lethanhnhan
Thành viên chính thức


- Tham gia
- 27/5/07
- Bài viết
- 76
- Được thích
- 249
Tết lại đến, ngồi ngẫm nghĩ. Một năm qua tiền dành dụm không được là bao. Muốn về nhà thì nghĩ tốn tiền. Thôi quyết định ở lại, gởi tiền về cho nhà vậy.
Tôi ngồi tính tính toán toán. Một tháng được 1,500,000 đồng (ở Bình Dương). Vâng, dĩ nhiên là cao hơn mức quy định của nhà nước đối với công nhân làm trong doanh nghiệp nước ngoài.
Hàng ngày tôi ăn cơm một bữa trong công ty, còn hai bữa ăn ở bên ngoài. Bình quân từ 12,000 - 15,000 đồng một bữa. Vậy một tháng (giả sử 30 ngày) tôi phải mất tiền ăn là: 30 ngày x 15,000 x 2 bữa/ngày = 900,000 đồng (A)
Rồi tiền phòng, bây giờ một phòng ở khoảng 2 người có giá khoảng 550,000 đến 600,000 đồng. Cộng với tiền điện nước hàng tháng, tôi phải chi ra khoảng 350,000 đồng (B).
Chuyện cà phê, lâu lâu cũng bấm bụng mà uống. Rồi các tiền tiêu vặt, đôi khi ăn thêm mì gói,...Vậy là đi đứt tiền một tháng lương.
Thư tôi định gởi má tôi, mà tôi không dám gởi:
Má cứ gọi điện lên nhắc nhở con phải ăn uống dè chừng, mà má ơi, má có biết con có dè chừng thì một tháng chắc con để dành được vài trăm. Nếu tính một năm chắc được dăm ba triệu. Con không muốn nói cho má nghe, sợ má buồn, rồi má bắt con đi về quê lấy vợ. Má thì tuổi đã già, tiền một năm con gởi về cho má, chắc không đủ cho má uống thuốc đâu. Hôm trước con có nghe anh nói là má lại thêm bệnh tiểu đường. Vậy là hàng tháng con không dám uống cà phê nữa. Muốn thêm được đồng nào hay đồng đó. Vừa rồi, công ty con cũng có thưởng được một tháng lương, cộng với tiền con dành dụm để gởi về cho má, chắc chỉ đủ cho má trả nợ hôm rồi má vào bệnh viện vì bệnh tim. Nhiều người cứ nói, cái khó bó cái khôn. Phải kiếm thêm việc mà làm. Con cũng đã thử, nhưng má ơi, con cũng đã ráng mà không được. Chắc con phải cố gắng tìm chổ nào lương cao hơn tí má ơi.
Con lại nhớ, má nói làm trai thì phải cố gắng xây dựng gia đình, rồi có con có cái. Sao con thấy cái cảnh này, con không còn dám nữa má ơi. Con cũng thấy bao nhiêu anh chị em, họ cũng bỏ xứ ra đi, mà đến nay họ cũng không dám ngó đến mảnh đất nữa. Vậy làm sao mà chăm lo cho con cái đây nếu con lập gia đình. Con không phải thằng làm biếng đâu má. Nhưng thôi con chỉ viết vậy thôi. Con cũng không dám gởi lá thư này cho má đâu. Con chỉ muốn nói ra không biết có ai hiểu cho đời công nhân của chúng con bây giờ không. Con đọc báo cũng nói nhiều đến đời sống công nhân vào dịp tết. Nhưng xem ra nói chỉ để mà nói, còn việc mình thì mình phải cố gắng thôi má ơi.
Con nhớ lại câu chuyện Ông Bụt mà má thường kể cho con nghe lúc còn nhỏ, sao con cảm thấy hạnh phúc ghê. Ngay bây giờ đây con mong muốn có một Ông Bụt giúp chúng con - những người công nhân - để con khỏi phải hổ thẹn mỗi khi tết đến.
Con đã nghĩ rồi, năm sau con xin qua chổ khác, nghe nói lương được khoảng 2,500,000 đồng lận. Như vậy năm sau con sẽ gởi về cho má chục triệu. Mà sao con lo quá má ơi, má cứ bệnh hoài, con không biết lúc con gởi về cho má số tiền đó, thì con có còn gặp má không nữa. Thôi con sẽ không viết nữa đâu... càng viết con càng đau lòng lắm má ơi. Mong sao trời đất, Ông Bụt phù hộ cho con mạnh khỏe để con có thể kiếm tiền giúp má con. Mong sao Ông Trời, giúp má con khỏi bệnh. Như vậy là con cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Thằng con trai của má,
LTN.
Tôi ngồi tính tính toán toán. Một tháng được 1,500,000 đồng (ở Bình Dương). Vâng, dĩ nhiên là cao hơn mức quy định của nhà nước đối với công nhân làm trong doanh nghiệp nước ngoài.
Hàng ngày tôi ăn cơm một bữa trong công ty, còn hai bữa ăn ở bên ngoài. Bình quân từ 12,000 - 15,000 đồng một bữa. Vậy một tháng (giả sử 30 ngày) tôi phải mất tiền ăn là: 30 ngày x 15,000 x 2 bữa/ngày = 900,000 đồng (A)
Rồi tiền phòng, bây giờ một phòng ở khoảng 2 người có giá khoảng 550,000 đến 600,000 đồng. Cộng với tiền điện nước hàng tháng, tôi phải chi ra khoảng 350,000 đồng (B).
Chuyện cà phê, lâu lâu cũng bấm bụng mà uống. Rồi các tiền tiêu vặt, đôi khi ăn thêm mì gói,...Vậy là đi đứt tiền một tháng lương.
Thư tôi định gởi má tôi, mà tôi không dám gởi:
Má cứ gọi điện lên nhắc nhở con phải ăn uống dè chừng, mà má ơi, má có biết con có dè chừng thì một tháng chắc con để dành được vài trăm. Nếu tính một năm chắc được dăm ba triệu. Con không muốn nói cho má nghe, sợ má buồn, rồi má bắt con đi về quê lấy vợ. Má thì tuổi đã già, tiền một năm con gởi về cho má, chắc không đủ cho má uống thuốc đâu. Hôm trước con có nghe anh nói là má lại thêm bệnh tiểu đường. Vậy là hàng tháng con không dám uống cà phê nữa. Muốn thêm được đồng nào hay đồng đó. Vừa rồi, công ty con cũng có thưởng được một tháng lương, cộng với tiền con dành dụm để gởi về cho má, chắc chỉ đủ cho má trả nợ hôm rồi má vào bệnh viện vì bệnh tim. Nhiều người cứ nói, cái khó bó cái khôn. Phải kiếm thêm việc mà làm. Con cũng đã thử, nhưng má ơi, con cũng đã ráng mà không được. Chắc con phải cố gắng tìm chổ nào lương cao hơn tí má ơi.
Con lại nhớ, má nói làm trai thì phải cố gắng xây dựng gia đình, rồi có con có cái. Sao con thấy cái cảnh này, con không còn dám nữa má ơi. Con cũng thấy bao nhiêu anh chị em, họ cũng bỏ xứ ra đi, mà đến nay họ cũng không dám ngó đến mảnh đất nữa. Vậy làm sao mà chăm lo cho con cái đây nếu con lập gia đình. Con không phải thằng làm biếng đâu má. Nhưng thôi con chỉ viết vậy thôi. Con cũng không dám gởi lá thư này cho má đâu. Con chỉ muốn nói ra không biết có ai hiểu cho đời công nhân của chúng con bây giờ không. Con đọc báo cũng nói nhiều đến đời sống công nhân vào dịp tết. Nhưng xem ra nói chỉ để mà nói, còn việc mình thì mình phải cố gắng thôi má ơi.
Con nhớ lại câu chuyện Ông Bụt mà má thường kể cho con nghe lúc còn nhỏ, sao con cảm thấy hạnh phúc ghê. Ngay bây giờ đây con mong muốn có một Ông Bụt giúp chúng con - những người công nhân - để con khỏi phải hổ thẹn mỗi khi tết đến.
Con đã nghĩ rồi, năm sau con xin qua chổ khác, nghe nói lương được khoảng 2,500,000 đồng lận. Như vậy năm sau con sẽ gởi về cho má chục triệu. Mà sao con lo quá má ơi, má cứ bệnh hoài, con không biết lúc con gởi về cho má số tiền đó, thì con có còn gặp má không nữa. Thôi con sẽ không viết nữa đâu... càng viết con càng đau lòng lắm má ơi. Mong sao trời đất, Ông Bụt phù hộ cho con mạnh khỏe để con có thể kiếm tiền giúp má con. Mong sao Ông Trời, giúp má con khỏi bệnh. Như vậy là con cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Thằng con trai của má,
LTN.
Lần chỉnh sửa cuối: