Thơ... thẩn (1 người xem)

Người dùng đang xem chủ đề này

Simple_Life

Thành viên mới
Tham gia
5/9/09
Bài viết
29
Được thích
114
Múa lân

Tùng tùng xèng xèng
Múa lân rộn ràng
Trẻ nhỏ hân hoan
Chiêng trống nhịp nhàng
Tùng tùng xèng xèng
Nhộn nhịp xóm làng
Trẻ già cười vang
Đón mùa xuân sang
Tùng tùng xèng xèng
Đất trời mênh mang
Xe cộ đầy đàng
Tất nập tiền hàng
Tùng tùng xèng xèng
Năm mới chớm sang
Chúc phúc họ hàng
Năm mới giàu sang
 
mình là thành viên mới cũng xin góp 1 bài thơ thẩn:

Thơ đám cưới
(sưu tầm)


Hôm nay đám cưới của em
Họ hàng hang hốc đến xem rộn ràng
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re

Tám giờ có 1 chiếc xe
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào
Trẻ con bu tới ào ào
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh

Mẹ em la ó thất thanh
Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa
Bố em thấy thế nói đùa
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm

Trang điểm thuê hết năm trăm
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào
Gặp ai cũng toét miệng chào
Thì ra éo biết đứa nào cô dâu

Chín giờ khách khứa đã bâu
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng
Cô dâu trang điểm trong buồng
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem

Mười giờ đã thấy bem bem
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào
Chú rể đáng mặt anh hào
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con

Chủ hôn đứng dậy lon ton
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên
Hai họ chào hỏi liên miên
Cô dê chú rẩu thì đần mặt ra

Mong sao đám cưới qua loa
Để đêm hí hí, thế là xong phim
Bao năm mỏi gối đi tìm
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau

Chủ hôn nói một lúc lâu
Bỗng nhiên Mic tịt ( đầu dây bị chờn)
Chả biết làm cách nào hơn
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày

Bây giờ đến đoạn trao tay
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu
Khách khứa thì líu tìu tìu
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây

Cô dâu hỏi nhỏ : vàng tây?
Chú rể quắc mắt : tây thế éo nào?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào
Em an tâm nhớ, Thôi, vào thắp hương.

Cả 2 đứng trước hương đường
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu
Chú rể nét mặt âu sầu
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn

Cô dâu cũng có vẻ buồn
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm
Chú rể đóng cửa đánh rầm
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe

Đến chiều đám cưới vắng hoe
Cô dâu gọi điện : đã về đến nơi
Bố em thở hắt một hơi
Thế là cục nợ có nơi rước rồi
 
Con dốc
(Sưu tầm)
Con đường em đã đi
Có bao nhiêu con dốc
Dù dốc cao hay thấp
Cố rồi em cũng qua
Nhưng có điều thật lạ
Con đường đến với anh
Chỉ có một con dốc
Cố hoài cũng không qua
Nửa đời anh vẫn xa
Bây giờ em mới hiểu
Dốc lòng sao khó vượt!


Notes:" Bài Q thuộc nên có thể không ghi chính xác từ của tác giả dùng. Thông cảm nhen! Q rất thích thư mục này, nếu bạn nào có thơ hay share cho Q với nhé! Thanks!!"
 
Hà Nội

Hà Nội

Hà Nội,
Nơi tên gọi thân quen,
Tôi chỉ đến vài lần
Lần thứ nhất
Vào tháng Ba
Tiết trời xuân thật đẹp

Hà Nội
Nơi hồn thiêng sông núi
Khách đến từ muôn phương
Đã bao năm
Từ tháng Chín
Một mùa thu lịch sử
Hà Nội
Thủ đô - trái tim Việt
Dù ở tận nơi đâu
Dù rất xa
Dù rất gần
Vẫn luôn luôn nhớ đến
Hà Nội
Mặt hồ Gươm gợn sóng
Phố xá thật đông vui
Bước thong dong
Sánh đôi nhau
Hạnh phúc mãi bên mình
Hà Nội
Mỗi người con đất Việt
Luôn mãi mang trong lòng
Niềm tự hào
Niềm hãnh diện
Hà Nội - Thủ đô tôi
 
Con dốc
(Sưu tầm)
Con đường em đã đi
Có bao nhiêu con dốc
Dù dốc cao hay thấp
Cố rồi em cũng qua
Nhưng có điều thật lạ
Con đường đến với anh
Chỉ có một con dốc
Cố hoài cũng không qua
Nửa đời anh vẫn xa
Bây giờ em mới hiểu
Dốc lòng sao khó vượt!
"Tớ" vừa mới "xực" cơm xong
Đọc thơ Kim Quế, thấy lòng nao nao
"Dốc lòng" là con dốc nào?
Sao không đi tập nhảy sào để qua
 
"Tớ" vừa mới "xực" cơm xong
Đọc thơ Kim Quế, thấy lòng nao nao
"Dốc lòng" là con dốc nào?
Sao không đi tập nhảy sào để qua[/QUOTE]

Trước hết xin lỗi bạn vì Q thích thơ nhưng ko biết làm thơ, Q mới làm duy nhất có 1 bài thôi, nên ko thể đối đáp với bạn bằng thơ được. Để hôm nào có nhiều thời gian hơn Q thử ngồi làm thơ xem sao?Để Q trả lời câu hỏi của bạn nhé!
Con dốc này mà học nhảy sào qua được chắc tác giả bài thơ này đã học rồi nhỉ?
Tg bài thơ đền nửa cuộc đời rồi mà ko tìm được cách để vượt qua con dốc đó đó... ai biết mec nước nhé!Hihihi!
Cảm ơn anh Solomon2211 bài thơ nhé!
"Tiếng lành đồn xa" hình như anh Solomon2211 có tài lẻ làm thơ, lúc nảo rảnh anh trổ tài đi anh...???
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tự sự
Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẽ tu hành
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tim
Đất ôm ấp cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng trồi tự vươn lên kiếm tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta!
" Ko nhớ tg".



"Cảm giác thật thoải mái sau giờ làm việc căng thẳng vào GPE đọc những chuyên mục mình thích!!!!
 
Dốc lòng

"Tớ" vừa mới "xực" cơm xong
Đọc thơ Kim Quế, thấy lòng nao nao
"Dốc lòng" là con dốc nào?
Sao không đi tập nhảy sào để qua
Con dốc này mà học nhảy sào qua được chắc tác giả bài thơ này đã học rồi nhỉ?
Tg bài thơ đền nửa cuộc đời rồi mà ko tìm được cách để vượt qua con dốc đó đó... ai biết mec nước nhé!Hihihi!
Cảm ơn anh Solomon2211 bài thơ nhé!
"Tiếng lành đồn xa" hình như anh Solomon2211 có tài lẻ làm thơ, lúc nảo rảnh anh trổ tài đi anh...???[/QUOTE]
Dốc lòng chỉ khó vượt
Nếu người không quyết tâm
Nếu người kia xa cách
Nên dốc càng dốc hơn
(Bài thơ Dốc lòng của Vũ Thị Tươi viết ở Cúc Phương 24/2/2005 đã up 7/2007 được tương_phan viết tiếp vào tháng 07/2007.Kim Quế có quyết tâm không? Cố lên
 
Cảm ơn anh Solomon2211 bài thơ nhé!
"Tiếng lành đồn xa" hình như anh Solomon2211 có tài lẻ làm thơ, lúc nảo rảnh anh trổ tài đi anh...???

"Rượu ngon cơm cháy thịt dê
Ninh Bình chào đón khách về tham quan
Đẹp thay non nước Tràng An
Hạ Long trên cạn, đại ngàn Cúc Phương"

(trích)


Ai đã đi qua Ninh Bình yêu dấu,
Thăm Ngọc Mỹ Nhân, xuống hồ Kỳ Lân
Vào thăm hang động Tràng An
Lên chùa Bái Đính, phủ Dầy, Vân Long

Đắm mình suối nóng Kênh Gà
Vân Trình, Đồng Thái hay là Đồng Chương
Vào vườn thực vật Cúc Phương
Phòng tuyến Tam Điệp, trôi thuyền Hoàng Long

Kim Sơn nhất tửu chờ mong
Thịt dê, cơm cháy, miến lươn thơm lừng
Dứa Tam Điệp, bún mọc Quang Thiện
Nhắc đến tên, không thể nào quên

Nhắn ai chưa đến Ninh Bình
Chưa qua sông Đáy, chưa về sông Vân
Chưa thăm thành cổ Hoa Lư
Về thăm đế nhớ cố đô Ninh Bình


(bài này tặng cho quê hương "dê núi" - Ninh Bình)

Ghi chú:
+ Ngọc Mỹ Nhân là tên một ngọn núi, còn có tên khác là núi Cánh Diều, nằm ở phía đông nam thành phố Ninh Bình
+ Hồ Kỳ Lân nằm ở trung tâm thành phố Ninh Bình, trên đường đến khu du lịch Hoa Lư - Tràng An
+ Động Tràng An là một khu du lịch tổng hợp bao gồm các hồ nước bao bọc bởi núi đá vôi. Có nhiều hang động và đền thờ ở đây, như: Đền Trình, đền Trần Quý Minh, Hang Si, Hang Sáng, Hang Tối, Hang Sính, hang Địa Linh, hang Tình, hang Nấu Rượu, ...
+ Các địa danh khác nhờ các bạn tự tìm hiểu hoặc hỏi Nguyễn Thị Kim Quế

 
Lần chỉnh sửa cuối:
Con dốc này mà học nhảy sào qua được chắc tác giả bài thơ này đã học rồi nhỉ?
Tg bài thơ đền nửa cuộc đời rồi mà ko tìm được cách để vượt qua con dốc đó đó... ai biết mec nước nhé!Hihihi!
Cảm ơn anh Solomon2211 bài thơ nhé!
"Tiếng lành đồn xa" hình như anh Solomon2211 có tài lẻ làm thơ, lúc nảo rảnh anh trổ tài đi anh...???
Dốc lòng chỉ khó vượt
Nếu người không quyết tâm
Nếu người kia xa cách
Nên dốc càng dốc hơn
(Bài thơ Dốc lòng của Vũ Thị Tươi viết ở Cúc Phương 24/2/2005 đã up 7/2007 được tương_phan viết tiếp vào tháng 07/2007.Kim Quế có quyết tâm không? Cố lên[/
Cảm ơn anh về những gì đã viết
Lòng người ai mà biết
Quyết tâm rồi theo miết
Nửa đời vẫn cách biệt
" Em cố gắng lắm mới viết được mấy câu này. Trong thư mục thơ mà em viết văn thì kỳ quá!
Anh mà hỏi em nữa chắc em tịt đó.Hiihihih!
 
Anh Solomon2211! Cảm ơn anh! Em ờ NB mà không biết nhiều địa danh đến thế dâu! Hổ thẹn qua!
Chắc sang năm em phải về NB thăm hết những địa danh trong bài thơ của anh thôi!
Nghe Thủy nói, nhưng nay mới được thưởng thức tài làm thơ của anh!Em sẽ mang bài thơ này lên Blog để quảng bá về quê hương em!
Cảm ơn anh lần nữa nhé!
 
Lâu rồi thiếu vắng bóng nàng thơ
Dẫu biết ai kia vẫn hững hờ
Nghe vần điệu gieo bao thương nhớ
Nỗi nhớ thương nàng, nhớ bâng quơ
 
Không rõ tác giả

Tui cũng góp vui một "khúc " nha,,,nhớ sao ghi lai như vậy thôi,,,không biết xuất xứ cũng như tác giả luôn
Bạn ném xuống dòng sông viên sỏi nhỏ
Những vòng tròn theo sóng biển loang ra
Tôi như con còng nhỏ nấp trong bờ lao sậy
Ngỡ âm vang từ phía rừng già

Rồi một ngày còng nhỏ đi xa
Nhớ viên sỏi dưới dòng sông nước biếc
Sóng vẫn vỗ từ khi nào chẳng biết
Mà không sao xoá hết dấu chân còng
 
Nắng vàng hôn khóm cúc
Nắng lướt nhẹ hàng rau
Nắng vụt khỏi bờ rào
Đến bên em tâm sự

Cớ sao em lưỡng lự
Hay em vẫn tương tư
Vẫn ôm ấp trang thơ
Viết rồi chưa kịp gửi

Những lời thơ chân thật
Chứa đựng nỗi niềm riêng
Ở phương trời bình yên
Hỏi người xưa có biết?

Với tình yêu da diết
Góp nhặt tuổi xuân thời
Chỉ riêng một góc trời
Chứa đầy bao kỹ niệm

Ngày ấy thật thần tiên
Tay trong tay sánh bước
Ngày ấy thật êm đềm
Trong nắng vàng hoài niệm

Người về nơi xa ấy
Kẻ ở lại đơn côi
Phơi vầng thơ trong nắng
Mang đến gửi cho người

18-11-2009


 
Tui cũng góp vui một "khúc " nha,,,nhớ sao ghi lai như vậy thôi,,,không biết xuất xứ cũng như tác giả luôn
Bạn ném xuống dòng sông viên sỏi nhỏ
Những vòng tròn theo sóng biển loang ra
Tôi như con còng nhỏ nấp trong bờ lao sậy
Ngỡ âm vang từ phía rừng già

Rồi một ngày còng nhỏ đi xa
Nhớ viên sỏi dưới dòng sông nước biếc
Sóng vẫn vỗ từ khi nào chẳng biết
Mà không sao xoá hết dấu chân còng

Chỗ màu xanh e không ổn, hay bạn nhớ nhầm chăng?
 
Tôi đi tìm một nửa của tôi

Mọi người thơ thẩn, Minh Anh cũng thẩn thơ chút cho vui. Hông biết làm thơ, nhưng cóp nhặt của thiên hạ rất tài.

Tôi đi tìm một nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Nửa của tôi ơi – Em là ai vậy?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em?

Trời dần buông thành phố vào đêm
Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết ?
Nửa của mình hay nửa của ai?

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu không có em, tôi đành sống vậy
Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình!...

Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng tình yêu đích thực thì chỉ có một
Nửa của mình nhưng nào có biết đâu?
Không phải nửa của mình chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai trong tìm nửa của mình

Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau ...!
(ST)
 
Viết cho những ai chưa hề yêu ai

Bầu trời trong
Ngàn sao lấp lánh
Trăng tròn vằng vặc
Tuổi hai mươi
Vừa chớm đầy

Em qua đây
Tuổi thơ bỏ lại
Tóc xõa vai gầy
Bước đường đời
Những chông gai

Chỉ mình em
Không cùng ai bước
Sao gọi tình yêu
Không tiếng nấc
Không trả lời

Đi một mình
Về cùng một bóng
Qua đêm khuya vắng
Ánh đèn đêm
Dáng em gầy

Vẫn chưa biết
Yêu là gì khác
Là bước cùng ai
Trên nẻo đường
Lắm chông gai

Lòng thầm ước
Ngày mai trời sáng
Có đôi chim quyên
Bay cùng hướng
Gọi tình yêu


 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tình muộn

Lâu rồi thiếu vắng bóng nàng thơ
Dẫu biết ai kia vẫn hững hờ
Nghe vần điệu gieo bao thương nhớ
Nỗi nhớ thương nàng, nhớ bâng quơ
Bây giờ tình muộn gởi về đâu
Nàng đấy ta đây mấy nhịp cầu
Nỗi nhớ trôi theo ngày tháng lụi
Khuây buồn chỉ biết ngắm trăng thâu
 
Cảm ơn anh về những gì đã viết
Lòng người ai mà biết
Quyết tâm rồi theo miết
Nửa đời vẫn cách biệt
" Em cố gắng lắm mới viết được mấy câu này. Trong thư mục thơ mà em viết văn thì kỳ quá!
Anh mà hỏi em nữa chắc em tịt đó.Hiihihih![/QUOTE]
Cám ơn về bài viết
Dù lòng người khó biết
Miệt mài leo dốc miết
Có ngày hết cách biệt
(.....liệt)
 
Leo dốc

Cảm ơn anh về những gì đã viết
Lòng người ai mà biết
Quyết tâm rồi theo miết
Nửa đời vẫn cách biệt
" Em cố gắng lắm mới viết được mấy câu này. Trong thư mục thơ mà em viết văn thì kỳ quá!
Anh mà hỏi em nữa chắc em tịt đó.Hiihihih!
Cám ơn về bài viết
Dù lòng người khó biết
Miệt mài leo dốc miết
Có ngày hết cách biệt
(.....liệt)[/QUOTE]
Dù lòng người khó biết
Tự hỏi lòng sẽ biết
Rồi quyết tâm theo miết
Có ngày hết cách biệt
...
Một tiếng cười trên dốc
Một thoáng bóng giai nhân
Mảnh vườn yêu thơ mộng
Đủ đơm lá đơm cành.
Một khổ thơ trao tay
Một ánh nhìn trìu mến
Đủ nhớ đến muôn ngày
Đủ sáng bừng đêm nến
Tình tôi là vậy đó
Mơn man thơm hương lúa
Lòng tôi là vậy đó
Anh ánh sắc sao khuya
 
Nhân đây viết mấy vần thơ
Tặng ai, ai đó thẫn thờ vì yêu

Khi xưa, sáng sáng, chiều chiều
Bên nhau quấn quýt như diều với dây
Lên cao, diều gặp nàng mây
Bỏ dây, diều vút lên mây ở rồi.
 
Sweet dốt thơ văn quá, chẳng đóng góp được gì, mọi người sáng tác nhiều vào, sweet góp nhặt thành một tập thơ GPE, rồi đi sales, biết đâu đấy__----
 
mình xin góp 2 bài thơ vui lượm lặt được:
Bướm xinh

Em như con bướm xinh
Đang tung tăng bay lượn
một viên đạn bay tới
hói đầu con bườm xinh
Bướm xinh bay về nhà
lấy ra bộ tóc giả
đội lên đầu bay tiếp
chóc quê chàng thợ săn..

viết thư

Mặt trời lủng lẳng
Em ngồi thẳng cẳng
trên chiếc giường cây
Tay cầm cây bút
chấm chấm mút mút
viết thư cho anh

Từ ngày anh đi
con chó nó đẻ
Vừa được 4 con
Mắt nó to tròn
giống anh như đúc
Em lấy tên anh
đặt tên cho chó
mỗi lần gọi nó
em nhớ đến anh!!! >"<
 
Các bạn ơi, cố gắng gửi những bài thơ do các bạn tự sáng tác. Chúng ta có thể bình luận thêm sau khi bài thơ đã được gửi lên. Biết đâu sau này có cuộc thi thơ, có bạn sẽ được giải thưởng cao. Đừng copy hay lượm của người khác bỏ vào. Nếu có nên ghi tác giả nhé!
Thân.
 
TỰ KHÚC

Em ngồi dưới ánh đèn
Vẫn nỗi cô đơn xoãi trên trang giấy
Cánh hoa khô khẳng khiu
Còn níu lại chút hương con gái

Em gom hết nỗi đau suốt cuộc tình vụng dại
Làm cạn kiệt trái tim mình
Giọt mưa chợt đến vô tình
Lộp độp quăng vào quá khứ

Em gom những mảnh cô đơn những đêm buồn rũ
Thảng thốt tiếng mèo hoang
Những lời than xoãi dọc xoãi ngang
Lật qua một trang…

Và mở tung cửa sổ ra, em hát
Cùng hạt mưa khuya
Vớt trái tim máu nóng ùa về
Bên đoá hoa toả hương yêu, ngan ngát.

( Trần Thị Khánh Hội)
 
Các bạn ơi, cố gắng gửi những bài thơ do các bạn tự sáng tác. Chúng ta có thể bình luận thêm sau khi bài thơ đã được gửi lên. Biết đâu sau này có cuộc thi thơ, có bạn sẽ được giải thưởng cao. Đừng copy hay lượm của người khác bỏ vào. Nếu có nên ghi tác giả nhé!
Thân.

Ý anh Solomon2211 hay đó!Nếu ai có tài lẻ làm thơ thì làm để chia sẻ với mọi người nhé! Thơ chứa đựng thông điệp, tình cảm, cảm xúc... con người dành cho nhau mà!Cảm ơn tất cả các bạn đã viết thơ ở đây nhé! Q ko biết làm thơ nhưng mà Q rất thích sưu tập, học thuộc thơ...! Mong rằng qua chủ đề này Q sẽ biết, thưởng thức được nhiều bải thơ hay mà Q chưa từng biết!
Chúc mọi người luôn vui vẻ, hạnh phúc!!!
 
TỰ KHÚC

Em ngồi dưới ánh đèn
Vẫn nỗi cô đơn xoãi trên trang giấy
Cánh hoa khô khẳng khiu
Còn níu lại chút hương con gái

Em gom hết nỗi đau suốt cuộc tình vụng dại
Làm cạn kiệt trái tim mình
Giọt mưa chợt đến vô tình
Lộp độp quăng vào quá khứ

Em gom những mảnh cô đơn những đêm buồn rũ.....
Trước không anh bình lặng sống vô tư
Giờ trở lại không anh đầy bão tố
Tưởng rối lại hoàn nguyên như cũ
Đâu ngờ không mà lại chẳng bằng không.
(Sưu tầm)
 
MỘT

Em ơi rượu chỉ Một bầu
Thơ thì Một túi, nỗi sầu Một bao
Tình yêu Một biển sóng trào
Nụ hôn đợi Một nụ trao nồng nàn
Đời nghèo Một kiếp lang thang
Em ơi Một chuyến đò ngang muộn về
Đợi em tàn Một cơn mê
Vườn đêm lẽ Một lối về trinh nguyên
Bao giờ trọn Một cuộc tình
Cho tôi thôi hết lênh đênh Một đời
Gọi em Một tiếng giữa trời
Vầng trăng thì mãi lẽ loi Một vầng
Bây giờ tôi chỉ Một thân
Để tôi nuối tiếc Một đời yêu em.

...

Những vần thơ sưu tầm được từ thời đi bộ đội những năm 1999 - 2001 tại Sư đoàn 5, Tây Ninh. Những vần thơ không tên, không thấy ghi tác giả, cứ lưu truyền từ đời lính này sang đời lính khác.
 
Các bạn ơi, cố gắng gửi những bài thơ do các bạn tự sáng tác. Chúng ta có thể bình luận thêm sau khi bài thơ đã được gửi lên. Biết đâu sau này có cuộc thi thơ, có bạn sẽ được giải thưởng cao. Đừng copy hay lượm của người khác bỏ vào. Nếu có nên ghi tác giả nhé!
Thân.
Hưởng ứng lời kêu gọi của bạn mình xin gơi 2 bài do mình mới "tối tác" ( tại "bi" giờ là 19 g rồi mà )
Bài 1
Gờ Bê E mà làm thờ (thơ)
Học sinh lớp sáu, gà mơ cũng chề ( gà mờ cũng chê)
Chắc là không được ly mê
Nhưng khi đọc cũng tái tê trong lòng
Bài 2
Vê lóc úp (vlookup) dò tìm dữ liệu
Íp đen eo (if then esle) công hiệu đúng sai
Hàm nao (now) chính xác hôm nay
Phai (find) tìm , chô (choose) chọn đết (date) ngày dia (year) năm
Tới đây thì mình....cà lăm
Tại ông Biu viết hơn trăm cái hàm
Nếu bạn đã hết giờ làm
Sao không ngồi viết, ta bàn cho ra
Thân
 
Đây là 4 câu thơ mà một bạn trai trong lớp 12 của tôi tặng cho một bạn gái, bạn trai này đã yêu thầm cô ấy nhưng mà không được cô quan tâm lại. Nhờ đó 4 câu thơ tình đã ra đời được lưu lại trong cuốn sổ nhật ký lớp 12 của lớp tôi:
" Anh đến tìm em, em lặng thinh
Mắt em lẩn tránh, mắt anh nhìn
Em ơi! Anh hiểu em từ chối
Lặng lẽ anh về mưa trong tim"
 
Đây là 4 câu thơ mà một bạn trai trong lớp 12 của tôi tặng cho một bạn gái, bạn trai này đã yêu thầm cô ấy nhưng mà không được cô quan tâm lại. Nhờ đó 4 câu thơ tình đã ra đời được lưu lại trong cuốn sổ nhật ký lớp 12 của lớp tôi:
" Anh đến tìm em, em lặng thinh
Mắt em lẩn tránh, mắt anh nhìn
Em ơi! Anh hiểu em từ chối
Lặng lẽ anh về mưa trong tim"

Tôi góp ý xíu cho 4 câu thơ mà bạn trai của Quế tí nhé, lẽ ra phải như vầy!

"Anh đến bên em, em lặng im
Mắt em lẩn tránh, mắt anh tìm
Em ơi! Anh hiểu em từ chối
Lặng lẽ anh về mưa trong tim..."

(Hồi nhỏ tôi cũng gửi bài này cho cô bé ngồi cuối lớp đấy! hehehehe)
 
Tự nhiên nhớ Ngố vô cùng
Muốn được trò chuyện với riêng mình Ngố thôi
Online, nick Ngố đâu rồi
Sao không thấy sáng, bồi hồi biết bao

Không thấy Ngố, phải làm sao???
 
MỘT


Em ơi rượu chỉ Một bầu
Thơ thì Một túi, nỗi sầu Một bao
Tình yêu Một biển sóng trào
Nụ hôn đợi Một nụ trao nồng nàn
Đời nghèo Một kiếp lang thang
Em ơi Một chuyến đò ngang muộn về
Đợi em tàn Một cơn mê
Vườn đêm lẽ Một lối về trinh nguyên
Bao giờ trọn Một cuộc tình
Cho tôi thôi hết lênh đênh Một đời
Gọi em Một tiếng giữa trời
Vầng trăng thì mãi lẽ loi Một vầng
Bây giờ tôi chỉ Một thân
Để tôi nuối tiếc Một đời yêu em.

... HAI
Tình yêu chỉ có HAI vai
Yêu thêm người nữa thành HAI cuộc tình
HAI bên đã mất niềm tin
Ra tòa, tòa xử gia đình chia HAI
Viết thêm HAi đoạn mới tài
Nhưng thôi đi ngủ mười HAI giờ rồi
 
Chạm tay vào nỗi nhớ
Một ánh nhìn vu vơ
Tìm anh trong thương nhớ
Còn ở đâu bây giờ?

Chạm tay vào nỗi nhớ
Tìm anh trong giấc mơ
Biết có còn thương nhớ
Về một mối tình thơ.
 
Sài Gòn - Mùa Đông

Sáng thức dậy, trời se se lạnh
Phảng phất đâu đây gió lạnh mùa đông
Có phải chăng đêm qua mơ ngủ
Ai ghé qua, Hà Nội được mang vào?

Tiết Sài Gòn, thu đông không rõ
Lá không rơi, sao gọi mùa thu
Lòng lạnh giá sáng tinh mơ thức giấc
Trưa khô hanh, đâu có phải đông về

Vẫn ấm dạ dù mùa đông Hà Nội
Lạnh tái tê dù nắng cháy Sài Gòn
Người bên ta, trong lòng Hà Nội
Người xa ta, phố xá Sài Gòn

Ước mong mãi Sài Gòn đông đến
Ấm trong lòng, Hà Nội dáng xưa
Người ở lại Sài Gòn đông ấm mãi
Người ra đi Hà Nội nắng khô buồn

Đông Hà Nội nhớ Sài Gòn nắng lửa
Người xa người nhớ kỷ niệm xưa
Hãy giữ lại những gì là dĩ vãng
Để Sài Gòn - Hà Nội mãi gần nhau.

19-11-2009
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Có những tháng năm xa Hà Nội
Tôi tưởng như mùa đông không về
Trong tiết trời nắng SG bỏng rát
Bỗng nhẹ nhàng những đợt gió mùa sang

Có những thời gian ngỡ chuyển mùa rồi
Sáng quàng khăn nhẹ nhàng váy ấm
Tôi đi trên lòng phố Sài Thành
Nhớ cái rét tháng 12 thương nhớ

Có những khi mặt trời vẫn chói
Tôi mơ hồ nghe tiếng gió mơn man
Đâu đó mùa đông thì thầm khe khẽ
Tôi mang Hà Nội vào đến cho em

Thì tôi biết thời gian đã trôi đi
Cái đã qua luôn là điều đáng nhớ
Nhưng tôi biết khi đông Hà Nội đến
Tôi vẫn Đông nơi phố Sài Gòn.


p/s: Ngày ấy khi vào dịp cuối năm tôi thích SG đến mê mẩn. Bởi buổi sáng trời se lạnh, có thể quàng một chiếc khăn nhẹ, mặc váy ấm đến đầu gối và khoác nhẹ áo len mỏng, đi giữa đường phố buổi sớm mai. Khi ấy nắng SG đã bớt gay gắt hơn, cùng với gió mùa hơi se se làm buổi sáng SG như có sương sớm. Tôi biết đó không phải là sương của mùa đông HN nhưng nó cũng gợi nhớ chút gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam. SG vẫn luôn là nơi cho tôi cảm giác ấm áp như con người nơi ấy. Có lẽ, như một ai đó nói, tôi đã lỡ để trái tim mình ở 2 nơi, nơi tôi sinh ra và nơi tôi đã đến. HN- SG
 
Đây là 4 câu thơ mà một bạn trai trong lớp 12 của tôi tặng cho một bạn gái, bạn trai này đã yêu thầm cô ấy nhưng mà không được cô quan tâm lại. Nhờ đó 4 câu thơ tình đã ra đời được lưu lại trong cuốn sổ nhật ký lớp 12 của lớp tôi:
" Anh đến tìm em, em lặng thinh
Mắt em lẩn tránh, mắt anh nhìn
Em ơi! Anh hiểu em từ chối
Lặng lẽ anh về mưa trong tim"

Tặng Quế 1 bài về "em lặng im" và "anh ngu ngơ" nữa nè!

"Cô bé hồn nhiên miệng nhoẻn cười
Nụ cười duyên dáng nở trên môi
Thấy tôi nhìn lại em vội vã
Nhí nhảnh quay đi mất vẻ tươi.

Thế rồi em cũng chẳng nói chi
Tôi cũng làm thinh biết nói gì?
Thành thử hai người im lặng mãi
Để lòng tê tái phút chia ly.".
 
mình rất thích bài thơ này, nhưng lại không nhớ tên tác giả:

Bài thơ đôi dép




Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ nói về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu !$@!!
 
Sài Gòn không có mùa đông
Mà sao vẫn lạnh trong lòng em ơi
Ngồi buồn nhớ tiếng ai cười
Ước gì lại được gặp người như xưa
Chiều nay mong những cơn mưa
Cuốn trôi thương nhớ một mùa thu qua
Há há tự nhiên thấy sến ghê
 
mình rất thích bài thơ này, nhưng lại không nhớ tên tác giả:

Bài thơ đôi dép




Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ nói về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu !$@!!

Theo như một vài ghi nhận, bài thơ này của tác giả Nguyễn Trung Kiên - Sinh năm 1973 vào một ngày tháng 4 trước giải phóng miền Nam 2 ngày, tại Hà Nội - Hiện sống tại 218/23 Phú Thọ Hoà, quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh.
Nguyễn Trung Kiên là sinh viên khoa ngữ văn khoá 23 (1997-2001) Trường Đại học Sư phạm TP Hồ Chí Minh, anh từng là chủ nhiệm CLB Thơ văn của trường, từng tham gia CLB Sáng tác trẻ của Nhà văn hóa Thanh niên, vì hoàn cảnh anh phải bỏ học dở dang hiện đang làm thợ cơ khí tại xưởng của gia đình.
Bài thơ "Đôi dép" của anh đã được giải 2 chương trình "Tiếng thơ sinh viên" năm 1998 của Nhà văn hóa Thanh niên TP.HCM.

Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng bài thơ này do nữ sĩ Kim Giang sáng tác với bút danh Thuận Hóa -
ra đời vào những năm 1965 đề tăng một người con gái tên Ý Nhi - đã hy sinh trong chiến tranh chỉ để lại một đôi dép khi tròn 21 tuổi.
 
Em đi tìm giấc mơ

Em đi tìm giấc mơ xa xưa
Thuở lẫm chẫm chân trần lon ton bên Mẹ
Má phúng phính ngoan nồng bên đồ chơi thơ bé
Tiếng Ngoại ơi à kẽo kẹt võng đưa

Em đi tìm giấc mơ trong lời ru xa xưa
Lúa chín thơm vàng đàn cò bay thẳng cánh
Lũy tre giữa trưa hè gió đồng đưa mát lạnh
Đâu đó tiếng gà ru trăm năm bình yên

Em đi tìm giấc mơ trong mái tóc dịu hiền
Mười tám đôi mươi óng mềm miền bẽn lẽn
Chập chững tuổi đời ngập ngừng đêm hò hẹn
Ru giấc mộng đời bằng mơ ước đơn sơ

Em mãi hoài đi tìm lại giấc mơ
Sao chẳng thấy bóng anh nơi miền của nắng
Ký ức về anh khóa chìm trong im lặng
Mỗi một chiếc chìa là cánh cửa hoang vu

Em đi tìm giấc mơ... em lạc mất bến bờ
Đôi tay với không thể nào bắt kịp
Xin một lần người ru em ngủ thiếp
Để ít nhất một lần em tìm được giấc mơ...

(ST)
 
Nhớ nhung

Nhớ Nhung

Nhìn lốc lịch buồn năm tháng hết
Có xa gì,biền biệt tin nhau
Đêm về anh ngắm trời cao
Nâng từng kỷ niệm mà xao xuyến lòng
Ở ngoài ấy khuê phòng đơn lẻ
Có bao giờ em nghĩ về anh
Nhớ nhung em có cằn nhằn
Rằng sao lâu quá mà anh không về
 
mình rất thích bài thơ này, nhưng lại không nhớ tên tác giả:

Bài thơ đôi dép

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ nói về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu !$@!!

Tôi sưu tầm được một bài cũng rất hay về "Đôi dép"
(xin lỗi vì gửi bài chưa được sự đồng ý của tác giả)

[FONT=&quot]Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!

Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.
[/FONT]
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tôi sưu tầm được một bài cũng rất hay về "Đôi dép"
(xin lỗi vì gửi bài chưa được sự đồng ý của tác giả)

Hi bạn!
Đây là bài thơ " Đôi dép" mà mình sưu tầm được từ những ngày còn học cấp III ngoài Bắc, từ lâu thì mình chỉ biết được duy nhất một nguồn gốc là bài này do một anh SV trường ĐH Bách khoa HN viết tặng người yêu.Và những đoạn cuối trong bài thơ này khác với bài thơ của bạn sưu tầm, mình cũng ko biết đâu là bản gốc của bài thơ nữa.Tùy mọi người đọc phán xét nhé!



ĐÔI DÉP

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau.

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.

Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khễnh.
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh ...

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau một lối đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một nửa
Chỉ còn một là không còn gì nữa
Nếu không tìm được nửa thứ hai.

_____________________________
 
MUỘN MÀNG


Em khẽ vội vàng trong giấc mơ
Biến thành làn trắng phút ngẩn ngơ
Quanh em đầy ấp trang thương nhớ
Nhớ mái trường xưa trong nắng mưa.

Em kết vần thơ trong gió xa
Gởi theo biển cát chút hương lành
Về nơi thương nhớ đêm xa lắng
Mong viên phấn thầy đừng mỏnh manh.

Em ghép vụn về trang giấy xưa
Tìm trong quá khứ những cơn mưa...
Bạn bè chung lối năm ba đứa
Xiết chặt tay nhau nói cho vừa !

Kỷ niệm lịm dần - Những mùa trăng
Em đành gởi lại mơ ước xanh
Chạnh lòng ngơ ngẩn - Ai áo trắng
Dấu kín niềm thương theo gió sương.

(Trích tập san tiếng nói thầy trò trường Bắc Bình xuân canh thìn )
 
VU VƠ

Những hạt mưa Sài Gòn
Rơi trên con phố nhỏ
Ướt hàng dâm bụt đỏ
Một góc trường thân quen.

Những hạt mưa lấm lem
Vương trên tà áo trắng
Em bước đi lẳng lặng
Một thoáng buồn trên mi.

Những hạt mưa li ti
Cuốn nỗi buồn theo mất
Anh ở lại thành thị
Trông hoài góc phố xưa.

Những hạt mưa cuối mùa
Theo em đi vô vọng
Cuối sân trường lắng đọng
Một chút tình vu vơ...
 
Tôi sưu tầm được một bài cũng rất hay về "Đôi dép"
(xin lỗi vì gửi bài chưa được sự đồng ý của tác giả)

Hi bạn!
Đây là bài thơ " Đôi dép" mà mình sưu tầm được từ những ngày còn học cấp III ngoài Bắc, từ lâu thì mình chỉ biết được duy nhất một nguồn gốc là bài này do một anh SV trường ĐH Bách khoa HN viết tặng người yêu.Và những đoạn cuối trong bài thơ này khác với bài thơ của bạn sưu tầm, mình cũng ko biết đâu là bản gốc của bài thơ nữa.Tùy mọi người đọc phán xét nhé!

____________________________

Mình thấy bài thơ ĐÔI DÉP cứ xuất hiện mãi vậy các chị???
 
DƯ ÂM.

Mây đi qua để lại bóng râm
Anh đi qua để lại phút âm thầm
Em đơn chiếc giấu mình bên của nhỏ
Dối lòng tìm, mòn mỏi một dư âm...
 
Thức trọn đêm nay để nhớ thương anh!

Thân gửi anh Tùng Nguyễn!

Xa anh ba mươi ngày mà em ngỡ như một tháng
Cơm không ăn chỉ ăn phở cầm hơi
Đêm năm canh em ngủ có canh đầu
Bốn canh cuối ... em âu sầu ... ngủ tiếp!
khò khò khò
 
Đêm Đông

Đêm Đông
Đêm nay,sao trăng chẳng về ?
Phải chăng Đông nhỉ? sao nghe lạnh nhiều
Đông nào bên dáng em yêu
Đã lâu ta vẫn còn nhiều nhớ thương
Chân trời một phía đơn phương
Tình ta em có còn vương trong lòng
 
BẰNG LĂNG TÍM

Bằng lăng tím ép vào thư hò hẹn
Ta nâng niu từng cánh nhỏ mỏng manh
Hoa xinh tươi như nụ cười em bẽn lẽn
Em bỏ ta rồi, bằng lăng tím hoá xanh...

images1317089_20111172940.jpg
 
0.images1552926_ConDuongXuaDiHoc12.jpg


LỠ HẸN
*


Áo trắng ngày xưa lỡ hẹn rồi
Xe đời tất bật buồn không thôi
Giơ tay gỡ rối ... càng thêm rối
Áo trắng ngày xưa lỡ hẹn rồi

Một lần lỡ hẹn buồn ghê nơi
Lệ ứa hoen mi nhỏ xuống đời
Bồng bế gió mưa lời ứ nghẹn
Một lần lỡ hẹn buồn ghê nơi

Rưng rưng phượng đổ máu trên cành
Nắng chật sân trường lá vẫn xanh
Mà bóng người xưa thành viễn ảo
Rưng rưng phượng đổ máu trên cành

Đỉnh cây thắp nến gió hư hao
Lặng đứng câm im một thuở nào
Áo trắng xanh xao phờ phạc nhớ
Đỉnh cây thắp nến gió hư hao

Lỡ hẹn thật rồi áo trắng ơi
Mỗi người một ngả hai phương trời
Để khi ngoảnh lại đời giang giở
Lỡ hẹn thật rồi áo trắng ơi!
 
Thân gửi anh Tùng Nguyễn!

Xa anh ba mươi ngày mà em ngỡ như một tháng
Cơm không ăn chỉ ăn phở cầm hơi
Đêm năm canh em ngủ có canh đầu
Bốn canh cuối ... em âu sầu ... ngủ tiếp!
khò khò khò

Xa một ngày anh ngỡ như hai mươi bốn tiếng
Vắng em rồi anh u sầu ngủ 86,400 giây
Mở mắt ra anh lại nhớ tới thịt cầy
Ôi thèm quá Hai Mơ anh thẳng tiến.
Há há đọc bài bác em không nhịn được cười --=0
Lâu rồi nhớ CFC quá
 
Lần chỉnh sửa cuối:
"Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ em cồn cào như biển
Nơi em ở tôi đi và tôi đến"
 
Xa một ngày anh ngỡ như hai mươi bốn tiếng
Vắng em rồi anh u sầu ngủ 86,400 giây
Mở mắt ra anh lại nhớ tới thịt cầy
Ôi thèm quá Hai Mơ anh thẳng tiến.
Há há đọc bài bác em không nhịn được cười --=0
Lâu rồi nhớ CFC quá

Lên SG sớm đi cưng, hông là hông có gặp được chị nữa đâu. He he...--=0
 
(Sưu tầm)

Bệnh yêu có đủ loại hình
Tương tư, đau khổ, thất tình, nhớ nhung…
Người ta cứ tưởng là khùng
Biếng ăn, lười ngủ, lạnh lùng, thờ ơ…
Áo quần xộc xệch, phất phơ
Nghiêng nghiêng, ngó ngó dáng chờ ai đây
Bơ phờ vô cảm ngây ngây
Hỏi gà, nói vịt càng ngày càng hâm
Suốt ngày miệng cứ lầm bầm
Gia đình đoán bị bệnh trầm cảm thôi
Bác sĩ đến khám tận nơi
Thuốc thì uống đủ mà rồi vẫn nguyên
Đến lúc mồm nói luyên thuyên
Ai ai cũng sợ bị điên mất rồi
Bỗng một hôm ngày đẹp trời
Có cô gái lạ đến chơi thăm nhà
Chỉ vừa nhìn thấy người ta
Bao nhiêu bệnh tật thoát ra khỏi người
Mắt sáng lên nụ cười tươi
Gia đình phấn khởi nhờ trời phúc to
Sau này mới rõ nguyên do
Bạn cô gái biết kể cho sự tình
Biết gã yêu trộm nhớ mình
Nếu không chữa kịp tình hình thêm gay
Bệnh yêu chỉ mỗi cách này
Đến thăm giúp gã khỏi ngay tức thì
Nhắn ai mà bị bệnh si
Chả thuốc nào chữa trừ khi có nàng!

 
Gió mát sông xanh nước lặng dòng,

Tôi ngồi nơi ấy với thuyền không.

Hỡi em cô gái vừa mới gặp,

Có biết tình tôi gởi em không?


Thân tặng Carisa.
 
Gió mát sông xanh nước lặng dòng,

Tôi ngồi nơi ấy với thuyền không.

Hỡi em cô gái vừa mới gặp,

Có biết tình tôi gởi em không?



Sông xanh có gió, sao lặng dòng?
Buồn gì? ngồi đó với thuyền không
Làm gì có chuyện vừa mới gặp
Đã có "tình tôi gởi em không?"

 
Gió mát sông xanh nước lặng dòng,
Ý bác Thiện ở đây là dòng chảy chứ ko phải gợn sóng.

Tôi ngồi nơi ấy với thuyền không.
Khương Tử Nha thời nay. Hồi xưa Khương Tử Nha câu cá bằng cần tre lưỡi suông, còn không biết bác Thiện câu bằng cây cần gì nữa?

Hỡi em cô gái vừa mới gặp,
Có biết tình tôi gởi em không?
Vừa mới gặp muốn gửi là chuyện bình thường đúng ko bác Thiện há há
 
Gió mát sông xanh nước lặng dòng,

Tôi ngồi nơi ấy với thuyền không.

Hỡi em cô gái vừa mới gặp,

Có biết tình tôi gởi em không?
Làn gió mát khẻ chạm dòng sông lặng
Chiếc thuyền không tôi lặng lẽ xuôi dòng
Người mới gặp có hay vừa bỏ lại
Chút tình tôi chưa kịp gửi cho người
 
BẰNG LĂNG TÍM

Bằng lăng tím ép vào thư hò hẹn
Ta nâng niu từng cánh nhỏ mỏng manh
Hoa xinh tươi như nụ cười em bẽn lẽn
Em bỏ ta rồi, bằng lăng tím hoá xanh...
Bằng lăng .... KHÔ
Sao nỡ ép, hoa bằng lăng vậy bạn?
"Dẹp lép" rồi, từng cánh nhỏ mong manh
Xưa xinh tươi như nụ cười em bẽn lẽn
Ép quá lâu rồi, bằng lăng tím hóa KHÔ
 
CON CÒ GIÀ đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao...
Thân mình không chịu lo mau
Lo chuyện bao đồng lộn cổ (là) xáo măng!!!

TẶNG BẠN concogia
 
Tri kỷ ơi lần đầu quen biết
Tình cờ thôi, một chút ước mong
Sao giọng nói thân thương xa ấy
Vương mãi trong mơ, vấn nỗi chờ.

Tri kỷ ơi lần đầu tôi đợi
Có ai không mấy thuở nhớ mình
Bạn thân thương chưa lần gặp gỡ
Xanh thẳm chờ mong, bạn biết không?!

Thân tặng CARISA.
 
Khánh Chân
Nỗi lòng tri ngộ


Người trời tây kẻ ở trời đông
Cách mặt mà không xa tấm lòng
Chén rượu chưa nâng ly đối ẩm
Ý thơ đã gói nỗi hoài mong
Nhìn trăng khắc mấy lời tâm huyết
Mượn chữ ghi bao kỉ niệm hồng
Năm tháng vui cùng câu xướng họa
Dẫu đời còn bão táp mưa giông
 
Anh !
Phải chăng ?
Mối tình đầu
Tình cờ chợt đến
Cõi lòng ta quyến luyến
Tim thổn thức nhịp cuồng say ...
Ánh mắt nào nhìn em ngất ngây
Nụ cười liêu trai môi hồng lơi lả
Mái tóc đong đưa ôm bờ vai thon thả
Đôi tim hồng mở ngõ cho tình yêu bước vào ...!

Đau !
Thật không ?
Lòng nhớ nhung
Sợ tình tan vỡ
Còn bao lời chưa ngỏ
Nghe ướt át đôi bờ mi
Không giã từ tình bỏ ra đi
Cho bình minh chợt trở thành bóng tối
Có phải ta mơ khi tình yêu đến vội
Bao kỷ niệm xa rồi ... một thuở ấy tương tư ...


Ngu !
Đúng rồi
Ta đã sai
Khi lầm trao gởi
Trái tim giờ đã mỏi
Chỉ xin giấc mộng bình yên
Chẳng thiết gì đến chuyện thần tiên
Yêu là vương bao lụy phiền cay đắng
Tình đến rồi đi cho tâm hồn trống vắng
Ngọt ngào ơi ! Có còn đọng lại chút duyên thừa ...


Ghét !
Ừ phải
Ta đã ghét
Thế mà tại sao
Trái tim ta lại đau ?
Tự nhủ lòng ta quên nhé ...
Người chi đâu vô tình đến thế
Ta chẳng cần đừng đến nữa người ơi ...
Có miệng hùm ... mà sao chẳng dám hé môi ?
Khi đánh mất mới hay rằng mình sao ngốc nghếch ...


Hết !
Thật đấy !
Thôi đã hết ...
Còn bao vết thương
Tận cùng rồi ... yêu đương
Sẽ vỡ tan thành mây khói
Còn lời nào cho nhau lần cuối
Mỉm cười thôi bởi xa cách nhau rồi
Từ nay xin mang theo kỷ niệm đầu đời
Về phương đó xa xôi một trời yêu thương cũ ...!

 
Tiếc

Tiếc
Thơ ai đó tiếng tơ lòng thổn thức
Giận buồn đời gặp phải mối tình con
Đọc thơ em ta thấy lòng ray rứt
Muốn làm quen nhưng ngặt dăm xa ngàn
Bước đường yêu ta một lần đổ vỡ
Ta đau buồn khóc trắng mấy đêm thâu
Nên cảm thông tình ai kia dang dở
Bảo làm sao yên phận được không sầu
Thơ ta đến xin em đừng thắc mắc
Mối chân tình của một gã yêu thơ
Nhận hồi âm từ sông Hằng xa lắc
Chắc thơ sau ta viết bao giờ
 
Tự nhiên sao thấy thẩn thơ
Nhưng không diễn tả bằng thơ được rồi
Tâm trạng đôi chút rối bời
Sắp lên, xếp xuống vài lời khó sao

Nhiều lúc cũng muốn ước ao
Em yêu đang ở chốn nào, nhớ không?
Bao giờ em chịu lấy chồng
Để anh lấy sợi tơ hồng cột nha?

Cột hai đứa vào một nhà
Hàng ngày vợ nấu món mà chồng yêu
Hai đứa sớm sớm, chiều chiều
Bên nhau quấn quýt với người mình yêu.
 
Tự nhiên sao thấy thẩn thơ
Nhưng không diễn tả bằng thơ được rồi
Tâm trạng đôi chút rối bời
Sắp lên, xếp xuống vài lời khó sao

Nhiều lúc cũng muốn ước ao
Em yêu đang ở chốn nào, nhớ không?
Bao giờ em chịu lấy chồng
Để anh lấy sợi tơ hồng cột nha?

Cột hai đứa vào một nhà
Hàng ngày vợ nấu món mà chồng yêu
Hai đứa sớm sớm, chiều chiều
Bên nhau quấn quýt với người mình yêu.

Bài này Gôn tặng cho Sweet được đấy! Thấy bài "Tuổi 28" sao mà đầy tâm trạng...
 
Bài này Gôn tặng cho Sweet được đấy! Thấy bài "Tuổi 28" sao mà đầy tâm trạng...

Thơ này mà đem tặng dễ bị uýnh quá bác minhthien ơi. Tuổi nào cũng có nhìu tâm trạng cả, nhưng tuổi 28, 29 sắp chạm ngưỡng 30. Em thì cũng chả quan tâm lắm, vì cái gì đến sẽ đến thôi. Bít đâu lát ra đường gặp phải 1 nửa còn lại he he

Vui vẻ là liều thuốc tốt nhất để loại bỏ tâm trạng buồn

@Sweet: Chị mà ở HN thì em rủ chị đi măm măm kem (mùa này ăn kem mới ngon làm sao), nhưng giờ bà chị ở tít trong đấy thì chịu roài
 
Bài này Gôn tặng cho Sweet được đấy! Thấy bài "Tuổi 28" sao mà đầy tâm trạng...
Nguyên văn bởi Tigon-ETC
Tự nhiên sao thấy thẩn thơ
......
TỰ NHIÊN MÌNH CŨNG THẤY THẨN THƠ
Làm gì có chuyện tự nhiên
Túi mình hết tiền, mình thẩn mình thơ
Thẩn thơ nghe, nghóng , đợi, chờ
Bạn nào rủ nhậu, mình phơ đi liền
Tiện đây hỏi bác MINHTHIÊN
Hôm nào rảnh rỗi, cảm phiền nhậu chơi
Thơ này thay cho lời mời
Bác mà không nhậu, chắc tôi THẨN THỜ


Thân chúc bác cuối tuần "zui zẻ"

 
Nguyên văn bởi Tigon-ETC
Tự nhiên sao thấy thẩn thơ
......
TỰ NHIÊN MÌNH CŨNG THẤY THẨN THƠ
Làm gì có chuyện tự nhiên
Túi mình hết tiền, mình thẩn mình thơ
Thẩn thơ nghe, nghóng , đợi, chờ
Bạn nào rủ nhậu, mình phơ đi liền
Tiện đây hỏi bác MINHTHIÊN
Hôm nào rảnh rỗi, cảm phiền nhậu chơi
Thơ này thay cho lời mời
Bác mà không nhậu, chắc tôi THẨN THỜ


Thân chúc bác cuối tuần "zui zẻ"

Mời nhậu thì bác cứ mời

Quan trọng là bác gởi lời ở đâu?

Ăn nhậu cũng chẳng tốt đâu

Nhưng vì nể bác "không say không về"!
 
Mời nhậu thì bác cứ mời


Quan trọng là bác gởi lời ở đâu?

Ăn nhậu cũng chẳng tốt đâu

Nhưng vì nể bác "không say không về"!
Hình như (tụi) mình ở Sài Gòn
Xin cho hỏi bác(hay) "lon ton" quận nào?
Hỏi mà gặp mặt để chào
Bữa nào vượt rào, mình ngồi lâu lâu
Không một hai con số đầu
Hai hai liền kế đi hầu số ba
Bốn ba rồi lại bốn ba
Thêm vào ba tám là ra số mình

TÁI ... THƠ
Thứ bảy , chủ nhật thôi nhe
Còn các ngày khác, mình TE Ò TÈO
Thân
 
Hình như (tụi) mình ở Sài Gòn
Xin cho hỏi bác(hay) "lon ton" quận nào?
Hỏi mà gặp mặt để chào
Bữa nào vượt rào, mình ngồi lâu lâu
Không một hai con số đầu
Hai hai liền kế đi hầu số ba
Bốn ba rồi lại bốn ba
Thêm vào ba tám là ra số mình

TÁI ... THƠ
Thứ bảy , chủ nhật thôi nhe
Còn các ngày khác, mình TE Ò TÈO
Thân

Diễn đàn truyền thống offline

Thành viên họp mặt, lai rai gọi là

Cớ sao chẳng thấy Cò Già

Bây giờ lại trách thiệt là chẳng hay!

Chủ nhiệm câu lạc bộ này

Cò Già muốn nhậu gọi ngay Bác Già (Kế Toán Già Gân)

Nhiệt tình chẳng ngại gần xa

Gân thì muốn hết, nhưng mà chịu chơi!

Số đầu không một hai nơi

Một hai chín giữa, rồi chơi một vào

Bảy hai là số liền sau

Chín không số cuối gọi vào chẳng sai!

Con Cò Già muốn offline

Thì cứ bấm máy, gọi ngay Bác Già!

http://www.giaiphapexcel.com/forum/showthread.php?t=29466
http://www.giaiphapexcel.com/forum/showthread.php?p=197710#post197710
 
Lần chỉnh sửa cuối:
table_smallarrows_right.gif
Thơ xuân (Nguyễn Bính, Việt Nam)
table_smallarrows_left.gif


Đây cả mùa xuân đã đến rồi
Từng nhà mở cửa đón vui tươi.
Từng cô em bé so màu áo
Đôi má hồng lên, nhí nhảnh cười.


Và tựa hoa tươi, cánh nở dần,
Từng hàng thục nữ dậy thì xuân
Đường hương thao thức lòng quân tử
Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.


Từng gã thư sinh biếng chải đầu
Một mình mơ ước chuyện mai sau,
Lên kinh thi đỗ làm quan trạng,
Công chúa cài trâm thả tú cầu

Có những ông già tóc bạc phơ
Rượu đào đôi chén, bút đề thơ
Những bà tóc bạc, hiền như Phật
Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Phá nổ đâu đây, khói ngợp trời
Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi,
Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy
Một áng thơ đề nét chẳng phai.


Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=833
 
Tết đến xuân về thêm nhức xương.

Cái vụ tiền thưởng với tiền lương.

Long lanh đôi mắt, nhân viên đợi.

Đỏng đảnh làm duyên sếp bảo chờ.

Tết đến xuân về, chán với chê.

Tiệc tùng đình đám tới phủ phê.

Lơ thơ tháng chạp vài đám cưới.

Xuân này, thôi nhé ở nhà chơi​

Tặng bạn yêu, concogia

Còn có giá - or Con cò già - Khà khà khà
Em đi soi đèn, tìm được các avatar này để tặng Thầy đây

bg_mod_21.jpg


Tặng Thầy các avatar này, tùy nghi xử lý.

6o9ns3lmqspfihql5gu.jpg


LogooGia.jpg
 
IMG_3578.JPG


Thấy anh Minh Thiện rất đẹp trai
Thơ văn lai láng cũng rất tài
Xuân đến nay được bao nhiêu cái
Coi chừng nhan sắc sẽ tàn phai.
 
IMG_3578.JPG


Thấy anh Minh Thiện rất đẹp trai
Thơ văn lai láng cũng rất tài
Xuân đến nay được bao nhiêu cái
Coi chừng nhan sắc sẽ tàn phai.

Mười năm về trước mình hăm ba
Thêm xuân nay nữa vẫn chưa già
Vui chơi thỏa chí không suy nghĩ
Tâm hồn tươi trẻ chẳng lo xa.
 
Tuyệt Tình !

Anh không còn chờ tôi nữa .
Đành thôi!
Trói làm chi hành trang trên vai nặng
Bước có vấp, thẹo còn ngày lành lặn
Duyên không tròn nước mắt xối nguồn đau.

Tôi biết rồi đời không dễ gần nhau
Phút chia xa đã vuột đi ngày tháng
Ngón tay buông
Tia mắt sầu
Ngao ngán !
Lối tình chung lặng lẽ bước đi, về.

Tôi ước thầm dĩ vãng hoá ngủ mê
Được thấy anh khi bình minh tỉnh giấc
Tay trong tay,
Từng ngón đan đủ chật
Vòng bao dung ghì lại chiếc eo thon

Tôi ước gì được nữa ?
Mộng cỏn con
Tìm yêu thương đọng hờ trên khoé mắt
Trời không mưa!
Trời đổ tia nắng gắt
Nên giờ đây anh có lẽ thôi chờ

Anh không còn chờ tôi nữa bây giờ
Và ngày mai, và ngày sau, mãi mãi
Đời không có điểm tựa
Tôi vụng dại
Lỡ lần buông cái chốt cửa tim mình

Nên nhớ thương còn đó như nhục hình
Suốt đêm ngày dày vò trong trí óc
Anh không chờ,
Lần này tôi không khóc
Đứng lặng yên suy gẫm phút tuyệt tình.
 
Mười năm về trước mình hăm ba
Thêm xuân nay nữa vẫn chưa già
Vui chơi thỏa chí không suy nghĩ
Tâm hồn tươi trẻ chẳng lo xa
Phê bình bạn Minhthien không xin phép hương hồn nhà thơ Vũ Cao khi viết câu đầu của bài này, còn đây là lời khyên của người ra đời trước bạn
Vậy là bạn đã được "Băm" ba
Ừ, thên xuân nữa vẫn chưa già
Ừ, chơi thỏa chí, không lo "vợ"
Mai này muốn lấy, chỉ lấy..."ma"
Hahaha
Thân
 
Mười năm về trước mình hăm ba
Thêm xuân nay nữa vẫn chưa già
Vui chơi thỏa chí không suy nghĩ
Tâm hồn tươi trẻ chẳng lo xa

Phê bình bạn Minhthien không xin phép hương hồn nhà thơ Vũ Cao khi viết câu đầu của bài này, còn đây là lời khyên của người ra đời trước bạn:

Vậy là bạn đã được "Băm" ba
Ừ, thên xuân nữa vẫn chưa già
Ừ, chơi thỏa chí, không lo "vợ"
Mai này muốn lấy, chỉ lấy..."ma"
Hahaha
Thân

Nếu như thơ Minh Thiện viết có câu nào giống với cố thi sĩ Vũ Cao, thì cái câu mà Vũ Cao đã viết, khi còn sống sẽ phải xin phép Hương Hồn của Nguyễn Công Trứ, còn Minh Thiện đã thắp nhang xin phép Cụ Trứ về vấn đề này trước đây rồi, bởi bản quyền này thuộc về Cụ Trứ (mọi sao chép hay na ná đều phải thông qua tác giả!)
Nguyễn Công Trứ 73 tuổi, lấy vợ lẽ thứ 10, đêm tân hôn cảm tác:

"Tân nhân dục vấn: Lang niên kỷ?

Ngũ thập niên tiền nhị thập tam"

Dịch nghĩa:

Nàng muốn hỏi anh: chàng mấy tuổi

Năm mươi năm trước mới hăm ba

Bác concogia bắt bẻ không đúng chỗ, phạt một chầu nhậu "không say không về"!

Ừ, nói thêm là Cụ Nguyễn Công Trứ 73 tuổi mà còn có tới 10 bà vợ, mình mới có chưa đến nửa tuổi của Cụ thì quá trẻ rồi sợ MA nào không lấy! Kha kha kha
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Nếu như thơ Minh Thiện viết có câu nào giống với cố thi sĩ Vũ Cao, thì cái câu mà Vũ Cao đã viết, khi còn sống sẽ phải xin phép Hương Hồn của Nguyễn Công Trứ, còn Minh Thiện đã thắp nhang xin phép Cụ Trứ về vấn đề này trước đây rồi, bởi bản quyền này thuộc về Cụ Trứ (mọi sao chép hay na ná đều phải thông qua tác giả!)


Bác concogia bắt bẻ không đúng chỗ, phạt một chầu nhậu "không sai không về"!
Mình chỉ nói câu đầu thôi:
Mười năm về trước mình hăm ba
....
Bài thơ nổi tiếng Núi đôi của nhà thơ Vũ Cao ( nằm trong 100 bài thơ hay nhất thế kỷ 20)
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươ trẻ nhất làng
Tính tới thời cụ Nguyễn Công Trứ xa quá, hổng chơi, bắt giò bắt ngắn "zì" mới chính xác
Nhậu thì "nô pho", bất cứ lúc nào bạn thèm nhậu "zí" concogia cứ alô
Thân
 
Nhà thơ Vũ Cao với Núi Đôi.

NHÀ THƠ VŨ CAO


vucao.jpg

Vũ Cao tên thật là Vũ Hữu Chỉnh, quê ở xã Liên Minh, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Ông sinh trong một gia đình nho học và hoạt động văn học khá sớm, những năm đầu Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (kháng chiến chống Pháp) ông làm báo Chiến sĩ ở Liên khu IV rồi làm phóng viên báo Vệ quốc quân, Báo Quân đội nhân dân. Từ năm 1957, ông làm việc tại tạp chí Văn nghệ quân đội và trở thành chủ nhiệm trong nhiều năm. Sau năm 1975, ông giải ngũ, làm giám đốc Nhà xuất bản Hà Nội, phó chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Hà Nội, chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi nghỉ hưu ông sống ở Hà Nội. Ông là anh ruột của các nhà văn Vũ Tú Nam, Vũ Ngọc Bình. Tuy được biết đến như là một nhà thơ với bài Núi Đôi nổi tiếng đã được đưa vào sách giáo khoa của Việt Nam nhưng Vũ Cao còn sáng tác văn xuôi. Ông mất năm 2007 tại Hà Nội.
Vũ Cao được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật năm 2001.
Núi Đôi
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
Xuân Dục Đoài, Đông hai cánh lúa
Bữa thì anh tới, bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi là Núi Đôi
Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên đông bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, Núi Đôi chăng?
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm Núi Đôi.
Mới đến đầu ao, tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung,
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng đưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài, Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao, nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ:
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó, anh còn đây
Ở đây cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội, sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
1956
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Nguyễn Công Trứ với Già cưới nàng hầu.

NGUYỄN CÔNG TRỨ



Nguyễn Công Trứ (1778–1858), tự Tồn Chất, hiệu Ngộ Trai, biệt hiệu Hy Văn, là một nhà quân sự, một nhà kinh tế và một nhà thơ lỗi lạc trong lịch sử Việt Nam cận đại.
Nguyễn Công Trứ con quan Đức Ngạn hầu Nguyễn Công Tấn, quê ở làng Uy Viễn, nay là xã Xuân Giang huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Ngay từ thuở còn hàn vi ông đã nuôi lý tưởng giúp đời, lập công danh, sự nghiệp:
Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.
Năm 1820 khi đã 42 tuổi, ông mới đỗ Giải nguyên ở trường thi hương trấn Nghệ An. Từ đây bắt đầu thời kỳ làm quan đầy sóng gió của ông. Ông hoạt động trong nhiều lĩnh vực từ quân sự, kinh tế tới thi ca.
Cuộc đời ông là những thăng trầm trong sự nghiệp. Ông được thăng thưởng quan tước nhiều lần vì những thành tích, chiến công trong quân sự và kinh tế, tới chức thượng thư, tổng đốc; nhưng cũng nhiều lần bị giáng phạt, nhiều lần giáng liền ba bốn cấp như năm 1841 bị kết án trảm giam hậu rồi lại được tha, năm 1843 còn bị cách tuột làm lính thú v.v.
Năm Tự Đức thứ nhất 1847 ông nghỉ hưu với chức vụ Phủ doãn tỉnh Thừa Thiên. Ông đúng là một vị quan văn - võ song toàn đã đóng góp nhiều công lao cho đất nước.


[SIZE=+3]Già Cưới Nàng Hầu[/SIZE]
celtic_bar.gif

Trẻ tạo hóa ngẩn ngơ lắm việc,
Già Nguyệt ông cắc cớ trêu nhau.
Kià những người mái tuyết đã phau phau,
Run rẩy kẻ tơ đào còn manh mảnh.
Trong trướng gấm ngọn đèn hoa nhấp nhánh,
Nhất tọa lê hoa áp hải đường.
Từ đây là tạc đá, nghi vàng.
Bởi đâu trước lựa tơ, chắp chỉ.
Tân nhân dục vấn lang niên kỷ,
Ngũ thập niên tiền nhị thập tam.
Tình đã chung lứa cũng phải vam,
Suốt kim cổ lấy làm phận sự,
Trong trần thế duyên duyên, nợ nợ,
Duyên cũng đành mà nợ cũng đành.
Xưa nay mấy kẻ đa tình,
Lão Trần là một với mình là hai.
Càng gìa, càng dẻo, càng dai!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Mình chỉ nói câu đầu thôi:
Mười năm về trước mình hăm ba
....
Bài thơ nổi tiếng Núi đôi của nhà thơ Vũ Cao ( nằm trong 100 bài thơ hay nhất thế kỷ 20)
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươ trẻ nhất làng
Tính tới thời cụ Nguyễn Công Trứ xa quá, hổng chơi, bắt giò bắt ngắn "zì" mới chính xác
Nhậu thì "nô pho", bất cứ lúc nào bạn thèm nhậu "zí" concogia cứ alô
Thân

"Dân ta phải biết sử ta
Cho tường quốc tích nước nhà Việt Nam"
<Bác Hồ>

"Người ta có tổ có tông
Như cây có cội, như sông có nguồn"
<ca dao>

Cái gì cũng có trước có sau Concogia ơi, của người ta thì là của người ta, chứ em đã gửi 2 nhân vật với 2 bài thơ liên quan rồi, em chứng minh rằng Câu nói nào của ai Bác cũng biết rồi, cố chấp làm gì, chấp nhận thôi! Khakhakha
 
"Dân ta phải biết sử ta
Cho tường quốc tích nước nhà Việt Nam"
<Bác Hồ>

"Người ta có tổ có tông
Như cây có cội, như sông có nguồn"
<ca dao>

Cái gì cũng có trước có sau Concogia ơi, của người ta thì là của người ta, chứ em đã gửi 2 nhân vật với 2 bài thơ liên quan rồi, em chứng minh rằng Câu nói nào của ai Bác cũng biết rồi, cố chấp làm gì, chấp nhận thôi! Khakhakha
Mới nhậu "zìa", chơi kiểu này chắc concogia thua Minhthien quá
Ok, thiếu bạn một chầu, lúc nào thích thì cứ 0122....
Thân
 
Tương lai mình sẽ là một nhà . . . nuôi heo

Heo.jpg

Nửa đêm thức giấc làm thơ

Được vài ba chữ ngu ngơ như bò

Gãi tai, bứt tóc, đầu vò

Kiểu này chắc dễ thành bò như chơi

Đã mệt chả chịu nghỉ ngơi

Mà còn bày đặt vẽ vời làm thơ

Nghề chính mà lơ tơ mơ

Có ngày lãnh đủ chứ thơ với từ

Bây chừ cái bụng đói nhừ

Lục nồi cơm nguội từ từ ngồi nhai

Việc khác cứ để ngày mai

Bây giờ ta phải lai rai tý nào

Cái số tui cũng lao đao

Thơ thì dở tệ làm sao chuyển nghề

Mai mốt từ bỏ làm kê

Về quê cưới vợ làm thuê cho nàng

Sáng đan thúng chiều đan sàng

Tối lại ta được cùng nàng hả hê

Chưa chi mà đã thấy phê

Kiểu này tui phải về quê gấp liền

Chuẩn bị vay một ít tiền

Nhờ ba, nhờ mẹ cưới liền cho con

Làm một em vợ còn son

Một năm sau nữa ku con ra đời

Năm nữa thân xác tả tơi

Thêm một năm nữa chắc đời tui teo

Bi kho cái số nó nghèo

Thôi đành chấp nhận nuôi heo kiếm xiền ./.
--=0--=0--=0
 
Thêm 1

Thêm 1 chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm 1 tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết…

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm 1 lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm 1 phiền toái thay

Thêm 1 lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thể nào em cũng khóc

Thêm 1 người thứ 3
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm 1 lời hứa
Lại 1 lần khả nghi

Nhận thêm 1 thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm 1 đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm 1 lắm điều hay
 
Lặng lẽ thời gian đi từng bước
Không buồn ngoảnh mặt ngó sau lưng
Lặng lẽ em tôi bước âm thầm
Có biết tôi đây vẫn đợi chờ

Góp nhặt từng giây từng phút nhỏ
Vun đắp thời gian trọn một ngày
Em bước qua tôi dài năm tháng
Niềm đau chất ngất mãi trong đời

Tôi mãi nơi đây vẫn đợi chờ
Dù biết em đi không ngoảnh lại
Dù biết thời gian luôn chảy mãi
Còn tôi bất động mãi trông theo

Tôi ước thời gian đừng trôi nữa
Hay là trôi ngược hướng em đi
Để tôi ngồi đây còn mong đợi
Sẽ có một ngày em gặp tôi
 
Những điều còn dang dở........!!!

Ta quyết định cất những điều thật cũ kỷ
Là nỗi buồn và nỗi nhớ đến chơi vơi
Những vần thơ chang chứa đầy kỷ niệm
Nó vô hình nhưng lại rõ ở trong tim

Thơi gian trôi theo năm tháng lãng quên
Để ta mãi chênh vênh cùng với gió
Cho một ngày biết đâu là biển rộng
Là trong lòng nỗi nhớ đến mênh mông

Tỏ nỗi lòng với những điều bất tật
Tắt lụi dần một gốc nhỏ đến cô đơn
Hai con đường sao lại rộng lênh thênh
Chia hai lối song song đến vô cực

Em bên này anh lại ở bên kia
Chia cách ở hai đầu của nỗi nhớ
Chắc bây giờ bài thơ còn dang dở
Phải chăng người mãi vẫn nhớ đến ta

Còn đó là những lời sao thiết tha
Vọng trong gió chợt nhòe hoen mí mắt
Ướt mi rồi mới thấy thật đắng cay
Có lẽ cuộc đời buồn lắm thay………..

P/S: Hem biết bài thơ này đối lại với bài thơ của anh Solomon211 có hợp hem ta |||||||||||||||
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Em làm thơ cho anh
Khi ký ức cồn cào nỗi nhớ
Đêm Hà Nội dường như đang vỡ
Những vì sao không tên
Nỗi nhớ không hình hài sao khó lãng quên
Cho câu thơ về nghẹn ngào trong lồng ngực
Đêm đã ngủ chỉ riêng em còn thức
Anh có nghe nhịp đập phía trời xa
Sâu thẳm dải ngân hà
Em nhìn không chớp mắt
Em chỉ sợ một khi mình đánh mất
Nỗi nhớ về nhau. . .
Em nhớ anh đên độ hao mòn
Và vẫn buồn cách mặt
Ngày quẩn quanh lo toan góp nhặt
Nỗi nhớ lạc về lay cửa con tim
Em làm thơ cho anh
Như thế còn chưa đủ
Lại 1 đêm Hà Thành không ngủ
Phảng phất câu thơ
Nghiêng ngả một bóng hình. . .

Tặng " Ngốc"

St
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hà Nội trong tôi là những phố ngắn ngắn thôi
Mà lòng người thì sao dài quá đỗi
Là đoá hồng tươi như là trẩy hội
...
Những gánh hàng hoa chen chúc ở bên đường
Hà Nội trong tôi là buổi sớm mờ sương
Phố cổ nép oà lên trong hương bánh cuốn
Gánh xôi xéo bên đường rất nhẹ
Thoảng mùi hương xen lẫn sấu dịu dàng


St
 
Đôi tất

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Lá bài thơ kể về ...đôi tất
Khi chân thấy có một mùi ngây ngất
Thì những vật tầm thường cũng được vất vào thơ

Hai đôi tất nho nhỏ màu xanh lơ
Màu cỏ cây hay màu của điều ước?
Nhưng chắc chắn không bao giờ lộn ngược
Vì mặc vào sẽ phát hiện ra ngay

Chẳng thường xuyên được giặt giũ hàng ngày
Bị sức nặng đôi gót hồng chà đạp
Dấu bốc mùi không đi cùng chiếc khác
Dù chiếc này đẹp hơn hẳn chiếc kia

Nếu một mai một chiếc tất mất đi
Bị chó gặm hay vấn đề nào khác
Mọi thay thế đều trở thành độc ác
Không khác lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai đứa này chỉ là cặp gian phu

Mất em rồi anh sẽ đi tu
Bởi đơn độc sống đâu còn ý nghĩa
Dấu bên cạnh có muôn người thay thế
Thì đêm nằm vẫn sợ dính SI-ĐA

Đôi tất - đôi ta khi rách khi lành
Chẳng thề nguyền nên tha hồ giả dối
Chẳng hứa hẹn chỉ âm thầm phản bội
Nên bình thường nếu chẳng đủ thành đôi
Ngay cả khi bắt đầu bốc mùi hôi

Không thể thiếu sáp ngăn mùi khẩn cấp
Bài thơ đầu xin viết về đôi tất
Thật giản dị như mối tình e ấp
Để đêm ngày gắn chặt mãi không thôi

Không thế thiếu nhau trên bước đường đời
Dấu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng I-LOVE-YOU ở những điều ngược lại
Tôi mù quáng trong cuộc tình ngang trái
Thỏ gục đầu trước trước phát súng thợ săn

Dấu mai này tôi có chết nhăn răng
Xin kiếp sau vẫn được làm chiếc tất
Dù biết yêu "không còn gì để mất"
Chỉ cần bên cạnh có chiếc thứ hai kia.
(st)
71.gif
 
Vì ai tôi đã làm thơ
Vì ai tôi lại mộng mơ tháng ngày
Vì ai tôi lại thế này ???????
Ngồi buồn và nhớ ngày xưa xa rồi.......................
 
BàiThơ Đôi Dép

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ


Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi


Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia


Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen


Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia


Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu

ST
 
Vị Ngọt Đôi Môi...
Giờ là vị đắng
Những ngày xa vắng
Lòng người có đau
Hay đã quên mau
Câu yêu đã nói
Như mây như khói

Giờ còn riêng tôi
Với nỗi đơn côi
Lệ rơi ngân mãi.......
 
Cha mẹ sinh em đặt tên Tiền
Khi em bỏ dấu hoà thành Tiên
Bỏ huyền thêm nặng em thành Tiện
Thiên hạ khối người cũng đảo điên
Em vốn sinh ra ở nhà hiền
Cầu cạnh mọi miền muốn kết duyên
Phận em là bạc xin đừng bạc
Hỏi có ai mà chả muốn yêu Tiền
 
Chỉ còn mình em

Chỉ còn mình em
Đêm nay chỉ còn mình em
Ngồi nghe bài hát êm đềm nhớ anh
Tình xa nên rất mong manh
Anh đi em nhớ tiếng anh ngày nào
Nói ra nức nở nghẹn ngào
Anh ơi...! Em cố nuốt vào trong tim
Anh ơi...! Em đã cố ghìm
Nhấn chìm tất cả lặng im đợi chờ
Anh yêu bảo em dại khờ
Yêu anh em đã đợi chờ thế sao?
Đêm nào cũng giấc chiêm bao
Nôn nao nỗi nhớ người nào phương xa
Nước mắt sao quá mặn mà
Cho em chua xót thật là nhớ anh
Đêm nay đã hết năm canh
Nhớ anh em đã hoá thành hư vô
Phấn son không muốn điểm tô
Thân gầy khô héo xác sơ đợi chờ
Anh yêu lại bảo thẫn thờ
Trong mơ em vẫn luôn chờ đợi anh
Biết rằng tình hết xuân xanh
Cơm canh nấu lại nên đành vậy thôi
Đã là duyên phận vậy rồi
Đôi ta cứ để bèo trôi anh à.
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom