điều gì đâu. Có người 30 tuổi lấy chồng vẫn là sớm nhưng có người 20 tuổi lấy chồng thì đã là già. Mình còn sức trẻ, còn trí thông minh thì hãy cống hiến cho anh em trên diễn đàn đã nhé. Lấy chồng vào rồi con với chả cái thời gian đâu mà lên diễn đàn. Từ từ nhé. Nhưng chưa lấy khôgn có nghĩa là chẳng yêu ai nhé. Khéo dở hơi biết bơi mất,hic hic.
 
Tuổi 30 chưa đến mà đã thấy mình như sắp nhừ.
 
@Jenni: Em ơi, theo chị tuổi tác không phải là thước đo để biết ngưởi ta già hay trẻ đâu, có nhiều ngưởi tuổi đã xế chiều nhưng họ luôn lạc quan, yêu đời, yêu người nên họ vẫn cứ trẻ phơi phới đó chứ. Yên tâm đi em vẫn còn trẻ lắm muh.
Em không đi tìm, không rung động, không đau khổ với những gì không thuộc về em, không thể là của em...
Sao sống mà không có cảm giác, xúc giác gì hết vậy. Không đi tìm, không rung động, không đau khổ nhưng cũng phải biết buồn buồn khi cái mình thích không thuộc về mình chứ, vì chỉ có buồn rồi mới biết được thế nào là niềm vui, có đau khổ rồi mới biết thế nào là hạnh phúc,....
Ah, mà sao phụ nữ nhiều suy nghĩ phức tạp khi sắp, đang bước qua tuổi 30 nhỉ?
 
Thêm một bài về phụ nữ tuổi 30 nữa nè

Đàn bà ba mươi

Những năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một là khao khát.
Gia đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc sống ít vui nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của mình, thật lạ.
Khao khát tức là khi đã bỏ sau lưng mười năm yêu trắng tay, đã từng tha thiết, tưởng hy sinh tất cả, tưởng sẽ trời đất dài lâu, tưởng sẽ trọn đời. Rồi tuổi ba mươi đến, càng thành đạt càng hoang mang, mình đang ở đâu, ai sẽ đến trong đời mình.
Bất hạnh cho ai bị giằng xé giữa hai cuộc sống ấy, ở trong gia đình vẫn khao khát, hoặc độc thân nhưng đầy gánh nặng.

Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai.

Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng, có chứ. Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói. Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.
Dường như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.
Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt, những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.
Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi, tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.
Tuần trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc. Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.
Thì ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần một người đàn bà đích thực ở bên.

Vậy còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình không muốn nhắc đến nhất.
Lúc đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót, tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.

Lúc đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn là một cách bất lịch sự, và bên hồ, những người đàn bà chỉ ngồi để chảy nước mắt đau đớn.

Vì năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.

Có một cuốn sách đầu đề là "Đàn bà ba mươi mới đẹp", trong đó nói, cái đẹp tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.
Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.

Đàn bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không muốn lấy. Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ còn sợ quá khứ hơn!

Sách nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền. Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào đó.

Tôi cũng đang viết cho những độc giả ấy, kín đáo hướng dẫn họ cách tiêu tiền hoặc trút những tâm tình lên giấy. Chúng ta giống nhau không phải bởi cùng bước qua ngưỡng cửa ba mươi, mà bởi đã chọn được cách dung hoà với cuộc sống. Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực để ta đi tới.

Tôi nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực, chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.
Đàn bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn có con, có người tình, những điều có thật trong đời. Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà bạn trai, muốn để lọ nước hoa,chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà người yêu.

=> Đàn bà 30 còn thê thảm hơn phụ nữ sắp 30. Ước gì được sống mà không phải bước qua tuổi 30 như thế này.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Thêm một bài về phụ nữ tuổi 30 nữa nè

=> Đàn bà 30 còn thê thảm hơn phụ nữ sắp 30. Ước gì được sống mà không phải bước qua tuổi 30 như thế này.

Ấy ấy, sao lại thế - mình thấy tuổi 30, phái nữ có khi lại dễ thương hơn lứa tuổi đôi mươi ấy chứ!
Bởi: Sự chín chắn (trong cách nghĩ và tác phong); bởi: sự mặn mòi và ít nhiều trải nghiệm; bởi...
 
Ấy ấy, sao lại thế - mình thấy tuổi 30, phái nữ có khi lại dễ thương hơn lứa tuổi đôi mươi ấy chứ!
Bởi: Sự chín chắn (trong cách nghĩ và tác phong); bởi: sự mặn mòi và ít nhiều trải nghiệm; bởi...

Nhưng mà đàn bà khi 30 như là một cái ngưỡng cuối cùng để lấy chồng còn sau ngưỡng 30, người ta chọn lựa và suy nghĩ khác, cách nhìn của người khác về phụ nữ 30 cũng khác.

Có câu:

Trai 30 tuổi đang xoan
Gái 30 tuổi đã toan về già.

Tuổi 30 với người đàn ông như là sự bắt đầu còn với người phụ nữ thì khó khăn hơn, như là sự đi xuống.

Nói gì thì nói, thành công của người phụ nữ vẫn cứ là tạo dựng được một mái ấm gia đình hạnh phúc.

Còn yêu đương ư? tình yêu chưa chắc đã phải là sự khởi đầu, và có nhiều cái khác quan trọng hơn, đôi khi người ta lẫn lộn giữa thói quen và tình yêu. Chính xác mà nói yêu đương là thứ phù phiếm và có vẻ không tồn tại một cách rõ ràng, thói quen thì lâu lâu cũng sẽ hình thành, rung động, hồi hộp và yêu đương là thứ có thể tạo mới được và cũng là thứ xoá được đi hay đúng hơn là lấp liếm đi. Có khi nào nó chỉ là một thói quen?
 
Đọc bài của hai cô Jenni, littlemonkey viết mà Thùy An cảm thấy thương xót cho số phận thanh thiếu nữ mình quá. Nghĩ đến một lúc nào đó, Thùy An cũng không tránh khỏi ở độ tuổi 30 của các cô, chị; và bỗng dưng muốn khóc thật nhiều. Thương thay cho độ tuổi thanh xuân “mơn mỡn” của phận gái mình quá.
Tặng các cô chị bài nhạc : “Bỗng dưng muốn khóc”

Đến chiếc lá cũng cần có nhau

Sao em không giữ nổi yêu thương

Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về

Lá cứ trôi buồn miên man

Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau

Sao em không cứ khóc cho vơi đi

Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt

Chuyện vui em hãy giữ

Cho nỗi buồn đừng qua đây

Khi đêm còn lại trong kí ức

Em giữ một thời ta êm ấm

Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi

Qua đi thật rồi cơn mơ ấy

Miên man chuyện buồn riêng em thôi

Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay

Nghe nhạc tại đây Xem video tại đây
 
Dành cho tuổi 30, tuổi sắp 30, và tuổi quá 30:

Dành cho tuổi 30, tuổi sắp 30, và tuổi quá 30

Trung tâm tư vấn tuổi về trưa
(chưa về chiều)​
Chủ nhiệm: Ngocmai Pretty
Mail: ngocmaivutm@gmail.com
ĐT: 090 có
Chat Yahoo: ngocmaivutm

Mởi tất cả các em gái sắp 30, đang 30, vừa qua 30, sắp 40... Túm lại là U40:]

Nếu các em không tìm được người yêu
Nếu các em bị người yêu đá
Nếu các em có tâm sự buồn
Nếu các em có tiền không biết làm gì
...
Hãy liên hệ ngay Trung tâm tư vấn tuổi về trưa để được an ủi, vỗ về, yêu thương, chỉ dẫn ...
làm việc 24/24!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hông biết Ngoc mai có cần người phụ hông ha! Nếu có cho Ptm hùn với! Mở đầu xin hùn cái câu kêu gọi này:

Hỡi các cô, các em gái, nào Jenni, nào Camchuong, nào HongGam, nào Thúy Vi, LittleMonkey, Túlady, ...

Mại zô!
 
Sao anh lại biết những người trên
Nếu các em không tìm được người yêu
Nếu các em bị người yêu đá
Nếu các em có tâm sự buồn
Nếu các em có tiền không biết làm gì
mà nói mại zô vậy
 
Hi hi, nếu không nằm trong 4 mục đó thì nằm trong mục số 5:
Nói chung là mọi em gái!
Nói thêm: Ptm cũng biết an ủi, vỗ về, yêu thương, chỉ dẫn ...
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đàn bà 30 còn thê thảm hơn phụ nữ sắp 30. Ước gì được sống mà không phải bước qua tuổi 30 như thế này.

Thế thì từ 20 chuyển thẳng sang 40 à? +-+-+-++-+-+-++-+-+-+&&&%$R&&&%$R&&&%$R

30 có cái hay của 30 chứ. Chắc gì các cô 20 bằng được nhỉ? Cái đẹp theo thời gian sẽ mất đi mà. Kakaka

Hôm nay không đi off được, tức quá nên chọc ghẹo con khỉ con này chơi cho đỡ buồn
 
Hông biết Ngoc mai có cần người phụ hông ha!
Nói thêm: Ptm cũng biết an ủi, vỗ về, yêu thương, chỉ dẫn ..
Được Đại ca giúp thì còn gì bằng.

Nhưng mà Đại ca phải chứng tỏ khả năng bằng cách kể lại sơ bộ kinh nghiệm, chẳng hạn như đối với em hay khóc thì dỗ làm sao, đối với em nhõng nhẽo thì dỗ làm sao?

Với lại thành tích nữa: Đã vỗ về bao nhiêu em, thương yêu bao nhiêu em, an ủi bao nhiêu em? ...

Nếu được thì sẽ mời Đại ca làm cố vấn lun!
 
Dear,

There are something that can not speak in public place, so, would you please give me an interview?
Please contact me as soon as possible:
My phone: 0919772142
My E-Mail: thanhmy_pham@yahoo.com

I am looking forward to seeing you! Hope to accompany with you!

Dear,
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom