Vợ khóc bởi vitamin gâu gâu (1 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Người Đưa Tin

Hạt cát sông Hằng
Thành viên danh dự
Tham gia
12/12/06
Bài viết
3,661
Được thích
18,158
.....
Lạ thiệt, những chú khuyển này, mình nuôi và chăm sóc cho nó, nó cũng rất chung thủy và dễ thương. Nhưng lúc buồn hay vui mình đều có thể giải trí với nó như 1 người bạn, như 1 đứa con nít. Thế mà khi nhắc tới chúng ai cũng cứ thích nghĩ đến là sao vậy. Em không thích món này vì em thấy tội cho chúng lắm.


Như thế này nhé, bản thân mình có 1 câu chuyện như sau :

Hôm mình đi làm về gần ngã ba ông tạ, mình thấy thịt non và ngon quá. Mình ngồi xuống thưởng thức sau thấy hấp dẫn vô cùng. Và trong đầu luôn nhớ đến em yêu (vợ) nên gọi thêm 1 phần nữa mang về . Về đến nhà ngại không dám nói ra là thịt gì, chỉ bày ra đĩa cho em yêu ăn. Lúc đầu thì chỉ nói là thịt bê thôi.

Ăn xong vợ túm tắt khen không ngắt lời.
Sau đó mình mới nói - em biết món nãy là món gì không ? Em tôi chỉ lắc đầu và bảo là anh nói món bê thui.Tôi bảo không phải em à; đó là vitamin gâu gâu đó.

Vợ nghe xong ào ra khóc 1 hồi. Hụ hụ hụ...Tôi không hiểu chuyện gì, dỗ dành em yêu một lúc. Em yêu của tôi nói : Tại sao giờ này anh mới mua về cho em dùng, mấy chục năm trước anh không tranh thủ mua mãi đến chừ răng em lung lơ hết rồi anh mới mua.
Nghe xong tôi thở cái phào nhẹ nhỏm. Và từ đó về sau hễ có dịp offline lai rai cùng vợ tôi đều gọi món vitamin gâu gâu để cùng thưởng thức.

Kể cho vui vậy thôi - Mỗi người mỗi quan điểm. Vật dưỡng nhân....
 
dân gian vẫn có câu:
Sống trên đời ăn miếng thịt chó, chết xuống rồi không có mà ăn
.
em thấy ai thưởng thức cái món "vitamin gâu gâu" rồi đều khen ngon cả. Em không phải sợ không dám ăn mà nghĩ đến chú cún cưng nên thấy tôi lắm, do vậy mà đến giờ vẫn không dám ăn món này thôi.
 

Như thế này nhé, bản thân mình có 1 câu chuyện như sau :

Hôm mình đi làm về gần ngã ba ông tạ, mình thấy thịt non và ngon quá. Mình ngồi xuống thưởng thức sau thấy hấp dẫn vô cùng. Và trong đầu luôn nhớ đến em yêu (vợ) nên gọi thêm 1 phần nữa mang về . Về đến nhà ngại không dám nói ra là thịt gì, chỉ bày ra đĩa cho em yêu ăn. Lúc đầu thì chỉ nói là thịt bê thôi.

Ăn xong vợ túm tắt khen không ngắt lời.
Sau đó mình mới nói - em biết món nãy là món gì không ? Em tôi chỉ lắc đầu và bảo là anh nói món bê thui.Tôi bảo không phải em à; đó là vitamin gâu gâu đó.

Vợ nghe xong ào ra khóc 1 hồi. Hụ hụ hụ...Tôi không hiểu chuyện gì, dỗ dành em yêu một lúc. Em yêu của tôi nói : Tại sao giờ này anh mới mua về cho em dùng, mấy chục năm trước anh không tranh thủ mua mãi đến chừ răng em lung lơ hết rồi anh mới mua.
Nghe xong tôi thở cái phào nhẹ nhỏm. Và từ đó về sau hễ có dịp offline lai rai cùng vợ tôi đều gọi món vitamin gâu gâu để cùng thưởng thức.

Kể cho vui vậy thôi - Mỗi người mỗi quan điểm. Vật dưỡng nhân....


Đọc quan bài này bác ơi:

Đã định không nói, nhưng không nói không chịu được. Ờ mà nếu ca tụng thịt cầy mà mang tiếng là thiếu văn minh thì mình cũng đành chịu cái tiếng thiếu văn minh vậy, chớ nói đến miếng ngon Hà Nội mà không nói đến thịt cầy, thì quả là thấy thiếu thốn rất nhiều. Chỉ thiếu có một người, vũ trụ bao la hiu quạnh ... huống chi lại thiếu thịt cầy thì còn vui sống làm sao ?

Thực vậy, có ai một buổi chiều lất phất mưa xanh, trời căm căm rét, mà ngả một con cầy ra đánh chén với đôi ba bạn cố tri mới có thể cảm thấy rằng không phải đời lúc nào cũng không đáng để cho người ta sống.

Rõ ràng là mình đương buồn muốn chết, người ủ rũ ra, mà "làm một bữa" vào, chỉ giây lát là "nó sướng tỉnh cả người ra", không chịu được. Tôi có thể cam đoan với các anh : Một người thất tình, muốn đi tự tử, nếu người ấy biết thưởng thức món thịt cầy, mà các anh lại mời y dùng chơi chút đỉnh rồi muốn đi chết đâu hãy chết, tôi có thể tin rằng mươi bận thì chín bận ăn xong anh ta sẽ đổi ý định ngay.

Là vì đời có thịt cầy, thỉnh thoảng ăn chơi một bữa ta thấy nó cũng bõ để cho ta sống, mặc dù có nhiều lúc cái kiếp con người còn khổ hơn cả cái kiếp con chó vài ba bực. Lo cho con học, vợ hỏi tiền làm giỗ; phắc tuya đèn chưa trả; nhân tình dọa bỏ đi; cuối tháng, lại phải đến chủ nhà hỏi xem hắn có bằng lòng cho thuê nữa hay không ... bao nhiêu nỗi lo âu khốn nạn nó làm cho lòng người ta day dứt !

Những lúc đó, ăn vàng vào miệng cũng không ngon. Ăn vàng vào miệng không ngon, nhưng ăn một miếng chả chó, ta lại muốn ăn hai để chờ món tái đem lên, ta vừa nhắm nhót vừa suy nghĩ trong khi đợi món dựa mận, chết ! chết ! Sao nó ngầy ngậy, béo béo, ngòn ngọt mà lại có thể thơm đến thế ! Ta tự bảo : "ờ mà, sống ở đời bất quá nhiều lắm cũng chỉ đến sáu, bảy chục năm là cùng. Mà trong sáu, bảy chục năm đó, ngày vui quá ít, lo âu, sầu não lại nhiều, thế thì tội gì lại chuốc phiền khổ vào người cho mệt !“

Ngả con cầy ra đánh chén ! "Sống ở trên đời, ăn miếng dồi chó, chết xuống âm phủ biết có hay không ?"

Thôi thì được ngày nào hãy cứ biết chiều ông thần khẩu ngày ấy đã, sau ra sao sẽ liệu, ấy thế mà chưa biết chừng ăn một bữa cầy vào, cái vận mình nó lại chuyển hung thành cát, chuyển đen thành đỏ thì lại càng hay, chớ có sao đâu ?

Thật vậy, thịt cầy ở nước ta không phải là một món ăn như thịt dê, thịt lợn, nhưng nó lại còn là một niềm tin tưởng trong dân gian nữa.

Vận đương xúi quẩy, ăn một bữa thịt chó vào, người ta rất có hy vọng giải đen. Đánh bạc thua liền ba đêm : này ! Ăn một bữa thịt chó, có người gỡ lại hết cả tiền thua, mà lại còn được thêm là khác. Thử hỏi trong tất cả các món ăn trên thế giới có món ăn nào khả dĩ lại di chuyển được vận hạn của con người đến thế hay không ? Nhưng dẫu sao, chuyện di chuyển vận hạn cũng là chuyện của tương lai huyền bí. Nói ngay đến chuyện thiết thực ở trước mắt mà chơi.

Một chiều mưa phiêu phiêu ở chốn đồng ruộng căm căm gió rét, không đi chơi đâu được, mà trãi một cái chiếu lên thềm gạch ngô, đưa cay vài chén tửu, trước mặt có một mâm thịt chó làm đủ các món : chả, tái, càry, dựa mận, chạo, nem... riêng cứ trông thôi, ta cũng đã thấy lòng phiêu phiêu như mở hội rồi.

Thịt luộc đỏ tươi, bì vàng màu da đồng, đặt bên cạnh đĩa rau húng chó; vài dĩa riềng thái mỏng tanh; chả nướng béo ngậy, màu cánh gián; đĩa bún trắng bong nằm cạnh những bát hầm dựa mận màu hoa sim; những liễn xào nấu với chuối "chưa ra buồng" thái con bài; những đĩa dồi tươi hơn hớn, miếng thì trắng, miếng thì hồng, miếng thì tím lợt, đôi chỗ lại điểm những nhát hành xanh màu ngọc thạch ... tất cả tiết ra một mùi thơm làn lạt như mùi hoa đồng thảo lại ngồn ngộn như mùi thịt gái tơ ... xin hỏi có ai mà chịu được, không thưởng thức một hai miếng làm duyên ?

Người chưa ăn bao giờ ăn thử một miếng lại muốn ăn hai, còn người đã biết ăn rồi thì phải nói rằng trông thấy thịt chó mà không được ăn thì buồn bã ủ ê, nếu không muốn nói là bủn rủn chân tay, bắt chán đời muốn chết.

Thôi, hãy xếp mọi thứ ưu phiền lại, cầm đũa "làm" mấy miếng đi, người anh em ! Xin mời ! Rượu này là thứ rượu sen cất ở Tây Hồ nhưng không xóc, uống vào một tợp mà như uống cả một làn sen ngào ngạt của Hồ Tây ngạt ngào vào bụng.

Nhắm một miếng dồi, lại đưa cay một tợp rượu, rồi khẽ lấy hai ngón tay nhón một ngọn rau húng điểm vào một vị hăng hăng, man mát cho tất cả cái bùi, cái béo, cái cay, cái mát, cái hăng quyện lấy nhau, anh sẽ nói với tôi cảm tưởng của anh ra thế nào ... Quả vậy, nếu sau này, người ta chết xuống âm phủ mà không có dồi chó để ăn thì âu cũng là một mối hận thiên thu mà ta cần phải đề phòng ngay tự bây giờ.

Óc chó có tiếng là ngon, nhưng có ý vị, càng ăn càng thấy ngon thì chính là dồi chó. Sao mà lại có những người có óc vĩ đại lại đi nghĩ ra được cách làm một cái thứ dồi ngon lạ ngon lùng đến thế, một tổ hợp tiết tấu đến như thế, hở Trời ?

Gắp một miếng chấm muối chanh, rối đưa cay một hơi rượu, ta thấy tất cả tiết, sụn, lá thơm và đậu xanh ở trong miếng dồi nâng đỡ nhau, đoàn kết nhau thành một khối bất khả chia lìa, không những thấy ngon lành cho khẩu cái mà thôi, nhưng lại còn làm cho ta mát gan nở ruột vì cái đẹp tinh thần do sự nhất trí tạo thành.

Ai cũng đã ăn dồi lợn, và ai cũng ăn dồi của người Tây mà ta thường gọi một cách nôm na là "sốt sích". Bằng thế nào được dồi chó, phải không ông ? Dồi chó làm khéo thì cái ruột phải ken kỹ cho mỏng như tờ giấy, đến lúc ăn vào nó cứ giòn tan, không mềm lừ những tiết như dồi lợn, mà cũng không bã như rơmi kiểu dồi Tây; nhưng nó nhuyễn lừ đi, nhai kỹ lại hơi sừng sựt, bùi béo nhưng không ngấy, ngan ngát nhưng không nồng mùi tỏi.

Nhưng muốn thưởng thức một món cầy cho thật nổi vị, ai cũng sẽ phải công nhận với tôi không có gì "điển hình" hơn món chả.

Có một hôm trời lạnh bàng bạc màu chì, đứng tựa vào một hàng rào dâm bụt xanh, hoa đỏ, ta gọi một hàng thịt cho gánh đi qua mua một đĩa chả vào trong nhà nhắm rượu, cái ngon cũng đã "lẫm liệt" lắm rồi !

Vậy mà nói cho thực, cái ngon đó chưa thấm với cái ngon của một món chả do một người hiền nội trợ khéo chiều chồng đã làm ra, nó tinh khiết mà lại đủ vị hơn nhiều, ăn vào đến môi, trôi liền đến cổ, ôi, thơm phải nói là ... điếc mũi !

HTML:
http://www.giaiphapexcel.com/forum/showthread.php?t=2563


Thân!
 
Nhậu đi bà con ơi, ngày mai nhé. Thôi thì chẳng có gì cao sang, vậy thì . . . chó đi cho . . giống nhau cả :-=:-=
Lâu ngày không gặp em nhớ . . . chó quá !!

Chợt nhớ về "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy :
Lúc mình đang tâm sự cùng Nho sĩ Tedaynuibang chủ Adam_Tran thì phát hiện ra Xuân Thắm đảo chủ đã không "chịu nổi nhiệt" đến thế chỗ của mình !!!????
Chỗ của mình là cạnh anhphuong Đại hiệpSa tiên sinh !! be be be
Lúc sau lại thấy anhphuong Đại hiệp cũng "chịu không nổi nhiệt" chạy qua ngồi với mình cùng Nho sĩ Tedaynui bang chủ Adam_Tran.

Hình như có cái gì đã và đang diễn ra, nghi quá à !!!??

Trong lúc tâm sự mới phát hiện ra nhà của Nho sĩ Tedaynui ở dưới chân núi, chứ không phải trên đỉnh núi như mọi người tưởng)
Nho sĩ nói : Để luyện công phu cho tốt hơn !!!???
(hãy để trí tưởng tượng bay xa)

Thông tin này làm cho cả quần hào trong HaiMơ, tập trung toàn võ lâm kiệt xuất, bang chủ tinh hoa các môn phái kinh hoàng, tựa như sét đánh trúng mình.
...............
Không gian câm lặng, u ám bao trùm
...............
Bởi nếu lấy đó mà suy thì công lực của Nho sĩ bây giờ đã đạt đến tối thượng.
Cửu âm chân kinh + Cửu dương chân kinh + Độc cô cửu kiếm từ giờ trở đi cũng chỉ là đồ bỏ

Mấy bàn bên cạnh, có mấy cao thủ không chịu được, không thèm bước xuống lầu, khóc hu hu, phi thân ra cửa sổ rồi . . mất hút

Tất cả ngơ ngẩn một hồi, mãi khi Nho sĩ nói thêm núi đó ngoài biển thì mọi người mới phần nào an tâm. (nho sĩ mà trong đất liền thì . . . )

...............................


gâu gâu gâu

__________________


Các bác cho ý kiến nhé. (chứng khoán xuống nên lại . . chó thôi +-+-+-++-+-+-+)


Be be be!
 
Tớ đang ngồi trên lửa, hổng đi xa được, mà nghe Bap hô hào thèm quá...
Gần nhà tớ cũng có... chó. Quý vị hạ cố sang một bữa đi, cho tớ tham gia với...
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom