Love stories! (2 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

"Rồ" nhiều lắm làm chi cho đời nó mệt, bà chị của tôi ơi!
 
Thế giới đói tình yêu hơn bánh mì


7ff6ff0f540bfa7f52d12f10a7e2eabb.th.jpg

Một bữa “tiệc ôm” ở London - Ảnh: Tiago Slewinski

TT - Phong trào “ôm miễn phí” - khi ai đó sẵn sàng ôm một người trên đường đi nếu người đó muốn - có vẻ không đủ. Một dịch vụ vừa được nhập khẩu vào Anh từ Mỹ, có tên Tiệc ôm - “cuddle party”.

Người ta phải trả 30 bảng để có hơn ba giờ học cách ôm, cách va chạm, cách massage cho người khác hay trò chuyện với nhau. Việc này hoàn toàn không liên quan chút gì đến tình dục. Một trong những qui định của tiệc nói rõ: “Xin đừng tưởng bở rằng có sex ở đây!”.

Người đến dự sẽ được hướng dẫn làm quen nhau, hỏi han nhau, nắm tay nhau, nằm cạnh nhau. Họ động chạm thân thể, nhưng vẫn mặc quần áo bình thường. Họ đến từ nhiều giới, nhiều tầng lớp, nhiều độ tuổi khác nhau. Khoảng 15 người sẽ tham dự một buổi như vậy, tổ chức một tháng hai lần ở West Hamstead, London.

Ở châu Âu, người Anh nổi tiếng lạnh lùng, có nền văn hóa “không va chạm”. Trong khi ở ngay nước Pháp cách nước Anh hơn hai giờ đi tàu, điều dễ nhận thấy nhất là người Pháp hay nắm tay nhau khi đi ngoài đường, ôm nhau âu yếm nơi công cộng.

Người ta làm một nghiên cứu nhỏ để so sánh cách người Anh thể hiện tình cảm bằng cách đếm những động chạm khi người Anh và người Puerto Rico gặp gỡ ở quán cà phê. Người Puerto Rico chạm nhau đến 180 lần, còn người Anh không có lần nào. Đi đường, người ta cúi mặt bước nhanh. Trên tàu hay xe buýt, người ta đọc sách, nghe nhạc hay nhắm mắt ngủ. Năm ngoái, 43% người London đón Giáng sinh một mình.

Sam Cowan, chuyên gia về liệu pháp massage, là người đầu tiên mang “tiệc ôm” đến Anh. Chị phải học sáu tháng ở Mỹ rồi mới được phép về Anh mở chi nhánh. Chị mỉm cười khi tôi ví chị giống như người góp phần hàn gắn những lỗ hổng trong mạng lưới xã hội.

Mạng lưới ấy, nói như tiến sĩ tâm lý Cross Malcom - trưởng bộ môn tâm lý ĐH London, đang có nhiều lỗ hổng hơn. Bản năng con người luôn muốn được gần gũi với người khác. Nhưng con người đang ngày càng nghi ngờ nhau hơn, lo sợ về sự an nguy của mình nhiều hơn. Ở thời hiện đại trong một xã hội công nghiệp luôn đề cao cái tôi, người ta di chuyển nhiều hơn, làm việc xa gia đình nhiều hơn, bận bịu với công việc, Internet, điện thoại, TV... nhiều hơn. Họ quên mất cả thời gian để ôm âu yếm những người thân, trong khi họ luôn cho rằng họ sống và làm việc vì chính những người này. Người thân thiệt thòi và bản thân họ cũng thiệt thòi.

Khoa học chứng minh rằng những cái ôm là một trong những cách tốt nhất để giảm căng thẳng và sống khỏe mạnh hơn. Còn các nhà tâm lý nói nỗi sợ hãi cô đơn đôi khi tồi tệ hơn cả nỗi đau về tinh thần khi bị lạm dụng cơ thể. Khi các mối liên hệ xã hội có thể bị đe dọa phá vỡ, người ta sẽ bị ngập chìm trong cảm giác tiêu cực.

Dịch vụ tiệc ôm này đang được người Anh đón nhận một cách khá hào hứng. Tôi vừa thích, lại vừa không thích dịch vụ này. Thích là vì ở xã hội mà một khi có nhu cầu là có ngay nhà cung cấp dịch vụ thì tốt quá. Nhưng giá mà con người đừng bận bịu với cuộc sống quá, để đến lúc nào đó mới cảm thấy rằng hình như da của mình đang khô lại vì không có những cái chạm tay âu yếm của ba mẹ, của bạn bè, của những người thân yêu, hay thậm chí của cả những người lạ mặt nhưng có thể bất chợt đồng cảm. Để rồi lại cuống quít đi tìm. Mẹ Theresa lúc sinh thời từng nói: “Thế giới bị đói tình yêu và sự tôn trọng lẫn nhau hơn là đói bánh mì”. Quả chí lý làm sao!

HẠNH NGUYÊN (Từ London)​
 
Vừa ôm người yêu, vừa ăn bánh mì thì thật là tuyệt
.....................................
 
Tối nay bỗng nhiên em khóc. Hồn nhiên và ngon lành. Chuyện chỉ rất giản đơn là anh đổi số điện thoại và không cho em biết. Vậy mà anh nói, anh luôn là bạn em, không có gì thay đổi.

Có lẽ anh sợ khi em vào lại SG này là vì anh. Nhưng anh đâu có hay, rằng do công việc và nhiều yếu tố khác, mà em lại phải xa nhà. Em cũng đâu có ý định gặp lại anh, chỉ là thăm hỏi anh bình thường lại như là anh đã thăm hỏi. Thế mà thật lạ, chúng ta lại còn cứ đuổi theo nhau làm gì, khi mọi thứ em coi như là quá khứ cả rồi.

Quá khứ, đôi khi em thấy cũng đáng sợ thật. Khi mà nó sâu đậm và nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm như hằn vết, trở thành vết sẹo, và đã là cuộc đời của em. Không thể nào quên, em biết thế, nhưng em đã cho nó là một vết sẹo rồi mà anh. Nên một ngày nào đó, hy vọng rằng anh sẽ hiểu.

Anh nói đúng: Memory can be painful!
 
cf7072a1077444e9a0a3485d79c90340.gif

Này anh, em thích mưa lắm đấy. Em thích mỗi khi mưa được lang thang ngoài đường, em hứng chí giang tay ra đón mưa, để mưa táp vào mặt ướt đẫm, thấy man mát và dễ chịu. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh đi cũng em mỗi lần mưa như thế. Em sẽ ngồi sau nhí nhố nói cười về triết lý mưa trong khi anh thì nhăn nhó vì mưa to quá. Mình sẽ dừng xe ở đâu đó để trú mưa anh nhé, chờ ngớt mưa lại đi tiếp, nhìn hoàng hôn đang bừng lên cuối chân trời, sau cơn mưa trời lại sáng anh nhỉ. Em ước được cùng anh đi tiếp con đường mưa…

Này anh, em thích gió lắm đấy. Ngày gió em thích ngồi ở đâu đó thật rộng và hút gió, ngồi nghĩ miên man, để gió cuốn đi những lo toan trong đầu và em lại ước được bay lên. Nhưng em sẽ thích hơn nếu anh rảnh và đưa em đi dọc đường đê, chỗ đó gió mát lắm, em sẽ không thấy cô đơn vì anh đang ở rất gần. Và nếu anh bận, em chỉ cần một tin nhắn để biết “anh nhớ em, gió gợi nhắc đến em nhiều như là mưa vậy”…


Này anh, em thích kem lắm đấy. Kem mát lạnh nhé, tan dìu dịu trên đầu lưỡi rồi rất ngọt ở cổ họng, ăn kem dễ chịu lắm. Em có thể ăn kem cả bốn mùa, kể cả mùa đông rét mướt, em vẫn thích cái vị lành lạnh của kem, lạnh đến tê răng. Nhưng em vẫn thích hơn nếu anh cũng em ăn kem vào mùa đông, lạnh tê mà anh vẫn cố cười rồi đẩy que kem dở cho em, giả vờ bảo thấy em ăn cũng đủ no rồi…


Này anh, em thích mùa đông lắm đấy. Mùa đông lạnh ơi là lạnh. Trông em xấu xí trong cái áo bông to sụ, đội cái mũ len màu trắng và quấn khăn thật dày trông như một con gấu bông. Lạnh thế mà vẫn ra đường nhé, ước một chút gió, ước một chút mưa, kiếm một hàng kem ngồi nhâm nhi và nhớ anh, dù chỉ là nhớ những lời ngọt ngào nhẹ như gió thoảng “trông giống gấu thì anh càng yêu, người yêu anh càng to thì anh càng phải yêu nhiều hơn chứ”. Uh, cứ ngọt ngào thế đi và rồi anh chỉ cần lười biếng nằm ngủ ở nhà thôi. Em sẽ đến đánh thức anh bằng một bàn tay lạnh cóng, em sẽ phá giấc ngủ của anh để anh phải nhớ em nhiều hơn những lời ngọt ngào chứ.


Này anh, em thích anh lắm đấy. Em thích anh hơn cả mưa, hơn cả gió, hơn cả mùa đông và hơn cả kem nhé. Nhưng hãy để cho em giữ kín điều này cho riêng em, như một bí mật nho nhỏ vậy. Bởi em sợ một ngày anh sẽ biến mất, khi chẳng có gì là mãi mãi trong cuộc đời này thì hãy cho em một bí mật nho nhỏ để em tin anh đang đứng chờ em ở cuối con đường mưa em đang đi.-\\/.

 
Khi trái tim biết yêu!

Biết yêu tập 1: Tình yêu dành cho gia đình

Yêu mẹ trước nhé, vì em nằm trong bụng mẹ 9 tháng. Mẹ đi, mẹ đứng, mẹ thở, mẹ cười, mẹ khóc… em đều cảm nhận được qua sợi dây nhau mềm mại, ấm áp và yên bình.

Bác sĩ Rùa

Ngày mẹ lâm bồn, em háo hức giãy giụa, quẫy đạp, gào khóc đòi vươn ra cái thế giới xa lạ, đầy chông gai và sóng gió. Để rồi sợi dây nhau - sợi dây yêu bị cắt đứt, em yêu mẹ qua dòng sữa nóng, qua những cái ôm hôn vội vàng giữa giờ nghỉ ca...

Em tập yêu bố qua lời hát ru, qua làn gió mát từ tay bố giữa những trưa hè đổ lửa, qua chiếc khăn ướt đắp trán, qua cái ôm hôn nóng ấm mỗi cơn ớn lạnh...

Rồi em yêu bà nội qua miếng trầu thơm, qua câu chuyện bé Tích-chu, chàng Trương Chi... Em yêu anh chị mỗi trưa trốn ngủ đi chơi bị bố đánh đỏ má, mỗi bữa cơm tranh nhau con cá, quả cà, mỗi đêm nằm đạp lên cổ nhau mà ngủ...

Tình yêu gia đình là tình yêu máu mủ, tình yêu đầu tiên, tự nhiên và tất nhiên. Và nó cũng là thứ tình yêu bị bỏ rơi, bị hắt hủi nhiều nhất.
Mặc kệ cho những đớn đau quất bằng câu nói,
Mặc kệ những vết thương cắt bằng đòn roi,
Mặc kệ những tổn thương khắc bằng sự vô tâm...
tình yêu vẫn không đổi thay,
khi bước chân mỏi mệt chạy đua với đời,
khi con tim mỏi mệt tìm kiếm yêu thương,
khi thân xác rã rời sau những cuộc vui,
em vẫn tìm về với gia đình,
dù nó luộm thuộm,
dù nó chật chội,
nhưng nóng ấm và thân thương...

Biết yêu tập 2: Tình yêu dành cho bạn bè, hàng xóm, thầy cô, đồng nghiệp, công việc...

Yêu những người hàng xóm láng giềng, chạm mặt nhau mỗi sáng đánh răng, mỗi trưa đi học về, mỗi tối ngồi vỉa hè hóng gió. Yêu vì bát nước mắm chia đôi, mớ rau sẻ nửa,
hôm trước cãi nhau ỏm tỏi
hôm sau ngược xuôi lo đám tang bà nội...
Yêu lũ nhóc cùng phố trưa bêu nắng trộm ổi, cồng kênh nhau bấm chuông nhà người ta rồi ù té chạy de kèn...
Yêu lũ bạn học mỗi sáng chạy vội cho kịp tiếng trống trường, những lần đá cầu nhảy dây dưới sân, que kem ăn chung, giờ kiểm tra xé vở...

Yêu thầy cô giờ giảng bài nén tiếng ho vì bụi phấn, giấu nước mắt trong bó hoa vụng về trao ngày lễ, còng lưng gánh sao đêm mà không quên chấm bài...
Yêu lũ bạn mạng sống không ảo, những đứa bạn không thân mà yêu quý nhau thật lòng, những anh trai mỗi lần đưa em đi cafe, hay đứng mút kem Tràng tiền với em gái buồn vì điểm kém, những buổi tâm sự dài lê thê mà thấy yêu thế...
Yêu bạn đồng nghiệp bữa trưa cơm hộp văn phòng, những buổi họp brainstorming căng thẳng, những phút tán gẫu bên cốc café chiều...

Tình yêu hình thành giữa những con người gắn bó với nhau trong cuộc sống hàng ngày,
lúc buồn, lúc vui, lúc xa, lúc gần, lúc giận, lúc yêu
nhưng thiếu nó, cuộc sống
sao thật tẻ nhạt
sao thật cô đơn
sao thật buồn…

Biết yêu tập 3: Tình yêu dành cho quê hương

Yêu căn nhà em sống, yêu con phố nhỏ ồn ào, yêu góc chợ hàng quà, yêu mái trường rêu phong, yêu gốc phượng hằng ngày trốn nắng xếp hàng...
Yêu Hồ Gươm xanh, yêu hàng cây phố Hoàng Diệu, yêu vườn hồng, yêu con đường đê đầy cỏ dại...
Yêu bác đạp xích lô thồ rau mỗi sáng, yêu bà lão bán nước vối bên hông chợ Bắc Qua, yêu cô bán hàng lén chồng nhón thêm ít bánh phở, yêu thằng nhóc tóm chặt túi quần em dẫn sang đường...
Đi xa khỏi Hà Nội, yêu những vùng quê thanh bình, những cảnh đẹp xóm làng, yêu những con người chân chất và hiếu khách...

Tình yêu quê hương đất nước, yêu đồng bào ruột thịt,
như hơi thở yên bình mỗi ngày ta được hít,
ngấm vào máu,
vào da thịt,
dần dần mà ta không nhận ra,
để một ngày bật khóc nơi xứ lạ khi nghe tiếng Việt Nam...

Biết yêu tập 4: Tình yêu dành cho anh

Yêu một người khác giới, thứ tình yêu bao lâu nay con người luôn kiếm tìm mà không thể lí giải nó là gì mà khiến người ta trải qua hết tất cả cung bậc hỉ nộ ái ố,
từ những phút giây thăng hoa nhất
cho đến những đau khổ tột cùng những muốn chết đi…
Nó là thứ tình yêu
ai cũng cần
ai cũng thiếu
và luôn thiếu!

Biết yêu tập 5: Tình yêu dành cho mình

Nói về tình yêu, mỗi người đều có câu chuyện của mình để kể.
Còn em, tình yêu tập 1, tập 2, tập 3, tập 4
cuộc đời em gần 24 năm nay
là gần 24 năm luôn kiếm tìm,
là gần 24 năm luôn khao khát
là gần 24 năm luôn sống trong cảm giác sợ bị bỏ rơi, sợ bị quên lãng, sợ không được yêu thương
là gần 24 năm luôn yêu và yêu hết mình

Anh biết không, em từng yêu một người bạn, yêu đến mức
bỏ ăn để cùng gầy với chiến dịch giảm cân của bạn ấy,
bỏ học lang thang quán xá vì bạn ấy muốn đi hít gió trời,
bỏ cơm nhà, cãi nhau với mẹ để hiểu cảm giác bị mẹ ghét của bạn ấy
bỏ bạn bè cùng lớp để sang chơi cho bạn ấy đỡ buồn

Tất cả những gì em làm đều là tự nguyện, bạn ấy không hề yêu cầu hay có ý lợi dụng. Mặc dù em từng nói chẳng có ai là số 1 nhưng thật sự đó là người bạn gái thân nhất và em quý trọng nhất. Nhưng bạn ấy vẫn rời bỏ em vì một lí do cực kì nhảm nhí.

Em đã rất buồn, đã cố gắng xin lỗi, cố gắng dẹp qua tự ái để làm hòa nhưng cô bạn vẫn không hề thay đổi ý định. Và đến ngày sinh nhật bạn năm ngoái, em đã quyết định không giữ nữa, dù với em bạn ấy vẫn là số 1, dù bạn ý có thay đổi ý định hay không.

Vì em nhận ra rằng bạn ấy bỏ em vì em không biết yêu bản thân mình. Dù có ai tin hay không nhưng thật sự em chưa bao giờ biết yêu mình. Em có thể hành hạ bản thân đến mức tàn nhẫn chỉ để thể hiện mình yêu người khác.

Anh biết vì sao em yêu anh không? Vì em được là em, vì yêu anh, em lại càng yêu quý bản thân mình hơn, quý trọng hơn những gì mình đang có. Cám ơn anh nhiều anh yêu ạ.

(st)
 
Hãy yêu nhau khi còn có thể!


Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.

010809-0500-hyyunhaukh1.png

Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện…

Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi”.

“Không sao mà, tôi hiểu…” - Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: “Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà”.

Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đó là món bà thích mà”.

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ”. Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: “Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?”.

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu bà”.

Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.

Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghỉ “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.

Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.

Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: “Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều”.

Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu ông”. Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác.

(sưu tầm)
 
ANH LÀ NGƯỜI DUY NHẤT YÊU EM

Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc, thích ngủ đứng....

Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ... Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.....

Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy .... dựa vào cửa toilet để ngủ....

Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!"....

Nhìn đáng yêu tợn.... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy...

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy... cô ấy đã hỏi tôi rằng : "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có... dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?".... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó.... Vì tôi là một nguời ... có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi....luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.....

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống... cho câu trả lời của mình... liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất... cho tất cả những thắc mắc của mình.... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....
1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.... tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện.... cho đến một ngày....cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ....Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi ko hề hay biết....

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng....

"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to.... ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây.... yên ả lại trở về trên khoé môi gầy.... Cô ấy lại mỉm cười....

" Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghxi rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... ko gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM.... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương.... nhưng nó ko bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm....

Ác mộng vẫn luôn rình rập...

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi.... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ????

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau.... tôi bấm số gọi cho cô ấy...
Đầu dây bên kia nhấc máy.... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại...

Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn....

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy ko nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ.... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan.... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là " em khâu bằng tay đấy!".... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi...

Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình...đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, ko leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên.... Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn toàn....1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình....1 năm thầy tu để mơ về một người con gái.... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối.....những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ.... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v.... những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa...

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... ko thể nào giải thích nổi....

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn....Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười....Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ.... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.... Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó... cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn... Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: " Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!"...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hiìn dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng ko phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này....Chúng tôi quyết định ko liên lạc với nhau nữa...

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: " Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện... căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... ko quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói...." anh đừng nói nữa..."

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi...

-Uh, anh hứa...

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút.... Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

-Uh, em kể đi!

- Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

-Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

-Được rồi, hehe, anh xin lỗi!

-Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... ko hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần... tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh *** cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... ko ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh *** đó...và tất cả... đều ghét em anh ạ...

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa.... em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút...

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ... và....ngủ với em.... em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực

- Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng.... "ko ngờ em đã mất trinh rồi! Anh ko muốn yêu một người ko đoan chính!".... và.... anh ta bỏ em...

Thằng khốn nạn! Tôi kinh *** loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...

- Em im lặng.... và thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em ko dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi... những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... ko giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người... và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời...ằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy....

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... anh yêu em... anh thề là anh yêu em... và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi... rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhmmm... em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...

-Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

-Uh!

Chông chênh!

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "nhiễm trùng huyết" rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy.... Cô ấy ko có đám tang... ko bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì... cô ấy ra đi như vậy đấy... sống đau đớn và chết chua xót...

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người.... cách đây 2 ngày.... chúng tôi làm phẫu thuật....
Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa... đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi....ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa....... em muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!"

(st)
 
Tình yêu muôn năm!

Đừng từ bỏ lòng yêu thương. Đừng từ bỏ lòng tốt của chính bạn ngay cả khi những người xung quanh bạn không tốt.
Có một người đàn ông nọ nhìn thấy một con bò cạp đang vùng vẫy trong một vũng nước. Nó sắp bị chết đuối. Ông ta quyết định cứu con bò cạp bằng cách đưa ngón tay mình vào nước làm thang cho nó leo ra. Khi ngón tay của người đàn ông vừa chạm vào con bò cạp liền bị nó cắn cho một phát đau điếng. Người đàn ông vội thụt tay lại. Nhưng sau đó, ông ta vẫn cố đưa tay ra lần nữa.
Một người đàn ông khác đi ngang qua thấy vậy liền nói "đừng cứu con bò cạp nữa để khỏi bị nó cắn". Người đàn ông tốt bụng từ tốn trả lời: “Bản năng của con bò cạp là cắn người khác. Còn bản năng của tôi là yêu thương mọi vật. Vậy tại sao tôi phải từ bỏ bản năng yêu thương của mình chỉ bởi vì bản năng cắn người kia của con bò cạp?”.
Nguyên Anh (Theo inspirationalstories)Trích từ Báo Thanh Niên

luôn thân ái, yêu thương mọi người, sinh vật luôn giúp đỡ khi thấy những con người, sinh vật xung quanh ta gặp hiểm nghèo là điều đúng đắn...rất đáng để làm
nhưng tôi nghĩ nên làm nó bằng trí tuệ......như người đàn ông trên....hãy giúp đỡ bò cạp bằng một cái que nhỏ thì tốt hơn là bằng tay...vừa giúp đời vừa không gây nguy hiểm cho mình
 
Truyện của chị cảm động quá........cảm ơn vì những câu truyện chị đã post lên đây....
từ nhân vật trong truyện mới thấy rằng......chúng ta còn may mắn quá.....may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người......nên em luôn muốn mang tình yêu thương đến những người kém may mắn hơn em......hi chị Pansy ơi......có truyện nào hay post tiếp chị nhé ^^
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom