Để mở đầu, toi xin công hiến câu chuyện đời như sau:
Quán và phê ven rìa thành phố đương dộ vắng khách, chủ quán đang ngồi ngáp ruồi thì có một anh chàng vào kêu ly… trà đá.
Nốc hết ly trà cho đã khát rồi anh ta mới lân la đến gạ chuyên chủ quán:
- Chả dám dấu ông anh, em đây đang hồi túng quá, cần việc làm gấp sống qua ngày. Ông anh có quen biết chỗ nào giới thiệu em đội ơn.
Chủ quán tốt bụng chỉ ngay:
- À chú có thấy cái ông bụng bự ngồi bàn phía kia không? Ông ta là chủ tịt phường này. Chú cứ đến xưng với ông ta là em họ xa tôi ở quê lên, may ra ông ta có cái chân nào cho chú.
Anh chàng liền qua gạ chuyện với chủ tịt phường. Anh ta ăn nói nhã nhặn và nhanh nhẩu nên chủ tịt phường cũng ưng. Ông này ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Ở đây có anh quét lá công viên và thu dọn các nhà vệ sinh công cộng vừa được cô con gái bảo lãnh đi Mỹ nên xin thôi việc. Chú không ngại việc làm dơ bẩn thì tôi sẽ làm giấy cho cư trú tạm và giao việc cho.
- Được mà bác, em như thế này thì công việc gì có cơm ăn qua ngày là phước đức lắm rồi. Đâu dám kén chọn gì.
Ông chủ tịt liền giở ngay cái láp tốp cáu cạnh ra, gõ mấy cái rồi quay cho anh chàng:
- Chú điền tên tuổi CMND vào cái phom này.
Anh ta ngập ngừng, gõ được vài phím thì cái phom nó quay vòng vòng rồi hiện lên một cửa sổ báo lỗi. Ông chủ tịt vội vàng nhào vào, click chuột lia lịa rồi thở hắt ra:
- Phom kẹt rồi, mà điện thoại tôi vừa hết pin, không hỏi GPE được. Thế chú có biết Vi Bi Ê không hở.
- Viên bi ế là cái gì thế bác?
- Ơ hay, cái đó mà cũng không biết thì hơi tệ. Thôi để tôi tắt Ma cơ rô. Bây giờ thì chú cứ việc diền tên trực tiếp vào bảng tính Excel này. Chiều về cơ quan tôi sẽ đưa cho lính nó nhờ GPE giải quyết “tự động cập nhật”
- Ếch xào? ủa không quét rác dọn cầu nữa mà làm phụ bếp à bác?
Chủ tịt trợn mắt:
- Excel mà chú cũng không biết? Thôi không làm việc được đâu. Điều kiện của cán bộ phường là phải có bằng THVP. Tôi thấy công việc đang neo người nên đã châm chước cái vụ chứng chỉ. Nhưng không biết Word, Excel là nhất định không được.
Năm nỉ mãi cũng khong thể nào thay đổi được cái quy củ của phường văn hóa đỉnh cao này, anh chàng thất nghiệp đành chán nản bỏ đi. Chủ quán thương tình thí cho anh ổ bánh mì. Cầm ổ bánh, anh ra xa lộ may mắn đón được quá giang chiếc xe chở heo về Tây Nguyên.
Về đến Tây Nguyên, người lái heo giao anh cho một lão thợ mộc. Học nghệ được thời gian, gặp lúc Việt kiều về nước mua đồ mỹ phẩm, anh cùng lão kia đi mua lại mấy cái nhà cổ gỡ gỗ lim, cẩm lại ra bào, đẽo lại thành tượng này nọ., giả làm đồ cổ. Đang phất lên như diều thì lão thợ kia lại lăn đùng ra đột quỵ tim, không có con cháu gì cả. Thế là anh chàng thừa hưởng cơ nghiệp, mạnh bạo dấn thân vào đầu tư tải (lậu) gỗ quý từ đất Lào và Căm, đem về đóng đồ nội thất cho các tỉnh ủy, xin được giấy phép xuất khẩu. Chả mấy chốc mà thành đại gia.
Được cái cũng biết nhớ thời hàn vi có kẻ hảo tâm giúp đỡ nên anh ta cũng rất rộng lượng, làm phước, cũng tế, bảo trợ mấy cái liveshow VK nghệ sĩ ngon lành. Tên tuổi nhà tỷ phú đô la làm giàu từ hai bàn tay trằng nổi như cồn, tỏng lẫn ngoài nước. Và năm đó, anh đoạt giải thưởng “Nhà Doanh Ngiệp Xuất Sắc Nhất Của Thập Niên”
Buổi lễ phát cúp, báo chí, truyền hình đua nhau chụp hình quay phim, phỏng vấn inh ỏi. Một cô Em Xi ngoẻn miệng tươi tắn đưa mi cờ rô ra và yêu cầu anh dùng kinh nghiệm bản thân để tặng một lời khuyên cho giới trẻ. Anh chững chạc nói ngắn gọn:
- Các em hãy tin vào gương tôi. Không nên học nhiều. Và nhất là đừng nên học Tin Học Văn Phòng. Nếu ngày xưa tôi biết võ vẽ được chút Viên Bi Ế hay Ếch xào thì giờ này tôi vẫn còn đang lúi húi hôt phân ở cái phường ven đô kia…