Em đã buông tay rồi đó ....anh đi đi (1 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

meocon206

Thành viên mới
Tham gia
2/7/10
Bài viết
32
Được thích
55
ANH! NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG YÊU.​

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm em thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho em?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, là mất đi anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ? Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?

Buông tay anh ra là để anh ra đi, anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có 1 ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Em chẳng thể biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn " ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"! Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xem mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác được anh ôm trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi anh... Thế anh có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt nó? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời em đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn anh buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc. thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
 
cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả


Câu này rất đúng nhé..cái gì không thuộc về mình thì có níu giữ cũng vẫn không là của mình. còn cái gì là của mình thì tự khắc nó sẽ đến với mình. c
 
Ngày xưa mình cũng đã như bạn, chỉ khác là: Anh đã buông tay rồi đó ....em đi đi

Hãy sống với hiện tại và tương lai

[h=2][/h]
 
Anh rất muốn nắm tay em,
Nhưng anh không làm thế
Chỉ cần đi song song cạnh nhau,
Mắt trong mắt
Nhưng tay không trong tay
Để niềm hạnh phúc chợt trào dâng
Khi thấy rằng chúng ta vẫn cùng đi về một hướng
 
Anh rất muốn nắm tay em,
Nhưng anh không làm thế
Chỉ cần đi song song cạnh nhau,
Mắt trong mắt
Nhưng tay không trong tay
Để niềm hạnh phúc chợt trào dâng
Khi thấy rằng chúng ta vẫn cùng đi về một hướng

Hà Nội nơi gặp nhau lần đầu
Tay trong tay lang thang Hồ Hoàn Kiếm
Anh chỉ cho em đây tháp rùa
......kia Đền Ngọc Sơn....
Cùng hà thít trời thu Hà Nội
Nói với em rằng "Hà Nội đẹp lắm"
.....Phải không em......
Chia tay vội vã..em về nơi chốn cũ
Để một mình anh với Hà Nội xa xôi
 
Cún ơi,
Hà Nội mình
Con đường rợp bóng xanh mát
Mùi hoa sữa lâng lâng...

Anh muốn ngắm Hà nội qua mắt em
Cây bàng lá đỏ vẫy anh qua khung cửa sổ
Gió cựa mình, lá lại lao xao

Mai anh rời xa Hà nội
Vẫn muốn ôm tất cả
Từ nhánh cây la đà soi bóng Hồ Gươm
Từ bóng ai nghiêng nghiêng trong nắng
Đến tiếng chổi tre xào xạc đêm khuya
Và cả mùi hương sữa nồng nàn
Gói ghém mang theo
 
Đó là tâm sự của em muốn mọi người cùng chia sẻ.
Hãy yêu và gắn bó cuộc đời với người đã làm mình có nụ cười, có những khoảnh khắc thoải mái. Có như vậy cuộc sống sau này sẽ có thật nhiều niềm vui bạn ah.
Người không yêu thương gì bạn, hãy để họ ra đi.Tình cảm đôi khi cũng thay đổi.Đừng vì những kỉ niệm mà níu kéo, chỉ làm mình đau thêm mà thôi.
Chúc bạn mau lấy lại cân bằng trong cuộc sống và tìm được 1 nửa yêu thương.
Thân!
 
Hãy yêu và gắn bó cuộc đời với người đã làm mình có nụ cười, có những khoảnh khắc thoải mái. Có như vậy cuộc sống sau này sẽ có thật nhiều niềm vui bạn ah.
Người không yêu thương gì bạn, hãy để họ ra đi.Tình cảm đôi khi cũng thay đổi.Đừng vì những kỉ niệm mà níu kéo, chỉ làm mình đau thêm mà thôi.
Chúc bạn mau lấy lại cân bằng trong cuộc sống và tìm được 1 nửa yêu thương.
Thân!
Cảm ơn lời động viên của bạn rất nhiều, khi mình viết lên những dòng tâm sự này cũng chính là lúc mình đã lấy lại được cân bằng cho chính mình "Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh,và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...
 
Xa Em rồi biết tìm Em nơi đâu ....

Cún ơi,
Hà Nội mình
Con đường rợp bóng xanh mát
Mùi hoa sữa lâng lâng...

Anh muốn ngắm Hà nội qua mắt em
Cây bàng lá đỏ vẫy anh qua khung cửa sổ
Gió cựa mình, lá lại lao xao

Mai anh rời xa Hà nội
Vẫn muốn ôm tất cả
Từ nhánh cây la đà soi bóng Hồ Gươm
Từ bóng ai nghiêng nghiêng trong nắng
Đến tiếng chổi tre xào xạc đêm khuya
Và cả mùi hương sữa nồng nàn
Gói ghém mang theo
.........
...........
Hà Nội ơi, Tôi sắp xa Hà Nội
Xa giảng đường, xa ánh mắt thân quen
Xa một người có mái tóc mượt đen ...
... Em len lép nhìn tôi qua khung cửa

Cảm ơn Em nhen cho tôi ngọn lửa
Tình bầu bạn làm ấm trái tim tôi
Hôm nay đây tôi đã sắp xa rồi
Tạm biệt nhé tạm biệt Em Em nhé

Tạm biệt Em tôi về nơi đất Mẹ
Nơi Hải Âu trên cánh sóng bao la
Và gia đình tổ ấm hiền hòa
Vẫn không quên kỷ niệm mà ta có

Tạm biệt Em tôi, người Em gái nhỏ
Tạm biệt .. Em, Tôi xin ... tam biệt Em
.........
( Câu chuyện của tròn 20 năm trước. Bây giờ Em đang ở nơi đâu?)
 
Hà Nội nơi gặp nhau lần đầu
Tay trong tay lang thang Hồ Hoàn Kiếm
Anh chỉ cho em đây tháp rùa
......kia Đền Ngọc Sơn....
Cùng hà thít trời thu Hà Nội
Nói với em rằng "Hà Nội đẹp lắm"
.....Phải không em......
Chia tay vội vã..em về nơi chốn cũ
Để một mình anh với Hà Nội xa xôi

Thế này mới đúng nè

Chia tay vội vã..em về nơi chốn cũ
Để một mình Nghĩa với Hà Nội xa xôi
 
Chia tay vội vã em về nơi chốn cũ
Để một mình Nghĩa quấy bột nuôi con

Chia tay vội vã em về nơi chốn cũ
Gửi lại anh Hà Nội đẹp như mơ
Mùa này lạnh, sương giăng đầy ngõ nhỏ
Heo may đan quện cả một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Mong nhớ rằng lạnh rồi đó anh ơi
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Chia tay vội vã em về nơi chốn cũ
Gửi lại anh Hà Nội đẹp như mơ
Mùa này lạnh, sương giăng đầy ngõ nhỏ
Heo may đan quện cả một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Mong nhớ rằng lạnh rồi đó anh ơi

Ông bố nào đây ta :d
 
Chia tay vội vã em về nơi chốn cũ
Gửi lại anh Hà Nội đẹp như mơ
Mùa này lạnh, sương giăng đầy ngõ nhỏ
Heo may đan quện cả một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Mong nhớ rằng lạnh rồi đó anh ơi

Chia tay anh, em đi theo tình mới
Để lại anh một mình với đàn con
Mùa này lạnh, nước ngập đầy ngõ nhỏ
Heo may về, xám xịt một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Thiếu thứ gì hãy gửi email
 
Chia tay anh, em đi theo tình mới
Để lại anh một mình với đàn con
Mùa này lạnh, nước ngập đầy ngõ nhỏ
Heo may về, xám xịt một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Thiếu thứ gì hãy gửi email


Sao anh chẳng gửi mail
Khi nhà mình nước ngập
Sao anh chẳng nói chi
Để một trời xám xịt
Nếu anh có quấy bột
Thì cứ gọi cho em
Thiếu thứ gì em gửi
Email về cho anh
 
Sao anh chẳng gửi mail
Khi nhà mình nước ngập
Sao anh chẳng nói chi
Để một trời xám xịt
Nếu anh có quấy bột
Thì cứ gọi cho em
Thiếu thứ gì em gửi
Email về cho anh
chờ ông bà này gửi mail chắc bột trắng thành bột đen qúa, k cẩn thận đi cái nồi =))+-+-+-+
 
Anh !!!!!!!

ANH! NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG YÊU​





Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm em thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho em?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, là mất đi anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ? Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?

Buông tay anh ra là để anh ra đi, anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có 1 ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Em chẳng thể biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn " ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"! Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xem mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác được anh ôm trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi anh... Thế anh có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt nó? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời em đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn anh buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc. thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.

ANH !!!!!!

Cuộc đời nhiều khi có những điều không thể giải thích được, khi rời xa anh, em đã cố gắng chôn kín vào đáy lòng những tình cảm yêu thương em dành cho anh, cùng với những đêm dài mất ngủ.

Nhưng suy nghĩ đâu thể ngăn cản được con tim yếu đuối này. Em luôn ngập chìm trong nỗi nhớ anh. Đôi lúc em muốn nhắn cho anh một tin rằng "em nhớ anh nhiều lắm" nhưng cứ nghĩ như vậy thì vô duyên quá, em lại thẫn thờ xóa dòng tin nhắn trong điện thoại.

Em cứ nghĩ rồi thời gian sẽ xóa hết thương nhớ, những ký ức, những hình ảnh của anh trong tâm trí em. Rồi em cũng sẽ quên anh nhưng em đã nhầm .......
Em không biết rằng mình đã vô tình làm anh bị tổn thương, em chỉ suy nghĩ đơn giản rằng dần dần anh sẽ hiểu em tốt với anh dường nào. Nhưng không phải, anh đã quyết định chấm dứt tất cả, anh có biết rằng thời gian qua em đã cố gắng quên anh nhưng em vẫn không thể quên được. Nhiều đêm em không ngủ được, em đã khóc và rất đau khổ khi nghĩ về anh.

Khi đó em chẳng cần gì cả, em chỉ muốn được ở trọn trong vòng tay anh thôi. Vậy sao anh lại nghĩ rằng em có thể rời bỏ anh, em có thể quên anh dễ dàng? Xa anh, em sẽ vui sướng sao? Không đâu anh à, trong tâm tư em lúc nào cũng chỉ nghĩ về anh.

Anh còn yêu em rất nhiều mà phải không anh? Mình đừng sống trong đau khổ như thế này nữa anh nhé. Mình quay lại với nhau đi anh. Hãy để em quay lại và nói: "em nhớ anh, em xin lỗi vì khiến anh hiểu lầm tình cảm em dành cho anh, em yêu anh rất nhiều". Tất cả đã muộn màng chưa anh?

Có giận nhau mãi mới thấy yêu. Có thức đêm mới biết đêm dài. Có khổ sở mới biết đời sung sướng. Chỉ có yêu thì ta mới hiểu. Ôi cuộc đời là những bẫy chông gai. Thà không yêu cho lòng ta đỡ khổ. Nhưng phải yêu cho biết kẻ phụ tình. Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp. Nắng đầu mùa bao giờ cũng xinh. Tình dang dở bao giờ cũng đẹp, rất đậm đà và rất chua cay ........

(trích lục từ một tâm sự của ai đó ..... có cải biên)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Sao anh chẳng gửi mail
Khi nhà mình nước ngập
Sao anh chẳng nói chi
Để một trời xám xịt
Nếu anh có quấy bột
Thì cứ gọi cho em
Thiếu thứ gì em gửi
Email về cho anh

Một tay anh bế con
Một tay anh quấy cháo
Máy tính bật không lên
Điện thoại lại hết tiền
Nên không thể liên hệ...
Em hãy mau trở lại
Với Hà Nội thân yêu
 
Một tay anh bế con
Một tay anh quấy cháo
Máy tính bật không lên
Điện thoại lại hết tiền
Nên không thể liên hệ...
Em hãy mau trở lại
Với Hà Nội thân yêu[/QUOTE

Trời thì lạnh nước ngập đầy ngõ nhỏ
Heo may về xám xịt cả trời thu
Tay anh bế con, tay quấy cháo
Điện thoại hết tiền, máy tính bật chẳng lên

--=0--=0--=0
 
Cảm ơn lời động viên của bạn rất nhiều, khi mình viết lên những dòng tâm sự này cũng chính là lúc mình đã lấy lại được cân bằng cho chính mình "Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh,và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Chúc em dũng cảm buông tay người ấy ra, để rồi

Biển 1 bên và ta 1 bên​

Dẫu biết rằng,

Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong em vẫn chưa nguôi dạt dào.​

Thôi việc gì đến thì hãy thuận theo quy luật tự nhiên nhe cưng

392ns_chia_tay.jpg

Gởi tặng các bạn bài "Chia tay cũng có lợi" By Kha Di
Có vô vàn lý do dẫn đến cảnh 'đường ai nấy đi' và trong một vài trường hợp chia tay lại là một việc chẳng tồi. Những luận điểm dưới đây về lợi ích của chia tay nhằm chứng minh với bạn một điều: hạnh phúc không kết thúc khi hai người rời xa nhau.

1. Mở rộng không gian riêng

Tất cả những người mới chia tay đều thừa nhận rằng họ có nhiều không gian thư giãn hơn cho riêng mình. Khi yêu một ai đó, dù muốn hay không thì bạn cũng phải tự giác điều chỉnh bản thân phù hợp với người đó. Đây là nguyên nhân chính dẫn đến xung đột giữa bạn với người yêu và xung đột ngay chính trong con người bạn. Những điều này sẽ mất đi khi bạn còn lại một mình.

2. Tìm lại chính mình

Khi bạn nói với người yêu rằng bạn cần nghỉ ngơi, phản ứng đầu tiên bạn nhận lại là gì? Nếu chàng/nàng đồng ý thì đó quả là một người tuyệt vời, tâm lý. Nhưng tất nhiên không phải lúc nào mọi chuyện cũng suôn sẻ. Bạn cần tìm lại cái tôi của mình chứ không phải là mảnh ghép mờ nhạt của ai đó. Bởi hàng/nàng yêu bạn vì bạn là chính bạn.

3. Cảm thấy bình tĩnh hơn

Tình yêu tạo ra sự cuồng nhiệt và đam mê. Cả hai thứ này đều cần thiết nhưng nếu cứ quay cuồng trong đó suốt ngày cũng chẳng sung sướng gì. Chia tay, bạn có thời gian để bình tĩnh hơn, nhìn nhận lại cuộc sống và tìm hướng đi mới cho mình.

4. Học cách tương thích với người khác

Thuốc có đắng mới rã được tật. Khi chia tay, bạn sẽ học được rất nhiều điều và rút kinh nghiệm cho tương lai. Ngoài ra, bạn cũng có thời gian để tự kiểm điểm bản thân, đánh giá những điểm được và chưa được, từ đó tìm cho mình một nửa phù hợp nhất.

5. Quyết định những điều bạn muốn

Đôi khi, hai người muốn những thứ khác nhau, thậm chí đối ngược nhau. Chia tay bạn được quyền tự quyết định mọi việc mà không phải nơm nớp lo sợ làm người kia phật lòng.

6. Đánh giá lại mức độ tình cảm

Nếu bạn đang ở trong tình trạng phân vân không chắc liệu mình có đang thực sự yêu người kia không thì chia tay là việc nên làm. Thời gian và khoảng cách là thước đo chính xác đánh giá mức độ tình cảm của hai bạn. Chắc chắn không ai muốn duy trì một tình yêu lỏng lẻo và ở bên nhau chỉ là thói quen.

Cuối cùng, bạn hãy nhớ rằng: Khi một cánh cửa này đóng lại sẽ có một cách cửa khác mở ra. Đừng ngốc nghếch đứng nhìn cánh cửa đã khép một cách nuối tiếc mà hãy tận dụng khoảng thời gian độc thân để làm mới và hoàn thiện mình.

Câu kết gởi tặng các bạn đang yêu và đã yêu:

Không gió thổi, biển làm gì có sóng
Không có em, anh đơn lẻ trên đời
Hụ hụ hụ
 
Chia tay vội vã em về nơi chốn cũ
Gửi lại anh Hà Nội đẹp như mơ
Mùa này lạnh, sương giăng đầy ngõ nhỏ
Heo may đan quện cả một trời thu
Nếu anh có quấy bột cho con nhỏ
Mong nhớ rằng lạnh rồi đó anh ơi


Ông bố nhịn Bớt tiền sữa của F1 mua được xe hơi

Thoạt đầu nghĩ Cô cuncon_kiss là nick ảo của Thầy Nghĩa chứ, do bởi cái avatar mà ra.
(Hôm qua có dịp nói chuyện với cuncon_kiss gần 30 phút, bởi cái Chú Tùng Nguyễn mà ra). Giọng cô bé thật dễ thương và rất ư là lanh.
 
Người yêu ơi sao không đi lẳng lặng,
Để hồn ta dần thấm nỗi cô đơn,
Mà vung tay ném lại một tiếng hờn,
Vỡ tan tành khúc đời ta mơ mộng...
 
Ông bố nhịn Bớt tiền sữa của F1 mua được xe hơi

Thoạt đầu nghĩ Cô cuncon_kiss là nick ảo của Thầy Nghĩa chứ, do bởi cái avatar mà ra.
(Hôm qua có dịp nói chuyện với cuncon_kiss gần 30 phút, bởi cái Chú Tùng Nguyễn mà ra). Giọng cô bé thật dễ thương và rất ư là lanh.

Hehe nhà cháu cảm ơn pác ạ, cũng khổ vì cái giọng nói đấy lắm ạ.
 
Ông bố nhịn Bớt tiền sữa của F1 mua được xe hơi

Thoạt đầu nghĩ Cô cuncon_kiss là nick ảo của Thầy Nghĩa chứ, do bởi cái avatar mà ra.
(Hôm qua có dịp nói chuyện với cuncon_kiss gần 30 phút, bởi cái Chú Tùng Nguyễn mà ra). Giọng cô bé thật dễ thương và rất ư là lanh.

Em nhớ thầy quá, hôm tới trai tơ ra Bắc, thầy bám càng theo đc không? chả hiệu cái ava đó xuất hiện do bài thơ này không nữa, em mời thầy đọc:

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng!
 
                                                                   Thuận Hữu
 
 
Ai chẳng có những phút xao lòng
Có những phút thả hồn theo gió trăng
Lãng mạn chút, ngọt ngào hơn một chút
Cũng chỉ là một phút giây bất chợt
 
Em nhớ thầy quá, hôm tới trai tơ ra Bắc, thầy bám càng theo đc không? chả hiệu cái ava đó xuất hiện do bài thơ này không nữa, em mời thầy đọc:

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng!

Thuận Hữu

Viết cho người đến trước
Em ghen thầm chị có hay không?
Bởi hai ta đều yêu anh ấy
Chị đến trước em thì thôi đành vậy
Em lỡ vô tình làm kẻ đến sau.

Chị là người hạnh phúc nhất trần gian
Anh ấy thủy chung chỉ yêu mình chị
Em có thương cũng đành mộng mị
Chỉ trong mơ người ấy mới tỏ tình

Thôi cũng đành sống với lặng thinh
Lá thư xanh giấu hoài trong ngăn tủ
Đời rộn rã riêng mình em ủ rũ
Anh ấy thật gần cũng thật xa xăm.

Thôi cũng đành buồn mãi với tháng năm
Anh vẫn vô tư kể về người yêu dấu
Và cứ mỗi lá thư xa chị gởi
Em lại buồn trong ánh mắt ai vui..
 
mhdoidepchuan_e60d0.jpg


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải - trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...


Nguyễn Trung Kiên
 
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Muội thì khác, khác ở chỗ bài thơ sư huynh violetdylan nêu. Muội có gì đều kể tuốt tuồn tuột cho ảnh nghe cả. Người iêu của ảnh không có những điều mà muội có được ạ. Thế nên giờ muội phải trả cho hết duyên kiếp này và hẹn gặp lại kiếp sau ạ.

Tình yêu khó nói lắm huynh ạ. Yêu 1 người lại gặp và gã cho 1 người khác. Rồi thỉnh thoảng, khi mưa đỗ về thì lại nhớ mong đến người cũ. Không rõ, như thế mình có tội không? Ngay cả lão già gân cũng có đôi lúc "Chạnh lòng nhớ lại những kỷ niệm xưa" . Thương cho lão quá, ẹc ẹc ẹc.

Đôi khi trộm nhìn nhau xem dung nhan ấy có còn như xưa không? Hụ hụ hụ.
 
tình chỉ đẹp khi còn dang dở. có lẽ đó là quy luật tự nhiên rồi. ai mà chẳng một lần chia tay. mình cũng đã từng có lần như bạn nên mình rất đồng cảm với bạn. chúc bạn HP sau ni
 
Ông bố nhịn Bớt tiền sữa của F1 mua được xe hơi

Thoạt đầu nghĩ Cô cuncon_kiss là nick ảo của Thầy Nghĩa chứ, do bởi cái avatar mà ra.
(Hôm qua có dịp nói chuyện với cuncon_kiss gần 30 phút, bởi cái Chú Tùng Nguyễn mà ra). Giọng cô bé thật dễ thương và rất ư là lanh.

Ông ba ơi, cuncon_kiss như thế nên mới bị dụ vào tận Miền Trung "chống lầy" đấy chứ?! }}}}}
 
những ai đang thất tình vào đọc những dòng thơ của các anh chị thì sẽ thế nào nhỉ -0-/..hay em thất tình để thử cảm giác này-\\/.
 
Em nói anh đi đi
Sao anh còn đứng lại
Em nói anh đứng lại
Sao anh còn đi đi

trong tình yêu quả là khó nói
 
mhdoidepchuan_e60d0.jpg


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải - trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...


Nguyễn Trung Kiên

Nghe có người nói. Những ai thích bài thơ "Đôi Dép" đều sống "lận đận" trong tình yêu. Kha kha.
 
Sao Em nỡ ........

Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!
 
Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!

Thật nhiều cảm xúc, tình yêu thật mãnh liệt.
 
Ước gì mình được như anh ấy
 
Thôi thì cũng tặc lưỡi ... chẳng còn gì để hối hận. !!!
 
Cảm ơn anh đã bỏ rơi em

Cảm ơn anh đã bỏ rơi em
Để em biết cuộc đời này đẹp quá
Vì trước kia mắt em mù lòa
Chỉ thấy được một bóng hình anh
Bỏ mặc ngoài kia cuộc đời sôi động
Và còn rất nhiều những chốn vui chơi

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết trên đời này nhiều lắm
Những kẻ si tình chịu chết vì em

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết cuộc đời nhiều hơn thế
Vì có những người còn tốt hơn anh

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết tình yêu đặt nhầm chỗ
Để em biết mình còn nhiều hơi thở
Để mỉm cười và tiếp tục được yêu

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em gặp nhiều người hơn thế
Chỉ là bạn nhưng ôi sao lạ thế
Họ chân thành và nghiêm túc hơn anh.

Cảm ơn anh đã bỏ mặc em
Để em biết anh không con xứng đáng
Với tình yêu cháy bỏng trong tim
Với cái nhìn âu yếm lim dim
Với cái nụ hôn đầu và cái ôm thật chặt

Em sẽ giữ lại những gì đẹp nhất
Để cho người xứng đáng hơn anh
Cảm ơn anh đã bỏ mặc em.

Thuy Duong.

Một chút thơ cho ngày thu chớm đông
 
Gửi Mèo Con của Anh,

Mèo con ơi, đã rất, rất nhiều lần Anh (Mèo To của Em) ra chỗ hẹn ngày nào (liệu Em còn nhớ tọa độ đã hẹn không!) mà không thây Em.
Mỗi lần ra đó Anh cũng đã rất, rất kiên nhẫn đợi Em cho .... đến tận sáng với những tiếng kêu "Meo Meo" gọi em: lúc thì êm đềm, khi thì thảm thiết, có lúc lại thì thào theo tiếng gió và .... cũng có cả những tiếng "THÉT GÀO" Anh gọi TÊN Em ... ( Em đã hình dung ra tiếng thét gào của loài MÈO chúng ta ban đêm chưa).
Ôi sao Em nhẫn tâm thế !!!!!!!!!! .
Ngay cả ngày HÔM QUA Anh cũng ra CHỖ ĐÓ đợi Em từ sớm nhưng mà.... thật là chim trời cá nước.
Em có biết rằng tại sao Anh không nhắn tin hay gọi điện thoại chúc mừng Em nhân ngày 20-10 không? Đó là vì anh muốn trực tiếp dành cho Em những tiếng MEO MEO êm đềm nhất, Anh muốn thỉ thào bên tai Em những lời chúc mừng ngọt ngào nhất và Anh muốn bằng cả..... hành động nữa .... Để cho Em biết rằng (và chứng minh) rằng Em Mèo Con của Anh và Anh Mèo To của Em là những con MÈO hạnh phúc nhất trên thế gian này.....
Vậy mà .......Vậy mà ........
Em ..... Hay là Em đã ......

Nỡ nào Mèo Con Ơi !!!!!!!
Cái ngày hôm đó, cái ngày mà tại gốc sà nách thứ 3, em đã đợi anh đến tận sáng với những tiếng kêu meo meo trìu mến mà không thấy tiếng anh đáp lại, cũng từ ngày đó mà em không thể cất được những tiếng kêu của loài mèo mình nữa anh ạh! Em biết anh đã chờ em rất lâu, gọi em rất nhiều nhưng chân em đã quá mỏi, giọng em quá yếu và cơ thể em không còn đủ sức để đi đến nơi mà chúng mình đã hẹn nữa. Giờ em đành ở lại nơi mà em đã sinh ra, cái nơi đã tạo ra em, cho em cuộc sống hạnh phúc và rồi cũng tước đi điều đó của em. Em sẽ ở lại nơi này để tiếp tục sống những ngày tháng mà số phận đã an bài cho em!
Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh đã cho em những tiếng cười, những giây phút thật sự thoải mái. Cảm ơn những tiếng THÉT GÀO của anh đã cho em thêm sức mạnh để sống!
Anh hãy gặp một cô mèo hoa thật đẹp, thật đáng yêu và có 1 cuộc sống thật hạnh phúc nhé!
 
ANH! NGƯỜI EM ĐÃ TỪNG YÊU.​


Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm em thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho em?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, là mất đi anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ? Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?

Buông tay anh ra là để anh ra đi, anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có 1 ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có 1 ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Em chẳng thể biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn " ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"! Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xem mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác được anh ôm trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi anh... Thế anh có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt nó? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời em đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn anh buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc. thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
bây giờ mới thấy điều này phù hợp với chính mình, híc.
 
Em đã buông tay anh ra, đã có đủ can đảm để quên anh và bây giờ trái tim em đã trở thành trai sạn với cái thứ tình cảm thiêng liêng nhất vậy. Buông tay anh ra em đã trở lại cuộc sống bình yên, lặng lẽ nhưng không còn đau khổ. Vậy mà giờ đây anh lại quay về nói rằng anh đã sai, anh lại quay về xin em tha thứ, xin em chấp nhận tình cảm mà chỉ mới 4 tháng trước đây anh đã không hề thương tiếc, không hề suy nghĩ khi vứt bỏ nó. tại sao lại vậy hả anh?
Khi anh ra đi, anh đã không hề nghĩ đến tâm trạng của em, còn giờ đây anh lại trách em vô cảm. anh nói em thấy chết mà không cứu, trách em lạnh lùng trước tình yêu của anh. Nhưng anh ơi! với em tình yêu chỉ đến một lần, em đã yêu anh hơn tất cả, nhưng anh đã không trân trọng điều đó. anh chạy theo danh vọng và sự nghiệp, chạy theo những mơ ước hoài bão của anh, anh bỏ mặc em với tất cả những lời lẽ cay độc của xã hội, anh ném bỏ em giống như ném bỏ 01 thứ đồ chơi không còn giá trị sử dụng, và giờ đây anh lại muốn em tha thứ, muốn em chấp nhận tất cả những gì anh đã gây ra cho em. Có được không anh?
không, em khẳng đỉnh rằng không, em không làm được điều đó đâu anh ạ! dù cuộc sống của em có khó khăn đến đâu đi nữa, dù tình yêu của em sau này có thế nào đi nữa thì em cũng không bao giờ có thể đón nhận anh được nữa.
Mong anh sống hạnh phúc và nếu có 01 lần nữa anh được đón nhận 01 tình yêu thật sự, 01 tình yêu giống như tình yêu mà em đã dành cho anh thì xin anh hãy trân trọng nó, hãy yêu và bù đắp cho tình yêu đó những gì mà giờ đây anh đang muốn bù đắp cho em.
Còn với em bây giờ đã là quá muộn.
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom