chủ nhật không có bạn gái ngồi nhà xem blog radio (9 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Lại một chủ nhật nữa rùi nhỉ ? thời gian trôi nhanh thật đấy, mới hôm nào nay đã là tuần thứ ba được nghe Blog radio. Cũng như thường lệ hôm nay lại gửi cho các anh, chị ,các bạn và các em Blog radio tuần này.
Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu
http://vietnamnet.vn/blogviet/blogr...06-Dem-cho-noi-buon-roi-xuong-vuc-sau-879956/
 
nghe cái này cũng được nhưng nghe xone fm hay hơn vì hai MC rất vui tính các bạn hãy nghe thử nha đảm bảo rất tuyệt vời
 
Tâm sự của một "em gái" về cái vụ kén chồng.
Em ứ lấy chồng công an đâu
Pháp luật luôn luôn ở trong đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi giấy tờ đâu!
Em ứ lấy chồng phi công đâu
Máy bay lượn lượn ở trên đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi toạ độ đâu!
Em ứ lấy chồng bộ đội đâu
Mũ cối luôn luôn đội trên đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi bắn vào đâu!
Em ứ lấy chồng IT đâu
Máy tính luôn luôn ở trong đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi: Ổ mềm đâu

bmcn2 sưu tầm

Thêm tí mắm dặm tí muối cho vui!

Em ứ lấy chồng bác sĩ đâu
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thêm rầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi chích ở đâu?

Em ứ lấy chồng xích lô đâu
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ thêm rầu
Nửa đêm ảnh nằm mơ ảnh mớ
Đạp ở đâu đây? Đạp ở đâu?
 
lại thêm chủ nhật rùi. Híc nhanh quá thôi.
Blog Radio 107: Những ngày đông xa ngái

Cập nhật lúc 00:14, Thứ Bảy, 28/11/2009 (GMT+7)
,


Blog Việt

Bạn đang theo dõi Blog Radio 107!


Một năm 4 mùa, mỗi mùa đều gợi lên trong ta những xúc cảm và ký ức đặc biệt. Người ta thường cảm nhận mùa đông là mùa lạnh lẽo khô cằn nhưng dường như mùa đông lại là mùa có khả năng thổi lửa yêu thương cho người ta mạnh mẽ nhất!

Mùa đông có lạnh không khi mùa đông mang về cho ta cả miền ký ức ấu thơ bên cha mẹ, anh chị em với những kỷ niệm ngây ngô nhớ mãi, mùa đông làm bàn chân ta cuống quýt mong trở về mái ấm gia đình, và mùa đông cũng làm dây lên những nỗi nhớ của đôi lứa...

Mời các bạn cùng lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với Blog Radio 107: Những ngày đông xa ngái
images1887478_DSC01092-11.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 107
  • Vị của mùa đông
Một tối mùa đông lười biếng, từ biệt thói quen online lướt web, tôi trở về với những thú vui đã bỏ quên ở một góc ký ức… Thò tay bật chiếc đèn ngủ, với cái điều khiển, mở nhạc và nhặt quyển sách đọc dở từ tối qua… Một ngụm cà phê nóng, vươn vai, nhét hai bàn chân vào trong chăn sâu hơn, không chút khí lạnh nào có thể chui vào chọc tôi, lắng tai nghe một giai điệu nhạc quen thuộc, tôi giật mình như chọn được một niềm vui hoàn hảo cho tối mùa đông.

Mùa đông với tôi lúc nào cũng như còn mới tinh…

Này là những kỷ niệm của tuổi thơ êm ấm bên bà nội… Một sớm mùa đông nhạt nắng, trời lành lạnh, tôi ngồi xem bà đong gạo. Hai bà cháu bên thùng gạo, bà thoăn thoắt đong từng bơ gạo trắng bong, cháu luyến thoắng đếm: 1, 2, 3... Những ngày mùa đông nắng nắng chớm lạnh, ngoài hiên nắng bỗng nhớ về thời thơ ấu bên bóng mẹ hiền yêu dấu tóc bạc màu…Sao tôi bống nhớ quá mùi gạo bà đong, mùi áo len, mùi bã trầu của bà… Tôi mỉm cười tưởng tượng cảnh hai bà cháu ngồi trước hiên nhà, cây ổi khẳng khiu, rụng lá cong queo đầy góc sân. Hai bà cháu, người ụ lên vì lèn thật nhiều lớp áo len - hai cái bóng tròn xoe trên hiên nhà nhạt nắng.

Sinh ra và lớn lên ở thành phố, tôi chỉ có thể cảm nhận được hình ảnh cánh đồng xa và cánh cò trắng phau qua trí tưởng tượng, nhưng lời hát ru ngày xưa bé, lại mang tôi về những kỷ niệm thật thơ bé… Này là một chiều mẹ đón tôi đi học về, bé con hai má hồng hồng, đôi mắt long lanh, cái miệng không ngừng nghỉ kể cho mẹ nghe đủ chuyện luyên thuyên trên lớp. Nắm tay mẹ, tôi nhảy chân sáo trên con đường về nhà. Không chiều nào nào mẹ quên cho tôi lót dạ chút bánh rán, bánh gối… để bây giờ, mỗi lần tôi đi làm về, dù sát giờ cơm tối, mẹ vẫn giữ thói quen chuẩn bị chút đồ lót dạ cho tôi.
images1887479_DSC011018.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 107
Này là một chiều đông muộn, chiếc ô tô lướt bay bay trên đường Quốc lộ đưa tôi trở về Hà Nội. Trời tranh sáng tranh tối, cánh đồng trải dài xam xám uể oải sau một ngày lạnh giá. Hé cửa kính ô tô, phả ra hơi khói nho nhỏ, tôi ngước nhìn lên nền trời. Đang trên đường trở về nhà sau một hành trình ngắn vậy sao nhìn từng đụn khói rơm bên đường, lòng bỗng thắt lại… nhớ, nhớ lắm… Nỗi nhớ như ăn vào tiềm thức của mỗi người Việt Nam khi xa quê hương.

Trong cuộc hành trình chiều đông ấy, tôi đã về rất gần Hà Nội mà nỗi nhớ vẫn cứ mênh mang, thường trực… Bếp lửa hồng, mùi khói rơm, một tiếng chim nhắc người con xa nhà… nếu ai đó chưa kịp trở về với gia đình trong mùa đông lạnh giá hẳn sẽ bồn chồn, xao xuyến, nóng ruột lắm! Hẳn sẽ chỉ muốn thời gian ơi, hãy vụt qua trong một khoảnh khắc để khi ta mở cửa ra, lại thấy bếp đỏ lửa mỗi chiều và mâm cơm tối bên gia đình thân yêu nghi ngút khói.

Này là giữa tối mùa đông, cao hứng, tôi và một người bạn đang xa quê hương mấy nghìn km bỗng hát ông ổng ca từ của Mùa đông… Mỗi đứa ngổn ngang một tâm trạng riêng, tiếng nhạc vọng về từ tai nghe voice - chat lẹt xẹt như phát ra từ chiếc máy nghe đĩa cổ điển, xa xa, văng vẳng, gợi nhớ… Tuổi ấu thơ đưa ta về trong mơ… Giữa những bộn bề của cuộc sống lo toan, giữa trăm mối quan hệ xã hội phải điều chỉnh thì những kỷ niệm lộn xộn từ tuổi thơ chắc chắn sẽ xoa dịu tâm hồn bạn, và cũng chỉ có tuổi ấu thơ có thể đưa ta bay trong những giấc mơ êm ả, nhẹ bẫng, trong trẻo…

Mùa đông có lạnh không? Khi mùa đông mang ta về cả miền ký ức ấu thơ, mùa đông làm bàn chân ta cuống quýt mong trở về bên mái ấm gia đình, và mùa đông cũng làm dầy lên trong em nỗi nhớ…

Vậy thì, mùa đông có lạnh không anh?
  • Kim Anh
images1887475_DSC010821.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 107
  • Mùa đông của những ngày xưa xa ngái
Đêm. Ngồi với 2 đứa bạn ở quán cà phê ngoài trời khu Cung văn hóa Việt Xô. Gió xào xạc rồi mỗi lúc một mạnh. Bắt đầu cảm giác cái lạnh ngấm vào từng lỗ chân lông, người run lên. Mùa đông đến rồi.

Nhớ hồi bé, cứ mỗi mùa đông đến, U lại lôi trong cái tủ lệch cũ rích ra một cái bao tải được buộc chặt bằng lạt giang. Cái bao tải ấy nằm yên suốt 3 mùa Xuân Thu Hạ, chỉ được lôi ra khỏi xó tủ tối tăm vào những ngày chớm đông mà thôi.

Mình nhớ nhất là trong cái bao tải to đùng ấy, là hai cái ruột chăn bông, mà sau khoảng dăm năm, U lại mời một ông làm nghề “bật bông” đi rong trong làng về nhà để bật lại. Cứ mỗi lần bật bông là nhà cửa bụi mù toàn… bụi bông cũ, trắng như tuyết bám hết lên cả mái nhà, cánh cửa và bất cứ thứ gì ram ráp. Sau đó là trận dọn dẹp cũng “tứa lưa” không kém. Vụ bật bông ấy nghe vui tai lắm, cứ “tực tưng, tực tưng…” cả ngày. Mỗi lần bật bông xong, U sẽ cho ruột bông vào cái vỏ chăn con công, mà không nhớ là nó xuất hiện từ bao giờ, chỉ nhớ rằng khi mình biết nhận thức thì cái chăn bông con công ấy đã hiển hiện trong nhà từ bao giờ không rõ. Ngày xưa, con gái đi lấy chồng, nhà giàu thì mới có chăn con công, còn không, chăn hoa cà cũng đã rất sang trọng.
images1887309_skyscrapercity1.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 107 - Những ngày đông xưa - Ảnh minh hoạ: skyscrapercity.com
Trong cái bao tải ấy, ngoài hai cái chăn con công còn là một đống áo rét. Áo trấn thủ trần trái trám là của Thầy, áo bông hoa cà cũ sờn là của U, các anh chị cũng mỗi người một cái áo rét, đa phần là áo len cổ lọ hoặc áo mút, cái áo mút ấy mặc vào người là nó cứ mút chặt vào người, dạng như áo thun bó bây giờ, mà chỉ có con gái mới mặc áo mút vì nó lộ ra những đường cong rất đẹp. Hồi đó mình nhớ, chị gái mình thuộc dạng xinh nhất làng, mắt to đen, tóc dài và miệng cười rất duyên. Chị mình có đế hai cái áo mút, một cái màu hồng và một cái màu xanh. Mỗi lần vào đông, chị mặc áo mút ở nhà, mình nhìn chị hoài mà không thấy chán, vì chị mình rất đẹp khi mặc cái áo mút màu hồng cùng với chiếc quần sa tanh Nam Định đen nhẫy, tóc chị búi cao nhìn cái cổ rất là kiêu sa.

Còn mình, hồi đó có một cái áo len màu xanh thẫm. Cái áo len chui đầu cổ cao được đan bằng loại len sợi to thô sều nhưng rất ấm. Ghét nhất là khi mặc, cái lông li ti của len nó cứ chạm vào người gây ngứa, hồi đó không biết mặc áo ba lỗ ở trong, mà cứ mặc trực tiếp vào người. Cái áo len xanh ấy đã gắn bó suốt tuổi thơ của mình, dễ đến chục năm mới bỏ.

Mùa đông ở quê thật lạnh. Mình nhớ hồi đó toàn cùng lũ trẻ trâu trong làng đi ra những hàng cây ngoài đồng nhặt quả phi lao khô rơi xuống đất. Đứa nào cũng cố kiếm lấy một cái vỏ lon sữa bò, rồi đục xung quanh, tìm đinh sắt 20 phân xuyên ngang để làm cái giá, cho quả phi lao bên trên, phía dưới lon sữa đục một cái cánh cửa để thổi lửa, rồi lấy dây sắt treo lủng lẳng cái bếp như thế, xách mang theo người trong những chiều đông hun hút gió. Khi ấy, cả lũ để bếp gần với nhau, rồi ngồi xoay tròn, hơi ấm của bếp lan tỏa, có lúc bếp tắt, cả lũ chu mỏ vào thổi, khói bay mù mịt, cay mắt, nhưng mùi thơm ngái và thật dễ chịu.

Những đêm đông ở quê, thích nhất là được nằm ổ. Hầu như nhà nào cũng làm ổ rơm để ngủ. Những con rơm được chọn từ những cọng rơm dài và mập, xén bằng nhau và buộc lại thành những tấm thảm rơm, trải xuống và đặt chiết lên là được một cái giường đệm thật êm, thật ấm. Mình còn nhớ như in cái cảm giác bốn bố con chen chúc nhau trong cái ổ, đắp cái chăn cũ kỹ mà thấy ấm nực và ngủ rất say. Thích nhất là khi bố vẫn còn làm gì đó ngoài sân, ba anh em chui lên giường trước, bao giờ cũng được nghe anh trai kể chuyện ma, mình và thằng út, đứa nào cũng muốn nằm giữa, không ai dám nằm ngoài hoặc trong cùng. Trong những giấc ngủ chập chờn của mùa đông giá lạnh, theo những câu chuyện anh kể, mình hay mơ bị một con ma tóc tai rũ rượi thò tay qua cửa sổ để bóp cổ mình. Sợ lắm!

images1887322_muadong1.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 107 - Những con rơm nơi vùng quê - Ảnh minh hoạ: vnwebblogs.com
Có những chiều mùa đông hun hút gió, giữa cánh đông mênh mông trơ lại những gốc rạ sau mùa gặt, mình và thằng út kéo một chiếc xe ba gác chở cái lồng đựng đầy gà ra đồng. Nhà nuôi gà nhưng không có thóc, nên phải chăn gà ngoài đồng cho nó mót những hạt thóc rơi rụng ở khắp nơi. Ngày ấy hai anh em mặc áo len rồi mặc thêm vài cái sơ mi nữa rồi mà vẫn phải quấn áo mưa tránh rét. Hai anh em ngồi co ro tránh gió bên cạnh chiếc xe ba gác, chờ trời tối để lại săn gà vào lồng rồi chở về nhà.

Ngày xưa… thật nhiều kỷ niệm…

Về nhà rồi mà mãi không ngủ được, vợ đang say giấc, con trai nằm như một thiên thần bên cạnh, nó không chịu đắp chăn mà cứ đạp tung ra. Mình lấy cái khăn bông choàng nhẹ lên người hắn, bỗng hắn nhoẻn cười. Chắc cu cậu đang mơ, trong giấc mơ, có khi hắn đang đùa với bố mẹ, chỉ những lúc ấy, hắn mới cười thật tươi, thật rạng rỡ.

Kéo lại tấm mền ấm, vắt tay lên trán, kỷ niệm của những ngày đông xa ngái, lại ùa về!
 

Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?


Lời tác giả: Em muốn gửi câu chuyện kể về tâm trạng và những hồi tưởng về quá khứ của một cô gái sau khi chia tay mối tình đầu (hay đó cũng chính là những tâm trạng của em lúc này). Qua câu chuyện em muốn gửi gắm một thông điệp rằng: “Trong tình yêu đôi khi chỉ biết yêu thôi là không đủ mà hãy biết chia sẻ tình yêu ấy với chính người mà bạn đang yêu. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói những lời yêu thương trong lòng khi bạn vẫn có thể nói. Hãy giữ lấy tình yêu của mình ngay khi bạn có thể làm để bạn không bao giờ phải hối tiếc".




Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?

Blog Việt - Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn ấm còn gói gọn trong tủ . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. “À, thì ra mùa đông đã về “ cô lẩm bẩm một mình, “Đã là mùa đông rồi sao?”.

Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.

images1888254_muadong2eswendel.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?
Ảnh minh hoạ: eswendel
Cô và anh chia tay sau một năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải. Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:

- Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
- Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
- Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.
Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô yêu anh cơ mà.
Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
- Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô hay thủ thỉ:
- Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
- Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.
- Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và… em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
- Em ngốc!
Cô vênh mặt bướng bỉnh

- Có anh ngốc thì có ấy.

Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:

- Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.

Cô cười tinh nghịch:

- Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.

Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi được như ta mong đợi.



images1888255_muadong3larafairi.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?
Ảnh minh hoạ: larafairi
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của anh. Có lần cô hỏi anh:

- Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?


- Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!

Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà anh dành cho cô.

Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô nói với anh đâu.

Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình. Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu nói:

- Mình về đi anh!

Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:

- Ừ, để anh đưa em về


Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng. Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.

images1888256_muadong1nayein.jpg
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 108: Biết đâu em sẽ gặp lại anh?
Ảnh minh hoạ: nayein
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.
Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô thấy vui “Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao. Bước chân cô như vội vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh...
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom