Những câu chuyện cảm động về mẹ (3 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

leonguyenz

Thành viên gạo cội
Thành viên BQT
Moderator
Tham gia
2/8/10
Bài viết
5,225
Được thích
9,025
Giới tính
Nam
... Mẹ đã có phút dấu nước mắt cho con thơ ngây nụ cười
Mẹ đã có những lúc thức trắng cho con bao đêm ngủ say
Ngày con nâng bó hoa xinh chào tương lai
Mẹ cô đơn đứng bên hiên đầy mưa bay
Trên mỗi bước đi, xin mãi khắc ghi tình mẹ bao la biển trời ...
...


Tình mẫu tử thiêng liêng không có gì so sánh được, người đã cho chúng ta hình hài và linh hồn với đức hi sinh cao cả, tình yêu thương vô bờ bến ...
Và trong đời, chúng ta đã nói với mẹ được bao nhiêu lần:
Con yêu mẹ ! ?


Kế Toán Già Gân:
ĐÔI BÀN TAY MẸ

Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý cấp thấp tại một Tập đoàn lớn.
Anh ta vượt qua các vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân CEO phỏng vấn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc.

“Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”, vị CEO hỏi. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.

Vị CEO bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:” Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.

“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?”. Chàng trai trẻ trả lời: “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.

Người CEO im lặng một lúc. Sau đó, ông đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.

”Trước đây, có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”.

“Thưa ngài, xin thú thực là tôi chưa bao giờ”, chàng trai trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ bảo mẹ có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi. Tôi động vào chỉ khiến công việc của bà chậm lại”

Vị CEO nghe xong liền nói: “Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Qua ánh mắt và giọng nói của người CEO, chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình chắc rất cao. Anh vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà khi ấy dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Bà đưa hai bàn tay mình ra cho con trai mình.

Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình. Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ thật nhăn nheo, hơn nữa chúng còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn từng rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được mẹ khẽ rùng mình mỗi khi anh rửa chúng trong nước.

Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh.

Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.

Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.

Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại nơi phỏng vấn.

Vị CEO nhận thấy một đêm dài không ngủ trên đôi mắt của chàng trai. Ông hỏi: ”Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”

Chàng trai trả lời: ”Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”

Vậy hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?”

Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:

“Thứ nhất: Tôi thấu hiểu thêm những gì tôi đã có được nhờ có mẹ ngày hôm nay.

Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.

Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.”

Vị CEO nói: ”Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý, hoặc một người trong tương lai sẽ ở cấp quản lý cao hơn của Tập đoàn này. Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác, người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó, và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình.

Và còn nữa, xin chúc mừng anh. Anh đã được tuyển.”
Sưu tầm

MẸ LẠNH LẮM PHẢI KHÔNG
Vào một đem Giánh sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị .

Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy.Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm.Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng.

Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12,cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo . Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

“Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!”

Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “mẹ đã lạnh hơn con lúc này , phải không mẹ?” Và cậu bé oà khóc…

(Sưu tầm)




Rất mong các bạn đóng góp những câu chuyện về mẹ, xin cám ơn !
 
VẾT SẸO

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.

Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người.

Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo."
Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.

Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

(Sưu tầm)

PHẦN QUAN TRỌNG TRÊN CƠ THỂ

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?" Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.


(Sưu tầm)
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Mẹ đã dành cho con bao nhiêu tình thương. Vậy mà từ nhỏ đến giờ, con mới nói được "CON Yêu MẸ!" được có 2 lần vào ngày lễ vu lang năm ngoái và năm nay..................


Trích từ blog của mình.
Ngày 13/06/2011
Sáng nay, tự dưng mới 4h con đã thức giấc, trằn trọc không ngủ thêm được. Chiều nay thôi, con sẽ lên xe về quê, xe chạy 14 tiếng là con đã về tới nhà, mừng vui ríu rít trong niềm vui với ba mẹ, anh chị và bé út. Có lẽ vậy nên con không ngủ được.

Trong căn phòng mới còn thoang thoảng mùi nước sơn nhà chị, không hiểu sao con đã khóc. Con khóc vì thương ba mẹ. Con khóc khi nghĩ về những khổ cực mà ba má đã trải qua, để cho con ngày hôm nay.

Mọi người vẫn thường bảo ba mẹ giỏi vì đã nuôi chúng con ăn học nên người. Nhưng đâu ai biết rằng để cho 5 chị em con lần lượt vào đại học, ba mẹ đã khổ cực nhường nào. Những hi sinh vất vả của ba mẹ có lẽ con không bao giờ diễn tả hết. Con chỉ biết ba mẹ đã làm lụng rất nhiều, hi sinh rất nhiều, khổ cực rất nhiều, chịu thiếu thốn rất nhiều, chỉ để cho chúng con thật nhiều tình yêu thương và được học hành tử tế. Những gian khổ mà bố mẹ trải qua, những hi sinh thầm lặng của bố mẹ, một từ "giỏi" làm sao diễn tả hết. Con thương ba mẹ vô cùng.

Người ngoài sẽ chẳng thể nào hiểu được ba mẹ đã làm những điều vĩ đại đến thế nào, chịu khổ cực như thế nào và vượt qua những khó khăn như thế nào đâu. nhưng chúng con hiểu. VÀ chúng con luôn tự ý thức là phải sống sao cho phải đạo như lời ba mẹ dạy, để ba mẹ không phải phiền lòng thêm nữa. Con biết ba mẹ khổ nhiều, chịu nhiều vất vả, khổ cực và thiếu thốn để cho chúng con được học hành. Ba mẹ nào có dành lấy cho riêng mình cái gì đâu, tất cả đều cho chúng con hết. Nhìn dáng ba mẹ gầy liu xiu, nhìn nước da cháy nắng của ba, mỗi lần gọi điện về nghe mẹ không khỏe là nước mắt con lại chảy ra, cổ họng nghẹn đắng.

Con thương ba mẹ vô cùng. Nhà mình đông con nên ba mẹ mới khổ, hết đứa này ra trường lại đến đứa khác tiếp nhau vào đâị học, gánh nặng ấy cứ đè mãi trên đôi vai gầy của ba mẹ. Con nhìn những cô chú bác trong xóm, vui chơi, ca hát, ăn diện, dáng người đầy đặn mà thương ba má vô cùng. Họ ít tuổi hơn ba mẹ, con cái cũng nhiều như ba mẹ, nhưng họ lại được sung hướng, được con cái phụng dưỡng chu đáo. Còn ba mẹ thì vẫn còn phải lam lũ vì chúng con, chẳng biết đến khi nào ba mẹ mới được nghỉ ngơi. Hết ngày này qua ngày khác, ba mẹ nào biết đến thú vui gì, suốt ngày làm lũ với ruộng vườn, cày cấy cho dù mưa hay nắng, cho dù ngày thường hay ngày lễ, Chỉ có ba mẹ một mình quần quật với bao nhiêu việc, heo bò, ruộng nương. KHi ấy thì chúng con lại đang sung sướng ngồi trong mát mà ngủ, mà chơi mà học bài.....

Con gọi điện về nhà, nghe mẹ kể ba đi đám cưới nhà Bác. Bác không khỏe, bác gái cũng bệnh không ăn uống được gần cả tháng nay, chị thì lấy chồng xa, đâu tận Đaclak. Ba thay Bác cùng họ hàng đưa dâu lên tận đó, đi hết hơn hai ngày. Thế là chị đã đi lấy chồng, và theo chồng về Đaclac. Con bảo sao mà xa quá vậy. Nghĩ về đám cưới của chị mà con lại thấy thương ba mẹ hơn. Suốt một đời, ba mẹ hi sinh cho chúng con, nhưng rồi, khi chúng con lớn khôn, có còn nhiều cơ hội để báo hiếu với ba mẹ đâu chứ........Co n chỉ muốn ra trường thật mau ba mẹ ạ, con không muốn ba mẹ khổ mãi vì chúng con. Ba mẹ đã khổ nhiều lắm rồi, dù ba mẹ chẳng thở than điều gì, thầm lặng hi sinh cho chị em con, nhưng con vẫn thấy cổ họng nghẹn đắng khi nghĩ về ba mẹ. Giờ đây, nước mắt con đang chảy, chỉ thấy thương ba mẹ vô cùng, ba mẹ là tất cả của con.
 
Nếu nói những câu chuyện về Mẹ thì nhiều lắm…!
Mình cũng xin viết một câu chuyện về Mẹ, mà chính là Mẹ của mình. Mẹ của mình năm nay 43 tuổi, cái tuổi so với phụ nữ chắc có lẽ chưa hẳn đã già , nhưng Mẹ tôi bây giờ tóc đã điểm bạc trên đầu , khuôn mặt cũng đã có nhiều nếp nhăn… bởi vì Mẹ của tôi làm nhiều lắm, Mẹ đi cày, đi bừa, đi cấy, lại còn làm việc nhà và nuôi 3 Chị em tôi… Nhưng Mẹ vẫn không than vãn một lời nào, không trách một điều gì, có việc gì buồn phiền Mẹ cũng không nói ra một mình chịu đựng…Tôi yêu Mẹ nhiều lắm.
Có một lần tôi đi học xa nhà, Mẹ bị ốm cũng không nói với tôi, Mẹ ốm và sốt ho nhiều lắm, và đi viện thì em tôi mới gọi điện lúc đó tôi mới biết, khi nghe xong cú điện thoại người tôi lạnh toát, cứng đơ, người cứ bồn chồn muốn về ngay bên Mẹ…nhưng cũng trớ trêu ngày mai lại là thi cuối kì nên không thể về được,chẳng biết làm gì cũng chẳng thể nói chuyện được với Mẹ nên tôi chỉ biết khóc, khóc nhiều lắm, lo lắng, suy nghĩ lắm, không biết Mẹ ốm nặng lắm không?ốm như thế nào mà phải tới mức nhập viện…tối hôm đó cũng chẳng ngủ được, ngồi học bài mai để thi cũng chảng vào, người như ngồi trên đống lửa, thế là cuối cùng trời cũng sáng và đi thi…thi làm bài cũng chẳng tốt nhưng qua 2 tiếng cũng xong, vội vàng chạy ra xe bus để ra bến xe GIÁP BÁT về quê…
Khi về tới nhà thì mọi người không có ai, lúc đó mình đã mệt vì đi đường xa 4h đồng hồ, mình lại chạy đi mượn 1 chiếc xe đạp, đạp tầm 7km xuống tới viện sau đó cũng tìm được phòng bệnh mà MẸ nằm, đứng trước phòng thấy MẸ và hai em cùng các Bác nước mắt mình lăn dài, mặt méo máo, chạy lại chỗ giường ôm chầm lấy Mẹ…cuối cùng mọi thứ lo lắng của mình tan biết hết…
…từ sau lần đó mình có hỏi Mẹ tại sao không gọi điện cho con? Tại sao dấu con Mẹ bị ốm? Mẹ tôi nói là để cho con học… Mẹ không muốn vì Mẹ mà ảnh hưởng tới học tập của tôi…thế đó, giờ đây tôi cũng đã lớn (23 tuổi) nhưng tôi vẫn muốn luôn luôn được bên MẸ, được Mẹ quan tâm, Mẹ chia sẻ, Mẹ chăm sóc…
Cũng dắp tới ngày 20-10 rồi, tôi muốn được bên Mẹ nhưng mà lại không thể, bởi Mẹ tôi hiện tại đang một mình đi làm trong miền Nam (vì kinh tế gđ tôi khó khăn)… Tôi viết đến đây buồn quá…
TRONG LÒNG TÔI GIỜ CHỈ MONG MẸ TÔI KHỎE MẠNH, SỐNG LUÔN VUI VẺ, ĐỂ TÔI LUÔN CÓ BÊN CẠNH MỖI KHI TÔI GẶP KHÓ KHĂN, TÔI CŨNG MUỐN NÓI THẬT NHIỀU CÂU “CON RẤT YÊU MẸ, CON RẤT NHỚ MẸ”!
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom