Dạ, thưa hay OK? (1 người xem)

  • Thread starter Thread starter ptm0412
  • Ngày gửi Ngày gửi
Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Người viết bài kia sai khi nói là "hiểu lầm là lối nói xấc xược". Thử nói 'OK' với tổng giám đốc xem.
OK là một từ không hẳn là nhã nhặn.
Đôi khi, trong cách dùng và trong giọng nói, nó chấp nhận được. Nhưng không phải luôn luôn.

Và ở cuối bài thì người viết bài kia không trung thực khi nhắc tiếng "đàng Trong" mà cố tình quên rằng đàng Ngoài có từ "vâng".

Bảo vâng gọi dạ con ơi.
 
Và ở cuối bài thì người viết bài kia không trung thực khi nhắc tiếng "đàng Trong" mà cố tình quên rằng đàng Ngoài có từ "vâng".

Bảo vâng gọi dạ con ơi.

"Gọi dạ bảo vâng" chứ anh.

Em thấy (và ngay cả em) dùng từ "dạ vâng" cũng linh động hơn rồi. Tức là, không nhất thiết phải "bảo vâng" mà có thể dùng cả "dạ".

Em ở ngoài Bắc, việc dùng từ dạ ở đầu câu từ hồi nhỏ em đi học đã có rồi.

(Tác giả bài viết chắc chưa, hoặc ít tìm hiểu văn hóa đàng Ngoài).
 
"Gọi dạ bảo vâng" chứ anh.
...
Cái câu tôi nói là câu ca dao lục bát.

...
(Tác giả bài viết chắc chưa, hoặc ít tìm hiểu văn hóa đàng Ngoài).

Tác giả là người Đàng Ngoài, vào Đàng Trong đã lâu.
.
Bởi vậy, ở bài #2 tôi nói rõ 2 điều:
1. không trung thực
2. cố tình quên

Mẹ tôi vào Nam từ hồi nhỏ xíu (bà vào học tiểu học ở Mỹ tho). Bà nói tiếng Nam nhưng đâu có quên cái gì bà Ngoại tôi dạy đâu. Chẳng những vậy còn dạy cho chúng tôi nhiều điều ở quê bà.
Nhiều người vẫn bảo bố mẹ tôi mất gốc (Bắc) vì nói giọng Nam nhưng tôi nghĩ mấy người ấy chưa biết "mất gốc" có nghĩa là gì.
 
Người viết bài kia sai khi nói là "hiểu lầm là lối nói xấc xược". Thử nói 'OK' với tổng giám đốc xem.
Và ở cuối bài thì người viết bài kia không trung thực khi nhắc tiếng "đàng Trong" mà cố tình quên rằng đàng Ngoài có từ "vâng".
Tôi thấy bài viết này hay hay và phù hợp với cách tôi dạy con và hiện tại là dạy cháu ngoại, dù rằng có để ý vụ "hiểu lầm là xấc xược". Theo tôi người nhỏ OK với người lớn hơn là xấc xược thật, chứ chẳng hiểu lầm gì cả. Cụ thể là tôi đã sửa cháu ngoại (4 tuổi) do nó xem hoạt hình cả tiếng Anh và tiếng Việt trên Youtube và bị nhiễm 1 chút.
Đồng thời bài viết làm tôi nhớ đến 1 thành viên trên GPE là Steven Võ (Sau đó đổi thành Bảy Dzõ). Bạn này dù chat trên Y!M với tôi hay nói chuyện trực tiếp ngoài đời tất cả các câu đều có "Dạ thưa thầy". Tôi nhấn mạnh là tất cả các câu, dù là hỏi hay trả lời, dù là tâm sự hay nghe tôi tâm sự. Cách nói của bạn còn hay ho ở chỗ có khi "Dạ thưa thầy" ở đầu câu, có khi ở cuối câu. Tới giờ thì mất liên lạc bạn ấy nhưng tôi vẫn nhớ mãi. Và tôi khâm phục cách giáo dục của gia đình bạn ấy. Đọc bài viết trên thấy rõ rằng những bậc cha mẹ ông bà phải nhắc nhở từ khi con cháu mình tập nói, theo dõi chúng khi chúng nói chuyện với người khác để chỉnh sửa kịp thời.

Còn vụ Đàng trong, đàng Ngoài thì thật tình không để ý đến. Dù sao thì tác giả cũng có chút tấm lòng tiếc nhớ cái lễ phép thuở trước.
Bài đã được tự động gộp:

"Gọi dạ bảo vâng" chứ anh.
"Gọi dạ bảo vâng" là bài hát chim vành khuyên nhỏ :P
 
...
Dù sao thì tác giả cũng có chút tấm lòng tiếc nhớ cái lễ phép thuở trước.
Tôi thì tin rằng tác giả thuộc phong trào "bài Bắc". Cứ thỉnh thoảng họ viết bài nói về đạo đức, về tính tốt nào đó, và khéo léo quy tụ cái "tính tốt" ấy vào người Nam, người miền Tây,...
Nhiều người ngây thơ đọc sẽ bị nhồi sọ rằng người nơi khác không có các "tính tốt" ấy.

May cho tôi là tôi sinh ra ở miền Tây và lớn lên ở SG. Nói giọng SG chính tông. Vậy mà lúc lói chuyện, nhiều người đã từng mắng tôi "cuốn gói về Bắc đi".

Tôi cũng tin rằng người biết "nhớ cái lễ phép thuở trước" thì cũng biết nhớ cái thuở của đắc-co (d'accord). Chắc chắn là không chấp nhận Ok.
 
dạ em thấy chữ dạ ở đầu câu thể hiện sự tôn trọng, và đó cũng là phép lịch sự đối với người lớn hoặc người xa lạ mới vừa gặp, nó thể hiện sự thân thiện trong giao tiếp chứ không phải hèn mọn. Em vẫn dạy con em là luôn luôn bắt đầu từ dạ đầu câu chuyện. Thông thường nói chuyện với người lớn là phải bắt dầu bằng chữ dạ hoặc khi lắng nghe góp ý khi trả lời mình cũng phải bắt đầu bằng chữ dạ. Thường người lớn góp ý với mình thì đa phần họ đúng, nên mình phải dạ nghe và học hỏi để tránh các trường hợp lỗi về sau. Nên chữ dạ bắt đầu câu chuyện không đơn thuần là một phép lịch sự mà còn là thể hiện sự tôn trọng nữa
 
Mình xin tham gia chỗ này chút xíu: OK
Theo mình căn nguyên là ngôn ngữa âu mỹ quá ít đại từ nhân xưng (hơn ngôn ngữ của ta)
Từ đó sinh ra cái kiểu xưng hô mà người á đông cho là xưng hô có cái gì đó như là 'loạn luân'
Có khi từ 'loạn luân' này còn nặng hơn xấc xược
. . . .
 
... Nên chữ dạ bắt đầu câu chuyện không đơn thuần là một phép lịch sự mà còn là thể hiện sự tôn trọng nữa
Cách dùng xưa thì từ dạ còn dùng để bậc nhỏ hỏi lại bậc lớn khi nghe chưa rõ.
Bạn gặp một người Bắc cổ bảo bạn cái gì đó. Nếu bạn trả lời "dạ" thì người ấy sẽ nhắc lại câu chỉ bảo kia. Muốn cho người ấy biết là bạn đã hiểu thì phải trả lời "vâng ạ".

Trong tình huống này, cách dùng chữ 'dạ" gần giống như người Anh dùng "I'm sorry?", "I beg your pardon?" - nói tắt là "sorry?" hay "pardon me?". (*1)

(*1) mẹo nhỏ cho người mới học tiếng Anh: khi nói chuyện với Mẽo, tôi hay dùng "beg pardon?", "beg yours?". Trịnh trọng hơn một chút thì "beg your pardon?". Cụm từ này dễ phát âm và lên xuống giọng hơn cụm từ "... sorry?"

(*2) cẩn thận: cụm từ "I'm sorry" hoặc "I beg your pardon" nếu nói rõ chầm chậm từng từ thì bên kia có thể sẽ hiểu là lời thách thức - tương đương với "xin lỗi à!".
 
cái gì đó như là 'loạn luân'
Anh dùng từ sai bét. Khi chỉ dùng 1 đại danh từ nhân xưng cho tất cả mọi người sẽ bị coi là "hỗn" (nếu nói với người trên). Loạn luân là từ chỉ việc xì trum với người trong nhà, trong họ hàng.
Trong tình huống này, cách dùng chữ 'dạ" gần giống như người Anh dùng "I'm sorry?", "I beg your pardon?" - nói tắt là "sorry?" hay "pardon me?". (*1)

(*1) mẹo nhỏ cho người mới học tiếng Anh: khi nói chuyện với Mẽo, tôi hay dùng "beg pardon?", "beg yours?". Trịnh trọng hơn một chút thì "beg your pardon?". Cụm từ này dễ phát âm và lên xuống giọng hơn cụm từ "... sorry?"

(*2) cẩn thận: cụm từ "I'm sorry" hoặc "I beg your pardon" nếu nói rõ chầm chậm từng từ thì bên kia có thể sẽ hiểu là lời thách thức - tương đương với "xin lỗi à!".

Tôi bổ sung: Vì "I'm sorry?", "I beg your pardon?" là dạng câu hỏi ( có question mark) nên cần lên giọng cuối câu, cụ thể là sò rí thay vì so rì
 
...
Tôi bổ sung: Vì "I'm sorry?", "I beg your pardon?" là dạng câu hỏi ( có question mark) nên cần lên giọng cuối câu, cụ thể là sò rí thay vì so rì
Giữa "sorry" (expressing remorse) và "sorry" (asking 'say again') chúng thường có ngữ cảnh khá dễ phân biệt. Vì vậy, ở bài #10 tôi không nói đến cái này.

Giữa "I am sorry" (asking 'say again') và "I am sorry" (challenging the statement) có nhiều lúc cùng ngữ cảnh. Và lúc challenge người ta cũng hay lên giọng cuối câu.
 
Chồng: Còn tiền không đưa anh ít đi nhậu?

Vợ: Dạ thưa anh, nhà làm gì còn đồng nào!

Thích "OK" hay là "Dạ thưa"?
 
Chồng: Còn tiền không đưa anh ít đi nhậu?

Vợ: Dạ thưa anh, nhà làm gì còn đồng nào!

Thích "OK" hay là "Dạ thưa"?
Sống thế kỷ 21 mà đầu óc thế kỷ 20. Chồng chúa vợ tôi.

Vợ nói vầy mới đúng thế kỷ 21:
- Mới 3 giờ, đã trả bài được đâu mà đòi nhậu. Chờ đến 2 giờ rồi hẵn tính.
 
Sống thế kỷ 21 mà đầu óc thế kỷ 20. Chồng chúa vợ tôi.

Vợ nói vầy mới đúng thế kỷ 21:
- Mới 3 giờ, đã trả bài được đâu mà đòi nhậu. Chờ đến 2 giờ rồi hẵn tính.
Cứ quan tâm tới vợ, tới cảm xúc của vợ thì nhiều khi chả cần hỏi vợ cũng tự để vào ví chút tiền để chồng còn giao tiếp với bạn bè.
 
Cứ quan tâm tới vợ, tới cảm xúc của vợ thì nhiều khi chả cần hỏi vợ cũng tự để vào ví chút tiền để chồng còn giao tiếp với bạn bè.
Cô ấy lúc rày rất dễ dãi với tôi. Cô đặt một chiếc hộp bánh bích quy nơi tủ sách của tôi, và bỏ tiền vào đó. Đi ra ngoài, tôi chỉ việc lấy tiền bổ sung vào ví mình. Cần đi chợ cũng lấy từ đó ra. Rất thoải mái :p

Nhưng tiền trong tài khoản là chuyện khác. Chuyển khoản hay rút ATM mà không có hoá đơn/biên lai kiểm chứng khoản tiêu pha thì chết với cô ấy.

Chú: nói "thoải mái" cho sang cả chứ nhiều lúc ăn nhậu trả tiền lớn, cứ nhớ tới bàn tay chai sạn của cô ấy lúc đếm tiền bỏ vào hộp mà se lòng.
 
Tôi tưởng anh không nhậu, nhất là nhậu lớn?
Tôi không uống rượu bia. Nhưng bạn tôi thì uống. "Lớn" ở đây là tiệc kéo dài, ăn uống ra món rõ rệt, nhưng không hẳn là rầm rộ. Cốt yếu là phân biệt với "thường" ăn đĩa cơm tấm, uống ly cà phê đá; "nhỏ" là khúc bánh mì, cái bánh bao.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Cô ấy lúc rày rất dễ dãi với tôi. Cô đặt một chiếc hộp bánh bích quy nơi tủ sách của tôi, và bỏ tiền vào đó. Đi ra ngoài, tôi chỉ việc lấy tiền bổ sung vào ví mình. Cần đi chợ cũng lấy từ đó ra. Rất thoải mái :p
Nhưng tiền trong tài khoản là chuyện khác. Chuyển khoản hay rút ATM mà không có hoá đơn/biên lai kiểm chứng khoản tiêu pha thì chết với cô ấy.
Chú: nói "thoải mái" cho sang cả chứ nhiều lúc ăn nhậu trả tiền lớn, cứ nhớ tới bàn tay chai sạn của cô ấy lúc đếm tiền bỏ vào hộp mà se lòng.
Tôi rất ủng hộ cô ấy. Không phải cô nào cũng tự bỏ vào hộp, nhưng kiểm soát ATM không chỉ đơn giản là giữ an toàn tài chính. Đó còn là giữ bình an cho gia đình. Đàn ông nhiều khi hay thương cảm những cô gái trẻ, chưa làm ra tiền nhưng con gái thì phải làm đẹp, túi nọ hàng kia thời trang ... Người đàn bà thông minh dẹp ngay từ đầu cái chuyện thương người ấy.

Tôi tưởng anh không nhậu, nhất là nhậu lớn?
Êêê, cái tuổi nói trước quên sau ...

Tôi không uống rượu bia. Nhưng bạn tôi thì uống. "Lớn" ở đây là tiệc kéo dài, ăn uống ra món rõ rệt, nhưng không hẳn là rầm rộ. Cốt yếu là phân biệt với "thường" ăn đĩa cơm tấm, uống ly cà phê đá; "nhỏ" là khúc bánh mì, cái bánh bao.
Bác nói không rượu bia, thế bác làm gì ở những cuộc nhậu đó? Vừa nhâm nhi cốc nước lọc vừa hồi tưởng lại những lúc bàn tay chai sạn của cô ấy đếm tiền bỏ vào hộp, và tự thương cảm mình? Thế thì sao lại có "trả tiền lớn" được. Người ta trả tiền lớn chứ bác làm gì có trả tiền lớn.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Tôi không uống rượu bia. Nhưng bạn tôi thì uống. "Lớn" ở đây là tiệc kéo dài, ăn uống ra món rõ rệt, nhưng không hẳn là rầm rộ. Cốt yếu là phân biệt với "thường" ăn đĩa cơm tấm, uống ly cà phê đá; "nhỏ" là khúc bánh mì, cái bánh bao.
Tôi ít khi đi uống rượu bia, nhưng nếu đi uống cũng phải ăn ra món rõ rệt, còn lớn hay nhỏ gì cũng đều chia ra, ai lại để cho 1 lão già không uống gì phải trả "lớn"
 
...
Bác nói không rượu bia, thế bác làm gì ở những cuộc nhậu đó? Vừa nhâm nhi cốc nước lọc vừa hồi tưởng lại những lúc bàn tay chai sạn của cô ấy đếm tiền bỏ vào hộp, và tự thương cảm mình? Thế thì sao lại có "trả tiền lớn" được. Người ta trả tiền lớn chứ bác làm gì có trả tiền lớn.
Hồi xưa thì có uống rượu. Nhưng tôi không thuộc loại ham uống. Hồi đó bạn bè vẫn ngạo là đồ "rúc nách vợ" nhưng tôi chả buồn cãi.

Kể từ lúc mang bệnh thì cữ chất cồn. Mỗi lần chất cồn vào người thì nó đau. Mình không sợ đau nhưng thấy vợ con lo lắng không nhẫn tâm. Có một lần lên cơn đau xanh mặt té xỉu, cô ấy phải gọi em tôi (bác sĩ) đến xem. Không ai nói một lời nhưng mình tự biết lỗi làm mọi người lo lắng.

Cô ấy sợ tôi buồn nên vẫn khuyến khích thỉnh thoảng đi chơi vui với anh em. Tôi quen miệng gọi những lần đi ấy là "nhậu nhẹt". Vậy thôi.

Quen ở nhà với vợ con rồi thì cứ phải trả tiền cao hơn bữa đi chợ là tôi coi như "tốn kém". Và cỡ gấp vài lần bữa chợ thì tôi gọi là "bữa lớn".
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đọc xong bài nầy của chú ptm0412 khiến tôi bỗng nhiên phải thêm từ "dạ" vô mấy cái tin nhắn với khách hàng trên facebook. Tuy nhiên tôi lại bỗng nhiên suy nghĩ nhỡ vị khách hàng mà tội "dạ" ấy ít tuổi hơn tôi thì sao? Chẳng nhẽ mỗi lần mở đầu một cuộc trao đổi lại phải đi hỏi tuổi tác người đối thoại như nhân vật "từ bác chuyển thành chú" trong câu chuyện được trích lại kia? Cái chuyện đột nhiên hỏi tuổi một người xa lạ nhiều khi là "zô ziên", có khi làm cho người ta khó hiểu và khó chịu. Chú ptm0412 đăng bài nầy liệu có giải pháp nào để thỏa đãng cho cả hai bên không nhỉ?
 
Đọc xong bài nầy của chú ptm0412 khiến tôi bỗng nhiên phải thêm từ "dạ" vô mấy cái tin nhắn với khách hàng trên facebook. Tuy nhiên tôi lại bỗng nhiên suy nghĩ nhỡ vị khách hàng mà tội "dạ" ấy ít tuổi hơn tôi thì sao? Chẳng nhẽ mỗi lần mở đầu một cuộc trao đổi lại phải đi hỏi tuổi tác người đối thoại như nhân vật "từ bác chuyển thành chú" trong câu chuyện được trích lại kia? Cái chuyện đột nhiên hỏi tuổi một người xa lạ nhiều khi là "zô ziên", có khi làm cho người ta khó hiểu và khó chịu. Chú ptm0412 đăng bài nầy liệu có giải pháp nào để thỏa đãng cho cả hai bên không nhỉ?
Sao phải hỏi tuổi? Hơn kém vài tuổi thì đã sao. Chả ai trách cứ bạn khi bạn "dạ" với người ít tuổi hơn. Vả lại tôi nghĩ ta dùng "dạ" khi nói chuyện thôi. Trong thư hay tin nhắn thì cũng tùy mức thân mật. Nếu trang trọng thì cũng chả cần "dạ" mà cứ vd. "Thưa Ông/Bà" là được. Đâu cứ phải là "dạ" đâu.
 
mỗi lần mở đầu một cuộc trao đổi lại phải đi hỏi tuổi tác người đối thoại.... Chú ptm0412 đăng bài nầy liệu có giải pháp nào để thỏa đãng cho cả hai bên không nhỉ?
Nếu đọc kỹ sẽ thấy từ bác chuyển sang chú là chuyển cách tự xưng cho lễ độ hơn, do biết tuổi ba của cô giáo chứ không phải chuyển từ cách nói có dạ thành không dạ hay ngược lại.
nhỡ vị khách hàng mà tôi "dạ" ấy ít tuổi hơn tôi thì sao? ...
Ngoài ra nếu đọc kỹ cũng thấy dù tự xưng bác hay chú nhưng ông ấy vẫn dạ đối với cô giáo của cháu nội, cô giáo ấy bằng tuổi con mình.
 
Lúc thời gọi dạ, lúc thưa vâng.
Cần phải tốn sức, phân vân làm gì?
Quan trọng là giữ tôn ti,
Không thì lớn tướng không bì trẻ con.
 
Nếu đọc kỹ sẽ thấy từ bác chuyển sang chú là chuyển cách tự xưng cho lễ độ hơn, do biết tuổi ba của cô giáo chứ không phải chuyển từ cách nói có dạ thành không dạ hay ngược lại.

Ngoài ra nếu đọc kỹ cũng thấy dù tự xưng bác hay chú nhưng ông ấy vẫn dạ đối với cô giáo của cháu nội, cô giáo ấy bằng tuổi con mình.
Trong Nho giáo (made in China) thì nhà giáo, cha mẹ, quan lại, vua chúa được đề cao nên tôi không ngạc nhiên gì chuyện một vị phụ huynh thấm nhuần lễ giáo (Nho giáo) "dạ thưa" với cô giáo. Tôi tự hỏi nếu cô gái trẻ đó không phải là cô giáo mà chỉ là một người bình thường thì liệu có được cái đặc ân "dạ thưa" từ vị phụ huynh đó không?
Sao phải hỏi tuổi? Hơn kém vài tuổi thì đã sao. Chả ai trách cứ bạn khi bạn "dạ" với người ít tuổi hơn. Vả lại tôi nghĩ ta dùng "dạ" khi nói chuyện thôi. Trong thư hay tin nhắn thì cũng tùy mức thân mật. Nếu trang trọng thì cũng chả cần "dạ" mà cứ vd. "Thưa Ông/Bà" là được. Đâu cứ phải là "dạ" đâu.
Hơn kém vài tuổi thì đã sao? Thưa batman1, trong cái văn hóa truyền thống của Việt Nam, chỉ chênh một tuổi là thay đổi vị thế giữa 2 con người rồi ạ. Lúc tôi rời quê lên thành phố học, tiếp xúc với nhiều sinh viên tỉnh lẻ với cái năm sinh mà theo họ là không ăn khớp với giấy tờ. Lý do chủ yếu mà họ lý giải là do cha mẹ sợ phạt nên lấy năm sinh theo năm làm khai sinh dù họ đã sinh trước đó một vài năm. Thế là nghiễm nhiên những sinh viên nầy làm "anh chị" của những đứa sinh viên cùng khóa. Tuy nhiên về sau tôi mới phát hiện ra rằng không ít những sinh viên "khai sinh muộn" nầy nói LÁO. Mà đã là "tuổi đàn anh" thì bỗng nhiên họ có ưu thế hơn, được kính nể hơn dù rằng hiểu biết, ứng xử của họ thậm chí thua kém đám "đàn em".

Hiện tôi cũng làm việc với một cặp vợ chồng mà anh chồng thì bằng tuổi tôi, còn cô vơ thì nhỏ hơn tôi một tuổi theo giấy tờ. Tuy nhiên họ lại nói rằng hơn tuổi tôi, và nếu theo lời họ thì cô vợ ít nhất hơn hẳn 2 tuổi nếu so với năm khai sinh (?) Trong một lần làm hợp đồng, anh chồng nói với tôi một câu triết lý "Em phải biết tại sao người phân ra là Anh, là Em" hàm ý là tôi ở đang ở phần thấp hơn nên phải nhường. Và nực cười nhất là có lần phát sinh tình huống hai vợ chồng ấy dùng cái vị thế "Anh Chị" để nạt nộ,nhằm ép tôi phải thực hiện một điều vô lý trái với hợp đồng. Họ thậm chị còn có quyền xưng "mày tao" trong khi tôi chỉ có quyền xưng tôi và gọi họ là "ông bà". Chỉ chênh nhau một tuổi (chả biết là thật hay không) mà thế đấy.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hơn kém vài tuổi thì đã sao? Thưa batman1, trong cái văn hóa truyền thống của Việt Nam, chỉ chênh một tuổi là thay đổi vị thế giữa 2 con người rồi ạ. Lúc tôi rời quê lên thành phố học, tiếp xúc với nhiều sinh viên tỉnh lẻ với cái năm sinh mà theo họ là không ăn khớp với giấy tờ. Lý do chủ yếu mà họ lý giải là do cha mẹ sợ phạt nên lấy năm sinh theo năm làm khai sinh dù họ đã sinh trước đó một vài năm. Thế là nghiễm nhiên những sinh viên nầy làm "anh chị" của những đứa sinh viên cùng khóa.
Bạn ạ, tôi trả lời bạn trong một vấn đề cụ thể mà bạn lấy ví dụ chẳng ăn nhập gì. Cứ cho là bọn kia bằng tuổi hoặc kém tuổi đi. Chúng không đánh bạn vì bạn gọi chúng là "anh" và "dạ" với chúng. Chúng chỉ đánh khi bạn gọi chúng là "em" là "cháu" thôi. Vì thế tôi mới viết là không quan trọng hơn kém vài tuổi, không ai đánh bạn, không ai trách bạn là không được giáo dục, khi bạn "dạ" với họ.
 
Trong Nho giáo (made in China) thì nhà giáo, cha mẹ, quan lại, vua chúa được đề cao nên tôi không ngạc nhiên gì chuyện một vị phụ huynh thấm nhuần lễ giáo (Nho giáo) "dạ thưa" với cô giáo. Tôi tự hỏi nếu cô gái trẻ đó không phải là cô giáo mà chỉ là một người bình thường thì liệu có được cái đặc ân "dạ thưa" từ vị phụ huynh đó không?
Tôi không định tranh luận, tôi ghi rằng tôi đọc kỹ và thấy rằng như vậy, còn bạn có đọc kỹ hay không thì tôi không bàn. Có điều bạn hỏi trực tiếp tôi 2 việc:
- Bạn hỏi có nên hỏi tuổi không: Tôi đọc lại thì thấy hỏi tuổi để lễ phép hơn, chứ không phải hỏi tuổi để đang có dạ thành không dạ
- Bạn hỏi nhỡ người mà bạn đang dạ nhỏ tuổi hơn thì sao: Tôi đọc lại thì ông ấy vẫn dạ.

Mối quan hệ có thể khác (do cô giáo là nhà giáo), nhưng tôi cứ học theo (học theo giáo dục thời của tôi chứ không phải học theo ông trong truyện trên): dạ với đối tác, dạ với anh bảo vệ, dạ với cô tiếp tân, dạ với chị tạp vụ, mặc dù tôi đến làm việc với toàn trưởng phòng và giám đốc/ tổng giám đốc. Không ai bảo tôi hèn cả. Mà có bảo tôi hèn tôi cũng chịu. Tôi bảo nhân viên tôi khi đi làm việc ở công ty bạn: Nếu không lịch sự với bảo vệ thì tự dắt xe, sắp xếp xe, nếu không lịch sự với chị tạp vụ thì lần sau không có nước uống. Bảo vậy cho hiểu nhanh thôi chứ nguyên lý sâu xa thì tôi không có quyền dạy họ.
 
- Bạn hỏi có nên hỏi tuổi không: Tôi đọc lại thì thấy hỏi tuổi để lễ phép hơn, chứ không phải hỏi tuổi để đang có dạ thành không dạ
- Bạn hỏi nhỡ người mà bạn đang dạ nhỏ tuổi hơn thì sao: Tôi đọc lại thì ông ấy vẫn dạ.
Mối quan hệ có thể khác (do cô giáo là nhà giáo), nhưng tôi cứ học theo (học theo giáo dục thời của tôi chứ không phải học theo ông trong truyện trên): dạ với đối tác, dạ với anh bảo vệ, dạ với cô tiếp tân, dạ với chị tạp vụ, mặc dù tôi đến làm việc với toàn trưởng phòng và giám đốc/ tổng giám đốc. Không ai bảo tôi hèn cả. Mà có bảo tôi hèn tôi cũng chịu. Tôi bảo nhân viên tôi khi đi làm việc ở công ty bạn: Nếu không lịch sự với bảo vệ thì tự dắt xe, sắp xếp xe, nếu không lịch sự với chị tạp vụ thì lần sau không có nước uống. Bảo vậy cho hiểu nhanh thôi chứ nguyên lý sâu xa thì tôi không có quyền dạy họ.
Hình như ptm0412 đẩy xa quá đà vấn đề khi bồi thêm ý "Mà có bảo tôi hèn tôi cũng chịu", tôi chả nói ai "dạ thưa" là hèn cả.
Bạn đầu tôi chỉ thắc mắc "có cần hỏi tuổi" để "dạ thưa" đúng đối tượng hay không? Với tôi "dạ thưa" là mình dành cho người có vị thế trên, với người xa lạ thì xác định vị thế bằng tuổi. Chẳng nhẽ với một đứa trẻ choai choai không vai vế họ hàng, ptm0412 cũng "dạ thưa" được? "Dạ thưa" không đúng người có khi thành ngô nghê chứ không còn là lịch sự. Còn chuyện lịch sự thì không bắt buộc phải có "dạ thưa" vì còn có những cách diễn đạt khác cũng lịch sự không kém.
 
Tôi dùng chữ "hèn" vì đó là từ tệ nhất mà tôi có thể nhận từ người khác (nói chung, không ám chỉ ai). Từ tệ nhất mà tôi chịu được thì "ngô nghê" chả là cái gì.
(Tôi đã, và đang chỉ nói đến "dạ", không nói đến "dạ thưa")
 
Hình như ptm0412 đẩy xa quá đà vấn đề khi bồi thêm ý "Mà có bảo tôi hèn tôi cũng chịu", tôi chả nói ai "dạ thưa" là hèn cả.
Bạn đầu tôi chỉ thắc mắc "có cần hỏi tuổi" để "dạ thưa" đúng đối tượng hay không? Với tôi "dạ thưa" là mình dành cho người có vị thế trên, với người xa lạ thì xác định vị thế bằng tuổi. Chẳng nhẽ với một đứa trẻ choai choai không vai vế họ hàng, ptm0412 cũng "dạ thưa" được? "Dạ thưa" không đúng người có khi thành ngô nghê chứ không còn là lịch sự. Còn chuyện lịch sự thì không bắt buộc phải có "dạ thưa" vì còn có những cách diễn đạt khác cũng lịch sự không kém.
Hình như bạn chưa đọc bài #1 và hiểu cái ý tứ trong đó ?
Với ý đó trong bài thì bất kể tuổi, còn chuyện áp dụng thế nào thì là quyền mình mà, trong này có ai bảo ra đường gặp ai cũng chào cũng dạ như "chim vành khuyên" đâu :).
Những chuyện thế này hiểu qua cái ý cái tứ, cái diễn đạt của topic là oki. Đẩy đi xa nó lạc mất cái ý tốt ban đầu, đưa mọi chuyện vào ngõ hẹp và giết chết nó.
 
Tôi dùng chữ "hèn" vì đó là từ tệ nhất mà tôi có thể nhận từ người khác (nói chung, không ám chỉ ai). Từ tệ nhất mà tôi chịu được thì "ngô nghê" chả là cái gì.
(Tôi đã, và đang chỉ nói đến "dạ", không nói đến "dạ thưa")
Hèn là do tự ptm0412 suy luận ra chứ từ đầu đến cuối tôi không hề đả động tới, tôi chỉ đề cập chuyện"dạ thưa" có phải lúc nào cũng đúng đội tượng hay không. Còn tiêu chí lịch sự bằng "dạ thưa" liệu lúc nào cũng đúng hay không? Tôi xin đưa ra một đoạn hội thoại thế này:

Cháu: Ông ơi! Mẹ kêu cháu mang cơm cho ông.
Ông nội: Dạ! Cháu mang vào đây cho ông.
Cháu: Ông muốn dặn mẹ cháu điều gì không ông?
Ông: Thưa cháu! Ông không có gì dặn mẹ cháu cả.
Những ai ở đây có thấy cách dùng "dạ thưa" của ông nội có "bình thường" lắm không và cách nói chuyện của cháu không "dạ thưa" thì có mất lịch sự không?
 
Tôi nghĩ tôi viết tiếng Việt, giải thích tiếng Việt bằng tiếng Việt như vậy là quá đủ, xin đừng ai gọi tên tôi để nói về ý kiến riêng của mình, nếu có ý kiến riêng xin tự do phát biểu nhưng đừng gọi tên tôi. Hết!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hèn là do tự ptm0412 suy luận ra chứ từ đầu đến cuối tôi không hề đả động tới, tôi chỉ đề cập chuyện"dạ thưa" có phải lúc nào cũng đúng đội tượng hay không. Còn tiêu chí lịch sự bằng "dạ thưa" liệu lúc nào cũng đúng hay không? Tôi xin đưa ra một đoạn hội thoại thế này:

Cháu: Ông ơi! Mẹ kêu cháu mang cơm cho ông.
Ông nội: Dạ! Cháu mang vào đây cho ông.
Cháu: Ông muốn dặn mẹ cháu điều gì không ông?
Ông: Thưa cháu! Ông không có gì dặn mẹ cháu cả.
Những ai ở đây có thấy cách dùng "dạ thưa" của ông nội có "bình thường" lắm không và cách nói chuyện của cháu không "dạ thưa" thì có mất lịch sự không?
Nói ra vậy là khẳng định bạn thực sự không hiểu vấn đề và cái ý tứ trong bài #1
1642819283776.png
--------------------
Xưa các cụ (cả đàng trong lẫn ngoài đi ^^) chả : "thưa ông giáo, thưa thầy ..." bất kể tuổi sao :D
họ trọng cái tình, vì cái nết, cái chữ mà tôn trọng, chứ không vì cái tuổi á bạn :)
 
Xưa các cụ (cả đàng trong lẫn ngoài đi ^^) chả : "thưa ông giáo, thưa thầy ..." bất kể tuổi sao :D
họ trọng cái tình, vì cái nết, cái chữ mà tôn trọng, chứ không vì cái tuổi á bạn :)
Tôi mời bạn xem lại cái minh họa của tôi:
Cháu: Ông ơi! Mẹ kêu cháu mang cơm cho ông.
Ông nội: Dạ! Cháu mang vào đây cho ông.
Cháu: Ông muốn dặn mẹ cháu điều gì không ông?
Ông: Thưa cháu! Ông không có gì dặn mẹ cháu cả.
Bạn có dám khẳng định là về già, bạn sẽ "dạ thưa" với đám tuổi cháu con như thế không?

Tôi sinh trưởng trong Nam nhưng cả đời chả bao giờ thấy kiểu ăn nói cầu kỳ như thế trong những gia đình người Nam gốc. Còn với miền Bắc quê tôi, cứ cho là do nông thôn nên tôi cũng chả thấy cái kiểu cách "da thưa" nầy. Ở miền Trung, tôi có bà con vốn là cán bộ văn hóa, gia đình họ được coi là hình mẫu nhưng cũng chả thấy cái kiểu "dạ thưa" trong sinh hoạt gia đình họ. Dù không thường xuyên dùng từ "dạ thưa" nhưng tôi thấy nhiều người vẫn thể hiện sự lễ phép lịch sự bằng những từ ngữ khác chẳng hạn "vâng", "con nghe"....

Tôi nhớ là mấy bộ phim về các gia đình tiểu tư sản thời Pháp có sự pha trộn văn hóa Tầu-Tây thì mới hay có kiểu cách ăn nói như thế giữa đầy tớ-chủ, con-cha mẹ, học sinh-giáo viên... đi với đó là kiểu xưng hô cũng vô cùng lạ lẫm chẳng hạn cậu mợ - cha mẹ (???), moa toa - tao mày. Thế thì đây là dạng "văn hóa cục bộ" xuất hiện trong một nhóm người có tiếp xúc với văn hóa "Tân thời" hay nó là "văn hóa truyền thống" phổ biến trong đời sống người Việt xưa nay?
 
Bạn ạ, tôi trả lời bạn trong một vấn đề cụ thể mà bạn lấy ví dụ chẳng ăn nhập gì. Cứ cho là bọn kia bằng tuổi hoặc kém tuổi đi. Chúng không đánh bạn vì bạn gọi chúng là "anh" và "dạ" với chúng. Chúng chỉ đánh khi bạn gọi chúng là "em" là "cháu" thôi. Vì thế tôi mới viết là không quan trọng hơn kém vài tuổi, không ai đánh bạn, không ai trách bạn là không được giáo dục, khi bạn "dạ" với họ.
Người Nam hơi khác người Bắc bác ạ.
Tôi nói chuyện với bác, theo cách Bắc thì cách một vài tuổi vẫn có thể gọi bác xưng tôi hay em dễ dàng.
Nhưng nếu tôi nói chuyện với một người khác, theo cách Nam thì tuy tôi có thể vẫn gọi bác hay anh, nhưng rất cẩn thận trước khi xưng "em".

Năm 25 tuổi, tôi gặp lại người bạn học cũ lớn hơn tôi 1 tuổi. Y bảo con gọi tôi bằng "chú". Nếu gọi theo đúng thì phải là "bác". Nhưng người Nam họ chấp nhận gọi "chú" như vậy.

Ngày xưa, tôi có bà hàng xóm người Bắc. Bà này biết Mẹ tôi cũng gốc Bắc nên lúc nói chuyện với Mẹ tôi gọi bác xưng em, dạ vâng đủ thứ. Ngược lại, Mẹ tôi nói với bà ta theo kiểu Nam, tôi chị, lúc ờ lúc dạ đủ hết.
 
Nếu gặp một người mà mình đã biết họ bằng tuổi mình nhưng họ lại chủ động xưng anh/chị và gọi mình bằng em thì mọi người ứng xử thế nào?
 
Nếu gặp một người mà mình đã biết họ bằng tuổi mình nhưng họ lại chủ động xưng anh/chị và gọi mình bằng em thì mọi người ứng xử thế nào?
Thì cứ nhận em, dạ thưa đàng hoàng. Sau quen biết rồi thì mày tao.

Nhưng đấy là thân, thường không thân thì cứ tôi ông. Còn hội chị em thì chịu, chả biết họ hô thế nào. --=0 --=0 --=0
Bài đã được tự động gộp:

Chủ đề lịch sự mà tranh luận gê thật.
Em xem sơ và thế lày:
- ok bác, ok anh cũng được nhưng phải xếp vào loại thân, chứ ai cũng ok thì hỏng bét.
- từ hèn thì có 2 nghĩa hèn kém và hèn hạ. 2 từ: 1 nặng tựa Thái Sơn, 1 nhẹ như lông hồng.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
dạ thưa bẩm là tàn dư của chế độ phong kiến á !
trên phim lúc nào con ở cũng dạ thưa với bọn địa chủ !
 
dạ thưa bẩm là tàn dư của chế độ phong kiến á !
trên phim lúc nào con ở cũng dạ thưa với bọn địa chủ !
Sai. Cứ lấy phim làm chuẩn cho mọi thứ trên đời, làm chuẩn cho mọi giá trị văn hóa xã hội. Sao không lấy chương trình táo quân của TV đi? Cái chương trình năm ngoái được lên báo rần rần đó.
 

Từ Dạ, Vâng trong ngoài gì cũng dùng cả. Người Bắc hay dùng từ Vâng hơn. Người Nam ít dùng từ Vâng. Vâng có nghĩa phục tùng hơn Dạ. Ta hay nói Vâng lời chứ không nói là Dạ lời :-). Cần phân biệt việc dùng hai từ này như là từ đệm trong văn nói, với việc dùng như là từ "chính thức". Kiểu như nói chuyện mình cứ "Dạ, dạ, dạ....." đôi khi chỉ là tỏ ra mình lắng nghe, chứ chưa hẳn là đồng ý hoặc phục tùng. Cũng là cách nói sao cho khéo. Với sếp thì thay vì mình dùng OK cộc lốc thì mình nói "OK anh" cũng lễ phép mà thân mật.
 
Thì cứ nhận em, dạ thưa đàng hoàng. Sau quen biết rồi thì mày tao.

Nhưng đấy là thân, thường không thân thì cứ tôi ông. Còn hội chị em thì chịu, chả biết họ hô thế nào. --=0 --=0 --=0
Đó là đàn ông con trai với nhau.

Có nhiều trường hợp nữ chủ động xưng chị với nam dù họ biết cả 2 bằng tuổi.
Bài đã được tự động gộp:
 
Thế thì là cố tình, vậy thì:
1 là nhắc khéo, lày lày tớ với ấy là bằng tuổi ấy nhé. Mà ấy phải nhớ: hơn lăm ba tuổi vẫn là phận em ấy ấy.
2 là chấp nhận, và tự nhủ trong đầu, hehe, trẻ không muốn mà muốn làm bà già à. Lày thì bà trị, bà trụy, bà chụy.

Mà cái lick của ấy có vẻ giống nữ thế nhỉ? Vậy nghĩa là ấy đang muốn làm chị đại à?
Thôi chịu khó làm em, làm mình, làm tớ đi cho trẻ mà. --=0 --=0 --=0

Với lại nữ mà xưng chị thường sẽ có xu hướng làm chủ, chủ động, họ rất mạnh mẽ. Nếu mình không áp đảo được họ thì tốt nhất là chiều họ, dĩ hòa vi quý, tránh voi chẳng mất đồng nào. :cool: :cool: :cool:
 
...
Em xem sơ và thế lày:
- ok bác, ok anh cũng được nhưng phải xếp vào loại thân, chứ ai cũng ok thì hỏng bét.
- từ hèn thì có 2 nghĩa hèn kém và hèn hạ. 2 từ: 1 nặng tựa Thái Sơn, 1 nhẹ như lông hồng.
ok bác/anh là hạng Tây bồi. Tụi Tây thực sự có bao giờ nói ok you hôn? (sau ok kiểu đó, bao giờ cũng có một dấu phẩy - giống như Tây bồi dùng sorry you vậy, chính thức giữa hai từ cũng phải có dấu phẩy)
Người Tầu xưa đôi khi tự hạ mình, dùng từ "hạ nhân", có khi "tiện nhân" tức là "kẻ hèn".
Tuy nhiên muốn biết họ thực gọi nhau ra sao thì đọc Liêu Trau Chí Dị (phiên bản sau này của Đài loan). Chớ đừng tin chuyện/phim chưởng, bọn này chỉ là thiểu số.
Người Việt xưa, nếu bạn chịu khó hỏi người lớn tuổi và đọc sách tiểu thuyết 1930~1065 sẽ thấy cách xưng hô của họ. Người Bắc dạo ấy vẫn có thói khiêm nhường, nói chuyện tự xưng mình là "nhà cháu" hay "chúng tôi". Ký giả Huyền Vũ (nổi tiếng nghề thuyết minh các trận đá banh ngày xưa) trên phổng vấn đã xưng mình "chúng tôi". Nhiều người xem đoạn clip cũ này vẫn lây làm thắc mắc hỏi tôi. Tôi khuyên bạn ấy đọc tiểu thuyết Khái Hưng sẽ biết rõ.

Nếu gặp một người mà mình đã biết họ bằng tuổi mình nhưng họ lại chủ động xưng anh/chị và gọi mình bằng em thì mọi người ứng xử thế nào?
Nếu bạn trẻ tuổi thì không biết.
Nhưng nếu cớ lớn tuổi thì nghe người ta gọi mình là "em" thì càng khoái. Chứng tỏ mình bề ngoài trông trẻ hơn họ.
 
ok bác/anh là hạng Tây bồi
Tây gì cũng được luôn bác. Đôi khi cái hay của Tây là ngắn gọn. Thay vì "vâng thưa anh em đã hiểu và làm ngay đây" thì "OK anh" ngắn gọn lẹ.

Tất nhiên phải thân mới thế. Như em vẫn xưng hô hàng ngày tùy theo cấp độ lạnh nhạt sẽ có: vâng anh, ok anh ạ, ok. Tùy đối phương muốn gió chiều nào thì em cho chiều ấy. Thích thì chiều, like is afternoon.
 
Tây gì cũng được luôn bác. Đôi khi cái hay của Tây là ngắn gọn. Thay vì "vâng thưa anh em đã hiểu và làm ngay đây" thì "OK anh" ngắn gọn lẹ.
...
À thì ra các bạn cố tình dùng Tây bồi để che cái tật lười nói chuyện lịch sự.
Đối với tôi câu "OK anh" có nghĩa là "Được rồi". Chứ có thấy chỗ nào nó bao hàm "em đã hiểu..." đâu?
Bây giờ thì tôi biết bạn có tính cẩu thả và cố tình ngụy biện.
 
À thì ra các bạn cố tình dùng Tây bồi để che cái tật lười nói chuyện lịch sự.
Đối với tôi câu "OK anh" có nghĩa là "Được rồi". Chứ có thấy chỗ nào nó bao hàm "em đã hiểu..." đâu?
Bây giờ thì tôi biết bạn có tính cẩu thả và cố tình ngụy biện.
Bác trích dẫn thì ít ra phải thêm đoạn "thân mới thế". Chứ em trên này chưa từng OK với những bác mà em đoán là lớn tuổi. Có chăng thì cũng OK với các bạn đoán là ngang tuổi, mà nếu họ không đồng ý thì em cũng đổi ngay.

Bác thật là khó chiều (difficult afternoon). Tây chế. --=0 --=0 --=0
 
Bác trích dẫn thì ít ra phải thêm đoạn "thân mới thế". Chứ em trên này chưa từng OK với những bác mà em đoán là lớn tuổi. Có chăng thì cũng OK với các bạn đoán là ngang tuổi, mà nếu họ không đồng ý thì em cũng đổi ngay.
Tôi nhìn nhận chỗ này.

Bác thật là khó chiều (difficult afternoon). Tây chế. --=0 --=0 --=0
Tôi không thuộc hạng "gió chiều nào theo chiều nấy". Chuyện "khó chiều" đối với người khác là bị phê phán nhưng đối với tôi là niềm hãnh diện, không bị dòng đời lôi cuốn.
(tôi đoán bạn muốn chơi chữ chìu/chiều, nếu thật chơi chữ thì dịch "khó" là "poor" mới xong)
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom