Bác nói tôi khoái đọc chuyện Tàu? Văn hóa Tầu, chuyện Tầu, hàng Tầu, mọi cái của Tầu không là thứ cho tôi.
Tôi xin lỗi đùa quá trớn.
Chỉ là truyện Tàu khá có liên hệ với văn hoá "miệt dưới" miền Nam. Tôi không thích Tàu nhưng tôi nhìn nhận Mạc Cửu và nhóm đệ tử của ông đã có công khai thác Hà Tiên.
1. không biết truyện Tàu không thể hiểu các tuồng tích hát cải Lương Hồ Quảng (thực tế hai từ Hồ và Quảng đã nói lên cái tính chất Tàu rồi)
2. trong Nam ngày xưa, ngoài Hồ Biểu Chánh ra không còn mấy tay viết tiểu thuyết. Đâu có được như ngoài ấy có Nam Cao, Bùi Hiển, Tô Hoài, Nguyễn Tuân, có Nhóm Tự Lực Văn Đoàn,... Chính Nguyễn Bính chê SG không đủ lãng mạn để tạo nguồn thơ như HN. Nguyên Sa khi ra bài Áo Lụa Hà Đông, muốn nói lên "nắng Sài Gòn" cũng phải ghép thêm "lụa Hà Đông"
3. Vương Hòng Sển có viết quyển "Thú Đọc Truyện Tàu". ÔNg ta coi thú này như một lối ăn chơi của người Nam.
Nếu không đọc lời bàn của Kim Thánh Thán trong Tam Quốc thì không thể nào hiểu cái thâm thuý của Viễn Châu khi trích thơ Đỗ Mục (vãn Đường) để kết câu 3 của bài vọng cổ "Tào Tháo trên Huê Dung Đạo":
Đông phong bất dữ Chu Lang tiện
Đồng Tước xuân thâm toả nhị Kiều
(thực sự thì cụ Nguyễn Du có mượn ý Đỗ Mục trong Truyện Kiều:
Một nền Đồng Tước khoá xuân hai Kiều, nhưng với ý nghĩa khác)
Tuy tôi nhìn nhận văn hoá miền Nam chịu ảnh hưởng Tàu khá sâu nhưng tôi không đồng ý với Nguyễn Huy Thiệp khi ông ta ví văn hoá Việt như cô gái bị thằng côn đồ Tàu cưỡng hiếp: cô gái vừa xấu hổ, vừa oán hờn, nhưng cũng không thể không nhớ cái đê mê...
Bị cưỡng hiếp mà bảo là có cái đê mê, sung sướng thì ông này coi thường đàn bà quá.
Tôi không ưa Mẽo và Do Thái từ nhỏ. Nhưng tôi không tẩy chay văn hoá của họ. Tôi vẫn đọc "To Kill A Mocking Bird" với tư tưởng thoải mái.