sweet_girl
Thành viên tiêu biểu

- Tham gia
- 10/2/09
- Bài viết
- 467
- Được thích
- 2,967
- Nghề nghiệp
- sales
Đã bao giờ bạn cảm thấy trái tim mình đập trở lại chưa? Như một dòng sông khô cạn bỗng thấy mình đầy nước? Cách đây vài ngày thôi tôi còn thấy mình cạn kiệt toàn bộ sức lực và tinh thần. Chưa bao giờ tôi cảm thấy kiệt quệ như thế - không còn mơ mộng, không còn mong muốn, không còn khát khao, không còn lạc quan gì với cuộc đời. Một cảm giác thật khó chịu, như thể trận ốm đã làm tôi ngã quỵ, lấy đi tất cả những ham muốn trong cuộc sống. Tôi tưởng chừng như không thể gượng dậy được. Mệt mỏi, trống rỗng, vật vờ. Tôi đã không biết phải lấy năng lượng ở đâu, và như thế nào. Tôi thấy sức khỏe giảm đi trầm trọng. 2-3 ngày tôi mới động đến máy tính một lần, mỗi lần không đủ sức ngồi quá một tiếng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy yếu ớt như thế.
Trong cái cảm giác muốn ở một mình, ngủ những giấc ngủ dài để tỉnh dậy vào một ngày mới, tôi lại thấy mình cất bước đi, gặp gỡ người này người kia. Có thể điều đó cũng góp phần giúp tôi hồi phục. Hoặc trận mưa hôm trước đã xóa bớt đi những ưu tư, khi tôi thất thểu dắt chiếc xe chết máy trong làn mưa quất vào mặt nhạt nhòa. Bạn bè ai cũng ái ngại và khuyên tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Sự suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt với đôi mắt không còn sức sống. Nhiều lúc dâng lên trong tôi một nỗi sợ không tên. Cô đơn kinh khủng … mà không biết nghĩ đến ai. Tôi viết thư cho mấy người bạn, cố gắng kể chuyện gì đó thật vui.
May mắn thay là tình trạng ấy kéo dài không quá một tuần. Tôi cũng không biết cái gì đã kéo tôi trở lại. Tôi thực sự đã nghĩ phải mất ít nhất một tháng may ra tôi mới lấy lại được chút sức lực để sống thay vì tồn tại. Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng mình không bao giờ trở lại được như xưa, có khả năng thức thâu đêm hay làm việc liên tục hơn 12 tiếng đồng hồ. Nhưng hôm nay, hình như tôi có dấu hiệu bình phục. Mọi việc tuy không phải hoàn hảo nhưng cũng khá suôn sẻ. Tôi lại thấy mình muốn sống, muốn đi, muốn làm việc. Và như nhiều lần khác, tôi cảm thấy tỉnh táo khi nhìn tương lai sáng sủa hơn một tí. Dường như tôi lại nhìn ra một điều gì đó. Thư của chị Mai có lẽ cũng cho tôi thêm chút sức lực để cố gắng.
Tự nhiên tôi nghĩ đến anh, có lẽ là lần đầu tiên theo một cách đặc biệt. Không biết tôi sẽ chấp nhận anh hay anh sẽ chấp nhận tôi. “Chấp nhận” – cái từ ấy nghe thật buồn cười. Nhưng tôi vẫn sợ phải vương vào một mối quan hệ. Sợ rằng nếu anh ra đi, tôi sẽ không chịu nổi. Sự đổ vỡ trong tình yêu, nếu chẳng may xảy đến với ai, thì nó có thể là một nỗi ám ảnh dai dẳng mà đôi khi con người ta khó tự mình vượt qua được.
Trong cái cảm giác muốn ở một mình, ngủ những giấc ngủ dài để tỉnh dậy vào một ngày mới, tôi lại thấy mình cất bước đi, gặp gỡ người này người kia. Có thể điều đó cũng góp phần giúp tôi hồi phục. Hoặc trận mưa hôm trước đã xóa bớt đi những ưu tư, khi tôi thất thểu dắt chiếc xe chết máy trong làn mưa quất vào mặt nhạt nhòa. Bạn bè ai cũng ái ngại và khuyên tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Sự suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt với đôi mắt không còn sức sống. Nhiều lúc dâng lên trong tôi một nỗi sợ không tên. Cô đơn kinh khủng … mà không biết nghĩ đến ai. Tôi viết thư cho mấy người bạn, cố gắng kể chuyện gì đó thật vui.
May mắn thay là tình trạng ấy kéo dài không quá một tuần. Tôi cũng không biết cái gì đã kéo tôi trở lại. Tôi thực sự đã nghĩ phải mất ít nhất một tháng may ra tôi mới lấy lại được chút sức lực để sống thay vì tồn tại. Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng mình không bao giờ trở lại được như xưa, có khả năng thức thâu đêm hay làm việc liên tục hơn 12 tiếng đồng hồ. Nhưng hôm nay, hình như tôi có dấu hiệu bình phục. Mọi việc tuy không phải hoàn hảo nhưng cũng khá suôn sẻ. Tôi lại thấy mình muốn sống, muốn đi, muốn làm việc. Và như nhiều lần khác, tôi cảm thấy tỉnh táo khi nhìn tương lai sáng sủa hơn một tí. Dường như tôi lại nhìn ra một điều gì đó. Thư của chị Mai có lẽ cũng cho tôi thêm chút sức lực để cố gắng.
Tự nhiên tôi nghĩ đến anh, có lẽ là lần đầu tiên theo một cách đặc biệt. Không biết tôi sẽ chấp nhận anh hay anh sẽ chấp nhận tôi. “Chấp nhận” – cái từ ấy nghe thật buồn cười. Nhưng tôi vẫn sợ phải vương vào một mối quan hệ. Sợ rằng nếu anh ra đi, tôi sẽ không chịu nổi. Sự đổ vỡ trong tình yêu, nếu chẳng may xảy đến với ai, thì nó có thể là một nỗi ám ảnh dai dẳng mà đôi khi con người ta khó tự mình vượt qua được.