Lo xong chuyện hậu sự cho cha. Thanh Loan mới lựa lời thưa với mẹ, mong mẹ cùng anh ra thành phố sinh sống. Mẹ của Thanh Loan cứ khăng khăng không chịu. Bà bảo nhà quê thanh tịnh, lên thành phố ồn ào sợ khó quen. Thanh Loan lại cho rằng mẹ mình không nỡ bỏ mặc chồng vừa nằm xuống phải lạnh lẽo khói hương.
Trước khi lên đường, Thanh Loan nói thật: "Lâu nay mẹ không cho con gửi tiền về nhà, nhưng bây giờ mẹ già cả, neo đơn, cứ mỗi tháng con xin gửi mẹ 2 triệu đồng gọi là sinh hoạt phí". Mẹ cô đáp: "Nhà quê tiêu pha không tốn kém, cho mẹ 1 triệu đồng là đủ rồi".
Quê Thanh Loan là một xóm nghèo ở nơi xa xôi biên viễn, anh bưu tá mỗi tháng chỉ đến một đôi lần mà thôi. Dạo này thanh niên trai tráng trong xóm đua nhau lên thành phố làm thuê kiếm sống, ở quê nhà toàn là trẻ nhỏ, cụ già, bà lão ngày ngày mong ngóng tin tức người thân đang lưu lạc phương xa. Vì vậy hễ thấy anh bưu tá đạp xe về xóm là y như mọi người lại vây kín, hỏi han xem có thư từ bưu kiện gì không, rồi tỏa ra hoản hỉ chi sẻ niềm vui!
Rồi hôm nọ, anh bưu tá vừa đến, Bà Sáu (mẹ của Thanh Loan) đang ở sau vườn hái rau nghe người hàng xóm kêu toán lên: "Bà Sáu ơi, có giấy báo, những 24 triệu đồng cơ, ôi con Loan mới hiếu thảo làm sao". Tin Bà Sáu nhận được số tiền lớn như vậy chẳng mấy chốc lan nhanh trong cả xóm, ai cũng tấm tắc khen ngợi, còn bản thân Bà Sáu sung sướng vô cùng, suốt đêm không sao chợp mắt. Bà ngồi dậy biên mấy chữ cho Thanh Loan. Tuy Bà Sáu không được đến trường, nhưng ông ngoại Thanh Loan là thầy giáo tiểu học nên đã dạy con gái cũng có thể đọc được, viết được. Bà hỏi Thanh Loan: "đã dặn mỗi tháng chỉ cần 1 triệu đồng, sao lại gửi nhiều thế?". Thanh Loan trả lời: "nhân viên bưu điện ít khi về tới xóm, sợ mẹ không kịp có tiền tiêu nên gửi luôn một thể". Loan còn giải thích thêm: "Lương của con cũng khá, mẹ cứ nhận lấy 2 triệu đồng, tiêu không hết thì để dành phòng khi cần kíp cũng được chứ sao". Đọc xong thư con, Bà Sáu nhoẻn miệng cười một mình.
Nhưng vài tháng sau, Thanh Loan bỗng nhận được thu mẹ, viết rất ngắn, bà dặn con không gửi sinh hoạt phí cả năm vào một lần, sang năm cứ chia tháng ra mà gửi, mỗi tháng 1 lần.
Ngoảnh đi ngoảnh lại năm cũ cũng trôi qua. Thanh Loan bận rộn với một vài dự án lớn, nhớ lời mẹ dặn, nhưng sợ lỡ dịp không kịp gửi tiền về để bà tiêu nên cô đành gửi luôn thể cả 24 triệu đồng như trước.
Hai mươi ngày sau, Thanh Loan nhận được 22 triệu đồng của mẹ cô trả lại, đang phân vân không hiểu vì lý do gì thì thư của bà đã tới.
Một lần nữa, bà căn dặn rõ ràng: "Nếu không gửi theo tháng, dẫu một xu mẹ cũng chẳng cần!"
Mãi đến hôm nay, Thanh Loan, gặp người ở quê lên chơi, hỏi ra thì mới biết mẹ mình tuy cô đơn nhưng mỗi tháng cũng có một lần cùng bà con vui như tết, ấy là khi anh bưu tá đạp xe về xóm đem cho họ những giấy báo lĩnh tiền, tuy chẳng nhiều nhặn gì cho cam mà cái xóm nhỏ xa xôi ấy cứ râm ran suốt mấy ngày. Thanh Loan nước mắt lưng tròng, cô đã thấu tỏ tâm tư của mẹ, bà muốn mỗi năm được hưởng 12 lần vui sướng, bà đâu chỉ mong ngóng nơi đồng tiền con gửi mà là tấm lòng, tấm lòng của những người con xa xứ!
(Trích từ một quyển nhật ký của một người bạn)
Trước khi lên đường, Thanh Loan nói thật: "Lâu nay mẹ không cho con gửi tiền về nhà, nhưng bây giờ mẹ già cả, neo đơn, cứ mỗi tháng con xin gửi mẹ 2 triệu đồng gọi là sinh hoạt phí". Mẹ cô đáp: "Nhà quê tiêu pha không tốn kém, cho mẹ 1 triệu đồng là đủ rồi".
Quê Thanh Loan là một xóm nghèo ở nơi xa xôi biên viễn, anh bưu tá mỗi tháng chỉ đến một đôi lần mà thôi. Dạo này thanh niên trai tráng trong xóm đua nhau lên thành phố làm thuê kiếm sống, ở quê nhà toàn là trẻ nhỏ, cụ già, bà lão ngày ngày mong ngóng tin tức người thân đang lưu lạc phương xa. Vì vậy hễ thấy anh bưu tá đạp xe về xóm là y như mọi người lại vây kín, hỏi han xem có thư từ bưu kiện gì không, rồi tỏa ra hoản hỉ chi sẻ niềm vui!
Rồi hôm nọ, anh bưu tá vừa đến, Bà Sáu (mẹ của Thanh Loan) đang ở sau vườn hái rau nghe người hàng xóm kêu toán lên: "Bà Sáu ơi, có giấy báo, những 24 triệu đồng cơ, ôi con Loan mới hiếu thảo làm sao". Tin Bà Sáu nhận được số tiền lớn như vậy chẳng mấy chốc lan nhanh trong cả xóm, ai cũng tấm tắc khen ngợi, còn bản thân Bà Sáu sung sướng vô cùng, suốt đêm không sao chợp mắt. Bà ngồi dậy biên mấy chữ cho Thanh Loan. Tuy Bà Sáu không được đến trường, nhưng ông ngoại Thanh Loan là thầy giáo tiểu học nên đã dạy con gái cũng có thể đọc được, viết được. Bà hỏi Thanh Loan: "đã dặn mỗi tháng chỉ cần 1 triệu đồng, sao lại gửi nhiều thế?". Thanh Loan trả lời: "nhân viên bưu điện ít khi về tới xóm, sợ mẹ không kịp có tiền tiêu nên gửi luôn một thể". Loan còn giải thích thêm: "Lương của con cũng khá, mẹ cứ nhận lấy 2 triệu đồng, tiêu không hết thì để dành phòng khi cần kíp cũng được chứ sao". Đọc xong thư con, Bà Sáu nhoẻn miệng cười một mình.
Nhưng vài tháng sau, Thanh Loan bỗng nhận được thu mẹ, viết rất ngắn, bà dặn con không gửi sinh hoạt phí cả năm vào một lần, sang năm cứ chia tháng ra mà gửi, mỗi tháng 1 lần.
Ngoảnh đi ngoảnh lại năm cũ cũng trôi qua. Thanh Loan bận rộn với một vài dự án lớn, nhớ lời mẹ dặn, nhưng sợ lỡ dịp không kịp gửi tiền về để bà tiêu nên cô đành gửi luôn thể cả 24 triệu đồng như trước.
Hai mươi ngày sau, Thanh Loan nhận được 22 triệu đồng của mẹ cô trả lại, đang phân vân không hiểu vì lý do gì thì thư của bà đã tới.
Một lần nữa, bà căn dặn rõ ràng: "Nếu không gửi theo tháng, dẫu một xu mẹ cũng chẳng cần!"
Mãi đến hôm nay, Thanh Loan, gặp người ở quê lên chơi, hỏi ra thì mới biết mẹ mình tuy cô đơn nhưng mỗi tháng cũng có một lần cùng bà con vui như tết, ấy là khi anh bưu tá đạp xe về xóm đem cho họ những giấy báo lĩnh tiền, tuy chẳng nhiều nhặn gì cho cam mà cái xóm nhỏ xa xôi ấy cứ râm ran suốt mấy ngày. Thanh Loan nước mắt lưng tròng, cô đã thấu tỏ tâm tư của mẹ, bà muốn mỗi năm được hưởng 12 lần vui sướng, bà đâu chỉ mong ngóng nơi đồng tiền con gửi mà là tấm lòng, tấm lòng của những người con xa xứ!
(Trích từ một quyển nhật ký của một người bạn)