Rượu ngon không có bạn hiền ? Rượu thưởng không uống, muốn uống rượu phạt (2 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Người Đưa Tin

Hạt cát sông Hằng
Thành viên danh dự
Tham gia
12/12/06
Bài viết
3,661
Được thích
18,158
Thường có câu Rượu ngon không có bạn hiền ?
Câu chuyện nào lại xuất phát ra câu này thì không rõ.


Nguyễn Khuyến và Dương Khuê là đôi bạn tri kỉ. Nguyễn Khuyến sinh trước (1835), Dương Khuê sinh sau (1839), nhưng Dương Khuê lại đi trước (1902). Nguyễn Khuyến đã làm bài thơ “Khóc Dương Khuê”. Thơ viết về tình bạn nhiều, nhưng thơ hay hiếm. Bài thơ “Khóc Dương Khuê” của cụ Tam Nguyên Yên Đổ thuộc vào loại những bài thơ hiếm về tình bạn. Gần một thế kỉ, bạn đọc đã yêu thích, đã nhớ, đã truyền tụng bài thơ viết về tình bạn sâu sắc, cảm động, cao quý này.

Nguyễn Khuyến bàng hoàng khi nghe tin bạn mất:

“Bác Dương thôi đã thôi rồi,

Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta”.

Tác giả nén đau thương trong hình thức tu từ nhã ngữ (nói giảm). Nhà thơ không dám nói đến những chữ đau lòng mà chỉ có “thôi đã thôi rồi”. Nhưng tình cảm đau thương tang tóc lại nhuốm cả không gian “nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta”. Những từ láy “man mác”, “ngậm ngùi” biểu lộ sự thổn thức trong lòng thi nhân.

Tác giả hồi tưởng lại những kỉ niệm về tình bạn với Dương Khuê:

“Nhớ từ thuở đăng khoa ngày trước

Vẫn sớm hôm tôi bác cùng nhau

Kính yêu từ trước đến sau,

Trong khi gặp gỡ khác đâu duyên trời”.

Nguyễn Khuyến nhớ lại khoa thi năm Giáp Tí (1864) hai người cùng “đăng khoa” (thi đậu), Nguyễn Khuyến đậu giải nguyên (đậu đầu cử nhân). Cuộc gặp gỡ ấy là cái duyên của hai người bạn đồng khoa, “duyên trời”, Nguyễn Khuyến quan niệm như vậy thật là thiêng liêng. Và đôi bạn đã sống với nhau xứng với “duyên trời”.

“Kính yêu từ trước đến sau”

Đây là câu thơ nghiêm trang nhất của bài thơ. Một tình bạn đẹp và cao quý thì chẳng những biết “yêu” mà còn phải biết “kính”. Người đời, trong tình bạn thường biết “yêu” mà ít biết “kính” (kính người trên thì dễ, kính người ngang thì khó). Bạn nhắm mắt rồi mà nói được “kính yêu từ trước đến sau” thì tình bạn ấy thật là toàn vẹn như một viên ngọc không tì vết.

Những kỉ niệm về tình bạn hiện lên như một cuốn phim với những hình ảnh, âm thanh sinh động:

“Cũng có lúc chơi nơi dặm khách

Tiếng suối nghe róc rách lưng đèo

Có khi từng gác cheo leo

Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang”.

Hai người bạn đã từng dạo “chơi nơi dặm khách”, những phong cảnh thiên nhiên kì thú, lâu rồi mà âm thanh nhu còn văng vẳng đâu đây “tiếng suối nghe róc rách lưng đèo”. Những đam mê của hai người như một: “Có khi từng gác cheo leo, Thú vui con hát lựa chiều cầm xoang”. Nguyễn Khuyến và Dương Khuê đã từng rủ nhau đi hát ả đào, thú vui thanh cao của khách phong tình. Trước đó có Nguyễn Công Trứ, cùng thời có Tú Xương, sau này có Tản Đà đều thích “thú vui con hát lựa lời cầm xoang”. Và hát ả đào đã thành thơ với các thi sĩ lừng danh đó.

Lại nữa, rượu và thơ làm sao thiếu được trong tình bạn của họ Nguyễn và họ Dương:

“Cũng có lúc rượu ngon cùng nhấp

Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân,

Có khi bàn soạn câu văn

Biết bao đông bích, điều phần trước sau”.

Rượu ngon lại có bạn hiền, còn gì đầy đủ và vui thú hơn? Trong chén rượu đầy ắp khí xuân, sắc xuân, “Chén rượu tương ăm ắp bầu xuân” là Nguyễn Khuyến mãn nguyện rồi. Lại có bạn để bàn soạn câu văn, bàn luận chữ nghĩa của thánh hiền, cuộc sống ý nghĩa và phong phú thay!

Cũng trong dòng hồi tưởng, nhà thơ đặt tình bạn trong mối tương quan với đất nước, với thời cuộc, Nguyễn Khuyến ngậm ngùi:

“Buổi dương cửu cùng nhau hoạn nạn

Phận đấu thăng chẳng dám tham trời

Bác già tôi cũng già rồi

Biết thôi thôi thế thì thôi mới là!”

“Buổi dương cửu” là thời buổi bị “hạn”, ám chỉ tình cảm mất nước, dân nô lệ, Nguyễn Khuyến và Dương Khuê đều “cùng nhau hoạn nạn”. Nguyễn Khuyến đã từ quan về ở ẩn. “Phận đấu thăng chẳng dám than trời”. Sống cảnh hoạn nạn, nhà thơ không dám tham lợi lộc, bổng lộc của người làm quan. Đã từ quan trở về quê rồi mà nhà thơ vẫn còn ân hận, ân hận cho cả hai: “Biết thôi thôi thế thì thôi mới là”!

Nguyễn Khuyến rất nhạy cảm trong cách lựa vần điệu cho hợp với tâm tình. Thể thơ song thất lục bát rất thích hợp với điệu trữ tình kết hợp với tự sự. Những câu song bát nói được rất nhiều về kỉ niệm và thay đổi được nhịp điệu thơ, sửa soạn cho những câu lục bát lắng sâu vào tâm trạng của nhân vật trữ tình.

Sau khi nhớ lại những kỉ niệm về tình bạn với bác Dương, nhà thơ lại trở về với tin buồn của cố nhân:

“Kể tuổi tôi còn hơn tuổi bác

Tôi lại đau trước bác mấy ngày;

Làm sao bác vội về ngay,

Chợt nghe tôi bỗng chân tay rụng rời.”

Cái chết đâu có trật tự người già đi trước, người trẻ đi sau, nhưng người trẻ đi trước bao giờ cũng gây xúc động đột ngột cho người già. Cho nên Nguyễn Khuyến nghe tin người bạn nhỏ tuổi hơn mình đột ngột ra đi thì “chợt nghe tôi bỗng chân tay rụng rời” là thế.

Người bạn hiền Dương Khuê “đã mải lên tiên”, Nguyễn Khuyến cảm thấy cô đơn:

“Rượu ngon không có bạn hiền

Không mua không phải không tiền không mua.

Câu thơ nghĩ đắn đo không viết

Viết đưa ai ai biết mà đưa,

Giường kia treo cũng hững hờ

Đàn kia gây cũng ngẩn ngơ tiếng đàn”.

Rượu không uống, “rượu ngon không có bạn hiền” làm sao uống? Hỡi ôi, người ta không thể uống rượu một mình được! Thơ không muốn viết, “viết đưa ai ai biết mà đưa”, câu thơ vừa thương tiếc bạn, vừa đề cao người bạn hiền Dương Khuê về trình độ thẩm nhị. Giường dành cho bạn thì treo lên “hững hờ”, vì không còn cơ hội nào để hạ xuống. Đàn không muốn gảy, vì còn ai là người tri âm? Câu thơ có thần hơn cả để diễn tả nỗi cô đơn khi mất bạn là câu thơ hoàn toàn không có điển cố:

“Rượu ngon không có bạn hiền

Không mua không phải không tiền không mua”.

Nỗi cô đơn được phổ bằng một hợp âm năm nốt “không” mà âm sắc thì không có nốt nào giống nốt nào, thật là điệu nghệ. Mất bạn mà cảm thấy tâm hồn trống không như thế thì tình bạn của họ Nguyễn và họ Dương cao quý biết nhường nào!

Trong thơ Việt Nam trước sau chưa có một bài thơ khóc bạn nào hay như bài thơ “Khóc Dương Khuê” của Nguyễn Khuyến. Tình sâu, ý đẹp, hình, nhạc đều sống động. Bố cục chặt chẽ trong cả bài và trong từng tiểu đoạn. Ngôn ngữ trong sáng, tinh luyện, điển cố vừa phải và những câu thơ hay là những câu thuần Việt, không điển cố. Tình bạn giữa Nguyễn Khuyến và Dương Khuê chân thành, cảm động, sâu sắc. Nếu được chọn một tứ thơ nào tiêu biểu cho tình bạn của Nguyễn Khuyến và Dương Khuê và cũng là tiêu biểu cho tình bạn của muôn đời thì tôi chọn hai câu này:

“Kính yêu từ trước đến sau,

Trong khi gặp gỡ khác đâu duyên trời”.

Các cụ ngày ấy dùng rượu bằng chén không à.

Rượu thưởng không uống, muốn uống rượu phạt ? Câu này thì sao đây.
 
Các cụ ngày xưa quan niệm "không có rượu thì sơn thủy cũng vô nghiã; nếu không có người phụ nữ trong nhà, đời sẽ vô nghĩa..vô ích.." hay "nam vô tửu như kỳ vô phong" ngoài niềm vui với thi phú, ngâm thơ vịnh nguyệt, say với đời, người sành rượu phải biết "tri kỳ vị, tri kỳ hương, tri kỳ ảo, tri kỳ linh" (biết vị của rượu, biết hương thơm rượu, biết sự huyền ảo, biết linh hồn của rượu)..
Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua​

Hãy tìm đến với người bạn thân thiết, người sẽ giúp bạn cảm thấy ấm áp ngay lập tức.
 
Cụ Nguyễn Khuyến Ngày xưa có bài thơ này cũng liên quan đến rượu đấy bác KTGG :

" Một trà , một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng , nó quấy ta
Chừa được thứ nào, hay thứ ấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà ".
 
Thưởng thức rượu đã là một phần không thể tách rời trong sinh hoạt văn hóa, lễ hội và giao tiếp. Rượu còn là phương tiện bày tỏ lòng hiếu khách.
Người Việt Nam ta có câu :
Còn trời còn nước còn non - Còn cô bán rượu anh còn say sưa…

Diễn đàn giải pháp excel có câu :

Trời mưa thì mặc trời mưa
Bia tươi ướp lạnh uống vào mới phê​

Nói đến rượu người ta dễ nghĩ tới khía cạnh xấu: nghiện rượu hoặc nát rượu! Thật ra không cứ gì rượu, đồ uống nói riêng và thực phẩm nói chung, kể cả thuốc bổ,nếu dùng thái quá đều có hại. Hãy quên đi một Chí phèo nát rượu để nhớ về bức tranh ông tiên râu tóc bạc phơ, má đỏ như quả đào, một tay chống gậy, một tay cầm bầu rượu thì rượu là biểu tượng của Phúc,Lộc,Thọ,Khang,Ninh

Trên đời này, sau mãng đề tài muôn thửa về tình yêu thì mãng đề tài được đề cập nhiều nhất là Rượu. “ Nam vô tửu như kỳ vô phong”. Nhưng chúng ta cũng nên nhớ thêm câu:

Ẩm tửu dung hoà đích quân tử
(Người quân tử uống rượu phải trầm tĩnh)​

Uống chỉ đến mức phấn chấn, suy nghĩ những điều có lợi cho hạnh phúc gia đình và cho đât nước, đó mới thực sự là người sành rượu.

Hải Thượng Lãn Ông từng khuyên :
Bán dạ tam bôi tửu - Lương y bất đáo gia
(Nửa đêm uống 3 ly rượu- Thầy thuốc không phải tới nhà).​

Một bài nhạc - Huyền thoại rượu Nghe nhạc

Đêm trong màn nằm nhớ rượu, buộc 2 cẳng phải đi. Dù vợ có la chi, ta quyết đi cho bằng được ai cản ngăn cũng mặc,vợ là vợ mà ta là ta.
Ai trong đời cũng uống rượu vì rượu quý hơn cơm,vì rượu quý hơn cơm, hai hôm mới được 1 xị ai nói chi cũng mặc kệ, rượu là rượu mà cơm là cơm.
Ai trong đời cũng lấy vợ, vợ là nợ là oan gia.Thà rằng cứ như ta, ta thề không lấy vợ để từng đêm đi nhậu chẳng sợ vợ nào nó la.
Bây giờ Mỹ bỏ cấm vận, bọn nhậu Mỹ nó sang ta. Vì lợi ích oan gia ta lại đi chiến dịch, ta cụng ly với địch, địch là địch mà ta là ta.


Đêm bên đèn ngồi nhớ rượu buộc cái cẳng phải đi
Dù vợ có khuyên chi ta phải đi cho bằng được
Ai can ngăn ta cũng mặc vợ là vợ mà ta là ta

Đêm bên đèn ngồi uống rượu, uống rượu vào thì thôi bia
Rượu thì uống dăm chai bia thì hai ba vại
Trong cơn lốc điên dại rượu là rượu mà bia là bia

Ai trong đời chẳng uống rượu mà uống rượu thì phải say
Rượu đuổi hết đắng cay trong đời ta phiền muộn
Trong những lúc não nùng rượu là rượu mà em là em

Ai trong đời chẳng có vợ , vợ là nợ cho ta
Vợ là những bóng ma len vào trong giấc ngủ
Ai mà hay mất ngủ thì đừng có sợ là hay gặp ma

NÊN : ai trong đời mà lấy vợ là rước nợ vào thân
Vợ là cái cán cân biết làm sao cho đủ
Nghe lời tôi nhắn nhủ đừng lấy vợ mà sống độc thân...

Khi vô trường tập uống rượu
Đã uống rượu thì ta phải say
Dù có ngã lăn quay
Ta phải đi cho bằng được
Dẫu nói xuôi hay nói ngược
Đã uống rượu là ta phải say

Ai trên đời chẳng quý rượu
Rượu từ gạo mà ra
Rượu còn quý hơn cơm
Cơm làm sao mà bằng rượu
Dẫu nói xuôi hay nói ngược
Đã uống rượu là thôi cơm

Khi ra trường ta bỏ rượu
Mà bỏ rượu thì ta uống bia
Rượu thì uống bằng chai
Bia thì chơi bằng vại
Lương kỹ sư bạc triệu
Thiếu gì tiền mà không uống bia
(Bia có đáng bao nhiêu
Lương kỹ sư ta bạc triệu
Chi mà phải uống rượu
Vừa mất vợ vừa hại gan)

Bia bao giờ chẳng có bọt
Mà không bọt không gọi là bia
Từ thuở rất xa kia
Bia ngon là nhờ bọt
Không phải chua không phải ngọt
Bọt là bọt mà bia là bia

Ai trên đời chẳng biết sợ
Không sợ vợ thì sợ cha
Hồi còn bé thì sợ ma
Vô Bách Khoa thì sợ nợ
Thi môn nào mà chẳng nợ
Mà không nợ không gọi thi

Ai trên đời chẳng lấy vợ
Vợ là nợ là oan gia
Vợ chịu khó (ngoan ngoãn) thì ta thương
Vợ nói nặng thì ta tránh xa
Dẫu nói xuôi hay nói ngược
Giận thì giận mà thương vẫn thương

Suy cho cùng các bà vợ
Chỉ là nợ là oan gia
Vì lợi ích của ta
Ta quyết không lấy vợ
Ta thoải mái đi nhậu
Mà cần chi có cô ta (Qouta)

@@ Anh Đỗ Hữu Thực vừa gởi 2 chai rượu đặc sản của Hốc Môn để thành viên đón mừng Giáng Sinh. Xin mời hưởng ứng. Rượu quá ngon lại không có bạn hiền.

 

@@ Anh Đỗ Hữu Thực vừa gởi 2 chai rượu đặc sản của Hốc Môn để thành viên đón mừng Giáng Sinh. Xin mời hưởng ứng. Rượu quá ngon lại không có bạn hiền.

Bữa nào rảnh hoặc ngày nghỉ, Bác xách 2 chai đó lên nhà em, em làm vài món để anh / em mình "thử rượu"!:drunk:
 
Đọc cái bài trên đây của bác Kế toán già gân, tự nhiên trong đầu em cứ văng vẳng cái bài:
Đêm chong đèn ngồi nhớ lại từng câu chuyện ngày xưa
Mẹ về đứng dưới mưa che từng căn hầm nhỏ
Ngăn từng bước chân thù, mẹ ngồi dưới cơn mưa

Mẹ lội qua con suối, dưới mưa bom không ngại
Mẹ nhẹ nhàng đưa lối, tiễn con qua núi đồi
Mẹ chìm trong đêm tối, gió mưa tóc che lối con đi...​
Không biết chúng có mối liên hệ nào với nhau không ???
 
Gửi tặng các Bác thích rượu (uống Giáng Sinh):
========================
BÁT BỘ LIÊN HOÀN - ĐỘC ẨM
========================

Một mình uống rượu giữa đêm đông
Mượn chén sầu bi thắp nụ hồng
Thế cuộc đổi thay, đời ảo mộng
Riêng ta điên đảo với hư không.

(1) - Địa đàng
Tàn thu độc ẩm dưới ngàn cây
Rót lụy tình riêng chén lệ đầy
Trăng chiếu đáy chung soi mộng huyễn
Gió xô bờ mắt khép cuồng quay
Cung đàn ai oán âm trầm lắng
Cánh sóng vỗ về lúy túy say
Đông giá hanh hao ôm gối chiếc
Giọt sầu chất ngất đắng men cay.

(2) - Chân như
Men cay uống giữa chốn huyền không
Bụi đỏ tung bay bối rối lòng
Vang tiếng mõ khua buồn thảm thiết
Vọng lời kinh nguyện nhớ mênh mông
Chạm vành tịnh nhã chao đêm tỏ
Lần hạt si mê quấn ánh hồng
Tâm lạnh khô cằn trên đất hứa
Chấp nê hội tụ giữa trời đông.

(3) - Quán sầu
Trời đông hoa tuyết rụng chân cầu
Bến vắng đìu hiu gió đuổi nhau
Gối mộng viễn phương dâng lệ nhớ
Ôm bầu tha khách quạnh niềm đau
Đàn treo đỏ vách hong tình đắng
Thuốc ngậm vàng môi chuốc nỗi sầu
Mấy độ quây quần bên bếp lửa
Bao thu biền biệt dạt về đâu?

(4) - Hoang sơn
Về đâu khi bóng phủ sườn non?
Lặng lẽ cô thân đứng mỏi mòn
Ngắm cảnh tịch dương in bóng lá
Gieo vần thơ ảm đọng hương son
Gió đông kẻ chỉ triền hoang vắng
Mưa hạ xoay vần lối héo hon
Nâng chén tiêu dao hồn viễn xứ
Chạnh lòng nhớ bạn mất hay còn?

(5) - Cô lâm
Còn ai độc ẩm dưới rừng lan
Một thoáng xanh rêu hái mộng tàn
Hứng giọt sương khuya pha huyết tửu
Vin làn gió sớm dệt rèm loan
Sầu dâng chất ngất hồn hoang tưởng
Núi đổ chông chênh suối ngút ngàn
Lối cỏ hoa rơi muôn cánh mỏng
Trầm luân đông giá buồn miên man

(6) - Mộng điệp
Miên man hoang tưởng mộng đêm dài
Số kiếp đào hoa vương vấn ai
Nguồn sáng băng tâm chưa định hướng
Khối màu thảo diệp đã dần phai
Đàn tiên thánh thót loang cầm sắc
Sáo ngọc vi vu chuyển trúc mai
Tỉnh giấc vu sơn tình buốt giá
Đông về độc ẩm khúc bi ai.

(7) - Minh hải
Bi ai nghe sóng vỗ trùng khơi
Hướng ánh trăng non chiếu mặt cười
Nghiêng dải sông Ngân say lả lướt
Dốc chòm Bắc Đẩu hứng buông lơi
Đêm đông nhấp rượu pha hương gió
Giá lạnh dầm sương tắm lệ rơi
Thiên cổ vạn sầu thân lữ khách
Đào nguyên ôm mộng một mình chơi.

(8) - Vô minh
Chơi vơi nghiêng ngả lối sương mù
Vang vọng hoàng hôn tiếng sói tru
Dốc đá xòe ngang rêu lấm tấm
Bờ hang dựng ngược gió âm u
Dừng chân độc ẩm nghe xanh xám
Gối điệp mơ hoa giấc mộng du
Thả nhẹ hồn vương trên lá cỏ
Đông về khóc tiễn buổi tàn thu.


-hvl-
 
@@ Anh Đỗ Hữu Thực vừa gởi 2 chai rượu đặc sản của Hốc Môn để thành viên đón mừng Giáng Sinh. Xin mời hưởng ứng. Rượu quá ngon lại không có bạn hiền.[/COLOR]

À, thì ra là bác muốn uống rịu. Nhưng cháu chưa hiểu cái tiêu đề của bác "Rượu thưởng không uống, muốn uống rượu phạt" sao lại có thưởng và phạt ở đây ạ?. PP uống rịu dở lắm, nhưng bác muốn có bạn hiền thì cháu sẳn sàng hầu rịu bác (bác uống, cháu phá mồi --=0).
 
"Tửu phùng tri kỷ, thiên bôi thiểu." Uống rượu cùng tri kỷ, ngàn ly vẫn còn ít.

Chắc Peter_pan chưa bao giờ được nâng cốc, nâng ly cùng các anh hùng hào hiệp đã từng xưng bá trong võ lâm.

Nhất túy giải vạn sầu
Tửu nhập sầu trường, sầu càng sầu

Giỏi lắm là bạn chỉ cầm được các ly bear như các anh hùng bắn súng ở vùng Texas.

Ta nói đông người nghe tây
Làm sao thưa thốt cho đầy tình chung
Đành ngồi im ở vô cùng
Sầu vô tận xứ về đâu hỡi người
 
Huynh KTGG dành chút thời gian ghé thăm muội đi. Muội sẽ làm thơ hầu huynh đây.
 
Thanh Mai tỷ! Lão Gân đọc thơ hay lắm, đọc bằng giọng Pháp và nhún nhún đôi vai gầy rất điệu nghệ. Tỷ có làm thơ cho muội tham gia với, muội cũng muốn nghe Lão Gân đọc thơ, và thưởng thức thi tài của tỷ. Muội trước giờ chỉ làm thơ con cóc thui.
 
@@ Anh Đỗ Hữu Thực vừa gởi 2 chai rượu đặc sản của Hốc Môn để thành viên đón mừng Giáng Sinh. Xin mời hưởng ứng. Rượu quá ngon lại không có bạn hiền.

Bác cho bé tham gia giáng sinh với, mùa đông này bé........lạnh. Nên bé sẽ tham gia uống rượu với bác để được ấm áp hơn.
 
tieulongnu.duongqua sống trên núi, lo luyện kiếm pháp và excel, ít giao thiệp với người đời. Kỳ này Phu thê tại hạ muốn rời khỏi núi Chung Nam vài ngày để giao lưu cùng quý tiền bối. Không biết có được không.
 
tieulongnu.duongqua sống trên núi, lo luyện kiếm pháp và excel, ít giao thiệp với người đời. Kỳ này Phu thê tại hạ muốn rời khỏi núi Chung Nam vài ngày để giao lưu cùng quý tiền bối. Không biết có được không.

Thần xin hoan nghênh và đón tiếp hai vị. "tieulongnu.duongqua" ơi, bạn đang luyện kiếm pháp trên núi Bửu Long - Biên Hòa hay sao ? hay trên núi Tây Ninh vậy ? Trên núi cũng có sử dụng Internet, thật là tuyệt. Khi trở lại núi, nhớ cho tại hạ cùng ngự sơn lâm của chư vị nhe. Mình cũng muốn đi tu tránh khỏi thành phố xa hoa, nhộn nhịp, đầy cạm bẫy "tình ái" và để được chư vị ôn luyện excel cho đệ.
 
tieulongnu.duongqua sống trên núi, lo luyện kiếm pháp và excel, ít giao thiệp với người đời. Kỳ này Phu thê tại hạ muốn rời khỏi núi Chung Nam vài ngày để giao lưu cùng quý tiền bối. Không biết có được không.

Ca ca và tỉ tỉ lựa hình avatar xấu quá :-=, bé tặng cho ca ca và tỉ tỉ hình bé mới chụp lén ca ca và tỉ tỉ --=0nè :

UpNhAnHdotC0M2008121334750mtgzmwq5nd154769.jpeg


Kế Toán Già Gân đã viết:
Mình cũng muốn đi tu tránh khỏi thành phố xa hoa, nhộn nhịp, đầy cạm bẫy "tình ái" và để được chư vị ôn luyện excel cho đệ.

Bác ơi, cho em theo với. Em cũng muốn lên núi luyện võ với ca ca và tỉ tỉ nhưng không biết đường đi. Bác dẫn em theo với nha.%#^#$
 
Chán lão Gân thật! Mình và Thanh Mai tỷ tỷ, nghe lời huynh Gân, chờ từ sáng tới giờ ở điểm hẹn mà chẳng thấy huynh ấy đâu.
Thanh Mai thì nước mắt ngắn dài, tay cầm bức hoa tiên (đề thơ tặng lão Gân), nửa muốn xé, nửa muốn đốt, còn Ngọc Mai thì lòng quặn lên vì thương tỷ tỷ nhưng không biết làm sao. Thế là Ngọc Mai làm sạch con cá trê chiên giòn và 1/2 chén nước mắm gừng.
Ai làm ơn dỗ dùm Thanh Mai tỷ với.
 
Chán lão Gân thật! Mình và Thanh Mai tỷ tỷ, nghe lời huynh Gân, chờ từ sáng tới giờ ở điểm hẹn mà chẳng thấy huynh ấy đâu.
Thanh Mai thì nước mắt ngắn dài, tay cầm bức hoa tiên (đề thơ tặng lão Gân), nửa muốn xé, nửa muốn đốt, còn Ngọc Mai thì lòng quặn lên vì thương tỷ tỷ nhưng không biết làm sao. Thế là Ngọc Mai làm sạch con cá trê chiên giòn và 1/2 chén nước mắm gừng.
Ai làm ơn dỗ dùm Thanh Mai tỷ với.
Dị sao tỷ tỷ hổng gọi bé? Bé hổng biết uống nhưng Bé biết phá mồi (giống đại ca Peter_pan)
Còn cái bức hoa tiên, tỷ tỷ xé chưa, đốt chưa? Nếu chưa thì cho Bé cũng được, hi hi....
 
Xíu ơi ời, Xíu dỗ Thanh Mai tỷ nín đi, rồi Xíu xin tỷ ấy. Tỷ ấy đang buồn mà Xíu còn cười hi hi nữa, Xíu đáng bị đòn nha!
 
Xíu ơi ời, Xíu dỗ Thanh Mai tỷ nín đi, rồi Xíu xin tỷ ấy. Tỷ ấy đang buồn mà Xíu còn cười hi hi nữa, Xíu đáng bị đòn nha!
Ủa, tỷ Thanh Mai giữ cái đó chớ hổng phải tỷ Ngọc Mai hở... Ui trời, tại ai cũng Mai hết.
Bé tí xíu đâu có quen tỷ Thanh Mai đâu...
À, tỷ tỷ ơi, nhà Bé tí xíu có 2 chai gụ, của người ta tặng cho chị của Bé, nói là uống vào nó đẹp da đẹp mặt lắm. Bé tí xíu có thử rùi, chu choa, ngon thì có ngon nhưng nó nóng cái càng cổ lắm. Tỷ tỷ có dám uống "gụ nóng cổ" hông, hôm nào Bé tí xíu xin chị bé một chai mang đi hầu tỷ tỷ (chỉ cần tỷ tỷ cho Bé tí xíu ăn con cá trê chiên giòn thôi... hi hi)
 
MÌNH TÔI UỐNG RƯỢU TRONG ĐÊM VẮNG
RƯỢU ĐẮNG HÒA CHUNG VỚI LỆ RƠI
TỪNG GIỌT RƯỢU CAY TÌM QUÊN LÃNG
ÂM THẦM KHÓC HẬN CẢNH ĐỜI TÔI


Mình tôi thơ thẩn trong đêm vắng
Tôi với rượu sầu dưới ánh trăng
Uống mãi, uống hoài giọt rượu đắng
Rượu buồn tình cũ đã dở dang

Trong bóng đêm tôi nhớ một người
Đêm nay người ấy đã xa tôi
Vắng người, vắng cả tiếng cười vui
Rượu chúc mừng người bên tình mới

Đắng chát bờ môi giọt rượu cay
Hòa cùng lệ đổ suốt bao ngày
Chung tình chi nữa tình gian dối
Với kẻ sở khanh đã đổi thay

Lệ khóc hận đời khi tình chết
Rơi vì người ấy nỡ phụ lòng
Từng giây, từng phút tôi thầm khóc
Giọt ngắn, giọt dài, đẫm má hồng

Rượu ơi xin giúp ta quên hết
Cay đắng ngập tràn ở trong tim
Tìm lại nụ cười trên môi mềm
Quên đi dĩ vãng tựa khúc phim

Lãng tích thiên nhai xa chốn cũ
Âm tào địa phủ gởi tình xưa
Thầm chôn kỷ niệm sâu vào đất
Khóc biệt lần cuối rồi tiễn đưa

Hận thù thương nhớ theo mây khói
Cảnh cũ từ đây sẽ xa lìa
Đời của đôi ta đã cách chia
Tôi còn nghĩ đến làm chi nhỉ?​
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom