Chuyện rất ngắn (1 người xem)

Người dùng đang xem chủ đề này

sweet_girl

Thành viên tiêu biểu
Tham gia
10/2/09
Bài viết
467
Được thích
2,967
Nghề nghiệp
sales
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau.
Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền.
Vô tình đụng tay em... mềm mại.


Ra trường, hai đứa lấy nhau.
Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi
. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em...
.............................chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
--------------------
Nguồn: webtretho.com
 
Hôm Nay, khi kiểm tra danh bạ điện thoại, a nhận ra số máy của e vẫn còn lưu trong đó.
Ngập ngừng mãi, a mới nhấn nút gọi.
Nhưng mới hồi chuông thứ 2 anh đã vội vàng cúp máy. Nếu như e gọi lại cho a, thì a sẽ....
Và e gọi lại thật..
Nhưng lại là: "Alô, ai đấy?"
==================
 
Mới đây mà đã hơn 10 giờ rồi
Đói
Phát hiện có cái bánh ngọt trong tủ lạnh
Xơi
 
Vừa đi làm về, tôi vội vàng xà vào chiếc tủ lạnh. May quá! Trời vần còn 2 miếng đu đủ nhà đang để dành cho tôi. Không chờ đợi lâu tôi lấy ngay ăn ngấu nghiến cho đỡ cơn đói và sự mệt mỏi tôi đang trải qua!
Hem hem.............!!!
 
Hai tháng nó bận thi cử nên không về quê được vì vậy hôm nay bố phải ra HN tiếp tế cho nó
Bố trở một bao gạo và một đống thức ăn sẵn mẹ đã chuẩn bị rồi bố bỏ một tập tiền toàn tiền lẻ đưa cho nó
Bố bảo " Tiền mẹ gửi cho con" Nhìn sấp tiền nó biết là tiền chợ hôm nay mẹ vừa nhặt nhạnh để mang lên cho nó
Chợt nó nhận thấy, tóc bố đã bạc nhiều đôi bàn tay đã nứt nẻ và chai sại
Cổ họng nó nghẹn lại

Đã 8 năm rồi, mà sao hình ảnh đó vẫn như ngày hôm qua
==================
 
---
Xơi xong . . .thì uống gì hả anh ? --=0
/-(ắn ngốn xong bánh thì cơn buồn ngủ liền ập đến!

Mò sắp đến long sàn thì thấy góc nhà còn chai bầu đá lăn lốc;

"Đời thật tuyệt!" & liền mở nút làm hơn ngụm, chai không còn giọt nào. Hắn quăng chai lên giường & nghe loáng thoáng "Tiếc" hay "Tiệc" gì đó rồi quay lơ ra nền gạch!
 
/-(ắn ngốn xong bánh thì cơn buồn ngủ liền ập đến!

Mò sắp đến long sàn thì thấy góc nhà còn chai bầu đá lăn lốc;

"Đời thật tuyệt!" & liền mở nút làm hơn ngụm, chai không còn giọt nào. Hắn quăng chai lên giường & nghe loáng thoáng "Tiếc" hay "Tiệc" gì đó rồi quay lơ ra nền gạch!

..và rồi hắn ước ao: ai đó sẽ mang cho hắn chai bầu đá đầy ắp lên tận ngọn, bắt mấy thằng "trai tơ", "hoàng tử" đến nhậu cùng hắn... miệng hắn hát khẽ: Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay
 
Sáng nay, vừa mới ra cửa
thấy thấp thoáng bóng hồng ngoài ngõ ...
miệng đang huýt sáo
liếc vô trong nhà thấy bà xã đứng ngay sau
sáo huýt không ra tiếng nữa --=0
 
Quà tặng của Thượng đế - T.H

Cô đã hơn một lần thủ thỉ với mẹ: " Anh ấy là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho con ", lần nào nghe xong mẹ cũng mỉm cười.

Cô đã yêu - yêu bằng tất cả những gì cô có được. Cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống. Với cô, anh là phần đời quan trọng nhất.

Rồi một ngày kia. Thượng đế đến mang món quà của cô đem tặng cho kẻ khác.

Đêm nào cô cũng ôm gối mòn mỏi tực hỏi vì sao...

Mẹ nằm bên khẽ nén tiếng thở dài.
 
/(/hờ các bạn áp cái tiêu đề dùm

Hắn cùng vợ chí thú làm ăn, nên sắm được căn hộ chung cư hiện đại, tươm tất;

Cũng không biết vì lí do gì đó, cánh cửa tủ chìm đựng quần áo giống hết như khuôn đúc với cánh cửa vô tolet;

Hôm đó đang canh ba ngon giấc, vợ hắn nghe tiếng đập cửa nên càu nhàu:

"Lần sau chờ có mặt trời hãy về, nha!". . . & bỏ lên giường ngủ tiếp.

Hôm sau bà hàng xóm ới sang: " Cái nhà chị này rõ khéo: Áp thấp nhiệt đới, mưa bão liên miên mà bảnh mắt đã đem hết quấn áo cả nhà ra giặt hàng đống thế này là thế nào, hử?!"

- Bác à, mấy hôm nay mưa ẩm, nên quần áo cả nhà em mốc & khai kinh khủng quá bác ạ! Thật không chịu nổi mới vậy!
 
Bà và cháu

Cháu ở thành phố về quê thăm bà. Bà sai mần thịt ngay con vịt xiêm đang đẻ. Ăn cơm, bà gắp thịt cho cháu, cháu lại đặt vào chén bà, ''Cháu chỉ thèm rau thôi''. Ai cũng cười. Mấy năm sau cháu về, bà không còn nữa. Dì khóc: ''Khi bà còn sống vẫn nhắc, thương cháu còn nhỏ mà hiếu thảo, nói thèm rau nhường thịt lại cho bà''. Cháu cúi mặt, bà đâu hiểu cháu không ăn vì quá ngán chứ nào biết nghĩ thương bà mà để dành đâu, bà ơi!
 
Chậu mai mới

Trên mười năm chăm sóc, cây mai mới đã nên dáng rồng bay, sai nụ. “Quà cuối năm này nên dành cho ai nhỉ… Giám đốc? Trưởng phòng?...” Trọn một ngày phân vân, Phong quyết định: “Thôi thì trưởng phòng. Sếp gần vẫn hơn sếp xa”...
Một tuần sau, giám đốc gọi Phong đến nhà riêng:
- Nghe cậu sành chơi bonsai, hãy giúp tôi sắp xếp lại sân kiểng này. Số kiểng dạt ra kia tôi biếu cậu. Bắt gặp chậu mai mới thân quen nằm trong đám kiểng bị loại, Phong vừa mừng vừa tủi.
 
Cháu ở thành phố về quê thăm bà. Bà sai mần thịt ngay con vịt xiêm đang đẻ. Ăn cơm, bà gắp thịt cho cháu, cháu lại đặt vào chén bà, ''Cháu chỉ thèm rau thôi''. Ai cũng cười. Mấy năm sau cháu về, bà không còn nữa. Dì khóc: ''Khi bà còn sống vẫn nhắc, thương cháu còn nhỏ mà hiếu thảo, nói thèm rau nhường thịt lại cho bà''. Cháu cúi mặt, bà đâu hiểu cháu không ăn vì quá ngán chứ nào biết nghĩ thương bà mà để dành đâu, bà ơi!
Tryện quá hay sweet ạ!
 
Lời hứa
Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…” (sưu tầm)
 
...và hồi tôi còn học và ở trọ. Cô chủ nhà thường nó với tôi rằng: Ở đời con người ta phải chấp nhận thực tại và không ngừng vươn đến tương lai!!!
 
Nghe các chuyện ngắn ngủn của các bạn làm tôi nhớ lại mẩu chuyện thật ngắn. Tôi nhớ đã kể rồi, nay xin lập lại.

Chuyện ngắn ngủn.

Trong bóng đêm.
-Đồ quỹ !!!...........
 
Xa xứ

Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.

Thư đầu viết: "ở đây, đường phó sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..."

Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..."

Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."



Cũng có người viết:
- Thư đầu viết: "anh thà phải hít khói bụi ở Việt Nam, thà chiều nào cũng len lỏi trên những con đường chật hẹp đông đúc mà..có em bên cạnh. Còn hơn sải bước trên những làn đường cao tốc sạch boong mà vắng bóng em..."
- Cuối n...ăm viết: "cuộc đời anh là ở đây, sự nghiệp a là đây...cái quá khứ chật chội ở Việt Nam đã không còn chút ấn tượng trong anh...trái tim nhỏ bé chật chội của anh cũng không còn đủ chỗ cho em nữa..."

Cái nào xem mà nghẹn ngào hơn nhỉ...?

-----------------
Nguồn: webtretho.com
 
Lần chỉnh sửa cuối:
2 câu sau ăn tiền nhất.

Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không..."

- Thư đầu viết: "anh thà phải hít khói bụi ở Việt Nam, thà chiều nào cũng len lỏi trên những con đường chật hẹp đông đúc mà..có em bên cạnh. Còn hơn sải bước trên những làn đường cao tốc sạch boong mà vắng bóng em..."

Còn cái câu thấy ghét nhất:

- Cuối n...ăm viết: "cuộc đời anh là ở đây, sự nghiệp a là đây...cái quá khứ chật chội ở Việt Nam đã không còn chút ấn tượng trong anh...trái tim nhỏ bé chật chội của anh cũng không còn đủ chỗ cho em nữa..."
 
Muộn

Ba bệnh, gia đình khánh kiệt. Mẹ tảo tần, bán tóc chạy thuốc. Chúng tôi nghỉ học. Một năm sau, ba bình phục, đi làm ăn xa. Mẹ tảo tần cho chúng tôi đến trường đến lớp. Nghe đâu ba ưng người ta rồi sang Mỹ.

Chúng tôi trưởng thành, mẹ bệnh nặng, song không chửa được. Mẹ mất, ba về mua khu đất có mộ mẹ - xây nhà.

Nghe người làng nói ông đi tìm cô chủ tiệm đã mua tóc của bà Nhạn ngày xưa, đêm về thắp nến khóc trên đồi mộ.

Chúng tôi xót xa...
=====================
 
Hôm Nay, khi kiểm tra danh bạ điện thoại, a nhận ra số máy của e vẫn còn lưu trong đó.
Ngập ngừng mãi, a mới nhấn nút gọi.
Nhưng mới hồi chuông thứ 2 anh đã vội vàng cúp máy. Nếu như e gọi lại cho a, thì a sẽ....
Và e gọi lại thật..
Nhưng lại là: "Alô, ai đấy?"
==================
.....Mặc dù danh bạ vẫn còn lưu tên
 
Viết lại chuyện đã nghe hơn một chục rưỡi năm về trước

Vợ của Ivan luôn nói ngược với những hành vi bình thường của hắn; Hắn ta giận lắm nhưng vì thương vợ nên cũng ờ hở cho qua chuyện, gia đình đầm thắm. . .

Một hôm có người báo vợ hắn tắm sông chết đuối.

Từ đó ngày nào cũng vậy hắn khăn gói sải bộ lên miền ngược để tìm xác vơ!
 
... píp píp

"Em đừng lo lắng quá, để tâm trạng thoải mái tí ngủ cho ngon giấc. Anh yêu em nhiều lắm, thậm chí anh không thở nổi khi phải xa em. Ngủ ngon nhe em"

...
 
Nghĩa tận

Nhà văn sống cô độc cùng một con chó.
Trong quán cầy, đồng nghiệp của ông thường bươi móc nghiệp văn là chuyện đời ông làm món nhậu. Nhà văn đột ngột qua đời. Ngài bộ trưởng ngành chủ quản long trọng đến viếng. Họ là đôi bạn chí thân ít người biết. Cánh đồng nghiệp té ngửa, xanh mặt, cắp tập viết bài ca ngợi ông. Được nhuận bút họ kéo ra quán cầy sụt sùi trong rượu thương tiếc một tài năng.
Còn con chó ra nằm cạnh mộ ông, bỏ ăn rồi chết.


===================
Nguồn face
 


Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người Châu Phi – đen trùi trũi! Có người hỏi: "Mày có buồn không?". Nó yên lặng nhìn xa xăm!
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: "Con còn có Nội – nó chẳng còn ai!"


===========
 
Câu chuyện "Nó" và "Nghĩa tận" thật là dễ thương, làm cho người đọc cảm nhận một thứ tình cảm đặc biệt. Sweet dễ thương lắm đó!
 
Sa di nhớ con hổ
Trên Ngũ đài sơn có một vị hoà thượng già nhận một cậu bé lên ba làm sa di. Ngũ đài sơn rất cao, hai thầy trò tu hành trên đỉnh núi không bao giờ xuống núi. Mười mấy năm sau, hoà thượng dẫn sa di, lúc này đã là một thanh niên xuống núi chơi. Do một thời gian dài ở nơi không có dân cư nên chàng sa di hầu như không biết cái gì. Vừa đi, hoà thượng già vừa giảng giải cho cậu những con vật gặp trên đường:" Đây là con bò, dùng để cày ruộng. Đây là con ngựa, dùng để cưỡi hay kéo xe. Đây là con gà trống để báo trời sáng. Đây là con chó để canh giữ nhà...". Chàng sa di thấy con nào cũng kì lạ.
Một lúc sau có một thiếu nữ đi tới, sa di ngạc nhiên hỏi:" Đây là con gì?". Hoà thượng già sợ cậu ta động lòng trần nên nghiêm sắc mặt nói:" Đó là con hổ, nếu đến gần, nó sẽ cắn chết ăn thịt ngay lập tức". Sa di không hỏi gì nữa.
Buổi tối sau khi trở về núi, hoà thượng già hỏi:" Những con vật mà con gặp hôm nay, con thấy nhớ con gì nhất?".
Sa di trả lời:" Con không nhớ các con khác, chỉ thấy nhớ con hổ ăn thịt người thôi!".
 
Gởi lead117,
Do yêu cầu của 1 thành viên, thành viên này bị bạn nêu tên trong bài viết của bạn với 1 tên gọi không hay, tôi đã xoá bài của bạn. Xoá rồi bạn lại post tiếp, (3 lần giống nhau về cách gọi đó).
Đề nghị bạn không dùng cách gọi đó để nói về thành viên này nữa.
 
Thần dược

Mẹ bệnh. Mọi người trong nhà cũng thay đổi. Con lớn tự giác thay mẹ đi chợ búa, cơm nước. Con nhỏ tự giác phục vụ mình. Ba tự giác giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Mẹ như em bé được cả nhà chăm sóc, chiều chuộng. Ba bàn tay khác nhau: một to bè, thô ráp; một thon nhỏ, mịn màng và một bé xíu, mũm mĩm thay nhau đặt trên trán mẹ, vuốt ve khuôn mặt mẹ. Mẹ thấy khoẻ rất nhanh, như được dùng thần dược.
 
@#!^%
Vừa đi làm về, tôi vội vàng xà vào chiếc tủ lạnh. May quá! Trời vần còn 2 miếng đu đủ nhà đang để dành cho tôi. Không chờ đợi lâu tôi lấy ngay ăn ngấu nghiến cho đỡ cơn đói và sự mệt mỏi tôi đang trải qua!
Hem hem.............!!!

Trời!!!!!!!!!!! ĂN ĐU ĐỦ MÀ KHÔNG CẦN THÌA SAO?@#!^%
 
Bóng nắng, bóng râm

Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:

- Nhà ngoại ở cuối con đê.

Trên đê chỉ có mẹ, có con

Lúc nắng, mẹ kéo tay con:

- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.

Con cố.

Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:

- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.

Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

Trời vẫn nắng, vẫn râm...

...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
(ST)
-------------
Nguồn: webtretho.com

Chẳng cần tự mình phải đi chậm, thời gian trôi nhanh đủ kéo mình đi rồi.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Ngày hôm nay
Thử tưởng tượng xem, có một ngân hàng cứ vào mỗi buổi sáng hàng ngày đều chuyển vào tài khoản của bạn 86.400 đồng, thế nhưng số dư trong tài khoản đều không thể chuyển sang ngày hôm sau. Hễ đến giờ khoá sổ, ngân hàng sẽ xoá hết số tiền bạn chưa dùng hết trong ngày. Trong tình huống đó, bạn sẽ làm như thế nào?
Tất nhiên cứ tiêu hết sạch số tiền đó trong ngày là sự lựa chọn tốt nhất. Có thể bạn chưa hiểu được, thực ra mỗi người chúng ta đều có một ngân hàng như vậy, tên nó là “thời gian”.
Cứ mỗi buổi sáng, “ngân hàng thời gian” đều tự động chuyển vào tài khoản của bạn 86.400 giây. Và đến buổi tối, nó lại xoá sạch số thời gian đã cho, không cho chuyển nối một giây sang ngày hôm sau và cũng không cho bạn tiêu trước một phút. Nếu bạn không sử dụng số tiền gửi thời gian đó một cách hợp lý thì sự tổn thất sẽ phải gánh chịu là không thể quay trở lại trước đó và cũng không thể để giành cho ngày hôm sau. Vì thế, bạn nên sử dụng một cách có ích quỹ thời gian của mình nhằm đổi lấy sức khoẻ, sự vui vẻ và gặt hái những thành công trong cuộc sống. Thời gian không ngừng vận chuyển, hãy cố gắng để mỗi một ngày đều có những thu hoạch tốt nhất.
Muốn hiểu được một năm có giá trị như thế nào, bạn hãy tới hỏi một học sinh thi trượt đang ôn tập, muốn hiểu được “một tháng” có giá trị như thế nào, bạn có thể tới hỏi một bà mẹ không may bị đẻ non, muốn hiểu được “một tuần” có giá trị như thế nào, bạn có thể tới hỏi một biên tập viên tuần báo định kỳ, muốn hiểu được “một giờ” có giá trị như thế nào, bạn hãy tới hỏi một đôi tình nhân đang chờ đợi gặp nhau. Muốn hiểu được “một phút” có giá trị như thế nào, bạn có thể tới hỏi một người lỡ tàu hoả, muốn hiểu được “ một giây” có giá trị như thế nào, bạn hãy tới hỏi một người vừa may mắn thoát chết, muốn hiểu được “một phần mười giây” có giá trị như thế nào, bạn hãy tới hỏi một vận động viên vừa trượt huy chương vàng.
Xin bạn hãy yêu quý khoảng thời gian tốt đẹp mà bạn có. Nên nhớ thời gian không đợi chờ ai.
Ngày hôm qua đã biến thành lịch sử, còn ngày mai thì vẫn còn xa vời. Chỉ có “hôm nay” mới là một tặng phẩm, xin hãy yêu quý tặng phẩm này.
 
Hai bàn tay, hai chức năng chủ yếu khác nhau

Một só dân tộc trên thế giới, người dân có thông lệ dùng cánh tay fải để đón nhận những điều tốt đẹp, sạch sẽ & cao sang, như đón thực fẩm, thức ăn mà họ cho là đức chúa trời của họ ban tặng, bắt tay bạn bè hay các đấn bề trên. . .
(òn tay còn lại thì làm những việc ngược lại, như dọn quét rác, vệ sinh cá nhân, . . . .

Thật khổ cho những kẻ thuận tay trái ở trong cộng đồng như vậy; Thương thay. . . . @!## @!## @!##
 
Người thuận tay trái cũng có một số khả năng đặt biệt hơn người thuận tay phải. và đặt biệt họ cũng là con người đáng được tôn trọng như nhau trong cộng đồng. Xin cảm ơn bạn Chanh Trung Quốc đã sót thương những KẺ như vậy.
 
Leonardo Da Vinci thuận tay trái, thậm chí viết chữ từ phải sang trái.
Einstein cũng tay trái
Newton cũng tay trái
Lão chếttiệt cũng tay trái (hihi)
 
/(hông biết Ông Bin La Đen có thuận tay trái không nữa;

Hãy giúp tôi sưu tra dùm, kể các các Lãnh tụ thuộc các nước Hồi giáo nữa.. . .

& rất cảm ơn đã đọc tin này! Khà, khà,. . . .--=0 --=0 --=0
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hèn gì, "bi" giờ mình mới hiểu tại sao có những người ..cầm ly bia bằng tay trái

tay trái cầm ly, thì tay phải rảnh, có thể gắp mồi chứ?
Còn nếu cần phải cắt cục mồi quá bự, thì tay phải cầm đũa gắp, tay trái cầm dao, kéo để cắt, quá tốt luôn!
 
Dì Ghẻ

Chị lấy chồng. Chưa kịp có con thì chồng mất. Ba năm sau chị đi bước nữa. Người chồng mới goá vợ, có hai con nhỏ. Yêu chồng, yêu luôn cả con chồng. Chị quyết định không sinh con để lo cho gia đình. Lớn lên, người con trai có vợ. Sau tuần trăng mật anh ta về nhà. Chị vui mừng ra đón. Chưa đến phòng khách, chị nghe tiếng cô con gái:
Còn xấp vải hoa?
Cho mẹ.
Hoài của! Em lấy nốt, nào phải mẹ mình.
Chị càng buốt tim hơn khi người con trai im lặng.

=========================

Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy dượng, đã goá vợ.
Sáu tuổi, Lộc về với Mẹ ghẻ, làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ...
Lộc 15 tuổi, dượng chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô đuổi khéo:
Có muốn về với bà ngoại mày không?
Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt:
Con đi rồi.... Mẹ ở với ai?
Sau câu đó, dường như bà Mẹ ghẻ ở lại với nấm mồ, cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm – rồi trở thành thạc sĩ, Mẹ con thân thương như một phép màu...

========================
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Em yêu của anh!
Anh cũng không mong chuyện tình chúng ta lại có một kết cục buồn đến thế. Nhưng hẳn có một người nào đó nói: "Tình yêu đẹp là tình yêu vượt qua nhiều gian lao trắc trở. Và anh mong rằng chính tình yêu anh dành cho em sẽ giúp anh vượt qua tất cả để mãi chờ đợi và yêu em."
 
Con Nuôi

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:
- Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
Một học sinh khác hỏi:- Thế con nuôi là gì?
Cô bé trả lời:- Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.

----------------
Sưu tầm
 
Thần Dược

Mẹ bệnh. Mọi người trong nhà cũng thay đổi. Con lớn tự giác thay mẹ đi chợ búa, cơm nước. Con nhỏ tự giác phục vụ mình. Ba tự giác giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Mẹ như em bé được cả nhà chăm sóc, chiều chuộng. Ba bàn tay khác nhau: một to bè, thô ráp; một thon nhỏ, mịn màng và một bé xíu, mũm mĩm thay nhau đặt trên trán mẹ, vuốt ve khuôn mặt mẹ. Mẹ thấy khoẻ rất nhanh, như được dùng thần dược
 
Hôm nay lang thang trên mạng tôi đã học hỏi được nhiều thứ quá! Giá mà ngày nào cũng vậy thì tôi sẽ nhanh trưởng thành.-\\/.
 
Thời gian

Hai đứa chung phòng trọ.
Năm nhất, mấy đêm liền, nhớ nhà, cứ nằm ôm nhau khóc rưng rức. Mấy lần nhỏ bạn đòi về:
- Không học cao cũng chẳng sao. Sống ở đây thấy người ta đối đãi với mình quá lạnh lùng. Không ai quan tâm đến ai, tao không chịu nổi.
Nó an ủi. Nhỏ bạn vẫn khóc.
Năm cuối.
Nhỏ bạn bảo:
- Ráng tranh thủ kiếm việc làm để lúc ra trường được ở lại thành phố. Bị đẩy về quê là chết!
Nó nghe miếng cơm trong miệng lạt hẳn.

---------------------------
 
Những chiếc bao lì xì

Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc cháu học thật giỏi và chóng lớn.
Những bao lì xì xé ra tôi mua nhiều đồ chơi đắt tiền và bỏ đầy một con heo đất. Chiều.
Thấy thằng con nhà dì Ba nhôm nhựa cầm thật nhiều bao lì xì màu đỏ xếp phẳng phiu trên tay, tôi liền hỏi "mày được bao nhiêu".
Nó đáp "em nhặt ở sọt rác nhà anh được năm mươi cái".


-----------------
 
Hai tháng nó bận thi cử nên không về quê được vì vậy hôm nay bố phải ra HN tiếp tế cho nó
Bố trở một bao gạo và một đống thức ăn sẵn mẹ đã chuẩn bị rồi bố bỏ một tập tiền toàn tiền lẻ đưa cho nó
Bố bảo " Tiền mẹ gửi cho con" Nhìn sấp tiền nó biết là tiền chợ hôm nay mẹ vừa nhặt nhạnh để mang lên cho nó
Chợt nó nhận thấy, tóc bố đã bạc nhiều đôi bàn tay đã nứt nẻ và chai sại
Cổ họng nó nghẹn lại

Đã 8 năm rồi, mà sao hình ảnh đó vẫn như ngày hôm qua
==================
đoc bài này mà tôi nước mắt rưng rưng
hình bóng người cha cứ ẩn hiện trong tôi
tôi cảm thấy thật hối tiếc .hối tiếc vì tôi sẽ không có cơ hội báo hiếu cho cah tôi nữa .
người đã xa chúng tôi rồi.
( lần sau mà sweet_girl viết những chuyện mà cảm động như thế này là tôi nói lão chết tiệt xóa ngay đấy . làm tôi ........)
 
/-(ồi chưa giải fóng, ở với mấy cha dùng ngôn ngữ giun dế. . .

Lúc nào bọn hắn đi vệ sinh, đều hứng theo 1 chai nước. . .

Giờ thì có vòi ruột gà rồi. Văn minh cũng chia đều cho mọi dân tộc, nhễ!
 
Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!…
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!…
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho
 
Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón…
 
Nhà không có tivi, nên chị em nó lúc nào cũng phải sang nhà hàng xóm xem nhờ.
Trưa hôm nay hàng xóm họ đóng cửa xem tivi, em nó cứ đứng ở ngoài khe cửa cố ghé vào xem.
Mẹ đi tìm, trông thấy vậy lòng lặng đi, nước mắt lăn dài.

-----------------
 
Nhà nó vỡ nợ,lâm vào cảnh khó khăn, bữa ăn lúc nào cũng một bát canh rau và đậu, không đậu thì lạc cứ thế thay nhau. Thỉnh thoảng mỗi tháng mẹ cải thiện cho một bữa thịt. Những lúc đó chị em nó ăn sao mà thấy ngon thế.
Chúng nó bảo: mẹ ơi, giá như bữa nào cũng được ăn thịt mẹ nhỉ? bao giờ đến ngày đó hả mẹ.
Mẹ nhìn chúng thở dài.
............
Khi cuộc sống ổn định, chị em nó đi học hết, mỗi lần về quê, nó bảo mẹ " mẹ ơi, hôm nay mua nhiều rau vào nhé, ăn thịt nhiều ngấy quá"
......
--------------------
 
Khi nghèo thì sướng chút thích thật ........ khi sướng chút rồi thì muốn nghèo chút cho quen...!!}}}}}
 
Cãi nhau

Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo nhốt trong lồng treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo thả trong bếp. Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong lồng, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân. Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải. Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan. Mẹ về bà ngoại mang theo nó đang thút thít khóc. Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả nhà chỉ còn bà vú già.

(ST)
 
... và cái ngày tôi vẫn hi vọng và chờ đợi cũng sắp tới rồi. Tôi hồi hộp và tính từng ngày trôi qua. Khi con người ta thích làm một điều gì đó trong tương lai người ta thường mong tới ngày đó...và tất nhiên ngày đó sẽ đến.
(Ngày đó sẽ là ngày bí mật!)
 
... và cái ngày tôi vẫn hi vọng và chờ đợi cũng sắp tới rồi. Tôi hồi hộp và tính từng ngày trôi qua. Khi con người ta thích làm một điều gì đó trong tương lai người ta thường mong tới ngày đó...và tất nhiên ngày đó sẽ đến.
(Ngày đó sẽ là ngày bí mật!)

Để em đoán nhé: Ngày đó là ngày bắt đầu khai giảng lớp VBA phải không?
Điều hạnh phúc nhất là khi mơ ước trở thành hiện thực
hiii đoán mò tý thôi mà,
không đúng xin bỏ qua
 
Lời tỏ tình " Dễ thương"

Đang đi uống nước cùng bạn, chuông điện thoại reo.
E: Alo
A: Em đang làm gì đấy?
E: Em không làm gì.
A: Ngày mai anh có thể mời em đi uống nước được không?
E: Em rất sẵn lòng thôi
A: Anh cho em chọn quán đó, em chọn quán nào cũng được.
E: Thôi, anh là người mời mà, anh chọn đi em thế nào cũng được
A: Không, em cứ chọn đi, quán nào cũng được UỐNG XONG ANH TRẢ TIỀN MÀ EM ĐỪNG LO ĐẮT
E: (Bực mình, nóng mặt, cúp máy) Giờ thì mình đã hiểu tại sao ngoài 30 cái mùa lá rụng mà anh ta vẫn chưa lấy được vợ.
Đúng là chuối cả buồng!!!!!!!
 
Để em đoán nhé: Ngày đó là ngày bắt đầu khai giảng lớp VBA phải không?
Điều hạnh phúc nhất là khi mơ ước trở thành hiện thực
hiii đoán mò tý thôi mà,
không đúng xin bỏ qua

Cám ơn meocon206 nhiều lắm! Anh không nghĩ meocon206 lại đoán đúng thế mới chết chứ! Hu hu... thế là meocon đã hiểu anh rồi đó....!!
 
Đang đi uống nước cùng bạn, chuông điện thoại reo.
E: Alo
A: Em đang làm gì đấy?
E: Em không làm gì.
A: Ngày mai anh có thể mời em đi uống nước được không?
E: Em rất sẵn lòng thôi
A: Anh cho em chọn quán đó, em chọn quán nào cũng được.
E: Thôi, anh là người mời mà, anh chọn đi em thế nào cũng được
A: Không, em cứ chọn đi, quán nào cũng được UỐNG XONG ANH TRẢ TIỀN MÀ EM ĐỪNG LO ĐẮT
E: (Bực mình, nóng mặt, cúp máy) Giờ thì mình đã hiểu tại sao ngoài 30 cái mùa lá rụng mà anh ta vẫn chưa lấy được vợ.
Đúng là chuối cả buồng!!!!!!!
Giá như câu nói đó xuất hiện ở Sài Gòn nhỉ, uống xong chúng mình chia tiền mà (ôi, thật là dễ thương}}}}})
 
Khóc

Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá giađình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà chối bỏ con.
Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.

Nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
- Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
----------------------------
 
Học

Lần nào cũng thế, mỗi khi đứa con gái nệ khệ mang cái thùng đầy rau, mì gói, thịt, cá gom góp ở nhà chất vào cốp chiếc xe cũ cà rịch cà tàng chuẩn bị lái về trường. Bố lại cười nhẹ bảo:
"Ráng đi con ạ, học giỏi sau này sướng cái thân...Ông bà ta nói 70 mươi tuổi vẫn còn phải học, nhìn gương bố này, đến giờ vẫn còn phải học đấy...".
Con gái lắc đầu không hiểu 70 tuổi còn cần học cái chi.
Sau này bố nói
"Học chữ chỉ cần vài năm, nhưng học cách làm người cả đời vẫn không đủ."




-----------------------------------
 
...và trời đã đã trở về khuya rồi.Thời gian trôi qua nhanh thật đó. Cả một buổi tối suy nghĩ để tìm cách giải quyết công việc mà vẫn chưa có hướng tối ưu cả!!?.... Có lẽ mình đi ngủ thôi. Biết đâu đó ngày mai thức dậy mình sẽ có thể làm được.
....+-+-+-+
 
Tâm sự ngắn

Thím đang khoẻ mạnh bỗng dưng đổ bệnh, chỉ còn nằm chờ ngày Chúa cất đi. Mẹ nhìn Thím rồi quay mặt khóc.
Ngồi ăn cơm mẹ nói: " Công việc ổn định rồi, con xem yêu ai để mẹ tổ chức cho"
Con gái vô tư chỉ cười và nói: " Mẹ đuổi con sớm thế, con ở với mẹ cả đời cơ"
Mẹ buồn bã trả lời " Mẹ sợ đến lúc yếu không lo cho con được thì mẹ nhắm mắt không yên lòng"
Con gái lòng buồn nặng trĩu, không dám khóc, chỉ thấy đau lòng và thương mẹ. (@$%@
 
Em yêu của anh!
Anh cũng không mong chuyện tình chúng ta lại có một kết cục buồn đến thế. Nhưng hẳn có một người nào đó nói: "Tình yêu đẹp là tình yêu vượt qua nhiều gian lao trắc trở. Và anh mong rằng chính tình yêu anh dành cho em sẽ giúp anh vượt qua tất cả để mãi chờ đợi và yêu em."
Tỏ tình với cô nào mà lãng mạn quá anh, cái này có lẽ được sếp vào danh mục " Những lời tỏ tình hay nhất" đó....
 
Bão

Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa.
Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo.
Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị. Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ.
Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn.

Nhưng nghe đâu...

Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần.
Sóng gió, bão trong lòng chị....

---------------------------------
 
Yêu

- Cậu yêu tớ chừng nào? - Tớ yêu cậu để cho cậu hết chổ kẹo này…! :X

- Anh yêu em chừng nào?
- Anh yêu em để có thể hái trăng xuống làm quà tặng em…! :X

- Mình yêu em chừng nào?
- Mình yêu em để niềm yêu thương nuôi đàn con khôn lớn…! :X

- Ông yêu tôi chừng nào?
- Tôi yêu bà để cảm nhận vị ngọt của kẹo, để ngắm sự tỏa sáng của trăng, để tận hưởng tình yêu của gia đình, và để bà với tôi mãi còn duyên gặp lại…! :XXX

Cuộc sống chỉ cần như vậy là quá đủ


==========================
Tác giả: Feel TheWind
 
Lần chỉnh sửa cuối:
- Cậu yêu tớ chừng nào? - Tớ yêu cậu để cho cậu hết chổ kẹo này…! :X

- Anh yêu em chừng nào?
- Anh yêu em để có thể hái trăng xuống làm quà tặng em…! :X

- Mình yêu em chừng nào?
- Mình yêu em để niềm yêu thương nuôi đàn con khôn lớn…! :X

- Ông yêu tôi chừng nào?
- Tôi yêu bà để cảm nhận vị ngọt của kẹo, để ngắm sự tỏa sáng của trăng, để tận hưởng tình yêu của gia đình, và để bà với tôi mãi còn duyên gặp lại…! :XXX

Cuộc sống chỉ cần như vậy là quá đủ


==========================
Tác giả: Feel TheWind
Tôi cũng có những thứ đó nhưng vẫn thấy thiếu... TIỀN
 
Tạm thời

Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ. Vì Thầy nổi tiếng rồi, nên các người lính canh không ai chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn gì? nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này. Ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài của ta. Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi dọn đi, như vậy thì nó không phải là quán trọ như bệ hạ nói hay sao?
----------------------------------------------------
Ta quên đi rằng: Cuộc đời là cõi vô thường, mọi vật đến và đi như một vòng luân hồi mà thôi..
[Sưu Tầm]
 
Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ. Vì Thầy nổi tiếng rồi, nên các người lính canh không ai chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn gì? nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này. Ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài của ta. Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi dọn đi, như vậy thì nó không phải là quán trọ như bệ hạ nói hay sao?
----------------------------------------------------
Ta quên đi rằng: Cuộc đời là cõi vô thường, mọi vật đến và đi như một vòng luân hồi mà thôi..
[Sưu Tầm]


Có người nói với tôi rằng:
- Nếu như đựơc cùng sweet_girl dạo chơi trên những những con phố thì kiếp này tôi không còn yêu ai nữa cũng đáng.
Tôi đồng ý và tán dương, như vậy là:
- Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.
Cậu bạn ngẫm nghĩ, các cụ nhà ta có câu:
- Một ngày tựa mạn thuyền rồng, còn hơn chín tháng nằm trong thuyền chài
quả là đúng.
Tôi nói: Cái thuở còn nhỏ chăn "CHÂU' cắt cỏ mình thường nói:
- Thà rằng ăn nửa trái hồng, còn hơn ăn cả chùm sung chát lè
Cậu bạn: Tớ thấy mấy ông tứơng tá về hưu ngồi chơi cờ thi thoảng nói:
- Ba năm du kích nằm kề, chẳng bằng hoả lực nó về một đêm.
Tôi thắc mắc, mọi ngưòi hay có câu:
- Kiếm củi ba năm đốt một giờ hoặc là khôn ba năm dại một giờ
Có được đưa ra liệt kê trong trường hợp này không nhỉ...

Cái thời khắc, cái nhất thời, có những chuyện ta biết trước nó chẳng đi đến đâu cả... nhưng ta vẫn đón nhận nó. Đón nhận những niềm vui...và những nỗi buồn. Cuộc sống muôn đời vẫn là như vậy.

"...Em biết, mình đang đi trong con đường hầm tăm tối, không hề có một chút ánh sáng nào ở cuối con đường, nhưng E vẫn đi, vẫn theo... vì trên con đường ấy có Anh. Hãy dắt E đi cùng..." thế là....
 
Hai tháng nó bận thi cử nên không về quê được vì vậy hôm nay bố phải ra HN tiếp tế cho nó
Bố trở một bao gạo và một đống thức ăn sẵn mẹ đã chuẩn bị rồi bố bỏ một tập tiền toàn tiền lẻ đưa cho nó
Bố bảo " Tiền mẹ gửi cho con" Nhìn sấp tiền nó biết là tiền chợ hôm nay mẹ vừa nhặt nhạnh để mang lên cho nó
Chợt nó nhận thấy, tóc bố đã bạc nhiều đôi bàn tay đã nứt nẻ và chai sại
Cổ họng nó nghẹn lại

Đã 8 năm rồi, mà sao hình ảnh đó vẫn như ngày hôm qua
==================

câu chuyện này làm em nhớ đến gia đình mình, tuy hoàn cảnh ko giống nhưng tình cảm của bố mẹ và chị gái dành cho mình thì thật lớn lao. hạnh phúc biết bao khi luôn có gia đình sát cánh ủng hộ dù có chuyện j xảy ra đi chăng nữa.....nếu ko có sự ủng hộ của gia đình chắc em đã ko thể thực hiện được ước mơ của mình. nhất định sẽ có 1 ngày sẽ nói được câu" CON YÊU CẢ NHÀ NHIỀU LẮM"(cả nhà sẽ rất ngạc nhiên vì đứa con bướng bỉnh tự nhiên hôm nay lại thốt ra được những câu này)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Mẹ bệnh. Mọi người trong nhà cũng thay đổi. Con lớn tự giác thay mẹ đi chợ búa, cơm nước. Con nhỏ tự giác phục vụ mình. Ba tự giác giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Mẹ như em bé được cả nhà chăm sóc, chiều chuộng. Ba bàn tay khác nhau: một to bè, thô ráp; một thon nhỏ, mịn màng và một bé xíu, mũm mĩm thay nhau đặt trên trán mẹ, vuốt ve khuôn mặt mẹ. Mẹ thấy khoẻ rất nhanh, như được dùng thần dược.

ôi mẹ em cũng đang bị bệnh, nhưng chỉ khác là cả 2 chị em đều đang đi làm xa, ko thể chăm sóc cho mẹ được, mọi công việc trong nhà đều do bố đảm nhận, từ đi chợ đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, bố thật là VĨ ĐẠI. người ta bảo con trai chọn vợ giống mẹ còn con gái chọn chồng giống bố, với em thì cái này đúng quá. nhưng tìm đâu được người giống bố mình bi giờ........
 
ôi mẹ em cũng đang bị bệnh, nhưng chỉ khác là cả 2 chị em đều đang đi làm xa, ko thể chăm sóc cho mẹ được, mọi công việc trong nhà đều do bố đảm nhận, từ đi chợ đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, bố thật là VĨ ĐẠI. người ta bảo con trai chọn vợ giống mẹ còn con gái chọn chồng giống bố, với em thì cái này đúng quá. nhưng tìm đâu được người giống bố mình bi giờ........

Tặng bạn câu chuyện này nhé


Niềm vui của mẹ

Mẹ thích làm cô giáo.
Nó hứa sẽ làm cô giáo.
Mẹ mỉm cười.

Mẹ bị đau bao tử.
Nó hứa sẽ làm bác sĩ.
Mẹ mỉm cười.

Mẹ làm việc cực khổ.
Nó hứa sẽ làm nhiều tiền cho mẹ đi tham quan thế giới.
Mẹ mỉm cười.
...
Bây giờ Nó nghe con hứa mỗi ngày.
Nó tự hỏi "Nó đã làm gì cho mẹ?"
...
Nó mỉm cười.
===============
(Sưu tầm)

[Pink]
P/s:
"[Thượng đế ] không thể hiện diện ở mọi nơi,
nên Ngài đã tạo ra những người Mẹ _Thiên thần bên cạnh ngài"
Người mẹ có thể hy sinh tất cả vì bạn, chăm sóc, yêu thương bạn hơn cả bản thân họ,
Vì vậy đừng bao giờ làm người mẹ buồn nhé, hãy làm tốt nhất những gì bạn có thể để thiên thần vui..
Vì đến một ngày nào đó, Thượng để sẽ đến và đòi lại thiên thần ấy từ bạn.
 
Chuyện Cái Vé

Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
"Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí"

Đọc xong, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? - Người bán vé tò mò hỏi lại.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.

(sưu tầm)
===================
 
Câu chuyện về con chuột

Chúng ta, dù ở đâu, đều ở trong một cuộc hành trình gọi là cuộc sống. Chúng ta nên mở lòng để cố gắng hơn cho chính mình và giúp đỡ người khác.

Một con chuột lén nhìn qua một lỗ nhỏ từ 1 bất tường thấy ông nông dân và bà vợ đang mở 1 gói hàng. “Thức ăn gì ở trong hộp này vậy nhỉ?”. Con chuột thắc mắc – nó thất vọng lắm khi khám phá đó là cái bẫy chuột.

Nó bỏ đi khỏi cái sân nông trại, con chuột tuyên bố sự đề phòng này.
“Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”

Con gà kêu cục cục nói, “ Chuột ơi, tôi có thể nói đây là một điều quan trọng đối với bạn, nhưng chuyện đó không có điều gì quan hệ đối với tôi cả. Tôi không muốn bạn làm phiền tôi về việc này nữa”.

Con chuột quay qua con lợn và nói cho con lợn, “Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”

Con lợn thông cảm, nhưng nói, “Tôi rất là xin lỗi, Chuột ơi, nhưng tôi không làm gì được đâu, chỉ còn cách là cầu nguyện thôi. Tôi chắc chắn sẽ cầu nguyện cho anh đấy mà”.

Con chuột quay qua con trâu và nói cho con trâu, “Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”
Con trâu nói, “Vậy sao, Chuột. Tôi xin lỗi nhé, nhưng nó không liên quan đến tôi chút nào.”

Thế rồi, con chuột trở về nhà, một mình vừa đi vừa cúi đầu xuống và vừa chán nản, vưà nghĩ về chuyện cái bẫy chuột của ông nông gia.
Cũng vào tối đó ở trong nhà vang ra một tiếng động — giống như là cái bẫy chuột đã bắt tóm một con mồi.

Bà vợ của ông nông gia chạy đi coi đã bắt được con gì. Trong đêm tối, bà ta không thấy cái đuôi của con rắn độc bị sập bẫy.

Con rắn cắn bà nông gia. Ông nông gia vội vàng chở vợ vào bệnh viện, và bà ta về nhà với cơn cảm sốt. Mọi người biết là phải trị cơn cảm sốt với cháo gà, cho nên ông nông gia ra ngoài sân với con dao để làm món cháo với một nguyên liệu chính.
Thế nhưng bà vợ của ông cứ thế vẫn tiếp tục bệnh, cho nên bạn bè và hàng xóm ghé qua rồi ngồi xuốt ngày đêm với bà nông gia này. Để có thức ăn cho người ta, ông nông gia phải giết chết con lợn.
Vợ của ông nông gia này không lành bệnh được, bà qua đời. Có rất là nhiều người đến dự dám tang của bà, ông nông gia này phải làm thịt con trâu để cho có đầy đủ thức ăn cho tất cả mọi người.

Con chuột nhìn thấy tất cả qua lỗ hở và buồn thất vọng

Cho nên, khi bạn nghe có một người nào đó đang đương đầu với một chuyện khó giài quyết và bạn nghĩ là không liên quan với bạn, nên nhớ rằng — khi một trong những chúng ta bị đe dọa, tất cả chúng ta đang bị nguy hiểm.

Chúng ta, dù ở đâu, đều ở trong một cuộc hành trình gọi là cuộc sống. Chúng ta nên mở mắt to và mở lòng để giúp bạn bè và cố gắng hơn và khuyến khích người khác.

---------------------


Chúng ta, dù ở đâu, đều ở trong một cuộc hành trình gọi là cuộc sống. Chúng ta nên mở lòng để cố gắng hơn cho chính mình và giúp đỡ người khác.
 
Câu chuyện của 1 người đi mua chó

Chuyện kể rằng:
Ngày xưa có 1 anh nhà giàu nọ rất mê chó. Anh ta nghe đồn ở vùng lân cận có bán 1 con chó săn rất thiện chiến với giá 1000 lượng vàng

Anh ta vì quá mê chó nên vác 1000 lượng vàng để mua cho bằng được con chó quý nọ.
Thế nhưng có 1 điều lạ là sau khi về nhà anh này thì con chó lại trở nên chây lười và kg buồn làm gì cả.
Buồn bực, thất vọng vì bỏ ra 1 số tiền quá lớn mà lại đem về 1 con chó vô dụng như vậy, anh chàng nhà giàu phải lặn lội sang vùng bên cạnh tìm ông chủ bán chó để hỏi cho ra lẽ.
Sau khi đã nghe anh nhà giàu trình bày hết về tình trạng của chú chó, người chủ chó hỏi anh ta:
"thế anh bỏ ngàn vàng ra mua con chó này về để làm gì?"
"Tôi mua nó về để ngắm và để bắt chuột mà thôi"
Ông chủ nghe đến đây mới khuyên anh ta:
"Đây là con chó giỏi và rất quý, cái chí của nó là muốn săn hổ săn báo ở nơi rừng sâu kia. Giờ ông mua nó về xích ở nhà cho bắt chuột nên nó kg làm gì là đúng rồi"
"Vậy phải làm thế nào nó mới chịu bắt chuột"
Ông chủ trả lời:
" Ông phải làm nhụt cái chí nó đi, nên đánh què 2 chân sau của nó thì nó sẽ bắt chuột cho ông"

Tay nhà giàu hớn hở ra về và đánh què chân con chó. Thế là từ đó nó mới chịu bắt chuột và bắt rất giỏi.

Bài học rút ra ở đây là gì??

1/ Về phía người mua chó ?
-Không phải cứ có tiền là mua được đúng thứ mình cần.
-Thứ đắt tiền chưa hẳn đã hữu ích nếu không biết cách sử dụng
( giết gà không cần dùng dao mổ trâu)
-Bản thân khong biết năng lực của 1 con chó thì đừng nên vác tiền đi mua chó

2/về phía con chó?
-Không phải người nào chịu trả tiền nhiều là người chủ tốt.
-Tài năng thể hiện quá đôi khi lại có thể hại mình.
-Tài năng cũng vô dụng nếu không nhìn ra thời thế của bản thân để lựa chọn hành động cho thích hợp.
 
Cái lạnh . . .
Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?".
Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay phải khó nhọc lắm mới kiếm được tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?".
Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!".
Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".

Cứ thế, đêm xuống dần…
Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt.

Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
(sưu tầm)​
 
Trung thu
Trăng 15. Bọn trẻ con trên phố rước đèn, phá cỗ… múa lân. Đêm 15, chị nghỉ bán đêm, loay hoay dán đèn cho em. Đèn làm xong, em đã ngủ… Chị nhìn mây an ủi “cũng hết trăng!”…
 
"..Nó và cô ấy quen nhau được một thời gian rùi! Cô ây trong là người miền trong còn Nó ở hà thành. Họ quen nhau trong một hoàn cảnh thật tình cờ - đúng hơn là chat room. Chỉ biết nhau qua qua chat và điện thoại. Và dần dần cô ấy đã đem lòng yêu Nó - mặc dù chưa một lần từng gặp mặt trực tiếp!? Và thế rùi cô ấy cứ hi vọng rất nhiều vào tình yêu này. Còn Nó cũng không biết đã làm gì để người kia lại hi vọng nhiều đến vậy nữa! Giờ thì...
..."
 
Mẹ và vợ...Ta chọn ai???

Mẹ và vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu cứu mẹ thì vợ sẽ chết hoặc cứu vợ thì mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu mẹ hay cứu vợ hoặc là không cứu cả hai?

Bạn thì sao ? Còn đây là một số nhân vật lịch sử với sự lựa chọn của họ bạn có thể đọc tham khảo nhá hí hí…

MẠNH TỬ:
Bố chết từ khi còn nhỏ, mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Mẹ và vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu mẹ rồi. Lấy chữ hiếu làm đầu, vợ chết thì lấy vợ khác, mẹ chết làm gì có mẹ nữa!
Trên thế gian này chỉ có Mẹ là tốt nhất. Không có mẹ, con trẻ như cỏ cây, biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu mẹ! Mạnh tử nhảy ùm xuống sông.

CHU U VƯƠNG:

Vợ và mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu vợ trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với nàng, nhìn nàng cười, đến cả giang sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là mẹ! Khi lập Thái tử, bà ấy còn định bỏ ta làm ta suýt mất cả ngôi báu.
"Tình cảm đằm thắm, ta yêu nàng rất nhiều, ta sẽ cứu nàng!" Chu U vương cũng nhảy ùm xuống sông.

LƯU BỊ:

Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá, chân tay gãy không thể lành. Chỉ cần Nhị đệ và Tam đệ của ta không ngã xuống sông là được, những kẻ khác ta không thèm để ý.
"Mẹ ơi! Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!" Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc lớn.

TÀO THÁO:
Thà rằng ta phụ người chứ không để người phụ ta, mẹ ta hay vợ ta cũng thế thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được rồi.
"Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương." Tào Tháo vừa ngâm thơ vừa chầm chậm bước đi.

KHUẤT NGUYÊN:
Thế gian này u ám quá, triều đại này thật hủ bại! Sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song anh có thể rửa mặt và rửa chân cho ta.
Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời. Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta cùng nhau chết ở nơi đây!" Khuất Nguyên vừa hát vừa từ từ nhảy xuống sông.

TRANG TỬ:
Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Mẹ và vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn mẹ và vợ chìm đần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.

HOÀ THÂN:
Ai ngã xuống sông thì cứ ngã, cái ta yêu là tiền bạc. Tiền bạc là mẹ ta, là vợ ta. Sao trước khi ngã, các người không mặc ít quần áo thôi, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng, khuyên bạc còn ở trên đầu các người.
"Có tiền là có tất cả!" Hoà Thân đứng trên bờ vùa nhìn mẹ và vợ dần dần chìm xuống sông vừa thở dài.

VƯƠNG BỘT:

Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Vợ là người ta yêu nhất, mẹ là người thân thiết nhất. Vậy phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông. "Chết rồi! Ta quên mất là ta cũng không biết bơi!" Vương Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng rồi từ từ chìm xuống sông.


Nguồn Internet
 
Dượng

Cha chết, mẹ lấy chồng khác, nó gọi ông ta là dượng thay vì cha và ghét ra mặt.
Ngày nọ, nó bị xe đụng ngất đi, khi tỉnh lại, chị y tá nói : “cô có người cha thật tuyệt, ba ngày nay ông ấy không ngủ, và luôn ở bên cô, dù rằng rất mệt vì phải tiếp máu cho cô trong ca mổ”.
Lát sau, dượng vào thăm, nó lúng túng quay mặt chỗ khác, khi quay lại, dượng đã gục xuống cạnh giường ngất đi tự lúc nào.

“Cha ơi”

Nó thảng thốt gọi từ đáy lòng.


Nguồn Internet
 
"... và thế là anh ấy đã được làm bố. Cái khoảnh khắc đầu tiên khi em bé cất tiếng khóc chào đời sao mà hạnh phúc thế! ..."
 
Tình yêu thời đại

Con gái có người yêu, điều đó trong gia đình ai cũng biết. Hôm trước, anh chàng tặng cho cô chiếc nhẫn có khắc tên hai người. Đem khoe mẹ, mẹ cô xuýt xoa bảo: " Thời của mẹ, tình yêu ko ồn ào đến thế đâu con ạ"... Cô đáp : " Thời đó khác, bây giờ khác chứ mẹ "..
Chia tay với người yêu, cô tháo chiếc nhẫn 1 thời kỉ niệm. Nhẫn đeo vào dễ, tháo ra khó, bàn tay rướm máu, cô dụi đầu vào mẹ : " Con ước gì đc yêu như thời của bố mẹ.."
 
Hoa ngày 14/2

Anh có trái tim mà cô luôn bảo là khô khan để không còn khả năng thổn thức và rướm máu, vì vậy cô sẽ hành hạ anh tùy ý thôi. Anh thường mỉm cười không đáp khi nghe cô nói thế, rồi lại lặng lẽ đèo cô đi.
Với anh, khái niệm hoa và những món quà thật xa lạ. Điều duy nhất anh tặng cô là cái nắm tay siết chặt thật lâu, chỉ cần anh và cô biết…
14/2, đó là lần đầu tiên anh tặng cô một bó hoa lớn, rực rỡ, nhưng không hương. Một bó hoa nhựa muôn màu. Anh không dám ví nó cao sang như tình yêu vĩnh cửu vì hoa chẳng biết tàn. Anh chỉ nói nhỏ nhẹ rằng: “Giá nó không cao mà còn dùng được nhiều năm, em à!”
 
Xót Xa (Tầm Duyên)

Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lich tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

- Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:

- Ai làm bê bối cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :

- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi !
 
Nàng đang ăn bên bàn tiệc, chàng gọi điện, giọng thiểu não.Nàng lo lắng,hỏi han, anh ăn gì chưa? Ôi vợ anh chưa nấu cho à..?
Bạn gái nàng bên cạnh chép miệng, khổ thân,giá mà lấy mình thì giờ này cũng được ăn cơm hàng rồi ấy chứ!
 
(Quỳnh Châu)

Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm.
Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái nó dỗ dành : "Ngoại có đi đâu!Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo :"Mẹ có đi đâu!Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn…
 
Lần chỉnh sửa cuối:
BỨC TRANH (Tăng khắc Hiển)

Đêm. Dưới trời sương. Hai mẹ con nhìn trăng tròn treo trên những ngọn dừa và mái ngói ngủ yên. Người mẹ mơ có một mái ấm. Đứa con ước với được vầng trăng.
Mười năm.
Đứa con đã chạm tới đỉnh cao và nghĩ về tổ ấm.
Người mẹ một mình nhìn trăng qua lỗ hổng mái nhà.

Vầng trăng khuyết đi một nửa…
 
Ngày thứ 7 (Đ.T)

Thuở bé tôi luôn luôn chờ đợi ngày thứ bảy. Vì đó là ngày ba tôi thường đưa cả nhà đi ăn tối, đi xem phim. Đến tuổi dậy thì, ngày thứ bảy càng đáng yêu hơn vì đó là ngày tôi đến nơi hẹn với người yêu. Khi lập gia đình, tôi cũng mong ngày thứ bảy để được nghỉ việc, được giặt ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa...Và bây giờ tôi sợ ngày thứ bảy! Đó là ngày chồng tôi họp bạn nhậu, con tôi hẹn với người yêu, tôi hoàn toàn cô đơn.

 
Tối, lội xuống ao, nó đang hớt hơ hớt hải tìm tìm kiếm kiếm cái gì đó. Bất ngờ, một con cá xuất hiện, nhanh như cắt, cái xiên trên tay nó lao xuống xuyên qua con cá xấu số. Thế là tối nay có bữa ăn ngon :d
 
Tối, lội xuống ao, nó đang hớt hơ hớt hải tìm tìm kiếm kiếm cái gì đó. Bất ngờ, một con cá xuất hiện, nhanh như cắt, cái xiên trên tay nó lao xuống xuyên qua con cá xấu số. Thế là tối nay có bữa ăn ngon :d

Nếu là ngày tứ bảy hay chủ nhật thì phải có thêm 1 thứ nửa buổi tối mới đậm đà: D
 
Chở em đi dạo, bỗng có cành lá ngang đường ngay mặt.
Anh cuối xống tý nữa cành lá va vào mặt em.
Hôm nay, sau 9 năm đi ngang qua chỗ ấy, có chiếc lá vàng rơi vào vai anh,
Cứ ngỡ có cành lá đậo vào mặt mình.
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom