Nhớ về những kỷ niệm của tuổi học trò!

Liên hệ QC

NguoiVeTuLongDat

Thành viên chính thức
Tham gia
27/7/11
Bài viết
53
Được thích
461
Trong mỗi chúng ta ai cũng có 1 thời để thương, để nhớ, đó là những kỷ niệm của tuổi học trò hay thời sinh viên nghịch ngợm. Những hình ảnh, những dòng lưu bút, những kỷ niệm mà không thể quên. Trong cuộc sống với đầy rẫy toan tính, lo lắng thì những kỷ niệm đó như những giây phút thư giãn để chúng ta có thể thoải mái hơn.

Các bạn hãy viết lên đây những kỷ niệm đó, để chia sẻ, để cuộc sống bớt căng thẳng hơn!
Cảm ơn các bạn!
 
Trong mỗi chúng ta ai cũng có 1 thời để thương, để nhớ, đó là những kỷ niệm của tuổi học trò hay thời sinh viên nghịch ngợm. Những hình ảnh, những dòng lưu bút, những kỷ niệm mà không thể quên. Trong cuộc sống với đầy rẫy toan tính, lo lắng thì những kỷ niệm đó như những giây phút thư giãn để chúng ta có thể thoải mái hơn.

Các bạn hãy viết lên đây những kỷ niệm đó, để chia sẻ, để cuộc sống bớt căng thẳng hơn!
Cảm ơn các bạn!

Kỷ niệm hả? Thì đây:
Đến giờ thi môn Lịch sử, Giáo viên coi thi tạo hết sức điều kiện để mình đọc cho các bạn ấy chép. Mà các bạn ấy là hs khá, giỏi đó nha. Kết quả, mình được 9 điểm môn Sử. Điểm của tụi nó có đứa cao hơn mình vì chữ viết đẹp hơn. Đến môn toán và lý, tụi nó chuyền tay nhau cái mà bây giờ gọi là phao để làm bài. Riêng phần mình thì tự lực cánh sinh. Kết quả môn toán mình được 4,5 điểm, nhớ không nhầm thì môn lý mình được 5 điểm. Còn một môn nữa, quên mất tiêu. Kết quả điểm tốt nghiệp, mình dư 0,5 điểm so với điểm sàn tối thiểu. Cảm giác xấu hổ vì sự gian lận trong kỳ thi đó đeo bám mãi đến bây giờ. Nhìn kết quả công bố tỷ lệ đậu tốt nghiệp 12 năm nay gần 100% mà mình cứ phải cười giống như thằng hâm. Viết tới đây, cảm giác như bỏ được hòn đá tảng xấu hổ năm xưa. Thấy lòng nhẹ thật.
 
Kỷ niệm hả? Thì đây:
Đến giờ thi môn Lịch sử, Giáo viên coi thi tạo hết sức điều kiện để mình đọc cho các bạn ấy chép. Mà các bạn ấy là hs khá, giỏi đó nha. Kết quả, mình được 9 điểm môn Sử. Điểm của tụi nó có đứa cao hơn mình vì chữ viết đẹp hơn. Đến môn toán và lý, tụi nó chuyền tay nhau cái mà bây giờ gọi là phao để làm bài. Riêng phần mình thì tự lực cánh sinh. Kết quả môn toán mình được 4,5 điểm, nhớ không nhầm thì môn lý mình được 5 điểm. Còn một môn nữa, quên mất tiêu. Kết quả điểm tốt nghiệp, mình dư 0,5 điểm so với điểm sàn tối thiểu. Cảm giác xấu hổ vì sự gian lận trong kỳ thi đó đeo bám mãi đến bây giờ. Nhìn kết quả công bố tỷ lệ đậu tốt nghiệp 12 năm nay gần 100% mà mình cứ phải cười giống như thằng hâm. Viết tới đây, cảm giác như bỏ được hòn đá tảng xấu hổ năm xưa. Thấy lòng nhẹ thật.
Tôi có thể tự hào nói rằng: Cuộc đời học sinh của tôi chưa từng dùng đến cái gọi là "phao" bao giờ
Không phải tôi tài giỏi mà vì thời tôi đi học, hành động ấy bị xem là tồi tệ và xấu hổ đến mức ít ai dám làm... Đó cũng nhờ tinh thần và đạo đức từ các thầy cô truyền sang
Kỹ niệm thời học sinh mà tôi luôn ghi nhớ đó là hình ảnh các thầy cô yêu nghề, mến trẻ, nhiệt huyết với sự nghiệp
... Bây giờ thì... còn đâu
 
Bây giờ thì vẫn còn, nhưng số lượng bị áp đảo thôi. Nói "còn đâu" sợ mấy THẦY của GPE mình buồn!
 
Kỷ niệm hả? Thì đây:
Đến giờ thi môn Lịch sử, Giáo viên coi thi tạo hết sức điều kiện để mình đọc cho các bạn ấy chép. Mà các bạn ấy là hs khá, giỏi đó nha. Kết quả, mình được 9 điểm môn Sử. Điểm của tụi nó có đứa cao hơn mình vì chữ viết đẹp hơn. Đến môn toán và lý, tụi nó chuyền tay nhau cái mà bây giờ gọi là phao để làm bài. Riêng phần mình thì tự lực cánh sinh. Kết quả môn toán mình được 4,5 điểm, nhớ không nhầm thì môn lý mình được 5 điểm. Còn một môn nữa, quên mất tiêu. Kết quả điểm tốt nghiệp, mình dư 0,5 điểm so với điểm sàn tối thiểu. Cảm giác xấu hổ vì sự gian lận trong kỳ thi đó đeo bám mãi đến bây giờ. Nhìn kết quả công bố tỷ lệ đậu tốt nghiệp 12 năm nay gần 100% mà mình cứ phải cười giống như thằng hâm. Viết tới đây, cảm giác như bỏ được hòn đá tảng xấu hổ năm xưa. Thấy lòng nhẹ thật.

Đó cũng là 1 kỷ niệm đẹp, mà không phải ai cũng có bạn ạ! Thế thì bây giờ mới có cái để viết, hihi.
 
Mình cũng có kỷ niệm tuổi học trò:
Năm mình học cấp III, hic...sao mà bé tí, cao 1m42, nặng 37kg. Môn thể dục nhảy xa thì còn thi được 7 điểm, môn nhảy cao thì hỏng hỉu sao mình đã lấy đà ở rất xa chạy lại để nhảy mà cứ chạy đến gần thì hỏng dám nhảy(ôi cao quá, sợ quá), mặc dù ở mức thấp nhất là 90cm. Nhưng cũng may là cô giáo cho 4 điểm an ủi. Môn thể dục đấy tạ thì chỉ dùng một tay đẩy, còn mình dùng hai tay mà chỉ nhấc nổi quả tạ lên. Cũng may là được cô cho 3 điểm an ủi. hic...may mà môn chạy ngắn mình được 8 điểm.
 
Em cũng có 1 số "sản phẩm" cũng được gọi là kỷ niệm (chẳng lưu giữ được nhiều, giờ mới thấy thật tiếc). Mỗi tội giấy đã lem nhem mất rồi. Hic hic.
01.jpg

02.jpg

03.jpg

04.jpg

05.jpg

06.jpg

07.jpg

08.jpg

09.jpg
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Không biết các bác có tin không, nhưng 12 năm học phổ thông + 4 năm đại học của em, bây giờ chất đống trong 2 hòm tôn + 1 ngăn tủ đầy. Những quyển vở lớp 1, lớp 2 cho đến khi học đại học em vẫn giữ lại. Vứt đi thấy tiếc thế nào ấy, viết lách cả 16 năm trời mới có được đống vở đó.
 
Tuổi học trò của mình thì có nhiều kỷ niệm quá. Nhớ một cô bạn bắt mình viết lại nhật ký mỗi lần đi chơi với nhau, mà mình văn cực kém nên chỉ được thời gian đầu. Mỗi lần đi chơi như thế cô bạn lại bắt cho xem nhật ký... mình sợ hơn cả cô giáo kiểm tra bài cũ.

[video=youtube;KR2wXek22Xo]http://www.youtube.com/watch?v=KR2wXek22Xo[/video]​
 
Tuổi học trò của mình thì có nhiều kỷ niệm quá. Nhớ một cô bạn bắt mình viết lại nhật ký mỗi lần đi chơi với nhau, mà mình văn cực kém nên chỉ được thời gian đầu. Mỗi lần đi chơi như thế cô bạn lại bắt cho xem nhật ký... mình sợ hơn cả cô giáo kiểm tra bài cũ.



Cô bạn ấy bây giờ ở đâu? làm gì hả anh?​
 
Ngày xưa nhiều lúc cũng "ngớ ngẩn" hết mức. Đang ngồi học, thấy chán chán, quay mặt nhìn ra ngoài, gió thổi nhẹ làm rụng xuống những cánh phượng đầu hè, lòng lại nao nao, rồi thay vì chép bài lại quay ra ... làm thơ. Đến lúc tan học, lôi cô bé "nối khố" ra để kiểm duyệt bài thơ vừa viết, lại được khen hay nữa, sướng! Giờ thì cô bé ấy cũng đã làm mẹ rồi (tiếc quá, đứa con không phải sản phẩm của mình!). 10 năm mà cứ như 1 cái chớp mắt ấy!
 
Cô bạn ấy bây giờ ở đâu? làm gì hả anh?[/CENTER]

Bạn ý giờ là cô giáo dạy Anh Văn ở một trường cấp hai gần nhà (Vĩnh Phúc), bạn đã có chồng và một con gái. Hết lớp 12 mỗi người một phương, điều kiện khó khăn (internet + phone không có). Ôi, thật trớ trêu những chuyện vui buồn xảy ra với bạn và gia đình thì mình lại ở xa không được bên cạnh bạn để chia sẻ cùng. Đôi lúc nhớ lại thấy buồn buồn.
 
Em cũng có 1 số "sản phẩm" được cũng được gọi là kỷ niệm (chẳng lưu giữ được nhiều, giờ mới thấy thật tiếc). Mỗi tội giấy đã lem nhem mất rồi. Hic hic.
01.jpg

Chữ thật là đẹp, con người hiện đại, lại lưu giữ được những cái rất xưa :)
 
Ngày xưa tôi ghét nhất 2 môn: Văn và Anh văn (AV ghét vì sau 1975 tình hình biến động, việc học hành không còn nghiêm túc như trước)
Nhưng đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Tôi thích học toán từ bé, môn văn chẳng lúc nào viết bài đúng ý thầy cô, thế mà đến cuối cấp II lại được phân vào học lớp chọn môn Văn (chỉ vì điểm văn trên 6.5, mặc dù điểm toán vẫn trên 8.5). Đến hồi vào lớp 10, trong kỳ kiểm tra chất lượng đầu năm môn văn - lần đầu tiên trong đời chảy nước mắt do học tập -vì kết quả văn 4 điểm (chưa từng có điểm dưới trung bình trước đó). Thế mà đến năm 12 lại được thầy dạy văn đưa vào đội tuyển thi văn tỉnh (trời ơi là trời) chỉ vì có 1 số bài văn của tôi được thầy cho là lý luận rất tốt.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cuộc đời có nhiều ngẫu nhiên nhưng dẫn đến yếu tố "SỐ MẠNG".
Ghét Anh văn thì bây giờ vợ lại dạy tiếng ANH!!!
Ghét Văn thì giờ lại thích viết đoản khúc, làm thơ (trời ạ).
 
Bạn ý giờ là cô giáo dạy Anh Văn ở một trường cấp hai gần nhà (Vĩnh Phúc), bạn đã có chồng và một con gái. Hết lớp 12 mỗi người một phương, điều kiện khó khăn (internet + phone không có). Ôi, thật trớ trêu những chuyện vui buồn xảy ra với bạn và gia đình thì mình lại ở xa không được bên cạnh bạn để chia sẻ cùng. Đôi lúc nhớ lại thấy buồn buồn.

Em ở Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc có nhịp cầu duyên đấy anh ạ.

"Kỷ niệm chẳng là gì
Khi lòng người vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Nếu lòng người còn ghi".
 
Em ở Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc có nhịp cầu duyên đấy anh ạ.

"Kỷ niệm chẳng là gì
Khi lòng người vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Nếu lòng người còn ghi".

Làm nhớ đến bài thơ Kỷ Niệm viết cũng lâu lắm rồi:

Kỷ niệm

Kỷ niệm ẩn hàm điều bình dị
Sống trong ta từng tháng năm qua
Thời gian dẫu có nhạt nhòa
Giọt mưa vẫn òa bong bóng vỡ

Kỷ niệm về như hình với bóng
Cô Tấm hiền mơ ước tuổi thơ
Dẫu em lớn như bây giờ
Thì lời ru chẳng phai mờ đâu nhỉ?
Kỷ niệm là những gì còn giữ
Thuở ban đầu lưu luyến bên nhau
Dẫu đã xây vạn nhịp cầu
Chẳng thể nào có khởi đầu suôn sẻ.
Kỷ niệm - ôi, muôn hình ngàn vẻ
Sống trong em, như sống trong anh
Nếu chuyện xưa dẫu chẳng thành
Thì vườn xuân chẳng buông mành khép cửa.
Kỷ niệm đến như những cơn mưa
Xóa nhạt nhòa nỗi đau hiện tại
Dẫu mùa đông có kéo dài
Thời quá khứ trong tương lai vẫn đến.
Kỷ niệm muôn vàn trìu mến
Ta nâng niu, ta gìn giữ lặng thầm
Sống ở đời - một chữ tâm
Nuôi khôn lớn hạt mầm hoang dại.
 
Ngày ấy, mình còn là học sinh cấp 2. Vừa tạm biệt các bạn trường cấp 1, lớp mình được chia đôi, 1 nửa sang lớp A, 1 nửa lớp C, chỉ bởi vì 1 lẽ lớp C hầu như là các bạn thôn trên, lớp A hầu như là các bạn thôn dưới còn lớp B là tùm lum hết cả. Lúc đầu cả lớp phản đối ghê lắm, nhưng rốt cuộc vẫn phải chịu theo sự phân công của nhà trường, và mình được đổi tên trên nhãn vở thành lớp C, và lên cấp 3 cũng vẫn gắn với lớp C.

Được cái lớp mình "ngoan" nhất trường, từ cấp 2 đến cấp 3 nên chỉ cần nhắc lớp C là các thầy cô biết hết. Đầu tiên là vụ con sâu róm. Hôm ấy, lũ con trai đi bắt được 1 bầy sâu róm về, chúng nó để ngay ở đầu bàn thứ nhất phía cửa ra vào và tèn tén ten, đứa nào đi qua vô tình là dính độc. Sau đến vụ lá thị, 1 lũ lặn lối sang xã khác hai cho bằng được 1 nắm lá thị về lớp chà xát lên ghế của giáo viên, kết quả là chỉ có cô giáo mới biết. Rồi thích được nghỉ học nên mấy ku thả băng phiến khắp lớp, nhưng rủi thay cô giáo bắt vào dọn sạch và sau đó học tiếp

Những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường đầy ắp những kỷ niệm, từ khi học cấp 1, rồi cấp 2, cấp 3

Hẹn hôm nào em sẽ post mấy bài thơ về cái thời tươi đẹp này
 
Nhớ ngày học lớp 6 ở trường Năng khiếu, phải ở nội trú, thứ 2 lên trường, thứ 7 lại về nhà. Mình và thằng bạn thân rong ruổi đạp xe 12km. Nhiều hôm, đúng lúc về thì trời mưa rào, nhưng 2 thằng không thèm mặc áo mưa, mà lấy áo mưa bọc cặp sách lại, rồi đạp xe dưới trời mưa tầm tã suốt 12km về nhà. Vui ghê!
 
Mình có 1 kỷ niệm mà sẽ không bao giờ quên được. Hồi học PTTH, có 1 anh bạn cùng khóa, khác lớp trêu chọc mình, mình cầm ngay cái mũ lưỡi trai, quăng vào mặt, không may đúng chỗ khóa sắt đập vào miệng bạn mình, thía là bạn ý bị vỡ nửa cái răng cửa.
Đến giờ gặp lại, bạn ý vẫn không chịu hàn răng cửa lại, nói là để mãi mãi như thế làm kỷ niệm và để mình phải ân hận suốt đời, hic, hic......
 
Thời học phổ thông, mình rất sợ môn Lịch sử (sợ chứ không phải là ghét) vì nó khó học thuộc, hễ cứ nhớ được sự kiện thì lại quên thời gian, nhớ thời gian thì lại quên sự kiện, mà nếu nhớ được cả hai thì lại "lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia", thế mới khổ. Ngược lại thì bé út nhà mình lại học Lịch sử rất tốt, cả 3 năm cấp 3 đều đạt giải HSG tỉnh, và bây giờ là giáo viên Lịch sử. Đến lúc thi tốt nghiệp, trầy trật lắm mới được 5 điểm. Nhìn lại bây giờ, lũ nhỏ học hành cũng chắc cỡ mình hồi đó mà thi tốt nghiệp toàn 8 với 9, tự nhiên thấy buồn, nỗi buồn giống như lúc biết trường đậu tốt nghiệp trên 99% vậy đó.
 
Web KT
Back
Top Bottom