meo dep gai
Thành viên mới

- Tham gia
- 14/4/11
- Bài viết
- 0
- Được thích
- 10
Pé ơi là pé, pé có bao giờ nghe câu "trái tim đặt lầm chỗ chưa", có lẽ cả đời này pé cũng mãi lạc đường mất thôi!
Pé bít chứ nhưng mà trái tim đâu nghe theo lời lí trí, pé phải làm sao đây. Pé cứ nghĩ rằng mình hạnh phúc và sống trong sự bình yên lâu lắm rồi thì thỉnh thoảng nếm 1 chút đau khổ cũng chẳng hấn gì, nào ngờ đâu nó lại làm cho trái tim của pé thổn thức nhiều đến thế. Pé vẩn biết rằng thật chẳng dễ để một tình yêu đẹp tồn tại suốt 4 năm trời. Thế nhưng pé đang bước ra một thế giới mới, pé gần như lột xác, trong môi trường ấy pé tìm được nhiều điều thú vị mới nhưng càng lún sâu vào đó pé lại càng lo lắng...
Pé đang lo lắng điều gì?
Pé đang sợ, sợ mất đi những gì thân thương nhất, sợ mất đi những thứ mà pé vẫn luôn đinh ninh đó là của pé! Pé yêu thích việc thay đổi hình ảnh bản thân nhưng sự thay đổi của một ai đó khiến cho pé vô cùng hoảng sợ, có lẽ pé cũng đã thay đổi, trái tim pé đập loạn xạ mà chính pé cũng không thể hiểu nổi. Pé không biết khi nào nó vui nhất vì thật là khó để so sánh nhưng pé biết chắc rằng trái tim pé sẽ tan vỡ khi người đó ra đi, cảm giác đó như thể có ai đó rạch 1 đường, lấy nó ra, cắt đi từng động mạch, rồi bóp nát khi nó đang ấm và còn đang thoi thóp những nhịp đập cuối cùng.
Đáng sợ đến thế sao?
Có lẽ người đó đã luôn ở bên pé nên pé không hề nhận ra người đó quan trọng như thế nào. Pé vẫn dửng dưng cho cảm xúc trượt dài... Rồi một ngày kia, chợt thoáng nhận ra hình như có điều gì đó bất ổn, hình như người ấy không còn là người con trai yêu dấu của pé nữa rồi, pé chẳng thể hiểu nổi người ấy đang nghĩ gì... Pé nhớ da diết niềm hạnh phúc khi người đó nói: "em là tất cả đối với anh". Nhưng sự thật bây giờ có lẽ không phải vậy nữa rồi.
Pé bít chứ nhưng mà trái tim đâu nghe theo lời lí trí, pé phải làm sao đây. Pé cứ nghĩ rằng mình hạnh phúc và sống trong sự bình yên lâu lắm rồi thì thỉnh thoảng nếm 1 chút đau khổ cũng chẳng hấn gì, nào ngờ đâu nó lại làm cho trái tim của pé thổn thức nhiều đến thế. Pé vẩn biết rằng thật chẳng dễ để một tình yêu đẹp tồn tại suốt 4 năm trời. Thế nhưng pé đang bước ra một thế giới mới, pé gần như lột xác, trong môi trường ấy pé tìm được nhiều điều thú vị mới nhưng càng lún sâu vào đó pé lại càng lo lắng...
Pé đang lo lắng điều gì?
Pé đang sợ, sợ mất đi những gì thân thương nhất, sợ mất đi những thứ mà pé vẫn luôn đinh ninh đó là của pé! Pé yêu thích việc thay đổi hình ảnh bản thân nhưng sự thay đổi của một ai đó khiến cho pé vô cùng hoảng sợ, có lẽ pé cũng đã thay đổi, trái tim pé đập loạn xạ mà chính pé cũng không thể hiểu nổi. Pé không biết khi nào nó vui nhất vì thật là khó để so sánh nhưng pé biết chắc rằng trái tim pé sẽ tan vỡ khi người đó ra đi, cảm giác đó như thể có ai đó rạch 1 đường, lấy nó ra, cắt đi từng động mạch, rồi bóp nát khi nó đang ấm và còn đang thoi thóp những nhịp đập cuối cùng.
Đáng sợ đến thế sao?
Có lẽ người đó đã luôn ở bên pé nên pé không hề nhận ra người đó quan trọng như thế nào. Pé vẫn dửng dưng cho cảm xúc trượt dài... Rồi một ngày kia, chợt thoáng nhận ra hình như có điều gì đó bất ổn, hình như người ấy không còn là người con trai yêu dấu của pé nữa rồi, pé chẳng thể hiểu nổi người ấy đang nghĩ gì... Pé nhớ da diết niềm hạnh phúc khi người đó nói: "em là tất cả đối với anh". Nhưng sự thật bây giờ có lẽ không phải vậy nữa rồi.

Vi khi pé kịp nhận ra hình như có gì bất ổn (giác quan của con gái mà lị) thì pé đã kịp thay đổi chiến thuật ngay lập tức. Thời gian qua, pé đã bỏ bê ấy, toàn nghỉ vớ vẩn đâu đâu thôi, đúng là tự làm khổ mình.
Phải giữ lấy cái mình đang có mới được, suốt ngày chạy theo mấy cái tình cảm say nắng nhăng nhít kia mà làm gì. Hiện tại, xét về tổng thể pé đang là người yêu chính thức của ấy, dù trái tim ấy có đang rung rinh thì pé vẫn có ưu thế hơn người trong bóng tối kia ở khoản pé có thể tung tăng tay trong tay với ấy đến bất cứ nơi đâu.
, thỉnh thoảng khi ấy vào phòng lấy bánh trái (theo yêu cầu của pe) pé lại thỏ thẻ (ré lên) anh ơi, cốt làm sao các em hàng xóm xung quanh biết rằng ấy của pé là bãi đã có chủ, ko những thế lại là một nữ chủ nhân đáng yêu nữa chứ. Từ giờ đừng có mà nhắn tin này nọ cho ấy của pé nữa nhé!
, may sao đợt lễ này công ty ấy tổ chức cho công nhân viên đi Mũi Né vào t7,cn 1 tuần trước lễ. Cơ hội đã đến, pé chờ ấy rủ pé cùng đi, thế mà hết hạn đăng ký cũng chẳng thấy ấy hó hé gì. Đấy đấy, nghi lắm mà. Từ trước tới giờ có bao giờ có bao giờ hào hứng đi chơi mà ko có pé đi cùng như thế đâu!!! Thế là pé đi ngủ trễ hơn mọi ngày 1 giờ để suy tính kế hoạch G. Phải, đằng nào ấy rủ thì pé cũng không đi được. Nghĩ cách khác vậy. Sáng sớm hôm sau, ngồi trên xe đưa rước, pé gọi điện cho ấy hỏi giờ ngày mai xe cty ấy rước đi chơi và thỏ thẻ xin ấy cho pé đưa ấy ra trạm đón xe nhé. Ấy giẫy nẩy lên (mặc dù đang ngủ), mức độ nghi ngờ tăng lên gấp đôi, máu sôi sùng sục, chắc sắp phun ra 2 tai
. Nhưng pé vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi sao ấy ko cho pé đi cùng ấy ra đợi xe, ấy bảo rằng 5h30 sáng xe rước, pé ra làm gì cho mệt ở nhà ngủ đi. Pé bảo rằng vì đằng nào em cũng phải đi khám răng (kiếm đại 1 lý do) vào lúc 7h thứ 7 nên có j pé đi sớm ra trạm xe cùng ấy rùi pé ăn sáng lun. Với 1 chút nhõng nhẽo của pé, ấy đành ngậm ngùi chấp nhận.Thế là pé hẹn giờ, chà chà 4h30 là fải dậy oỳ, dậy sớm để còn sửa sọan nữa.
ra đến trạm xe thì có 2 ẻm cứ nhìn ấy và pé (người của cty ấy đây mà), rùi khều khều ấy hỏi thầm gì đấy ( con gái gì đâu mà vô duyên thế ko biết, hết nói nổi mà). Pé khoác tay ấy nhưng ấy choãi ra ( quê chưa) , pé nói với ấy bằng một giọng hết sức nghiêm túc: một ngày nào đó anh mất em thì anh đừng hối tiếc nhé! Ấy nhìn vào mắt pé (với một chút ngac nhiên) : sao lại mất em. Pé trả lời : anh có biết xung quanh em có bao người con trai quan tâm đến em không? Anh mà thế này, sau nay mất em thì đừng có hối. (mấy cái đối thoại này pé xì xầm với ấy thôi, nhiều khi người khác nhìn vào tưởng đang nói lời yêu thương ấy chứ). ấy vội vàng khoác lấy tay pé thật chặt (cũng may còn bít sợ). Xe đến ấy lên xe, pé đứng ở dưới nhắn cho ấy thêm vài tin dặn dò này nọ, xe chạy pé vẫy vẫy chào. Ấy nhắn tin bảo 2 ẻm kia hỏi sao ấy ko dắt ấy của ấy theo. Ấy cười mà không nói gì (thực thi theo lời pé dặn). Vậy là pé yên tâm rùi, phù, chỉ cần 2 ẻm vịt giời này t8m với vài em nữa là chẳng mấy chốc cả công ty sẽ biết thôi. Ít ra thì cũng văng được vài em yếu bóng vía! 
Chứ tưởng meo dep gai đang là cao thủ như vầy mà.


(mặc dầu nãy giờ em xài hết 1 bich pulppy rui!)
. 
hi vong mọi chuyện tốt đẹp, dù kết quả thế nào em cũng sẽ báo cáo với GPE, các anh chị có kế gì hay hiến cho em với nhé!
, họ mời pé đi uống nước và rủ pé về nhà họ chơi cho khuây khỏa, và thực sự đêm qua pé đã ngủ một giấc ngon lành cho đến 4h30 thì pé bật dậy (là do bạn ngủ mà quậy quá, tay chân đập tèm lem)
vì bạn kể với pé rằng hắn nói bạn qua chơi với pé cho pé đỡ buồn, thế nên bạn mới biết mà qua, rồi hắn lại hỏi bạn rằng pé buồn nhiều không, pé có ngủ ngon ko, ... bạn chửi hắn 1 trận. Sao hắn lại như thế nhỉ, nếu còn quan tâm sao không hỏi trực tiếp pé








. Ai rơi vào tình cảnh này cũng buồn cả thôi (vì em đi kể cho mọi người nghe, ai cũng nói thế, nên em cũng chỉ biết thế) vì người ta bảo : "con cá mất là con cá to" mà lị, nhưng một khi dẹp đi những buồn đau nhất thời của mình. Tĩnh tâm lại một chút, em để ý cảm giác thực sự của mình khi anh nói anh đang ở bên bạn gái, thì hình như em chẳng có cảm giác gì. Đấy đấy, thì ra chỉ vì mình mất đi một thứ gì đó nên mình tiếc vậy thôi chứ thực ra nó chẳng quý như mình nghĩ. Lúc nhận ra được điều đó thì tâm trạng em trở lại trạng thái cân bằng. Phù! May quá!
Cũng may là anh đã phụ em, vì anh biết đấy, em thà để người phụ mình chứ chẳng bao giờ phụ người (tính em nó vốn tốt thế). Là nhờ em đã nói chuyện với một người, người-mà-đáng-lý-ra-em-phải-nói-chuyện-từ-lâu rùi, ấy thế mà anh lại là sự lựa chọn sau cùng của em sau rất nhiều đắn đo, em ngốc thật. Sau gần 30 phút nói chuyện với anh í (anh í này khác "anh" em đang đề cập ở trên nha), em như được truyền cho 1 tỷ đơn vị đơn vị vitamin A lun, mắt em sáng choang (từ trước tới giờ em toàn bị mù quáng ... gà)
, em thấy đời mình còn may mắn lắm. Nội dung cuộc nói chuyện em xin được giữ bí mật (mỗi khi em nhớ lại từng lời anh í nói với em là em lại khoái chí, hehe)