Thư gửi con trai! (1 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Pansy_flower

...nợ người, nợ đời...
Thành viên danh dự
Tham gia
3/6/06
Bài viết
1,611
Được thích
14,002
Nghề nghiệp
...thiết kế máy bay cho VOI tự lái...^.^
Thế là con và các bạn đã phóng xe đi rồi. Hy vọng các con không bị trễ xuất chiếu phim. Gớm, háo hức gì mà đến nỗi dắt xe ra cũng chẳng buồn quét cái nhà, phóng xe đi cũng chẳng buồn khóa cổng, tệ hơn lúc đi vội vàng sao mà làm gãy cả nhánh phong lan mới hé nở được một vài bông. Rồi đây tha hồ mà giải thích, năn nỉ với cô em gái đanh đá vì đã làm tổn thương báu vật của nó, con trai nhé!

Và mẹ lại phải lui cui đi giải quyết "hậu quả" con để lại: quét vết bẩn từ xe con, khóa cái cổng và đỡ dậy nhánh phong lan vừa bị gãy... Lúc này đây mẹ ngồi lại viết cho con trai vài dòng.

Tuy mẹ không đi xem phim cùng con và các bạn nhưng mẹ đã lây cả cái cảm giác hưng phấn, hớn hở lúc chiều khi con xin tiền mẹ. Mẹ biết đây là bộ phim mà các con đã chờ đợi từ lâu và đến tối nay thì sẽ thỏa nguyện, "Thủ tướng" của đạo diễn Lê Hoàng. Bọn con đã bàn tán, phỏng đoán về nó rất nhiều từ khi nó còn nằm trên trường quay và một vài bài báo. Đó là một bộ phim nói về hoài bão, ước mơ của những thanh niên mới lớn như tụi con và mẹ hiểu, nó đã đánh trúng được "tim đen" của các con.

Bản thân mẹ cũng từng nghe vị đạo diễn này phát biểu trên báo: "Tôi thấy lạ là tại sao thanh niên Việt Nam chỉ dám mơ tới chức giám đốc là cùng, tại sao không dám mơ tới việc mình sẽ làm thủ tướng? Nếu có nhiều thanh niên có được ước mơ như thế thì sẽ tốt cho nước nhà hơn rất nhiều đấy".
Mẹ đồng ý, dù không hoàn toàn, với ý kiến đó.

Con trai mẹ cũng là một kẻ có nhiều ước mơ, hoài bão, và mẹ hiểu con không bao giờ chấp nhận mình sẽ là một con người xoàng xĩnh. Chắc không đến mức trở thành thủ tướng, nhưng cũng phải là một cái gì đó đại loại "oách" như thế. Và bộ phim đấy như một lực đẩy, một thứ kích hoạt thêm cho sự bùng nổ của cái ước mơ đó, đúng không?
Người mẹ nào mà không cảm thấy vui khi con trai mình đầy hoài bão và chí tiến thủ như thế. Và đó cũng là cái cách để con báo hiếu với mẹ, phải không con trai?

Nhưng, mẹ hãy còn băn khoăn lắm với cái cách mà con đang đi tới với ước mơ của mình.

Con cho rằng, chỉ khi con lên tới ghế giám đốc, thủ tướng thì mới làm cho mẹ tự hào, mở mày mở mặt chắc? Không đâu con trai ạ, ngôi vị chỉ phản ánh được một phần về tầm vóc con người thôi. Cái chính là cách thức mà chúng ta làm khi đang ở trên ngôi vị đó. Nghề nào cũng có trạng nguyên cả con ạ, và mẹ mong con hãy trở thành trạng nguyên trong cái nghề nghiệp mà con sẽ lựa chọn. Đó sẽ là điều mà mẹ tự hào nhất.

Nếu con người ta làm một cách tử tế công việc của mình thì cho dù chỉ là một người bán phở thôi, cũng có thể buộc người khác phải xếp hàng dài chờ tới lượt như một quán phở nổi tiếng nào đấy ở Hà Nội vậy. (Một hình ảnh mà mẹ tưởng như đã biến mất cùng với thời bao cấp). Hay mẹ nhớ như từ ngày mẹ còn là cô nữ sinh trung học, hàng quán trước cổng trường không thiếu, nhưng mẹ và nhóm bạn của mình nhất định phải đạp xe tới một con hẻm thật xa để được thưởng thức món xôi cúc thơm lừng của bà cụ nọ. Chỉ là một hàng quán bé nhỏ lẩn khuất sau hàng cây thôi, nhưng nếu bữa nào đến trễ một tí là coi như bữa đó phải quay trở về trong thất vọng. Đấy, con đã thấy được cái quyền năng của những kẻ đã trở thành trạng nguyên trong nghề nghiệp của mình chưa.

Tối qua trong chương trình thời sự trên tivi có một sự kiện mà cho tới giờ mẹ vẫn còn cảm thấy xót xa, nhức nhối: một bạn học sinh trạc tuổi con, trên đường đi học về bị mất tay lái bởi mặt đường gồ ghề lồi lõm sau khi được đào bới san lấp. Bạn bị ngã xuống lòng đường và bị chiếc xe bus từ phía sau cuốn vào gầm. Người mẹ của bạn ấy chắc hẳn là phải đau đớn đến nhường nào! Điều mỉa mai là mẹ lại quen với chú giám đốc công ty xây dựng đang đảm nhiệm dự án tu sửa tuyến đường đó. Đó là một con người vô cùng hào hoa, lịch lãm, nhìn vào ai cũng có thể ngưỡng mộ trước địa vị và tiếng tăm của chú ấy. Nhưng cái thứ sản phẩm mà chú ấy cho ra với đời là cái gì thế: những con đường như cái bẫy người cực kỳ nguy hiểm đang rình rập tất cả mọi người, trong đó có con trai của mẹ.

Và lúc này đây trong đầu mẹ có một viễn cảnh rằng, rồi đây con mẹ cũng lại sẽ là một vị giám đốc như thế. Mẹ có cái nguyên cớ để lo ngại chứ. Như tối hôm nay chẳng hạn, trên đường con đến với "Thủ tướng", chỉ một đoạn rất ngắn là từ nhà ra ngõ thôi mà con đã mắc đến ba lỗi rồi: dắt xe ra không thèm quét nhà, vội vã đến nỗi không màng khóa cửa và tệ hơn nữa là làm gãy cả nhánh phong lan của em gái con.

Có lẽ con cho rằng đó là những việc nhỏ lẻ, để ý làm chi. Nhưng nếu con cẩu thả, qua quýt trong những điều nhỏ nhặt như thế thì mẹ cũng chẳng trông mong ở một vị giám đốc, thủ tướng tương lai có thể làm nên trò trống gì ra hồn đâu, ngoài cái vẻ lấp lánh hào quang của chức vụ.

Và mẹ cũng thấy rằng: Một khi con người ta hào hứng, say sưa, nghiêm túc với công việc của mình thì khi đó, họ chẳng còn bận tâm tới việc mình đang ở thứ bậc nào nữa. Họ tìm thấy niềm vui, hạnh phúc, tự hào ngay trong chính công việc của mình rồi, không cần bất cứ sự tung hô nào khác ở bên ngoài nữa cả.

Dẫu sao, mẹ vẫn thích kẻ "đào bới " hơn là người "leo trèo", con trai hiểu ý mẹ chứ?

(Hà Phương Hiền <domdom_idecaf@yahoo.com>)
 
chị à
nếu người mẹ nào cũng được như thế này
cho con mỗi bài học qua mỗi sự việc
cậu bé/ cô bé ấy sẽ sớm thành.. không thủ tứơng thì cũng ông này bà nọ
chỉ tội, nếu là con trai
vợ anh ta chắc phải khổ sở lắm
hic..
mẹ chồng ...
 
Thư Các Mác gửi con

Đọc bài này mình lại nhớ đến bài " Thư Các Mác gửi con"

Con yêu của Ba!


Ba chờ con vào trường yên ổn, sắp xếp nơi ăn chốn ở giữa khung cảnh nội trú rồi mới viết thư cho con. Sỡ dĩ như vậy vì Ba muốn con đọc được khi xa nhà, ấy là khi con hướng về gia đình là nơi yên ấm nhất.

Ba muốn con đọc thư của Ba với một chút nhớ nhung, Ba lợi dụng sự nhớ nhung đó như một cửa sổ mở vào hồn con. Ba chắc chắn con sẽ ngượng khi đọc lá thư này vì con thấy Ba già hơn văn vẽ. Nhưng cứ để ngòi bút của ba tự nhiên hơn vì hôm nay Ba muốn nói với con những điều nghiêm trọng khác thường, khác với sự nô đùa thân mật hàng ngày của ba.

Đáng lẽ, ba nên nhường Mẹ con nói với con những điều Ba sắp nói. Nhưng nội dung bức thư này chứa đựng cái nhìn của phái nam đối với phái nữ. Điều này Ba nghĩ Ba sành hơn Mẹ.

Con đã 20 tuổi rồi, Ba biết là con không còn con nít nữa nhưng chưa hẳn là người lớn, con đặt chân vào khung cảnh Ba muốn giúp con ít nhiều, đó là ý tưởng mới mà mọi người cha đều muốn nói với con gái mình. Nhưng do một điều trở ngại nào đó nên lần lữa để rồi cuối cùng không bao giờ nói được. 20 tuổi ấy là lúc con nên nghe ít nhiều sự thật mà từ xưa tới nay Ba chưa hề nói với con. Có thể con nhìn thấy sự thực trong cuốn tiểu thuyết nào đó và có tính chất thơ mộng và tệ hại hơn nữa là lãng mạn...? Nhưng tốt hơn hết ba nên nói những điều mà nghĩa vụ làm cha nhất định phải nói. Con nên có bạn trai trong thời buổi mới, con không thể khước từ điều ấy, huống hồ người chồng tương lai của con sau này theo quan niệm bây giờ khó có thể nằm ngoài số bạn trai của con.

Có bạn trai không có nghĩa là buông tuồng với họ, có những câu đùa của họ con phải nên tiếp với vẻ mặt lạnh nhạt để kẻ đối thoại biết rằng phải tôn trọng phẩm giá của người con gái. Nhưng không phải vì vậy mà con trình diện với một bộ mặt đăm đăm, một bộ mặt "kín cổng cao tường" làm tắt hết mọi nguồn cảm hứng, làm xa cách tất cả các bạn trai của con và đồng thời cái may mắn tình duyên tốt đẹp. Một giáo nữ nào đó đã nói rằng "người con gái là một bông hồng". Đúng đấy con ạ! Nhưng hãy là các que đâm vào bàn tay tàn bạo.


Một buổi đẹp trời nào đó con sẽ nhận được một bức thư tỏ tình. Điều đó không phải là trọng tội mà con phải dấu Ba Mẹ, trái lại Ba Mẹ mong muốn và ước ao, mong con thông báo cái hân hạnh ấy với Ba Mẹ và quả là buồn cho một người thiếu nữ nào không có bức thư xanh nào đến. Con có quyền yêu hoặc không nhận lời tỏ tình nhưng quyền tỏ tình thuộc về phái nam. Con nghe rõ: không bao giờ giành lấy quyền ấy của họ nhưng cũng không bao giờ báo cáo sự kiện xảy ra ấy với mọi người. Dù điều đó làm con thỏa mãn lắm. Trước tiên là không lịch sự với người gửi thư, kế đó là con đặt ra vấn đề tự ái không cần thiết đối với bạn trai. Con thử nghĩ mà xem, lan truyền cho mọi người biết chàng trai vừa bị khước từ tình yêu thì còn gì là thể diện cho "nạn nhân". Và con gái của Ba cũng không thiếu tính giáo dục để đến nỗi gửi thư về người chủ của nó - Luật tình yêu cũng đòi hỏi phải lịch sự, tế nhị hơn mọi trò chơi thanh nhã khác con ạ.

Nếu con không chê Ba Mẹ có một chút kinh nghiệm thì không là người đi xe lửa bị đặt hướng đi cố định. Con đừng lo lắng những kinh nghiệm của Ba Mẹ có thể đi trái vì như thế nó sẽ bóp nghẹt tình cảm mới mẻ vừa mới chớm nở. Ba muốn con rõ những yếu tố sẽ giúp con trong việc lựa chọn họ, quyền quyết định phải thuộc về con. Khi con trưởng thành có nghĩa là vài ba năm nữa con có thể kết hôn với một người nghệ sĩ nghèo nhưng, Ba muốn nói với con rằng "nghệ thuật thường đi đôi với chất kham khổ của một nghệ sĩ" thì Ba Mẹ sẽ chúc con lên đường may mắn.


Cuộc đời là một biến thiên vô cùng di động. Ba Mẹ sẽ không thể cho con lời khuyên cố định, có giá trị trong mọi trường hợp như một thứ "cẩm nang" mà khi "hạ sơn" các sư phụ có thói quen trao lại cho các đệ tử. Nhưng dòng đời Ba Mẹ cũng đã trải qua khá nhiều, có thể nào không chia sẽ những điều mình biết cho con- người mà Ba Mẹ rất mực yêu thương! Nhân danh tình yêu đó Ba Mẹ mong con thành đạt tuyệt đối dù cho con có phạm tội gì với Ba Mẹ thì Ba Mẹ cũng sẵn sàng tha thứ. Sự che dấu là đầu dây cho mọi tội lỗi.

Con nên tham gia các buổi họp tập thể với điều kiện nó không phải là môi trường cho những vụ vụng trộm thiếu đẹp đẽ. Ba muốn đề cập tới những buổi dạ tiệc kéo dài quá nữa đêm. Khiêu vũ là một cử chỉ đẹp ăn sâu vào phong tục phương tây du nhập vào xứ mình, một xứ mà ấm ức còn đè nặng lên tim những người thanh niên. Khiêu vũ có thể biến thành trò chơi lợi dụng, ma sát có thể đem đến những con đường trơn tuột. Có thể một chàng trai mời con một bữa cơm thân mật, con nhận lời mời với một điều kiện anh ta tỏ ra có giáo dục và quen biết với con khá lâu. Tốt hơn hết con ạ, con nên cáo biệt chàng trai sau bữa ăn, con nên giữ bình tĩnh cho lý trí. Ba biết con phải can đảm lắm mới giã từ sớm như vậy. Nhưng tất cả nghệ thuật gây tình cảm của người con gái là không bao giờ cho chiêm ngưỡng, cho thưởng trọn niềm chiến thắng...


Con cũng đừng bao giờ đặt mình vào thế yếu, con phải biết tình yêu dù sao cũng là thành sự tranh chấp, kẻ yếu thì ngã trước. Không yêu sao được khi con đến phòng một chàng trai có đèn mờ ảo, có nhạc ru êm, có lời êm mật ngọt, có những cử chỉ yêu thương... cũng vì vậy con nên tránh những khung cảnh đặt con vào sự yếu mềm. Một khúc sông vắng, một đoạn đường khuya, một công viên vắng người. Bắt sao được khi kẻ thắng bao giờ cũng là kẻ mạnh. Ba tin rằng con không cổ hũ đến độ từ chối một bó hoa tươi mà chàng đã tặng con. Nhận đi con, đặt nó dưới chân tượng đài tình ái.

Tình yêu không phải là tội lỗi, nhưng con gái của Ba phải khước từ những tặng phẩm được đánh giá là ẩn nấp một sự mua chuộc. Kẻ không muốn bạn phải khước từ giá mua dù giá đó có cao đến bao nhiêu. Nhưng nếu con chưa có ý định kết ước lâu dài thì con hãy từ chối ngay món quá ẩn chứa một vật ước. Một chiếc nhẫn cưới, một món nữ trang. Ba đố con biết khi đôi trai gái đoạn tuyệt nhau thì điều đầu tiên họ làm gì? Họ đòi nhau thư từ và hình ảnh con ạ! Buồn cười nhỉ, khi thắm thiết cho nhau những lời yêu thương nồng nàn và trao cho nhau những tấm ảnh mà mặt trái ngang bằng những lời đề tặng nồng nàn.

Dù con có sợ, tình yêu vẫn cứ đến. Nếu là niềm vui thì con hãy âu yếm lấy nó như âu yếm với trẻ thơ. Nếu nó là vết thương lòng, có thể tâm hồn con gái vấn vương nhưng rồi ai đó sẽ băng hộ vết thương cho con. Nhưng bao giờ con tự hỏi: Người yêu con có chung thủy với con không? Cái thứ tình yêu mà đem ra mặc cả như một món hàng ngoài chợ thì không phải là tình yêu nữa. Khi đã yêu con đừng tính toán. Nếu người con yêu là người nghèo khổ thì con hãy cùng họ lao động để tô thắm tình yêu, nếu người con yêu là một người cụt chân thì con sẽ là cái nạng vững chắc cho đời họ. Tình yêu đẹp nhất sẽ đến với con nếu con làm đúng lới ba dặn.

Con phải độ lượng và giàu lòng tha thứ, nếu có sự hối hận thực sự thì con sẽ phải chung thủy với người mình yêu. Nếu con bỏ mất hai chữ quý giá đó thì con xấu hổ không có gì mua lại được. Con không thể tự hào với gia đình, chồng - con. Con phải luôn nghĩ rằng họ yêu con vì lẽ gì? Nếu họ yêu con vì sắc đẹp thì con phải nhớ rằng sắc đẹp sẽ tàn phai. Nếu họ yêu con vì chức tước thì con khẳng định người đó không yêu con. Con phải từ chối và trả lời rằng: "Địa vị không đem lại hạnh phúc cho con người mà chỉ có ai lao động chân thành mới thỏa lòng người chân chính".

Nếu con để kẻ nào đó đặt cái hôn ranh mãnh lên môi con thì trước khi hôn họ đã khinh con, khi hôn họ cũng khinh và sau khi hôn họ càng khinh hơn. Người nào biết sống vì con, vui khi con có tin vui, buồn khi con có nỗi buồn, người đó nhất định sẽ là chồng con. Hãy yêu đi con, yêu tha thiết như mẹ đã từng yêu Ba vậy!

Hôn con!

Ba của con!.
Các Mác
 
Mình thích câu chuyện này
Cảm ơn vì đã chia sẻ
 
Chị Jenni có bé trai rùi à? Có thật không? hihihi
Thân.
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom