Những câu chuyện đời

Liên hệ QC

VetMini

Ăn cùng góc phố
Tham gia
21/12/12
Bài viết
17,045
Được thích
23,494
Tôi lập cái thớt này để cùng mọi người chia sẻ những kinh nghiệm đời, nếu liên quan đến Excel hay VBA càng tốt.
 
Để mở đầu, toi xin công hiến câu chuyện đời như sau:

Quán và phê ven rìa thành phố đương dộ vắng khách, chủ quán đang ngồi ngáp ruồi thì có một anh chàng vào kêu ly… trà đá.

Nốc hết ly trà cho đã khát rồi anh ta mới lân la đến gạ chuyên chủ quán:

- Chả dám dấu ông anh, em đây đang hồi túng quá, cần việc làm gấp sống qua ngày. Ông anh có quen biết chỗ nào giới thiệu em đội ơn.

Chủ quán tốt bụng chỉ ngay:

- À chú có thấy cái ông bụng bự ngồi bàn phía kia không? Ông ta là chủ tịt phường này. Chú cứ đến xưng với ông ta là em họ xa tôi ở quê lên, may ra ông ta có cái chân nào cho chú.

Anh chàng liền qua gạ chuyện với chủ tịt phường. Anh ta ăn nói nhã nhặn và nhanh nhẩu nên chủ tịt phường cũng ưng. Ông này ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

- Ở đây có anh quét lá công viên và thu dọn các nhà vệ sinh công cộng vừa được cô con gái bảo lãnh đi Mỹ nên xin thôi việc. Chú không ngại việc làm dơ bẩn thì tôi sẽ làm giấy cho cư trú tạm và giao việc cho.

- Được mà bác, em như thế này thì công việc gì có cơm ăn qua ngày là phước đức lắm rồi. Đâu dám kén chọn gì.

Ông chủ tịt liền giở ngay cái láp tốp cáu cạnh ra, gõ mấy cái rồi quay cho anh chàng:

- Chú điền tên tuổi CMND vào cái phom này.

Anh ta ngập ngừng, gõ được vài phím thì cái phom nó quay vòng vòng rồi hiện lên một cửa sổ báo lỗi. Ông chủ tịt vội vàng nhào vào, click chuột lia lịa rồi thở hắt ra:

- Phom kẹt rồi, mà điện thoại tôi vừa hết pin, không hỏi GPE được. Thế chú có biết Vi Bi Ê không hở.

- Viên bi ế là cái gì thế bác?

- Ơ hay, cái đó mà cũng không biết thì hơi tệ. Thôi để tôi tắt Ma cơ rô. Bây giờ thì chú cứ việc diền tên trực tiếp vào bảng tính Excel này. Chiều về cơ quan tôi sẽ đưa cho lính nó nhờ GPE giải quyết “tự động cập nhật”

- Ếch xào? ủa không quét rác dọn cầu nữa mà làm phụ bếp à bác?

Chủ tịt trợn mắt:

- Excel mà chú cũng không biết? Thôi không làm việc được đâu. Điều kiện của cán bộ phường là phải có bằng THVP. Tôi thấy công việc đang neo người nên đã châm chước cái vụ chứng chỉ. Nhưng không biết Word, Excel là nhất định không được.

Năm nỉ mãi cũng khong thể nào thay đổi được cái quy củ của phường văn hóa đỉnh cao này, anh chàng thất nghiệp đành chán nản bỏ đi. Chủ quán thương tình thí cho anh ổ bánh mì. Cầm ổ bánh, anh ra xa lộ may mắn đón được quá giang chiếc xe chở heo về Tây Nguyên.

Về đến Tây Nguyên, người lái heo giao anh cho một lão thợ mộc. Học nghệ được thời gian, gặp lúc Việt kiều về nước mua đồ mỹ phẩm, anh cùng lão kia đi mua lại mấy cái nhà cổ gỡ gỗ lim, cẩm lại ra bào, đẽo lại thành tượng này nọ., giả làm đồ cổ. Đang phất lên như diều thì lão thợ kia lại lăn đùng ra đột quỵ tim, không có con cháu gì cả. Thế là anh chàng thừa hưởng cơ nghiệp, mạnh bạo dấn thân vào đầu tư tải (lậu) gỗ quý từ đất Lào và Căm, đem về đóng đồ nội thất cho các tỉnh ủy, xin được giấy phép xuất khẩu. Chả mấy chốc mà thành đại gia.

Được cái cũng biết nhớ thời hàn vi có kẻ hảo tâm giúp đỡ nên anh ta cũng rất rộng lượng, làm phước, cũng tế, bảo trợ mấy cái liveshow VK nghệ sĩ ngon lành. Tên tuổi nhà tỷ phú đô la làm giàu từ hai bàn tay trằng nổi như cồn, tỏng lẫn ngoài nước. Và năm đó, anh đoạt giải thưởng “Nhà Doanh Ngiệp Xuất Sắc Nhất Của Thập Niên”

Buổi lễ phát cúp, báo chí, truyền hình đua nhau chụp hình quay phim, phỏng vấn inh ỏi. Một cô Em Xi ngoẻn miệng tươi tắn đưa mi cờ rô ra và yêu cầu anh dùng kinh nghiệm bản thân để tặng một lời khuyên cho giới trẻ. Anh chững chạc nói ngắn gọn:

- Các em hãy tin vào gương tôi. Không nên học nhiều. Và nhất là đừng nên học Tin Học Văn Phòng. Nếu ngày xưa tôi biết võ vẽ được chút Viên Bi Ế hay Ếch xào thì giờ này tôi vẫn còn đang lúi húi hôt phân ở cái phường ven đô kia…
 
Có nghĩa là may hơn khôn, fải không bác?.
Nhưng những người gặp may tỉ lệ rất thấp ở VN hiện nay. (Đời xưa thì rất nhiều)

Ông bà ta có câu để khuyên những người muốn làm giàu nhanh:
"Ăn trộm năm hôm hơn 3 năm đi làm"

Mở rọng ra câu này: "Muốn fất nhanh hãy fạm fáp!"
& thêm 1 câu nữa đúng cho thực trạng VN: Những kẻ có biệt fủ này nọ đại đa số do ăn cắp mà có.

Nhũ với mấy ông CF & TTCF: Mỗi tỉnh nên chọn 1 chủ nhân ông biệt fủ vĩ đại nhất mà thanh tra, thế nào cũng toài ra hành vi ăn cắp hay ăn cướp gì đó.
 
Có nghĩa là may hơn khôn, fải không bác?.
Nhưng những người gặp may tỉ lệ rất thấp ở VN hiện nay. (Đời xưa thì rất nhiều)

Câu chuyện nguyên bản thì vậy. Nó chỉ là một câu chuyện xạo hóm hỉnh.
Nhưng câu chuyện tôi kể lại thì nó gần với đời hơn, vì đã thêm yếu tố mánh mung. Anh ta đâu phải chỉ có may mà thôi, rõ ràng anh ta chỉ cần học nghề giả đồ cổ gạt Việt Kiều của thầy thợ mộc là có thể phát triển ra nghề buôn lậu, giao tiếp với cấp tỉnh uỷ để làm giàu. Sau đó còn liên hệ với VK sê lê bơ ri ti để lấy tiếng cả trong và ngoài nước.

Tài của anh ta tiếng xưa ông bà mình gọi là "thanh xuất ư lam nhi thanh ư lam"
 
Câu chuyện đời thứ hai:

Thỏ đang tung tăng dạo chơi. Chợt thấy chào mào đậu trên cành cao, thỏ ao ước:

- Bạn chào mào ơi. Bạn có cách nào giúp tôi lên cao như thế chăng?

Chào mào chỉ xuống cạnh gốc cây:

- Bạn thấy bụi hoa đấy không? Hái lấy ba cánh hoa và ngậm trong miệng.

Thỏ làm theo. Chào mào lại tiếp:

- Bạn qua kia nhặt lấy mấy hòn cuội (sỏi), cũng bỏ vào miệng.

Chờ thỏ ngậm đầy mồm rồi, chào mào tiếp theo:

- Bây giờ bạn phun BA HOA, và VĂNG CUỘI ra thì tự nhiên sẽ bay lên.

Trong nỗi ngạc nhiên tột cùng, thỏ quả nhiên thấy mình từ từ bay bổng lên, và đáp vào một nhánh cây cao. Thỏ phê quá múa hát tưng bừng.

Tiếng la hò của thỏ gây sự chú ý cho một con cáo gần đấy. Cáo ta chay tới, và chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi đấy chờ. Khi thuốc hoa và cuội tan, thỏ rớt xuống và bị cáo lột da xơi luôn.

Chào mào hót líu lo:

- Ba hoa nhăng cuội có thể giúp bạn bay lên cao. Nhưng muốn ở vững trên cao thì cần phải dựa vào chân bản lãnh.

Chú: câu chuyện trên tôi phỏng lại từ 1 câu chuyện Tây. Chính chuyện nói là chim mách cho thỏ ăn phân bò. Trong tiếng Anh, phân bò, bullshit hay bullcrap có nghĩa là nói dóc.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Súp rìu

Hoàng hôn cuối đông sắp ập đến; Bông tuyết tháng ni nặng nề rơi & rơi. . .
Trên đường từ bìa rừng, lão tiều fu với bó củi còng lưng đang lê từng bước, mệt mõi & đói khát. . . .
Mệt quá, nhưng mừng rạng rỡ khi thấy nóc nhà vách gỗ đang cháy lò sưởi;
Ông ta lại gần & ngó vô ngỏ lời xin vô làm ấm lại tấm thân còm nhom & ướt sủng (mồ hôi hay nước tan từ tuyết cũng chả rõ)

Chủ nhà tốt bụng mời vô nhà nghỉ tạm;
1 lúc sau ông ta mượn chủ nhà cái nồi & ra sân xúc đầy tuyết & kê nồi bên bếp củi, bỏ rìu vô & đun sôi
Chủ nhà chăm chú quan sát với vẻ ngạc nhiên vô cùng tận;
Thấy vậy, lão khách lấy môi/muỗng múc ít nước sôi lên nếm & liên tục gật gù, ra vẻ đắc í . . . .
Chủ nhà đến gần & hỏi: Có ngon chi mà lia lịa cái đầu làm vậy!
Ngọt lắm ông à! Nhưng giá có thêm gói mì tôm nữa thì còn gì bằng!
- Gì chứ gói đó ở nhà có, hãy đợi đấy!
Nói vừa dứt lời, chủ nhà sải bước vô bếp đem ra gói mì như đã nói.
Sau khi nồi nước đã có mì, tiều fu lại nếm 1 vài lần nữa; Lần này thì lẩm bẩm mình ên: "Giá như có quả trứng nữa là hay biết mấy!"
Chủ nhà cũng đã sốt ruột với món súp mới là lạ, bèn chạy vô gác bếp lấy ra trái trứng.
Thấy trứng, lão tiều fu liền bắt nối xuống, đập trứng cho vô & quấy đều

Khi nguội, lão tiều fu múc ra chén mời gia chủ thưởng thức món súp rìu ngon tuyệt cú mèo!
 
Vợ bướng chết trôi

Mùa này sông Đồng Nai đầy nước; Vợ thằng tèo tính ương bướng luôn đòi ra tắm;

Chả run rũi thế nào ả ta trượt chân ở cầu Ghềnh & trôi sông mất biệt.

Nghe tin sét đánh, Tèo ta chạy về nha, khăn gói cứ ven bờ sông, ngược lên tận Tri An tìm xác vợ.
Sau 3 ngày, Tèo ta buồn bả báo với cả nhà: Không thấy xác cô nàng iêu dấu fía Trị An

Mọi người ngạc nhiên hỏi: Sao lại lên đó mà tìm làm xác vậy?;

- Thì thường ngày cô ả hay ngược ngạo, nên chết cũng fải trôi lên fía í chứ trôi xuôi Long Thành thế nào được!
 
Vợ bướng chết trôi

Mùa này sông Đồng Nai đầy nước; Vợ thằng tèo tính ương bướng luôn đòi ra tắm;

Chả run rũi thế nào ả ta trượt chân ở cầu Ghềnh & trôi sông mất biệt.

Nghe tin sét đánh, Tèo ta chạy về nha, khăn gói cứ ven bờ sông, ngược lên tận Tri An tìm xác vợ.
Sau 3 ngày, Tèo ta buồn bả báo với cả nhà: Không thấy xác cô nàng iêu dấu fía Trị An

Mọi người ngạc nhiên hỏi: Sao lại lên đó mà tìm làm xác vậy?;

- Thì thường ngày cô ả hay ngược ngạo, nên chết cũng fải trôi lên fía í chứ trôi xuôi Long Thành thế nào được!

Thiệt ra Tèo chỉ cần ngồi đó đợi đủ tuần lễ thì Hà bá sẽ đưa vợ hắn trở lại:
- Chú mày nhận lại đi. Cái ngữ ngang này bướng này chỗ tao khong dám lãnh.
 
Lại một câu chuyện đời:

Toà xử một vụ đệ đơn của chị Trần Thị Lươn, xin ly dị chồng là Lê Văn Ếch.

Thị Lươn lễ mễ trình bày tình cảnh mình:

- Dạ bẩm toà, em xin trình bày lý do xin ly dị thằng chồng em là nó mê... Ếch xeo còn hơn cả vợ con.

Toà ôn tồn khuyên giải:

- Ếch xeo chỉ là một công cụ vi tính, có phải như Tứ Đổ Tường, vương vào thì tan nhà nát cửa đâu mà chị trách anh ấy.

Thị Lươn bắt đầu mếu máo:

- Nhưng cái thằng chồng nhà em nó mê quá mức. Có vài cái sẹo rỗ trên mặt, thế là ra đường hắn cứ tự xưng mình là Ếch Sẹo.

- Thì khối gì ngừoi trên đời lấy biệt danh là Sẹo. Chị phàn nàn thế có quá chăng?

Thi Lươn dẩu môi tiếp:

- Nó còn vào mạng, chát chiếc cái nơi học Ếch xeo nào đó chẳng biết, rồi về ghé hiệu xăm ngay trên ngực một quả tim lồng ba chữ Giê Pê E tổ bố. Tên em thì toà phải biết, rõ ràng là Tê Tê Lờ mà.

- Thế thì có hơi dị. Nhưng mặc áo vào thì ai thấy. Chị giận làm gì.

Thị Lươn tiếp:

- Thế rồi đến đứa con đầu lòng của chúng em. Nó đòi đặt tên theo Ếch xeo...

- Tên A Oanh? Nghe cũng hay đấy chứ!

- Không, quan ạ. Nó bảo trình độ nó thì đâu thể sơ cấp A Oanh được. Nó tương ngay cái tên Lê Công Thức...

- Thì thiếu gì ngừoi trên đời tên Thức. Chị lắm chuyện.

Thị Lươn nói như mếu:

- Có được vậy đâu? Nó bảo là trình của nó trên Giê Pê E đã cao cấp rồi, công thức quèn thì hổ mặt với anh chị em quá. Nó đòi phải là công thức mảng. Quan nghĩ cái tên Lê Công Thức Mảng nó nện vào tai có kém gì Trạch Văn Đoành của cụ Nam Cao không ạ?

Toà cố nén cười, phán:

- Thôi lỡ rồi. Sau này cháu nó làm giấy cải tên cũng được mà.

- Em cũng nghĩa vậy nên nén giận. Thế rồi đến đứa con thứ hai, nó lại theo mửng cũ, bảo trình nó bây giờ cao hơn nên đòi đặt tên Mạt Rô...

Thị ngưng một chút, nén tiếng nấc rồi tiếp:

- Em dẫy nẩy lên. Các bác nghĩ coi có ai đặt tên con làm du côn gác đầu chợ cuối sòng bao giờ? Thế là nó chuyển thành Lê Vợ Ba... Báo hại em phải lên Hộ tịch năn nỉ mãi, mất mấy phong bì ngừoi ta mới sửa thành Lê Vi Ba.

Toà phải giả tạm hoãn, vào nhà vệ sinh cười sặc sụa cho đã rồi mới trở ra khuyên giải:

- Thì chị cũng đã thông minh nhanh nhẩu đổi tên Vi Ba đẹp quá rồi. Trách anh ấy chi nữa.

- Nhưng lần này em lại có mang, mà siêu âm cho biết là con gái...

Thị Lươn nói đến đây thì không chịu được nữa, oà lên khóc nức nở:

- Các bác thương giùm, em phải chạy thôi. Chứ con gái mà để cho nó đặt tên Lê Đít Sần thì còn cửa nào lấy chồng nữa!!!
 
Gã vừa đọc tin nhà nước chuẩn bị mở cái gọi là "Viện Đạo Đức" để gửi cán bộ vào đào tạo.

12 năm phổ thông, năm nào chả phải học môn Đạo đức. Thế hóa ra các vị chưa hết lớp 12?

Gã ngẫm nghĩ: chỉ cần hết tiểu học là đủ. thằng con gã mới lớp ba đã biết nghêu ngao "Yêu Tổ quốc, Yêu đồng bào...Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm"

Yêu tổ quốc, đồng bào thì đã chả có chuyện móc ngoặc, tham nhũng

Thật thà chả có chuyện buôn chổi đót xây biệt phủ.

Phì.

Đến giờ qua nhà lão Bá đòi nợ rồi. Nhân tiện hỏi xem lão học hết tiểu học chưa.
 
Vừa từ làng Vũ Tiểu bên kia cánh đồng trở về, khép cửa, chị khẽ vặn to ngọn đèn dầu, tỉ mẩn đếm từng đồng bạc. Việc này lặp đi lặp lại hàng đêm, sao mãi chị chả thấy chán.

-Phù.

Chị thở phào nhẹ nhõm. Mới bán mười mấy con đã đủ tiền học thêm cho cái Tí tháng này, khéo lại đủ cút rượu rắn ngâm mua bên hàng cái Nở cho thầy nó tối nay.

Chợt cách cửa bật mở, anh Dậu xô vào.

- Bu nó biết gì chưa, dân làng mình đang hè nhau khiêng cái hòm ATM từ bên Vũ Tiểu sang đặt ở đình làng mình đấy.

- Gớm, thầy nó khéo lo. Thì đã sao. Khỏi mất công đi xa.

Anh nhăn mặt:

- Sao bu mày ngu lâu thế. Thằng Chí nó vác chai rượu đứng lù lù bên cạnh cái hòm. Nhìn cái mặt nó ai dám rút tiền.

Chị Dậu chột dạ. Mới nhập về hơn chục con Alaska. Ngày mai có người trên tỉnh chuyển tiền mua hết cả lô. Chị quay sang chồng se sẽ:

- Thê này, tối mai mình đi với tôi. Vẫy nó ra bụi tre, đưa cút rượu cho nó là xong.

Anh Dậu lắc đầu quầy quậy:

- Xong mà được à. Nếu có rút được, thì máy nó biết hết rút bao nhiêu. Máy nó biết thì cụ Bá biết. Phải nộp thuế thôi, không trốn được đâu.

Cơn gió lạnh lùa vào khiến chị khẽ rùng mình. “Phải nộp thôi, phải nộp thôi”. Chị vụt chạy ra ngoài. Trời tối đen như mực.
 
Thấy trên mạng XH liên tiếp xuất hiện các video học trò bịch nhau chí tử, Bộ chủ quản ban hành quyết định:
"Kỹ lâật Hiệu trưởng trường nào có HS wính nhau"

Thế là cô hiệu trưởng ở Chợ Mới (cách nhà thầy Ba Tê non xị cây số) nói rằng "Các em, chúng đùa thái quá í mà!"

Dân ngu khu đen nhào lên xin khuyên Ô. Bộ trưởng: Nên định nghĩa thế nào là "Wính nhau" trong "Nghị định" của mình.
 
Vừa từ làng Vũ Tiểu bên kia cánh đồng trở về, khép cửa, chị khẽ vặn to ngọn đèn dầu, tỉ mẩn đếm từng đồng bạc. Việc này lặp đi lặp lại hàng đêm, sao mãi chị chả thấy chán.

-Phù.

Chị thở phào nhẹ nhõm. Mới bán mười mấy con đã đủ tiền học thêm cho cái Tí tháng này, khéo lại đủ cút rượu rắn ngâm mua bên hàng cái Nở cho thầy nó tối nay.

Chợt cách cửa bật mở, anh Dậu xô vào.

- Bu nó biết gì chưa, dân làng mình đang hè nhau khiêng cái hòm ATM từ bên Vũ Tiểu sang đặt ở đình làng mình đấy.

- Gớm, thầy nó khéo lo. Thì đã sao. Khỏi mất công đi xa.

Anh nhăn mặt:

- Sao bu mày ngu lâu thế. Thằng Chí nó vác chai rượu đứng lù lù bên cạnh cái hòm. Nhìn cái mặt nó ai dám rút tiền.

Chị Dậu chột dạ. Mới nhập về hơn chục con Alaska. Ngày mai có người trên tỉnh chuyển tiền mua hết cả lô. Chị quay sang chồng se sẽ:

- Thê này, tối mai mình đi với tôi. Vẫy nó ra bụi tre, đưa cút rượu cho nó là xong.

Anh Dậu lắc đầu quầy quậy:

- Xong mà được à. Nếu có rút được, thì máy nó biết hết rút bao nhiêu. Máy nó biết thì cụ Bá biết. Phải nộp thuế thôi, không trốn được đâu.

Cơn gió lạnh lùa vào khiến chị khẽ rùng mình. “Phải nộp thôi, phải nộp thôi”. Chị vụt chạy ra ngoài. Trời tối đen như mực.
Khiếp thật, viết thế này thì cỡ chủ xị của "Cánh đồng bất tận" cũng phải choáng.
Đọc mà giống như đang ngồi liu riu với 2 cụ "Tố" và "Cao" vậy.
 
"QUƠ TAY TRÚNG MÁ" & "GIẰNG CO GÃY CHÂN"​

Nghị trường 2uốc hội lại nêu chuyện cách đây trên chục tháng;
(*) Chuyện 1 ở đây: http://www.giaiphapexcel.com/diendan/threads/bây-giờ-biết-tin-ai.86679/page-6
(*) Chuyện 2: Lại gằng co ngay cả trên nghị trường;

Nhưng cả hai người trong cuộc thì không thấy (được) lên tiếng về sự thật là như thế nào.

Chỉ cần 2ua đó, ta cũng đoan chắc sự thực là như thế nào! Miễn bàn./.
 
Đây là câu chuyện đời của tôi (có thật 100%).
- Năm 2005, tôi chả biết gì về máy tính, muốn làm cái gì thì soạn thảo sẳn trên giấy rồi kêu mấy đứa nhân viên hợp đồng đánh máy.
- Năm 2006, cơ quan nó kiểm điểm quá nên tôi bắt đầu học Word (nói chung là tàm tạm mổ cò), sau đó lại mò học tiếp Excel (cũng biết được đôi chút), lúc đó bấm đại các phím tắt chơi cho vui thì tình cờ vào được cửa sổ VBE và vào Help xem thế nào thì mới tình cờ biết được Macro và bắt đầu học từ đó. Hết giờ làm thì mình ở lại mò học riết rồi cơ quan nó biết và bị kiểm điểm tiếp.
- Năm 2007, thì tích cóp cũng mua được máy tính và tự học ở nhà.
- Đến năm 2010 thì cũng làm được một số ứng dụng đem vào cơ quan định cho một số anh em dùng để thuận tiện trong công việc, nhưng cơ quan lại cấm tuyệt đối không cho dùng với lý do cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin muốn dùng hay làm cái gì đó thì để cho tụi nó viết mà dùng còn ông này bằng A cũng chẳng có nói chi đến viết lập trình.
- Vì vậy mà tôi đăng ký sáng kiến 5 lần từ năm 2010-2015 nhưng cơ quan nó chẳng quan tâm và cũng chẳng cần xem xét. Vậy là những sáng kiến của tôi làm ra đều xếp xó từ đó. Đến nay, những ứng dụng tôi làm ra để dùng trong công việc của cơ quan thì Trung tâm công nghệ thông tin cũng chưa làm được để sử dụng.
Sau này có một số anh em vào diễn đàn Giải pháp Excel và đọc được một số bài viết của tôi thì mới biết tôi làm được nhiều thứ có thể ứng dụng trong công việc của cơ quan và đến nhờ tôi giúp, lúc này tôi chỉ trả lời ngắn gọn nay tôi đã nghĩ hưu rồi nên chẳng còn tha thiết gì với công việc của cơ quan nữa, vã lại cơ quan có Trung tâm công nghệ thông tin đó, nhờ tụi nó viết cho mà dùng.
 
Chuyện của bác thiệt buồn đau quá nhỉ!

Còn em thì từ trước thế kỉ này 5 năm đã rinh hẵn thùng bia thắng độ: (/iết xong đoạn mã dịch số ra chữ cho "bọn" Kế toán của CQ
Nền tảng là Forpro; Font VN-EP (của BK Tf HCM hay sao í)
Thời hạn fải xong "Công trình" là 07 ngày.

Lúc í lon 33 sao mà ngon đến thế!
Đến giờ nghỉ lại vẫn thấy ngon ngọt lắm!

Chúc bác ngon giấc!
 
Web KT
Back
Top Bottom