Mưa! (2 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

l01012011

Thành viên hoạt động
Tham gia
7/5/11
Bài viết
158
Được thích
278
Nghề nghiệp
Kế toán
Sài gòn lại bắt đầu mùa mưa.

Mới sáng mở mắt ra đã thấy mưa. Nó ghét mưa. Mưa làm nó lười hơn, không muốn ra khỏi chăn mỗi sáng. Mưa làm nó chỉ muốn quấn lấy tấm chăn mà nằm hoài, nằm mãi. Gió len qua khe cửa, thổi vào khe khẽ, lành lạnh. Nó ghét mưa hay tại nó lười. Mưa làm tính lười trong nó tăng lên. Mưa làm nó không muốn ra khỏi nhà, không muốn đi học, không muốn đi đâu hết. Mưa rỉ rả. Mưa làm cho mọi thứ trở nên ẩm ướt, dơ dáy. Mưa làm cho dây quần áo nó treo ngoài ban công không khô nổi, âm ẩm, thật là chán. Mưa rả rích, khu chợ dưới nhà vốn chật chội, chen chúc giờ lại càng bẩn hơn, đường đi nhèm nhẹp, thật tệ.

Mưa trút dữ dội, dai dẳng vào mỗi chiều làm cho lối vào nhà ngập đầy nước. Rác nổi lềnh bềnh, cái mùi khó chịu từ dòng kênh ngoài đại lộ Đông tây lại bốc lên chán tệ. Chiều nào trời cũng mưa làm nó thương chị hơn. Chị nhỏ xíu, đi làm về còn vất vả chạy ngược xuống Nguyễn Đình Chiểu cho kịp buổi học. Chị nhỏ bé trong màn mưa, nó thương chị vô cùng. Những buổi tối, trời mưa, nó thỉnh thoảng lại ngóng ra ngoài ban công xem có tiếng xe chị về chưa để chạy xuống mở cửa, chạy xe lên nhà giúp chị.

Mưa đôi khi làm con người hay thay đổi, buồn vui bất chợt. Mưa làm nó nhớ nhà. Nhớ mẹ nó loay hoay ngoài bếp nấu cháo heo, mấy con heo lạnh, đói đòi ăn kêu inh ỏi, Nó nhớ cảnh chạy lên chạy xuống đóng cửa sổ, lấy thau hứng dột, che sách vở mỗi khi có mưa to. Nó nhớ món cá mặn của mẹ. Nhớ những lần chị em nó tranh nhau ngồi ấm cạnh mẹ bên bếp lửa, nhớ những buổi sáng mẹ dậy sớm nấu đồ ăn cho chúng nó. Nó nhớ món canh măng, con cá rô đồng của ba. Nó nhớ những chiều mưa, nó hay cuộn mình trong chăn, nghe ca nhạc theo yêu cầu trên đài ptth Bình Định, rồi vui sướng reo lên khi nghe thấy tên mình được đọc lên cuối bài cảm nhận âm nhạc. Lúc ấy, thế nào mấy đứa em nó cũng vui sướng, háo hức chờ nó nhận nhuận bút rồi khao chè..........Giờ thì chẳng còn chút mơ mộng, cảm xúc nào để viết, không viết nổi một câu văn nên hồn nữa, chính tả cũng sái nốt. Tệ thật

Mưa, đôi lúc làm nó buồn, dễ cáu gắt vô cớ với nhỏ em. Nó nóng tính, biết vậy mà không sửa được, chỉ khổ cho nhỏ em của nó.

Sài gòn mưa .Chiều nào cũng mưa, Có khi rả rích, có khi dầm dề, có khi xối xả. Nước ngập đường, nước tràn sông, có khi nước còn vào nhà dân nữa. Vậy mà giờ này, ngoài quê, mẹ bảo nắng cháy da. Cái nắng, cái nóng của miền Trung từ xưa giờ vẫn vậy. Mẹ giang nắng mấy ngày dặm lúa, mẹ bệnh. NÓ gọi điện về khoe mẹ cái hb, nghe giọng mẹ khàn khàn mới biết, nó thấy sống mũi cay cay. Thương mẹ vô cùng. Nắng khô cả giếng. Ba nó vẫn phải canh nước để chạy bơm tưới bắp..........chẳng bù cho trong này........

Vậy là nó sắp thi. Nó không còn phải đội mưa đi học nữa. Nó sắp được về nhà phụ mẹ ba việc nhà. Nó thấy vui khi nghĩ đến điều đó. Mưa sài Gòn......................

Đó là những ngày mưa của tháng 5 năm ngoái, lúc còn đi học, ngồi buồn buồn và gõ linh tinh vào blog............
Mưa năm nay khác rồi. Đi làm..."ngắm" mưa Bình Dương còn nhiều hơn mưa SÀi Gòn. Những cơn mưa Bình Dương thật dữ dội, mưa như thể chưa bao giờ được mưa, cảm nhận như ông Trời đang hả hê lắm. Mà quái lắm, từ lúc vào Sg học Đại học, mỗi lần xuống Bình Dương thăm chị là y chang hôm đó có mưa, mưa mù trời mủ đất, Chị bảo mình có duyên với mưa đấy, mỗi lần xuống là làm cho quần áo nhà chị chẳng thể nào khô được. Mưa Bình Dương "dữ" và nó thấy "mưa Bến Cát" là dữ nhất. Mưa tối trời tối đất, hạt mưa to và nặng, quất vào mặt đau điếng, nước chảy lênh láng.

Đi làm rồi, ko còn phải cọc cạch đạp xe đi học dưới mưa nữa, cũng không phài áo mưa chạy xe đi làm hằng ngày vì đã có xe bus cty nhưng nó vẫn không thích mưa. Mưa làm nó nhớ nhà........... mưa quần áo chẳng khô........ mưa chị đi làm, đi học uớt lạnh...........mưa mau đói bụng ^^....... mưa nhỏ em đi dạy về ướt nhẹp, cảm ho sù sụ................mưa nước ngập cả hẻm...... mưa làm con nguời ta dễ buồn và mưa chẳng còn cf bệt cùng cả nhóm tám đủ chuyện như những ngày nắng ráo....

Mưa, ngồi trên xe bus nhìn dòng người từ các hướng đổ về Hàng Xanh, sau một ngày làm việc vất vả lại phải chen chúc, mệt mỏi vì kẹt xe, vì mưa ướt, nhích từng cm chậm chạp thấy thật khổ. Đi qua những đoạn đường ngập nước, xe bus làm nước văn lên tung tóe dạt vào bờ làm mình nhớ những mùa mưa đi học ở cơ sở C, con đường 3/2 đoạn qua nhà hát Hòa Bình vẫn thường xuyên bị oto làm tạt nước ướt như chuột lột, những lúc đó chỉ muốn khóc. Vậy mà mùa mưa những học kỳ đại cương đó vẫn chăm chỉ đạp xe đi học đều đều, ko nghỉ bữa nào....
Mưa Sài Gòn hay mưa Bình Dương, mưa năm ngoài và mưa năm nay thì có gì khác nhau nhỉ, có chăng đi làm rồi nên chỉ ngắm mưa qua cửa sổ phòng làm việc hay qua cửa kính xe bus...
Mưa, ước gì đang ở quê, sáng ngủ dậy có cháo đậu đen nóng mẹ nấu ăn với đường, trưa có cá mặn kho, chiều nằm quấn mền nghe quà tặng âm nhạc hay vào bếp ngồi với mẹ thì thích biết mấy....................
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom