Bài này có phải là thơ?! (2 người xem)

Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

ngoiquannet

Thành viên mới
Tham gia
23/3/11
Bài viết
6
Được thích
9
+-+-+-+Nên mau mau dậy ngay kẻo muộn,
Mà xót thương đến chốn nhị Nùng,
Xưa kia cũng lắm anh hùng,
Dọc ngang trời đất vẫy vùng bể khơi.
Xưa kia cũng lắm người hào kiệt
Trong một tay nắm hết sơn hà.
Nghìn thu gương vẫn không nhòa,
Mở mày mở mặt con nhà Lạc Long.
Non sông vẫn non sông gấm vóc,
Cỏ cây xem vẫn mọc tốt tươi.
Người xem cũng dáng con người,
Cũng tai cũng mắt như đời khác chi.
Cảnh như thế,tình thì như thế,
Sống mà chi, sống để mà chi?
Đời người đến thế còn gì
Nước non đến thế còn gì nước non!
Nghĩ thân thế héo hon tấc dạ,
Trông non sông lã chã dòng châu,
Một mình cảnh vắng đêm thâu,
Muốn đem máu đỏ nhuộm màu giang san,
Ngọn gió lọt đèn tàn hiu hắt,
Tiếng cuốc kêu đầy mặt anh hùng.
Nghiến răng nuốt cái thẹn thùng,
Mà chiêu hồn cũ lại cùng non sông.
Hồn hỡi hồn! Con Hồng cháu Lạc,
Mấy lâu nay đói khát lầm than,
Mấy lâu thịt nát xương tan,
Mấy lâu nát thịt thâm gan vì hồn,
Trông bốn bể bồn chồn da ngọc,
Xem năm châu khôn khóc nên lời,
Đêm khuya cảnh vắng im trời.
Khôn thiêng chăng hỡi, hồn ơi hồn về.
Hồn về, hồn cố cho nhờ,
Anh em Hồng Lạc cõi bờ Việt Nam.

(sưu tầm thôi)
 
Đây là một bài thơ "Song thất, lục bát", mà tại sao bạn hỏi như vậy nhệ?
 
Thơ song thất lục bát nghe dễ cảm xúc hơn thơ lục bát, vì như có những điểm dừng. Nếu tận dụng những điểm dừng, sẽ truyền đạt được tối đa cảm xúc:

Trích Chinh phụ ngâm:

Ngòi đầu cầu nước trong như lọc,
Đường bên cầu cỏ mọc còn non.
Đưa chàng lòng dằng dặc buồn,
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền.

Nước có chảy mà phiền chẳng rửa,
Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây.
Nhủ rồi tay lại cầm tay,
Bước đi một bước dây dây lại dừng.


Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
Dạ chàng xa tìm cõi Thiên San.
Múa gươm rượu tiễn chưa tàn,
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo.

Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử,
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba.
Áo chàng đỏ tựa ráng pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.

Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay.
Hà Lương chia rẽ đường này,
Bên đường, trông bóng cờ bay ngùi ngùi.

Quân trước đã gần ngoài doanh Liễu,
Kỵ sau còn khuất nẻo Tràng Dương.
Quân đưa chàng ruổi lên đường,
Liễu dương biết thiếp đoạn trường này chăng.

Tiếng địch thổi nghe chừng đồng vọng,
Hàng cờ bay trong bóng phất phơ.
Dấu chàng theo lớp mây đưa,
Thiếp nhìn rặng núi ngẩn ngơ nỗi nhà.


Chàng thì đi cõi xa mưa gió,
Thiếp thì về buồng cũ gối chăn.
Đoái trông theo đã cách ngăn,
Tuôn màu mây biếc, trải ngần núi xanh.

Chốn Hàm Dương chàng còn ngoảnh lại,
Bến Tiêu Tương thiếp hãy trông sang.
Khói Tiêu Tương cách Hàm Dương,
Cây Hàm Dương cách Tiêu Tương mấy trùng.


Cùng ngoảnh lại mà cùng chẳng thấy,
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu.
Ngàn dâu xanh ngắt một màu,
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai.


Nhớ ngày này năm xưa tháng ấy
Cũng vào đây, cũng thấy sao đâu!
Hôm nay tâm sự một bầu
Đọc bài thơ cũ lòng sầu chẳng vơi.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Google 1 phát là biết tung tích (Bài dưới đây đủ hơn):
(http://danlambaovn.blogspot.com/2011/05/hon-nuoc.html

...xin mạn phép được trích bài “Chiêu Hồn Nước” của Liệt Sĩ Phạm Tất Ðắc ra đây để giới thiệu với bạn hữu xa gần. Ðược biết “tráng sĩ Phạm Tất Ðắc mới 18 tuổi, học sinh trường Bưởi, vì căm giận người Pháp cai trị khắc nghiệt mà dân ta thì trình độ chưa cao, quan lại thì hèn yếu khiếp nhược, cam tâm làm nô lệ, nên đã viết ra một bài văn rất cảm động, mà mỗi giòng, mỗi chữ là một lời khẳng khái, tràn đầy tâm huyết, đó là bài “Chiêu Hồn Nước”. Bài này được nhà in Thanh Niên in trên báo. Chỉ vài ngày sau, tráng sĩ Phạm Tất Ðắc và viên quản lý nhà in bị mật thám bắt. Khi bị chất vấn, ông khẳng khái đáp rằng “tự đầu óc tôi nghĩ ra, tự tay tôi viết xuống, không ai xúi dục tôi cả”. Ông bị tù đến nåm 21 tuổi mới được thả. Ông mất năm 26 tuổi vì thời gian bị tù đã bị thực dân Pháp tra tấn dã man” (Trần Quán Niệm, Lướt Sóng số 32)

CHIÊU HỒN NƯỚC

Bao nhiêu triệu trẻ già trai gái
Bốn nghìn năm con cháu Hồng Bàng
Cũng nhà cửa, cũng giang san
Thế mà nước mất nhà tan hỡi trời
Nghĩ lắm lúc đương cười lại khóc
Muốn ra tay, ngang dọc, dọc ngang
Vạch trời thét một tiếng vang
Cho thân tan với giang san nước nhà
Đồng bào hỡi con nhà Hồng Việt
Có thân mà chẳng biết liệu đời
Tháng ngày lần lữa đợi thời
Ngẩn ngơ ỷ lại ở người, ai thương
Nay sóng gió bốn phương dữ dội
Có lẽ nào ngồi đợi mãi sao?
Đồng bào chút giọt máu đào
Thương ơi, tội nghiệp, đời nào xót đây
Nên mau mau dậy ngay kẻo muộn
Mà xót thương đến chốn Nhị Nùng
Xưa kia cũng lắm anh hùng
Dọc ngang trời đất, vẫy vùng bể khơi
Xưa kia cũng lắm người hào kiệt
Trong một tay nắm hết sơn hà
Nghìn thu gương cũ không nhòa
Mở mày, mở mặt con nhà Lạc Long
Non sông vẫn non sông gấm vóc
Cỏ cây xưa vẫn mọc tốt tươi
Người xem cũng dáng con người
Cũng tai cũng mắt ở đời khác chi
Cảnh như thế, tình thời như thế
Sống làm chi, sống để làm chi?
Đời người đến thế còn gì?
Nước non đến thế còn gì nước non
Nghĩ thảm thê héo hon tấc dạ
Trông non sông lã chã giòng châu
Một mình cảnh vắng đêm thâu
Muốn đem máu đỏ, nhuộm màu giang san
Ngọn gió lọt đèn tàn hiu hắt
Tiếng quốc kêu dậy mặt anh hùng
Nghiến răng nuốt cái thẹn thùng
Mà chiêu hồn cũ lại cùng non sông
Hồn hỡi hồn, con Rồng cháu Lạc
Bấy nhiêu lâu đói khát lầm than
Bấy lâu thịt nát xương tan
Bấy lâu tím ruột, thâm gan vì hồn
Hồn hỡi hồn, kìa non nước cũ
Bấy nhiêu lâu mặt ủ mày chau
Bấy lâu ngậm tủi, nuốt sầu
Bấy lâu hèn kém vì đâu hỡi hồn
Trông bốn bể bồn chồn dạ ngọc
Ngắm năm châu khôn khóc nên lời
Đêm khuya cảnh vắng êm trời
Khôn thiêng chăng hỡi, hồn ơi hồn về
Hồn trở về đừng mê mẩn nữa
Tính nết xưa phải sửa từ đây
Hồn về hồn cố cho nhờ
Anh em Hồng Lạc, cõi bờ Việt Nam
Hồn trở về chớ ham rượu thịt
Chớ tham nhà cao tít mấy từng
Kìa con chim ở trên rừng
Kiếm mồi đâu có lạc chừng, quên cây
Hồn trở về đừng say gái đẹp
Mà nặng tình kẻ khép phòng the
Đường đường một đấng trượng phu
Lẽ đâu hồn chẳng đền bù non sông
Hồn trở về chớ mong giàu có
Mà ước ao ngựa nọ xe kia
Nghênh ngang mũ áo, râu ria
Trăm nghìn năm vẫn còn bia miệng cười
Hồn có về cõi đời chớ chán
Mà vội đem lòng nản việc trần
Bát cơm, tấm áo, manh quần
Hồn ăn, hồn mặc, nợ nần thế gian
Hồn trở về bấm gan mà chịu
Cảnh biệt ly tình, hiếu đôi đường
Trượng phu chí ở bốn phương
Lẽ đâu hồn chịu vấn vương xó nhà
Hồn trở về nguyệt hoa chi nữa
Mà thoi đưa lần lữa tháng ngày
Xưa nay những kẻ tình say
Lòng mê có nghĩ việc hay bao giờ
Hồn trở về chớ chờ sức yếu
Mà hồn không định liệu dọc ngang
Hoặc hồn bảo chẳng biết đàng
Hoặc hồn không muốn vội vàng làm ngay
Hoặc hồn sợ tai bay vạ gió
Mà hồn đành phải bỏ non sông
Hoặc hồn quen thói phục tùng
Mà hồn cam chịu cùng giòng ngựa trâu
Hoặc hồn thường cháo rau no đói
Mà hồn riêng mong mỏi cơ hàn
Hoặc hồn đã trải lầm than
Mà hồn bỏ mất cái gan tung hoành
Hoặc hồn ở thị thành phố xá
Hoặc hồn trong túp lá lều tranh
Hoặc hồn ở chốn rừng xanh
Hoặc hồn lẩn quẩn ở trong sơn hà
Hoặc hồn ở nước nhà chật hẹp
Hoặc hồn đi ẩn nấp nước ngoài
Đêm khuya cảnh vắng im trời
Khôn thiêng chăng hỡi hồn ơi hồn về
Hồn trở về đừng mê mẩn nữa
Tính nết xưa phải sửa từ đây
Hồn về hồn cố cho nhờ
Anh em Hồng Lạc, cõi bờ Việt Nam
Còn chi sung sướng vẻ vang
Bằng đem da ngựa chiến tràng bọc thây
Hồn trở về làm ngay ý muốn
Chớ rụt rè sớm muộn nào nên
Lẽ thường thành bại đôi bên
Chớ đo đắn quá mà quên việc mình
Hồn trở về hy sinh quyền lợi
Mà tận tâm đối với nước non
Cho dù thịt nát xương mòn
Cái bầu nhiệt huyết vẫn còn như xưa
Hồn trở về hồn mơ hồn mộng
Nên hồn thành ra giống ngựa trâu
Hồn về hồn kíp đòi mau
Tự do hành động mặc dầu dọc ngang
Hồn trở về bền gan dốc trí
Chớ có thèm cái vị cao lương
Tháng ngày dưa muối rau tương
Còn hơn rượu thịt mà nương nhờ người
Hồn trở về xoay trời đất lại
Hồn trở về tát hải, đạp sơn
Chớ nề gió kép mưa đơn
Mà đem gan chọi với cơn phong trần
Hồn hỡi hồn xa gần nghe thấy
Thì vùng lên kết dậy mà về
Hoặc hồn ở chốn thôn quê
Hoặc là hồn ở phủ kia, lầu này
Nước non cũ bấy nay khao khát
Ngày ấy qua, ngày khác lại qua
Mấy phen lệ nhỏ máu sa
Mấy phen xót xót sa sa lòng vàng
Mong hồn tỉnh hồn càng không tỉnh
Mong hồn về hồn định klhông về
Non sông hồn bỏ lời thề
Cho non sông chịu trăm bề lầm than
Hồn hỡi hồn, giang san là thế
Giống Lạc Hồng tôi kể hồn hay
Kể từ hồn lạc đến nay
Đêm đêm khóc khóc, ngày ngày than than
Cũng có kẻ lên ngàn đổ máu
Cũng có người nương náu phương xa
Có người bỏ cửa bỏ nhà
Có người lo nghĩ tuyết pha mái đầu
Cũng có kẻ làm trâu làm ngựa
Cũng có người đầy tớ con đòi
Cũng thằng bán giống buôn nòi
Khôn thiêng chăng hỡi, hồn coi cho tường
Có mồm nói không đường mà nói
Có chân tay người trói chân tay
Mập mờ không biết dở hay
Ù ù cạc cạc công này việc kia
Hồn hỡi hồn, đêm khuya cảnh vắng
Hồn nghe hồn có đắng cay không?
Tôi đây cũng giọt máu hồng
Cũng xương cũng thịt con Rồng cháu Tiên
Trông thấy cảnh mà điên mà dại
Trông thấy tình mà dại mà điên
Mà sao không thể ngồi yên
Sa câu gan ruột tôi biên mời hồn
Hồn nghe thấy nên chồn tấc dạ
Hồn nghe xong nên khá mà về
Chớ đừng tỉnh tỉnh mê mê
Chớ đừng đo đắn trăm bề nông sâu
Hồn trở về non sông nước cũ
Mà mau mau giết lũ tham tàn
Mau mau giết lũ hại dân
Túi tham dồn chứa bạc vàng của dân
Hồn trở về cho dân tỉnh lại
Không ngu ngu dại dại như xưa
Không còn khổ nhọc sớm trưa
Không còn nắng nắng, mưa mưa dãi dầu
Hồn trở về mau mau hồn hỡi
Hồn trở về tôi đợi tôi mong
Hồn về tô điểm non sông
Hồn về dạy dỗ con Rồng cháu Tiên
Ngọn gió lọt đèn tàn hiu hắt
Dân không còn nước mất sao còn
Hỡi hồn nước nước non non
Hồn về tôi sẵn lòng son giúp hồn
Tôi đây cũng không khôn cho lắm
Nhưng cũng không dại lắm cho nhiều
Tôi nay chỉ một lòng yêu
Nên mong nên mỏi nên chiêu hồn về
Hồn hỡi hồn, hồn về hồn hỡi
Đêm khuya cảnh vắng êm trời
Khôn thiêng chăng hỡi hồn ơi hồn về.

(Liệt Sĩ Phạm Tất Đắc)

Thực chất, đây là 1 bài thơ. Bài thơ này viết theo thể loại văn cúng chiêu hồn (Giống như văn chiêu hồn thập loại chúng sinh của Nguyễn Du chẳng hạn) để diễn đạt ý tưởng của tác giả.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Thực chất, đây là 1 bài thơ. Bài thơ này viết theo thể loại văn cúng chiêu hồn (Giống như văn chiêu hồn thập loại chúng sinh của Nguyễn Du chẳng hạn) để diễn đạt ý tưởng của tác giả.
NÓI ĐẾN NGUYỄN DU THÌ EM LẠI NHỚ ĐẾN ÔNG NGOẠI MÌNH.
NGÀY XƯA KHI CÒN NHỎ RA NHÀ NGOẠI CHƠI. NGOẠI NGỒI ĐAN RỔ VÀ
NGÂM THƠ CỦA NGUYỄN DU" TRUYỆN KIỀU"
THẤY NGOẠI NGÂM MÃI MÀ KHÔNG HẾT.BÈN HỎI KIỀU CÓ MẤY CÂU VẬY ÔNG
ÔNG TRẢ LỜI HƠN 3 NGHÌN CÂU

RỒI ÔNG NGÂM TIẾP

Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Lời quê chắp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh
HỔNG BIẾT LÀ CÂU MẤY NỮA
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom