Liêu trai chí dị (1 người xem)

Người dùng đang xem chủ đề này

Hoàng Trọng Nghĩa

Chuyên gia GPE
Thành viên BQT
Moderator
Tham gia
17/8/08
Bài viết
8,662
Được thích
16,725
Giới tính
Nam
Hồ Xuân Hương toàn tập!

"Em đến bên anh nhẹ nhàng trong một buổi tối êm dịu như đêm qua, và tất cả những gì đã xảy ra trên giường của anh còn đọng lại trong anh những cảm giác thật khó tả và không thể quên được. Em chợt đến từ một nơi hư vô nào đó, không hề e ngại, không hề báo trước.
Em sà đến bên anh, em làm tan biến cảm giác băng giá trong anh, làm cho anh phát điên. Cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng nay, khi anh tỉnh dậy thì em đã đi rồi. Anh tìm em nhưng không thấy em đâu cả, chỉ có những bức tường xung quanh chứng kiến câu chuyện đôi ta đêm hôm qua. Cơ thể anh vẫn còn in dấu vết của em. Đêm nay... đêm nay, anh sẽ thức để chờ em, để thấy em. Và ngay khi em đến, anh sẽ vồ lấy em, anh sẽ không buông em ra. Anh sẽ giữ chặt em trong lòng bàn tay anh để em mãi mãi ... mãi mãi không thể bỏ đi được, không thể rời xa anh nữa. Anh sẽ giết chết em - con muỗi đáng ghét nhất".
(Sưu tầm)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hoa ra la con muoi

Hóa ra là con muỗi của anh,

Hic,....
 
Không phải con muỗi của anh, mà là của Chàng sinh viên này nè!
Chàng sinh viên đang cặm cụi ôn thi, bỗng đâu một con muỗi xông tới đốt chàng...
Chàng giơ tay lên định đập thì bỗng nhiên con muỗi cất tiếng nói:
-Xin chàng hãy cưu mang, em đã trót mang trong mình giọt máu của chàng...
 
"Em sà đến bên anh, em làm tan biến cảm giác băng giá trong anh, làm cho anh phát điên. Cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ."
"
Đêm nay... đêm nay, anh sẽ thức để chờ em, để thấy em. Và ngay khi em đến, anh sẽ vồ lấy em, anh sẽ không buông em ra. Anh sẽ giữ chặt em trong lòng bàn tay anh để em mãi mãi ... mãi mãi không thể bỏ đi được, không thể rời xa anh nữa." :=\+:=\+
có con muỗi thui mà có cần phải ghê ghớm vậy ko ta **~****~**
 
Vậy mới là truyện "liêu trai" chứ! Ví như chỉ có đánh cờ tướng thôi, Nữ sĩ Hồ Xuân Hương đâu cần nhọc công viết bài thơ này:

ĐÁNH CỜ
Tác Giả: Hồ Xuân Hương

Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí mà chơi,
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Để đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà lửa.

Thoạt mới vào chàng liền nhảy ngựa,
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên.
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ.

Chàng lừa thiếp đương khi bất ý,
Đem tốt đầu dú dí vô cung,
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Chàng kéo pháo nổ đùng ra chiếu.

Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu
Thua thì thua quyết níu lấy con.
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.
 
Thơ Hồ Xuân Hương hay quá anh. Anh post thơ tiếp đi ạ.:D
 
ốc nhồiby Hồ Xuân Hương
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi,
Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi.
Quân tử có thương thì bóc yếm,
Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.


Cái quạt giấyby Hồ Xuân Hương
Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự ngàn xưa.
Vành ra ba góc da còn thiếu,
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng,
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa ?


Nhà Sưby Hồ Xuân Hương
Chẳng phải là Ngô, chẳng phải ta,
Đầu thì trọc lốc, áo không tà.
Oản dâng trước mặt, năm ba phẩm,
Vãi mọp sau lưng, bảy tám bà.
Khi cảnh, khi tiu, khi chũm choẹ,
Giọng hì, giọng hí, giọng hi ha.
Tu lâu có lẽ lên sư cụ,
Ngất nghểu tòa sen nọ đó mà!
 
Một sư đầu trọc ngồi khua mõ.
Hai tiểu lung tròn đứng dựa am
. OiO
. i
 
ặc, mít tơ minhthien321 lắm trò thật....

pó cái tay
 
Trống Thủng
Của em bưng bít vẫn bùi ngùi,
Nó thủng vì chưng kẻ nặng dùi,
Ngày vắng đập tung dăm bảy chiếc,
Đêm thanh tỏm cắc một đôi hồi,
Khi giang thẳng cánh bù khi cúi
Chiến đứng không thôi lại chiến ngồi.
Nhắn nhủ ai về thương lấy với,
Thịt da ai cũng thế mà thôi.



Hang các cớ
Trời đất sinh ra đá một chòm,
Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom.
Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn,
Luồng gió thông reo vỗ phập phòm.
Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm,
Con đường vô ngạn
tối om om.
Khen ai đẽo đá tài xuyên tạc
,
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm!

Đèo Ba Dội
Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng

Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.

Tát nước
Đang cơn nắng cực chửa mưa tè,
Rủ chị em ra tát nước khe.
Lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm,
Lênh đênh một ruộng bốn bờ be.
Xì xòm đay nước mình nghiêng ngửa,
Nhấp nhổm bên ghềnh đít vắt ve.
Mải việc làm ăn quên cả mệt,
Dạng hang một lúc đã đầy phè.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Nghe cứ tưởng chuyện ma quỷ?

Nhà thơ Hồ Xuân Hương có nhiều bài thơ nghĩ theo kiểu tục cũng được, thanh cũng được. Nhưng tôi nghĩ bà đã cố tình lồng cái tục vào --=0.
 
Sự thật về “ngôi nhà ma” ở Kim Mã - Hà Nội

Kỳ 1: Những lời đồn "rợn tóc gáy"

Sau một loạt "ngôi nhà ma" ở Đà Lạt, Vũng Tàu... với những lời đồn thổi, giờ giữa Thủ đô cũng có... "ngôi nhà ma" với hàng trăm câu chuyện bí ẩn và rùng rợn? Thế kỷ XXI vẫn có ma và đằng sau những lời đồn thổi là gì? Những câu hỏi khiến tôi có hứng thú tìm hiểu thêm những thông tin, những câu chuyện được thêu dệt xung quanh toà nhà số 300 phố Kim Mã.

Hằng ngày vẫn đi qua con đường này, nhưng có một lần, bà chị họ chợt chỉ tay vào toà nhà và nói: "Mọi người bảo đây là ngôi nhà ma đấy, trước nay chẳng có ai ở được, cứ bỏ hoang như vậy mấy chục năm nay rồi...". Trước mặt nhiều người, như thường lê, tôi gạt đi để phản đối, nhưng trong lòng, câu nói ấy cứ khiến trí tò mò của tôi sôi lên sùng sục và định bụng tìm rõ thực hư xem sao...

Những thông tin đầu tiên và duy nhất mà tôi tìm thấy về toà nhà số 300 đường Kim Mã hầu như chỉ có những lời rỉ tai nhau trên mạng. Chúng được lập hẳn thành một mục riêng với hàng ngàn lượt người đọc và hàng trăm lời bình luận, bàn tán. Mỗi người lại "cống hiến" một câu chuyện khác nhau về toà nhà này khiến tim người đọc cứ đập thình thịch và chuyển hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Tòa nhà 2 tầng kiên cố nằm im lìm giữa khu phố Kim Mã sôi động đã khiến không ít người tò mò. Ảnh: H.D

Mở đầu là một câu gợi mở: "Mình mới được nghe đứa bạn kể vể số nhà 300 phố Kim Mã, không ai có thể ở trong nhà đó. Các công ty trong và ngoài nước đã thuê để làm văn phòng ở đó cũng không thể ở được. Hiện tại đang bỏ hoang, nếu ai biết cho thêm ít thông tin nhé".

Ngay lập tức bên dưới là một dãy dài những lời bình luận ngày càng gợi trí tò mò. "Mình thì lại được nghe ngôi nhà đó trước cũng được mấy công ty thuê làm văn phòng. Nhưng không hiểu sao cứ sáng đến mở cửa là thấy bàn ghế bị xếp chổng ngược lên trời, kể cả những cái bàn họp rất to. Rồi tối đến bên trong có những tiếng động rất lạ. Nghe nói rằng ngày xưa có một ông người nước ngoài chết tại đây, ban ngày không sao, nhưng cứ đến đêm là bóng ma ông lại về, chạy đi chạy lại dựng hết bàn ghế lên. Ngày nào cũng bị như vậy nên các công ty sợ quá, chả ai dám thuê nữa".

Có thành viên lôi cả nơi mình sống ra để củng cố cho câu chuyện: "Nhà em gần nhà 300 Kim Mã nên tập hợp một số tin đồn nghe được từ cha mẹ và bạn bè xung quanh: Một là ngày xưa đó là cái bệnh viện mà ai đến đó sinh nở đều... chết cả nên nhà bỏ hoang không ai dám thuê. Tiếp nữa là cũng có chuyện cái ghế tự di chuyển. Đặt ở giữa sân thì sáng ra nó tự động chuyển vào trong mái hiên, thấy nói chiếc ghế đó ngày xưa ông Tây... hay ngồi ngắm cảnh. Và cả vài chuyện liên quan đến chiếc xích đu ở căn nhà đó. Nhưng tôi không dám đến hỏi bảo vệ vì sợ nhỡ có ma thật, ma mà nghe thấy mình hỏi chuyện thì chết."

Nick hanhnga98 lấy cả người quen ra cho thêm phần tin cậy: "Tin mới nhận đây, ở cơ quan của tôi có bác bảo vệ, sau khi nghe tớ kể lể, trình bày, hóa ra bác ấy có quen một người bạn trước cũng làm bảo vệ ở số nhà 300 Kim Mã đó, bác kia kể là khi ngủ lại qua đêm ở đó, bác thường nằm mơ thấy có người đuổi bác ý ra khỏi nhà và dựng giường lên, lúc đầu nghĩ là bình thường, nhưng giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại khoảng một tuần khiến bác ấy sợ, cuối cùng phải bỏ việc!".

"Tôi về phố Kim Mã đã 3 năm nay, tôi hỏi bác tôi là người ở đó từ rất lâu thì thấy bác tôi kể rằng: Ngày xưa khu đất đó là bãi tha ma quy tập mộ của người Tàu, tại khu đất đó có một cái miếu, một cây muỗm cổ thụ phải mấy người ôm gốc, một cây bàng. Bungary đã mua để xây đại sứ quán, nhưng không hiểu tại sao xây xong họ không đến làm việc và bỏ hoang từ thập niên bảy mươi. Hiện giờ vẫn có bảo vệ trông coi và luôn luôn có 2 người ngủ trong cái phòng tầng một phía bên tay phải, mình cũng chưa bao giờ dám sang hỏi 2 người bảo vệ đó về thực hư như thế nào", - một người khác cũng sống tại phố này bộc bạch.

Lại có thành viên làm cho câu chuyện thêm sống động ly kỳ: "Công ty em làm về bất động sản, thấy cái nhà ý có vị trí đẹp, rộng rãi, khả năng kiếm ra rất nhiều tiền vì nó ngay cạnh Rmit International, nằm ở khu ngoại giao đoàn, thế mà thấy im ỉm, lạnh lẽo. Dò hỏi mới biết được những chuyện này. Em kể cho anh bạn là mấy người định rủ nhau qua đó xem sao. Anh ta dặn dò kỹ lưỡng: Đi vào cửa nhà, chếch chếch bên tay phải hay trái cửa có 2 cái ghế. Em đừng có động hay ngồi vào đó. Mà có ai để ý không, vụ giết người trên xe Lexus vừa rồi ấy, chiếc xe đã trôi vào đúng sát cửa của toà nhà này, liệu có phải "ma kéo" vào đó không nhỉ".

Rồi câu chuyện không chỉ dừng lại ở lời nói, một thành viên hăng hái đề nghị: "Nghe chuyện ma cũng sợ thật, nhưng đông người chắc không sao. Có bác nào lập nhóm đi xem ma không?". Ngay lập tức, ý tưởng này nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của các thành viên, và một người có nick Ngasocola xin giơ tay làm trưởng nhóm... "xem ma". Một số người khác tỏ ra sợ hãi : "Các bạn đi xem ma như thế nào về nhớ tường thuật lên đây nhé. Mình thì sợ lắm, không dám đi đâu". Tuy nhiên việc tụ họp đi... xem ma vẫn chưa thực hiện được.

Cứ như vậy, câu chuyện về ngôi nhà có ma cùng những lời đồn thổi tiếp tục nối dài như chưa có hồi kết.


Phóng sự điều tra của Hoàng Dương

Nguồn: http://suckhoedoisong.vn/20090817041312613p61c89/su-that-ve-ngoi-nha-ma-o-kim-maha-noi-.htm
 
Tiếp theo....

Sức mạnh của lời đồn cũng thật lạ. Thường ngày cả bây giờ lẫn trước kia, tôi vẫn thường xuyên qua lại con phố Kim Mã vì công việc, nhưng chẳng bao giờ tôi để ý tới toà nhà số 300 phố Kim Mã cục mịch ấy. Chỉ từ khi nghe đến hai từ "có ma", thì lần nào qua đó, tôi cũng phải đánh mắt một chút, như để cố gắng tìm thêm được thông tin gì, nhân thể ngắm nghía cho... thoả trí tò mò. Và lần này, tôi "lấy can đảm" một mình vào hẳn bên trong tòa nhà...

Do thường quan sát thấy có bóng người, đoán là bảo vệ cho toà nhà này. Một buổi sáng chuẩn bị đầy đủ sổ sách, bút, máy ảnh, tôi quyết định sẽ gặp trực tiếp những người bảo vệ của toà nhà để hỏi cho ra nhẽ.

Nhìn từ bên ngoài, đó là một toà nhà rất to, với những bức tường dày tới 40cm với kiểu kiến trúc nửa như cơ quan, nửa như nhà riêng, và lại có cả vẻ giống với... lô cốt kín mít, khác xa so với vẻ nhộn nhịp của những toà nhà, công trình kiến trúc hiện đại nằm kề. Thấy bên trong vắng vẻ không bóng người, cửa chỉ khép hờ không khoá, tôi liền khẽ đẩy cửa và dắt xe máy vào trong. Vẫn không có tiếng động nào, chỉ rặt tiếng gió thổi vào lá cây rì rào, tôi cố đảo mắt nhìn xung quanh để tìm ngôi miếu thờ giống như... lời đồn cũng chẳng có. Bỗng có tiếng bước chân và một con chó nhỏ chạy ra, một người đàn ông dáng dấp bảo vệ bước tới gật đầu chào với vẻ thắc mắc. Sau khi nghe tôi trình bày ý định tìm hiểu khu nhà, anh vội vã xua tay: "Giời ạ, tưởng anh là dân xây dựng đến đo đạc chứ là nhà báo thì... thôi thôi, anh làm ơn đi ra ngay khỏi đây, có người biết thì gay lắm". Tôi cố hỏi thêm vài câu về sự thật của những lời đồn, anh ta chỉ cười và nói: "Đúng là thiên hạ đi qua đây đều chỉ trỏ vào ngôi nhà này bảo là nhà ma nhưng làm gì có ma quỷ, thật vớ vẩn. Không hiểu tin đồn từ đâu mà cả trên mạng cũng đầy".
Ngôi nhà này hiện do một đại sứ quán nước ngoài ở Hà Nội quản lý.

Thì ra đây là mảnh đất thuộc đại sứ quán nước ngoài chưa sử dụng đến. Tôi buộc lòng rút lui dù phải bỏ lỡ dịp "tham quan" khu nhà.

Đành phải tìm hiểu thêm về khu nhà qua những người dân gần đó. Chị H. bán nước mía trên phố Vạn Bảo chỉ cười ngặt nghẽo khi thấy tôi nói nghe đồn trong toà nhà... có ma: "Chỉ là những lời đồn thổi thôi, hằng ngày vẫn có người ra vào tại đây. Nghe nói đang có đơn vị đến đo đạc thiết kế lại để sắp tới sẽ tiến hành xây dựng đấy".

Bác Q. là một người dân sống lâu năm ở con phố này tỏ ra ngạc nhiên về những lời đồn: "Tôi chưa từng nghe nói về ma và miếu trong này, cũng chưa từng nghe nói có ai chết trong đó. Có thể trước đây khu nhà chưa có điều kiện phục hồi đưa vào sử dụng nên người ta phải thuê bảo vệ, và vì sợ bị người lạ vào quấy phá nên dựng lên những câu chuyện ma. Bản thân bảo vệ họ đã ngủ trong những căn nhà này nhưng nào có thấy gì".

Tôi lại tìm đến UBND phường Kim Mã, nơi toà nhà tọa lạc để tìm thêm thông tin chi tiết. Ông Tạ Thành Dương, Chủ tịch phường cho biết: "Vì thấy khu nhà ở vị trí đẹp, lại để nhiều năm không sử dụng, nên vừa qua phường đã trao đổi với Cục phục vụ Ngoại giao đoàn để tìm hiểu và có công văn trả lời đây". Theo Công văn trả lời của Cục phục vụ Ngoại giao đoàn thì: Khu nhà, đất tại địa chỉ số 300 Kim Mã có diện tích 3.200m2 do đại sứ quán nước ngoài tại Hà Nội quản lý và sử dụng trên cơ sở Hiệp định ký kết ngày 14/12/1982 về việc trao đổi đất, mua và xây dựng các ngôi nhà cần thiết cho các cơ quan đại diện ngoại giao của hai nước.

Chỉ có một từ "ma" duy nhất mà tôi được chứng kiến có liên quan tới ngôi nhà này là một mảnh giấy nhỏ màu vàng viết tay dán trên tập công văn về khu đất nói trên đề là "Hồ sơ nhà ma", tò mò tôi hỏi ông Cường cán bộ lưu trữ của phường Kim Mã thì ông cười xòa: "À đây là anh em cứ gọi đó là nhà ma vì quen miệng, rồi ghi lên giấy để đánh dấu tập hồ sơ cho dễ tìm. Chứ ngay cả bản thân tôi đã bao giờ được bước chân vào trong đó mà biết, với lại chỉ toàn nghe gọi thế, là do bỏ không lâu ngày mọi người mới gọi thế thôi, chứ ma quỷ gì".

Đến đây thì tôi đã hoàn toàn xác nhận được những lời đồn "nhà ma" vô căn cứ đã được nghe. Chính vì không ai được phép bước vào trong khu nhà và khu nhà nằm giữa thành phố với vẻ tối tối tĩnh mịch tách biệt hẳn với bên ngoài đã khiến cho những lời đồn thổi càng khiến nhiều người tò mò và tin là thật. Lời đồn xưa nay vẫn vậy, người ta chỉ quan tâm tới đối tượng của tin đồn, chứ hầu hết chẳng ai hơi sức đi xác minh và có cơ hội để xác minh. Và thế là người loan tin đồn có thể tha hồ nhắm vào một mục đích nào đó để thu lợi cho mình, còn đối tượng bị đồn thì chịu thiệt vì "tiếng oan" mà khó có cơ hội thanh minh.

Lại nhớ tới chuyện và cả những thước phim tôi được xem về chuyện "Những ngôi nhà ma ở Đà Lạt". Chẳng biết ma với quỷ có hiện lên hại ai không, chỉ thấy ông bảo vệ ngôi nhà bị đồn có ma cứ hằng ngày đứng ra thu tiền khách vào xem, rồi dẫn đi tham quan từ tầng 1 lên tầng 4, vừa đi vừa giới thiệu khu này có người nhảy lầu, chỗ kia có người thắt cổ, ra sân vườn xem miếu thờ mấy anh chị "ma" rồi quay về. Thế là "con ma" đồn thổi chẳng những không hại ông mà còn giúp ông kiếm khối tiền. Có lẽ ông phải cảm ơn những lời đồn và người loan tin đồn nhiều lắm.


Theo tôi, cách kết luận của TG cũng không được ổn lắm. Tai tiếng nhà này đã từ lâu, căn nhà này thực sự kỳ quái.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Nghe cứ tưởng chuyện ma quỷ?

Nhà thơ Hồ Xuân Hương có nhiều bài thơ nghĩ theo kiểu tục cũng được, thanh cũng được. Nhưng tôi nghĩ bà đã cố tình lồng cái tục vào --=0.

Ai cũng biết Hồ Xuân Hương là bà chúa thơ Nôm, sống trong thời phong kiến chịu nhiều cảnh trái nghoe. Vì thế bà thường lấy cái tục để nói về cái thanh. Nhưng cũng có những bài bà hoàn toàn "thanh tịnh" không vương vấn một chút tục./ Ấy là khi bà nói về chính bản thân mình, một cuộc đời đầy sóng gió khi phải làm vợ lẽ người ta (theo tài liệu nghiên cứu cho thấy bà đã làm lẽ tới ...3 đời chồng cơ đấy)

Mời ăn trầu

Quả cau, nho nhỏ, miếng trầu ôi,
Này của Xuân Hương đã quệt rồi.
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi.

Tự Tình 1

Canh khuya văng vẳng trống canh dồn.
Trơ cái hồng nhan với nước non.
Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh,
Vừng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn.
Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám,
Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn.
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại,
Mảnh tình san sẻ tí con con.

Tự tình - bài 2

Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom,
Oán hận trông ra khắp mọi chòm.
Mõ thảm không thua mà cũng cốc,
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om?
Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ,
Sau giận vì duyên để mõm mòm.
Tài tử , văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom

Tự tình - bài 3

Chiếc bánh buồn vì phận nổi nênh,
Giữa dòng ngao ngán nỗi lêng đênh.
Lưng khoang tình nghĩa dường lai láng,
Nửa mạn phong ba luống bập bềnh.
Cầm lái mặc ai lăm đỗ bến,
Giong lèo thây kẻ rắp xuôi ghềnh.
ấy ai thăm ván cam lòng vậy,
Ngán nỗi ôm đàn những tấp tênh.

Thương

Há dám thương đâu kẻ có chồng,
Thương vì một nỗi hãy còn không.
Thương con cuốc rũ kêu mùa Hạ,
Thương cái bèo non giạt bể Đông.
Thương cha mẹ nhện vương tơ lưới,
Thương vợ chồng Ngâu cách mặt sông.
ấy thương quân tử thương là thế,
Há dám thương đâu kẻ có chồng.

Cảnh làm lẽ

Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung!
Năm thì mười họa, nên chăng chớ,
Một tháng đôi lần, có cũng không ...
Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng,
Cầm bằng làm mướn, mướn không công.
Thân này ví biết dường này nhỉ,
Thà trước thôi đành ở vậy xong.
 
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo,
Vị gì một chút tẻo tèo teo.
Thuyền từ cũng muốn về Tây Trúc,
Trái gió cho nên phải lộn lèo.
 
Sao nói tu hành là nặng đá đeo vậy? Tu là phải chịu cảnh gian nan vất vã mới thành chánh quả chứ! Phải tu tâm dưỡng tánh mới thành chánh quả!

Có đấy nhưng em không nhớ tên bài nữa. Và thêm cho anh một bài vịnh chùa Quán Sứ nè :

Quán Sứ sao mà cảnh vắng teo,
Hỏi thăm sư cụ đáo nơi neo?
Chày kình tiểu để suông không đấm,
Tràng hạt vãi lần đếm lại đeo.
Sáng banh không kẻ khua tang mít,
Trưa trật nào người móc kẽ rêu.
Cha kiếp đường tu sao lắt léo,
Cảnh buồn thêm ngán nợ tình đeo
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Dạ. Em không dám múa rìu qua mắt thợ nhưng nói về thơ Hồ Xuân Hương, em xin ...hầu bác tới....sáng

Hầu cái khác tới sáng được không? Chỉ sợ hầu không nỗi lại ngủ ngày!

Thiếu nữ ngủ ngày
Hồ Xuân Hương

Mùa hè hây hẩy gió nồm đông,
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng.
Lược trúc chải cài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long.
Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm,
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông.
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,
Đi thì cũng dở, ở không xong.
 
Hầu cái khác tới sáng được không? Chỉ sợ hầu không nỗi lại ngủ ngày!

Thiếu nữ ngủ ngày
Hồ Xuân Hương

Mùa hè hây hẩy gió nồm đông,
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng.
Lược trúc chải cài trên mái tóc,
Yếm đào trễ xuống dưới nương long.
Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm,
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông.
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,
Đi thì cũng dở, ở không xong.


Đá ông chồng bà chồng

Khéo khéo bày trò tạo hoá công,
Ông Chồng đã vậy lại Bà Chồng.
Tầng trên tuyết điểm phơ đầu bạc,
Th ớt dưới sương pha đượm má hồng
Gan nghĩa dãi ra cùng nhật nguyệt,
Khối tình cọ mãi vớ i non sông.
Đá kia còn biết xuân già dặn
Chả trách người ta lúc trẻ trung.
 
Chắc nhờ MOD chuyển đề tài "Liêu trai chí dị" thành "Thơ Hồ Xuân Hương" quá!
Minh Nguyệt muốn Đá thì Minh Thiện cho Đèo luôn (không phải Bèo à nha)

Đèo Ba Dội

Hồ Xuân Hương


Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.

(1) Đèo Ba Dội hay Ba đèo tên chữ là đèo Tam Điệp, thuộc huyện Tống Sơn, tỉnh Thanh Hoá.
 
Chắc nhờ MOD chuyển đề tài "Liêu trai chí dị" thành "Thơ Hồ Xuân Hương" quá!
Minh Nguyệt muốn Đá thì Minh Thiện cho Đèo luôn (không phải Bèo à nha)

Đèo Ba Dội

Hồ Xuân Hương


Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.

(1) Đèo Ba Dội hay Ba đèo tên chữ là đèo Tam Điệp, thuộc huyện Tống Sơn, tỉnh Thanh Hoá.

Ê...ê...ê...Vậy là Minh Thiện thua rồi nhé. Thế mà cũng đòi..chơi..tới sáng. lấy bài của người ta làm bài của mình. Xem lại bài số 11 nhé.
Lêu...lêu...lêu...
 
Ok, tại vì đầu óc mình không được minh mẫn cho lắm, thôi thì tặng riêng Minh Nguyệt câu chuyện này, đọc xong, chúc Minh Nguyệt ngủ ngon giấc nha, đừng có gặp ác mộng mà gọi Minh Thiện đó.
P/S: Hình như mình nói rõ ràng "hầu cái khác tới sáng được không?" mà ta???

ĐẦU BÚP BÊ


Sau năm 1975, nhà tôi rất nghèo hễ thấy đồ chơi ai bỏ là chúng tôi đem về nhà. Một hôm tôi thấy một cái đầu búp bê lớn hơn cái đầu của em bé mới sanh một chút, nó biết nhắm mắt khi để nằm xuống, mở mắt ra khi để đứng lên. Tìm được cái đầu búp bê tuy đã cũ và hơi dơ bẩn một chút nhưng vì nó biết mở mắt và nhắm mắt nên tôi rất vui mừng. Mặc dù không biết ai đã đem về nhà, nhưng có đồ chơi là vui lắm rồi.

Mỗi ngày tôi đều chơi với cái đầu búp bê này. Một hôm tôi cầm nó lên và đưa vào mũi hưởi thì thấy cái mùi nhựa và cái mùi gì đó làm tôi thấy khó chịu và chóng mặt. Từ đó tôi liệng nó vào trong góc không thèm để ý đến nữa, nhưng cứ mỗi lần tôi đang ngồi chơi hay là đang nằm chuẩn bị ngủ chẳng hạn thì tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn, khi tôi nhìn theo hướng cảm giác của mình thì lúc nào tôi cũng bắt gặp cái đầu búp bê đang hướng về mình, cặp mắt thì chầm chầm nhìn thẳng vào tôi mặc dù nó đang nằm.

Lúc đầu thì tôi không sợ còn lấy cái đầu búp bê lắt qua lắt lại để khi để nằm xuống thì nó nhắm mắt lại rồi đem vào phòng liệng dưới giường của má tôi. Tại vì trong phòng của má tôi không có đứa nào được vào đó chơi hết, cho nên tôi mới liệng vào đó để không phải thấy nó nữa. Qua ngày hôm sau tôi đang ngồi cắt giấy làm thủ công, và cái cảm giác có ai đang chăm chú nhìn mình chợt đến, tôi quay lại thì không thấy ai hết nhưng mắt tôi chợt thấy cái gì đang nằm ở dưới ghế nệm cũ, khi nhìn kỹ lại thì tôi thấy cái đầu búp bê cũng đang quay mặt về hướng mình với cặp mắt xanh mở to như là trách móc: "Sao không chơi với tôi nữa!"

Lúc đó tôi bắt đầu thấy sợ rồi nghĩ: "Mình đã liệng nó xuống dưới giường của má rồi sao hôm nay nó lại nằm ở dưới chiếc ghế này và còn mở to đôi mắt nhìn mình nữa. Quái lạ!" Sau đó tôi gắng bình tĩnh làm lơ đi chứ không dám đụng đến cái đầu búp bê nữa. Ðến ngày hôm sau, đang ngồi trên giường học bài, tôi cũng có cảm giác rờn rợn và ý nghĩ về cái đầu búp bê lại chợt đến. Tôi biết chắc chắn rằng cái đầu búp bê đang nằm ở dưới gầm giường của mình vì linh tính của tôi cho biết như vậy; nhưng tôi cứ do dự nửa muốn nhìn nửa lại không muốn. Cuối cùng tôi nhìn đại thì đúng như linh tính của tôi cho biết cái đầu búp bê đã nằm dưới giường của tôi tự lúc nào. Khi thấy nó tôi sợ xanh cả mặt nhảy đùng xuống giường rồi chạy ra ngoài sân với mấy đứa em chứ không dám ở trong nhà học bài một mình nữa.

Từ đó tôi không dám nhìn xuống bất cứ cái bàn cái ghế hay giường tủ nữa và tôi cũng không dám ở trong nhà một mình dù là ban ngày. Rồi thời gian qua mau tôi quên mất cái đầu búp bê này, khi tìm lại thì không thấy nó đâu hết...
 
Cám ơn anh gửi tặng bài này
Chắc em đêm sẽ ngủ no say
Trong mơ nào gọi tên Minh Thiện
Chỉ nghe Minh Thiện gọi sáng nay

Chuyện kể về thân phận Búp Bê
Em xinh, em đẹp, anh cứ chê
Thời gian trôi lẹ nhanh nhanh quá
Muốn tìm cũng chẳng thấy Búp Bê

Anh nhé xin đừng hắt hủi em
Tuy cũ nhưng mà vẫn ấm êm
Xin anh đừng để lòng như thế
Kẻo xấu lòng trai ...chút phận hèn
 
Căn Phòng Lúc Nào Cũng Khóa

Tôi có người cậu lúc trước làm trong ban bảo quản nhà thương được vài năm trước khi sự việc xảy ra. Một câu chuyện đáng ghi nhớ nhất vào thời thơ ấu của tôi, khi cậu tôi kể về sự kinh hoàng mà ông ấy gặp phải vào một đêm để rồi sau đó ông xin nghỉ việc luôn. Tôi nhớ câu chuyện này rất kỹ vì đó là dịp hiếm có, chúng tôi đã năn nỉ ông ấy kể, lúc kể ông có vẻ như đang đi vào một trạng thái xuất thần. Giọng của ông trở nên đều đều và ông cố gắng tránh bất cứ sự xúc động nào...

Khi mới làm việc tại bệnh viện, ông để ý có một căn phòng đặc biệt trong khu bệnh thần kinh mà không bao giờ dùng đến vã lại cửa phòng luôn luôn khóa chặt. Lúc nào ông hỏi thì người Giám Ðốc hoặc là những người làm chung đều nói rằng "đừng thắc mắc" và họ nhanh chóng đổi sang chuyện khác. Ðôi khi họ còn giả bộ không nghe ông hỏi và lờ đi.

Vào một đêm khuya, ông thay bóng đèn điện trên trần nhà ở hành lang cách căn phòng này không xạ Gắn bóng đèn mới xong ông vừa leo xuống thang thì bóng đèn mới thay bỗng chớp chớp mấy cái rồi tắt. Ngay lúc này ông để ý thấy nhiệt độ bỗng nhiên xuống thấp và một mùi kỳ lạ từ đâu tỏa ra khắp cả hành lang như một làn khói vô hình.

Ông phải đi ngang qua cái phòng đó về khu vực chính của bệnh viện để lấy một bóng đèn khác, khi gần đến cửa phòng lúc nào cũng khóa mùi hôi thối bắt đầu nồng nặc, rồi ông nghe những tiếng lạ lùng quái gỡ phát ra từ chung quanh cánh cửa đó.

Lúc đầu thì có tiếng giống như ai đang hát, nhưng rồi nó trầm xuống với một giọng lầm bầm lạ lùng. Những tiếng kế tiếp, ông nghe được mang một nỗi xúc động sầu thương: có lúc như là giận dữ, có lúc thì sợ sệt. Mặc dù, không nhận ra được gì, nhưng nó nghe như tiếng bà nội đã qua đời của ông vậỵ

"XXX", tiếng thân yêu quen thuộc khóc lớn, "Cứu bà XXX ơi, chỉ có con mới cứu được bà. Bà ở đây nè, nhanh lên XXX ơi. Hãy nhanh lên!"

Lúc đó, cả người đều lạnh ngắt ông thấy thật bối rối, chuyện này làm sao mà xảy ra được? Bà nội đã chết hơn 20 năm rồi mà. Lúc đó người cậu lớn tuổi của tôi tự nhiên sụt sùi khóc như một đứa trẻ thơ.

Ðằng sau giọng nói cầu cứu của bà nội, ông còn nghe được một tiếng kỳ hoặc giống như tiếng cười giễu cợt từ một âm thanh... không thuộc thế giới nàỵ Như là có lực lượng nào thúc đẩy, ông đi đến định mở cửa phòng, nhưng khi vừa cầm cái nắm cửa, ông ngửi thấy mùi cháy khét rất khó chịu nơi bàn tay của ông, và nó đã để lại một vết thẹo lưỡi liềm mà ông phải mang theo cả cuộc đời như là một sự nhắc nhở đau lòng.

Sau đó cái nắm cửa bắt đầu tự động vặn tới vặn lui, rồi đến cả cánh cửa đều rung rinh thật mạnh, tiếp theo là tiếng đập và đá trên cánh cửa rất dữ dội như có ai (hay cái gì đó) bên kia cửa đang cố gắng phá tung cửa để đi ra.

Dưới sự việc như vậy, ông biết rằng mình phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nên ông chạy nhanh như bay xuống hành lang không thèm quay đầu lại, ở sau lưng tiếng cười kỳ hoặc càng ngày càng vang lớn hơn. Khi chạy ra khỏi đến được bàn làm việc của nhân viên y tá, ông ngã quỵ xuống đất ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy, mọi người đứng xung quanh đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho ông. Khi người y tá đến săn sóc vết phỏng, ông đã kể lại những gì ông mới vừa chứng kiến.

Không ai dám đi một mình đến hành lang đó để dò xét, nên người Giám Ðốc đã phái hai người làm việc đến đó để xem tình hình ra saọ Khi trở lại, một trong hai người được phái đi không nói gì hết, anh ta chỉ đi thẳng đến nơi máng áo chụp lấy chiếc áo khoác và lặng thing đi thẳng ra cửạ Còn người thứ hai nói rằng không có chuyện gì lạ xảy ra hết, chiếc thang vẫn còn để ở hành lang như cậu tôi đã để và bóng đèn thì vẫn cháy sáng như thường.

Vài hôm sau, người được phái đi xem xét, để rồi phải nghỉ việc luôn, gọi điện thoại cho cậu tôi và nói với cậu tôi rằng ông ta cũng có một kinh nghiệm giống như vậy nhưng chỉ khác rằng tiếng của người nói bên kia cửa là tiếng của người anh của ông đã chết từ lâụ Và ông cũng nghe được những nỗi xúc động ào ạc không sao diễn tả được từ bên kia cánh cửạ Sau khi nghe xong, cậu của tôi quyết định xin nghỉ việc luôn.

Khi đến gặp người Giám Ðốc để đưa đơn thôi việc, thì cậu mới biết là mình đã bị đuổi ngay đêm hôm đó, và ông còn bị cảnh cáo rằng không được nói chuyện này với bất cứ một ai.

<Sưu Tầm>
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Truyện hay quá! Lâu rồi mình mới đọc một truyện ma thật như thế. Cảm ơn minhthien321!
 
Tôi cũng đã nghe nói nhiều về Ngôi nhà ma 300 Kim Mã, cũng đang ở cách đó vài trăm mét. Nếu ai đó đang sở hữu có bán rẻ thì thiếu gì người mua nhỉ ! Có ma thật thì mời thầy cúng Ta+Tàu+Tây mà trục đi có sao đâu, cứ mua cho ma mảnh đất to ở Lương Sơn rồi các thầy mời ma lên đó ngụ cho mát và đốt 1 tấn tiền giấy có khi lại còn được ma phù hộ. Nếu ma ở 300 Kim Mã có lên mạng thấy tôi post thế này có khi lại phù hộ cho tôi. Quy cho cùng ma cũng cần sự đồng cảm và quan tâm của cộng đồng và cũng cần có chi tiêu ở thế giới của họ.
 
Biết đâu lại còn lời chán đấy chứ!
Dùng tiền giấy đổi mặt tiền thì quả là tuyệt rồi!
Nhào vô đi anh em ơi!
Thân.
 
Tôi cũng đã nghe nói nhiều về Ngôi nhà ma 300 Kim Mã, cũng đang ở cách đó vài trăm mét. Nếu ai đó đang sở hữu có bán rẻ thì thiếu gì người mua nhỉ ! Có ma thật thì mời thầy cúng Ta+Tàu+Tây mà trục đi có sao đâu, cứ mua cho ma mảnh đất to ở Lương Sơn rồi các thầy mời ma lên đó ngụ cho mát và đốt 1 tấn tiền giấy có khi lại còn được ma phù hộ. Nếu ma ở 300 Kim Mã có lên mạng thấy tôi post thế này có khi lại phù hộ cho tôi. Quy cho cùng ma cũng cần sự đồng cảm và quan tâm của cộng đồng và cũng cần có chi tiêu ở thế giới của họ.

Từ mấy cái chuyện gọi hồn, tìm mộ liệt sỹ,... mà mình đỡ vô thần hơn. !$@!!
 
QUAN TÀI CÔ ĐƠN.


Truyện kể về một bác sĩ trẻ mới ra trường, tên là Nam và vì anh là bác sĩ nên không tin vào chuyện ma quỷ. Trong thời gian đi học xa nhà anh phải mướn một căn nhà để ở và sau một thời gian tìm kiếm thì anh cũng tìm được nó. Đó là một căn nhà cũ kĩ nhưng lại trang trí rất đẹp đẽ và ngăn nắp Có lẽ đã lâu không ai ở trong ngôi nhà này nên bụi bặm bám đầy trên tủ và bàn ghế.Ngay chính giữa căn nhà là một cái quan tài người chủ của căn nhà này cho anh biết là trong cái quan tài đó khôn g có người chết nằm mà chỉ là một cái hòm rỗng, bị bỏ hoang mấy năm nay không ai chịu đem ra hết. Nam cũng không quan tâm gì mấy đến chuyện này vì anh đã rất vui mừng khi mướn được căn nhà này vừa thoáng mát lại vừa gần bệnh viện nơi mà anh sẽ đi làm vào tuần tới.

Có một điều lạ mà người bác sĩ trẻ này cảm thấy khi vừa mới dọn vô đó là dân cư quanh đó điều nhìn anh với một cặp mắt thương hạị. Một bà lão chạy sang nói cho anh biết là căn nhà này có Ma, những người mướn trước kia chưa có một ai ngủ một đêm ở ngôi nhà này được. Vì nhà bà ở cách đó không xa nên đêm nào bà cũng nghe thấy những tiếng động dị thường vang lên trong căn nhà hoang nàỵ. Bà kể là hễ có người nào đến ở trong căn nhà này đề u bỏ chạy thất thanh vào lúc nửa đêm và từ đó không ai dám bước chân vào nữa. Bà khuyên Nam đừng có dại dột mà mướn căn nhà này nhưng Nam nghe xong chỉ cười và nói lời cám ơn anh nói là anh không tin vào chuyện ma qủỵ. Bà lão chỉ biết lắc đầu và bước đi sau khi chúc anh gặp may mắn.

Đêm hôm đó trong lúc Nam đang lim dim ngủ thì bỗng nghe một âm thanh phát ra từ cái hòm để ở giữa nhà làm anh tỉnh giấc. Sau khi lắng tai nghe kĩ thì anh mới biết đó là tiếng cào cấu. Đêm càng về khuya thì tiếng cào cấu càng nhanh và dữ dội hơn. Nam bắt đầu cảm thấy rùng rợn và vì vậy anh liền kéo cái quan tài lôi ra ngoài để có thể trả lại sự yên lặng cho anh an giấc. Nhưng vừa bước vào nhà đóng cửa lại thì Nam lại thấy cái quan tài nằm ở chỗ cũ. Đến lần thứ ba thì cái hòm bỗng bật nắp một làn khói trắng bay toả ra ngay sau đó. Đến lúc này anh cảm thấy bắt đầu nổi gai óc đầy mình nhưng vì không tin vào chuyện hồn Ma bóng quế nên Nam lây hết can đảm tiến lại gần xem xét. Anh phát hiện ra một vũng máu nằm bên dưới đáy hòm và phía trên nắp là những vết cào cấu. Người bác sĩ trẻ còn đang định thần chưa biết tính sau thì bỗng một tiếng "cạch" vang lên từ phía trên nóc tủ gần đó. Nam tiến lại gần và nhận ra đó là một bức ảnh. Sau khi thổi hết bụi bặm thì anh thấy trong hình là một cô gái còn rất trẻ phía bên dưới ảnh có ghi: "NGUYEN THI THU" sinh 1970, chết 1989" Bác sĩ Nam bàng hoàng sửng sốt và liên tưởng ngay đến người nằm trong quan tài kia là ai. Bấy giờ anh mới cảm thấy sơ sệt và liền thắp mấy nén hương cầu xin linh hồn cô gái đừng có đến quấy rầy anh nữa. Quả thật ngay sau đó tất cả điều im vắng trở lại và bác sĩ Nam có thể ngủ một giấc đển sáng ngon lành.

Sáng hôm sau anh đi tìm bà chủ của ngôi nhà này để hỏi cho ra lẽ Bà chủ nhà kể cho anh biết người nằm trong hòm chính là con gái duy nhất của bà Hôm đó trong lúc ông bà vắng nhà thì có kẻ trộm lẻn vào nhà lấy đồ. Con bà vì phản kháng đã bị bọn cướp bỏ vào trong hòm định chôn sống, không ngờ cô lấy tay cào cấu và bò ra được nhưng liền bị bọn cướp đập bể đầu mà chết. Nam sau khi nghe xong liền khuyên bà ta lại nhà cúng vái và đem chôn luôn cái quan tài để cho linh hồn con gái bà không lởn vởn quanh đó nữa. Và từ đó trở đi anh không còn nghe thấy những tiếng cào cấu vang vọng lên giữa đêm khuya nữa.

Một tuần sau đó trong một ca trực đêm tại bệnh viện Vào khoảng 12h30 thì có một cô y tá bước vào nói với Nam là có một cô gái vừa mới chết ở dãy phòng 13, giường số 4 cần anh đến để kiểm tra trước khi mang vô nhà xác. Nam hơi ngạc nhiên vì thấy khuôn mặt trắng bệt và đôi mắt đỏ ngầu của cô y tá thêm vào đó nữa là anh cảm thấy khuôn mặt đó hơi quen quen. Mãi lo suy nghĩ về chuyện này mà anh đã bước vô dãy phòng 13 lúc nào không hay. Nam tiến lại gần giường số 4 thì anh bỗng thét lên kinh hãi và ngã quỵ xuống... thì ra người nằm chết trên giường bệnh chính là cô y tá ban nãy và cũng là người trong hình của ngôi nhà anh đang ở hiện giờ cô "NGUYỄN THỊ THU".
 
Thông tin tiếp: Chiều nay đi làm về xuống xe ngay gần 300 Kim Mã đi bộ qua nhà đó thấy có mấy người thợ đang sửa lại cái cánh cổng sắt bị han gỉ hỏng và có người đốt lá cây khô, có vẻ ngôi nhà vẫn được quan tâm chăm sóc, chỉ mỗi tội thấy vẫn để hoang không có dấu hiệu sử dụng.
 
Hôm qua đi làm về, có một đoạn đường với hai hàng cây xoan hai bên, bên trái là các ngôi mộ, bên phải là những vườn rau. Gió thổi thì lạnh, đi được một đoạn em mới nhớ ra đoạn này vắng và chẳng có ai. Mùi hương cúng ngày rằm thổi từ không khí bay đến. Em thấy lạnh hết cả người. Ngu ngốc làm sao khi nhìn qua gương, chỉ thấy một màu tối tăm, phía trước thì mãi không thấy bóng đèn. Em sợ quá tăng ga lên cho xe chạy nhanh mà lạnh hết cả người.

Đang vừa chạy xe vừa sợ thấy phía trước có bóng người. Một người đi từ dưới ruộng lên mặc bộ đồ màu hồng. Em thót hết cả tim, rùng mình, tay lái gần không vững. Xe suýt đổ thì bà đó đi lên và nhe răng cười một cái. Mẹ ơi,

May mà cuối cùng cũng về đến nhà, lần sau không dám đi về muộn nữa. Sợ ma lắm.
 
Em ko có những câu chuyện cực kỳ rùng rợn kia! Nhưng em có những câu chuyện buồn buồn mà ấm áp lòng người. Chuyện kể về những cung bậc thăm trằm của cảm xúc. Bạn muốn biết không? Vậy hãy cùng xem nha!
Truyện Mùa mây của tác giả 'Kyandi'
Chúc các bạn đọc vui!
Và sẵn giới thiệu luôn chuyên mục Truyện ngắn chứa những câu chuyện đầy cảm động đây. Mong mọi người có thể hiểu thêm về con tìm mình!
 
Tôi cũng đã nghe nói nhiều về Ngôi nhà ma 300 Kim Mã, cũng đang ở cách đó vài trăm mét. Nếu ai đó đang sở hữu có bán rẻ thì thiếu gì người mua nhỉ ! Có ma thật thì mời thầy cúng Ta+Tàu+Tây mà trục đi có sao đâu, cứ mua cho ma mảnh đất to ở Lương Sơn rồi các thầy mời ma lên đó ngụ cho mát và đốt 1 tấn tiền giấy có khi lại còn được ma phù hộ. Nếu ma ở 300 Kim Mã có lên mạng thấy tôi post thế này có khi lại phù hộ cho tôi. Quy cho cùng ma cũng cần sự đồng cảm và quan tâm của cộng đồng và cũng cần có chi tiêu ở thế giới của họ.

Có ngôi nhà ma 300 Kim Mã ở HN hả anh? Nếu thật hôm nào em phải qua xem mới được
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom