Thiên Thần Mùa Đông
Trong kí ức của tôi giáng sinh là những con đường dài ẩm ướt, là những làn sương mờ lửng lơ giữa bầu trời đêm vắng bóng sao. Năm nay cũng vậy. Tôi ngắm những con người đang sánh vai nhau đi trên phố và tự hỏi rằng họ có lạnh không? Khi còn là một cậu bé, tôi rất thích tìm hiểu các mùa: Mùa xuân có màu xanh của lá, mùa hạ có màu vàng của mặt trời, mùa thu thì có màu đỏ của nắng chiều. Còn mùa đông, mùa đông có cái gì? Tôi hỏi mọi người, nhưng họ đều nói mùa đông là mùa tồi nhất vì chỉ mang đến giá lạnh và nỗi cô đơn, nó không đáng có tên. Tôi thấy thương cho mùa đông, nếu như mùa đông cũng biết nghĩ thì nó sẽ buồn đến nhường nào?
Thời gian trôi, tôi bước vào trung học. Tôi thường ngồi xa những khu vực náo nhiệt trong lớp, thơ thẩn ngắm những chiếc lá đang từ từ rơi xuống góc sân trường sau mỗi tiết học. Những chiếc lá khiến tâm hồn tôi được bay bổng với muôn ngàn những suy nghĩ , làm tôi vui. Thế rồi lá cũng thưa đi khi mùa đông đến. Không còn lá, những ngày còn lại tôi nhìn ngắm mọi vật xung quanh mình, vẩn vơ như tên lập dị chính hiệu. Và cũng từ đó , cuộc đời tôi đổi hướng.
Những ngày đầu năm lớp 11, tôi thường chết lì ở chiếc ghế đá bên sân trường sau khi tan học và đợi chờ để ngắm nhìn một cô bé lớp bên. Tôi vẫn thường gọi thầm cô bé là "Chấm trắng" bởi cô bé có nước da trắng hồng, và hay đeo một sợi ruy băng bằng lụa màu trắng ở cổ. Cứ mỗi lần ngắm cô ấy tôi như người mất hồn. Cảm giác như cô ấy là một thiên thần tỏa sáng giữa sân trường nhỏ bé. Và rồi cơ hội đã đến với tôi vào một ngày trời mưa tầm tã. Cả hai chúng tôi đều phải ở lại trường chờ mưa ngớt. Kỉ niệm đẹp bắt đầu có lẽ là từ chiếc ô mà chúng tôi chung nhau ngày hôm đó.. Những buổi đầu nói chuyện, tôi run không nói nên lời. Nhưng rồi quen dần, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau. Chấm Trắng ít khi nào thể hiện tình cảm của mình với người khác. Cô bé làm cho bạn bè chung quanh luôn cảm thấy khó hiểu và Chấm Trắng bị lãng quên dần trong tập thể, giống như mùa đông trong nhưng lời kể khi xưa của bố mẹ tôi. Chúng tôi thân với nhau có lẽ cũng vì điểm chung đó. Noen đến, lần đầu tiên tôi đi chơi với một bạn gái, và tôi tiếp tục thể hiện là một tên ngố: Đã lớp 11 rồi mà chẳng biết lấy một cửa hàng ăn, nơi mua sắm hay thậm chí là mấy quán cóc nhỏ gần nhà. Tôi luôn bối rối khi có bạn đi cùng, chẳng biết phải đi đâu. Còn Chấm Trắng thì vẫn lặng lẽ đi cạnh bên, không đòi hỏi điều gì . Thỉnh thoảng, cô bé quay sang nhìn tôi rồi cười nhẹ, chắc là đang cười sự ngô nghê của tôi. Tối đó cả hai đi dọc các con phố Hà Nội, trò chuyện và... nắm tay nhau lần đầu tiên.
Đầu học kì hai, tôi chuyển sang học cùng lớp với cô ấy. Tôi biết cô ấy cũng đang vui như tôi, nhưng không xử xự một cách ồn ã như các bạn gái khác mà nhẹ nhàng trao cho tôi ánh mắt và nụ cười âu yếm. Chúng tôi sánh vai nhau qua mùa xuân, hạ rồi thu, rồi yêu nhau lúc nào cũng không hay biết. Một buổi trưa se lạnh của gió đầu mùa, Chấm Trắng dựa vào vai tôi, đôi mắt nhắm lại. Tôi ngỡ ngàng trong vào giây rồi dè dặt đưa cánh tay mình vòng qua sau cô bé. Phía trên, lá bàng rụng rơi nhè nhẹ xuống cho những ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá thưa. Khi bàn tay tôi chạm vào vai cô ấy, tôi hiểu rằng chúng tôi đã trở thành một đôi. Những ngày sau đó chúng tôi thay đổi cách gọi nhau. Cô ấy thì thường gọi tôi là " Anh Nam". Còn tôi gọi cô ấy là Linh. Dường như khi yêu ai cũng tự biết phải làm gì để không phải xa một nửa của mình.
Thế rồi khi mùa đông tới, giấc mơ của tôi và cô ấy đều tan vỡ. Gia đình Linh muốn chuyển sang nước ngoài, Linh không còn được ở lại dù đã xin rất nhiều. Ngày chia tay mỗi lúc một gần hơn và cả hai đều chán nản. Rồi vào một ngày trước lễ giáng sinh, Linh biến mất. Tôi cùng gia đình Linh đã đi tìm khắp nơi. Tôi tìm cho đến tối muộn, khi trời đổ mưa, và cuối cùng cũng gặp được em. Linh ngồi trên chiếc ghế đá sân trường, lặng im, mặc cho nước mưa rơi qua cành cây khẳng khiu xuống hai bờ vai nhỏ. Tôi vội chạy đến lấy ô che cho em. Linh nhìn, rồi ôm chặt lấy tôi, làm chiếc ô tuột khỏi tay và rơi xuống đất. Tôi biết đằng sau đôi mắt và nụ cười đáng yêu kia còn có một tâm hồn khao khát yêu thương. Nhưng cho đến lúc bấy giờ cô ấy vẫn không khóc, chỉ muốn ôm tôi không rời, im lặng... Ngày hôm sau, Linh tặng cho tôi một món quà nhưng không cho mở ngay. " Anh Nam ơi, ngoài kia vui lắm, hôm nay anh đi với em đi !" Linh cười như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không biết phải nói sao, chỉ biết làm như cô ấy muốn. Đêm nay mưa rơi nhè nhẹ, phảng phất đâu đây mùi hanh và ẩm ướt của con đường. Linh vui vẻ hơn thường ngày, tíu tít cười đùa, nói chuyện, nom như một cô bé con trông chiếc váy dài trắng sáng như ánh sao, đang vui vì được đi chơi phố. Tới quán hàng lưu niệm, tôi mua cho cô ấy một con gấu bông. Linh ôm nó vào trong những bức ảnh chụp của hai đứa ở cửa hàng ảnh. Linh nói : " Trông như một gia đình anh nhỉ ?" Tôi cười : "Ừ, như một gia đình." Cô ấy luôn là một người trầm tính, tôi yêu cô ấy cũng vì vẻ đẹp nhẹ nhàng và lặng lẽ, yêu tính cách đó của cô ấy. Giờ đây cô ấy bỗng thay đổi, lòng tôi càng rối bời. Khi chúng tôi chia tay nhau vào lúc đêm khuya, cô ấy ôm lấy tôi thật chặt, nói nhẹ vào tai tôi:
-- Anh hứa với em một chuyện có được không ?
-- Em nói đi.
-- Anh hãy đợi em về... em hứa sẽ trở về, em hứa mà...
Giọng của em lạc đi, đắm chìm trong nỗi cô đơn sắp cận kề. Tôi biết cô ấy yêu tôi nhiều lắm. Trong khoảnh khắc, dường như có một sự thay đổi lớn của thiên nhiên, dường như thiên nhiên cũng có tình cảm. Phải rồi, lại là mùa đông. Chúng tôi chia tay nhau, tôi nhìn cô ấy bước đi xa dần, bước từng bước vững vàng như chính con người cô ấy - Lạnh lùng và êm dịu. Tôi mở hộp quà và không nói nên lời: Một chiếc ruy băng màu trắng với dòng chữ màu đỏ "Linh yêu anh". Mùa đông năm đó đi qua mau, vì thiếu một thiên thần...
Một năm đã qua. Mưa phùn bắt đầu rơi xuống. Ngồi trên tần hai tôi nhận thấy người đi chơi lễ giáng sinh năm nay có đông hơn. Tôi vẫn ngồi để ngắm những chiếc lá cuối cùng rơi xuống mặt đường, nhưng tôi không cô đơn. Xuân có lá, hạ có mặt trời, thu thì có ánh chiều. Còn mùa đông, giờ đây tôi đã biết mùa đông có các thiên thần về trong ngày lễ giáng sinh. Trong số đó,một thiên thần đang nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng và tặng tôi một nụ cười âu yếm. Thiên thần đã trở về cùng mùa đông - Thiên thần mùa đông.
(Tác giả: Rueta Koyumeru - Bài viết đăng trên báo Hope Magazine)