Em đã buông tay rồi đó ....anh đi đi (3 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

mhdoidepchuan_e60d0.jpg


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải - trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...


Nguyễn Trung Kiên

Nghe có người nói. Những ai thích bài thơ "Đôi Dép" đều sống "lận đận" trong tình yêu. Kha kha.
 
Sao Em nỡ ........

Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!
 
Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!

Thật nhiều cảm xúc, tình yêu thật mãnh liệt.
 
Ước gì mình được như anh ấy
 
Thôi thì cũng tặc lưỡi ... chẳng còn gì để hối hận. !!!
 
Cảm ơn anh đã bỏ rơi em

Cảm ơn anh đã bỏ rơi em
Để em biết cuộc đời này đẹp quá
Vì trước kia mắt em mù lòa
Chỉ thấy được một bóng hình anh
Bỏ mặc ngoài kia cuộc đời sôi động
Và còn rất nhiều những chốn vui chơi

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết trên đời này nhiều lắm
Những kẻ si tình chịu chết vì em

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết cuộc đời nhiều hơn thế
Vì có những người còn tốt hơn anh

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết tình yêu đặt nhầm chỗ
Để em biết mình còn nhiều hơi thở
Để mỉm cười và tiếp tục được yêu

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em gặp nhiều người hơn thế
Chỉ là bạn nhưng ôi sao lạ thế
Họ chân thành và nghiêm túc hơn anh.

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết anh không con xứng đáng
Với tình yêu cháy bỏng trong tim
Với cái nhìn âu yếm lim dim
Với cái nụ hôn đầu và cái ôm thật chặt

Em sẽ giữ lại những gì đẹp nhất
Để cho người xứng đáng hơn anh
Cảm ơn anh đã bỏ mặc em.

Thuy Duong.

Một chút thơ cho ngày thu chớm đông
 
Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!
Cái ngày hôm đó, cái ngày mà tại gốc sà nách thứ 3, em đã đợi anh đến tận sáng với những tiếng kêu meo meo trìu mến mà không thấy tiếng anh đáp lại, cũng từ ngày đó mà em không thể cất được những tiếng kêu của loài mèo mình nữa anh ạh! Em biết anh đã chờ em rất lâu, gọi em rất nhiều nhưng chân em đã quá mỏi, giọng em quá yếu và cơ thể em không còn đủ sức để đi đến nơi mà chúng mình đã hẹn nữa. Giờ em đành ở lại nơi mà em đã sinh ra, cái nơi đã tạo ra em, cho em cuộc sống hạnh phúc và rồi cũng tước đi điều đó của em. Em sẽ ở lại nơi này để tiếp tục sống những ngày tháng mà số phận đã an bài cho em!
Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh đã cho em những tiếng cười, những giây phút thật sự thoải mái. Cảm ơn những tiếng THÉT GÀO của anh đã cho em thêm sức mạnh để sống!
Anh hãy gặp một cô mèo hoa thật đẹp, thật đáng yêu và có 1 cuộc sống thật hạnh phúc nhé!
 
ANH! NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG YÊU.​


Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm em thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho em?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, là mất đi anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ? Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?

Buông tay anh ra là để anh ra đi, anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có 1 ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Em chẳng thể biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn " ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"! Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xem mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác được anh ôm trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi anh... Thế anh có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt nó? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời em đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn anh buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc. thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
bây giờ mới thấy điều này phù hợp với chính mình, híc.
 
Em đã buông tay anh ra, đã có đủ can đảm để quên anh và bây giờ trái tim em đã trở thành trai sạn với cái thứ tình cảm thiêng liêng nhất vậy. Buông tay anh ra em đã trở lại cuộc sống bình yên, lặng lẽ nhưng không còn đau khổ. Vậy mà giờ đây anh lại quay về nói rằng anh đã sai, anh lại quay về xin em tha thứ, xin em chấp nhận tình cảm mà chỉ mới 4 tháng trước đây anh đã không hề thương tiếc, không hề suy nghĩ khi vứt bỏ nó. tại sao lại vậy hả anh?
Khi anh ra đi, anh đã không hề nghĩ đến tâm trạng của em, còn giờ đây anh lại trách em vô cảm. anh nói em thấy chết mà không cứu, trách em lạnh lùng trước tình yêu của anh. Nhưng anh ơi! với em tình yêu chỉ đến một lần, em đã yêu anh hơn tất cả, nhưng anh đã không trân trọng điều đó. anh chạy theo danh vọng và sự nghiệp, chạy theo những mơ ước hoài bão của anh, anh bỏ mặc em với tất cả những lời lẽ cay độc của xã hội, anh ném bỏ em giống như ném bỏ 01 thứ đồ chơi không còn giá trị sử dụng, và giờ đây anh lại muốn em tha thứ, muốn em chấp nhận tất cả những gì anh đã gây ra cho em. Có được không anh?
không, em khẳng đỉnh rằng không, em không làm được điều đó đâu anh ạ! dù cuộc sống của em có khó khăn đến đâu đi nữa, dù tình yêu của em sau này có thế nào đi nữa thì em cũng không bao giờ có thể đón nhận anh được nữa.
Mong anh sống hạnh phúc và nếu có 01 lần nữa anh được đón nhận 01 tình yêu thật sự, 01 tình yêu giống như tình yêu mà em đã dành cho anh thì xin anh hãy trân trọng nó, hãy yêu và bù đắp cho tình yêu đó những gì mà giờ đây anh đang muốn bù đắp cho em.
Còn với em bây giờ đã là quá muộn.
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom