Đến với bài thơ hay. (1 người xem)

  • Thread starter Thread starter yeudoi
  • Ngày gửi Ngày gửi
Liên hệ QC

Người dùng đang xem chủ đề này

Một nỗi buồn vô cớ
Một nôĩ nhớ vô hình
Một mối tình thầm lặng
Một hi vọng mong chờ
Một phép màu cổ tích
Một gặp gỡ tình cờ
Một nét mặt thờ ơ
Một nỗi mừng cố nén
Một... sẽ đi đến đâu?
Một... cũng không biết nữa!
 
Anh để thơ bên hàng ghế đá
Đợi chờ em thương nhớ buổi chiều mưa
Nghe đâu đây gió thoảng giữa mùa hè,
Nghe nụ cười trên làng môi đỏ thắm
Và nghe tiếng của lòng ai sâu lắng
Đợi chờ ai, chiều vắng chẳng người quen?
Và khi nhớ, khi buồn, khi quạnh vắng...
Anh để em lên nỗi nhớ chiều mưa!
 
TỔ QUỐC NHÌN TỪ BIỂN

NGUYỄN VIỆT CHIẾN


Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình goá phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm hoạ
Đã muời lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thủa trước *
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
 
Nghe tựa topic nhớ đến chương trình đọc thơ trên radio, lâu rùi hok có nghe nữa....
Đọc thơ đợi đến khi mình có tâm trạng, đọc vào có thời gian suy nghĩ mới cảm nhận được hết ý nghĩa, mới cảm thấy hay...
 
GIẢN DỊ

Em ăn, em nói, em cười
Kiếp này không có hai người như em!
Kinh thành quần nhiễu, hàng len
Em tôi áo trắng, quần đen sơ sài.

Ai mà để ý vào ai
Quần đen lẫn bóng, áo gai lẫn màu
Trên đời hai đứa yêu nhau
Quần đen hóa đẹp, áo sầu hóa vui!

Tình là hạnh phúc chia đôi
Hương lan kẽ đá trăng soi dặm trường
Ðừng mong ước cả thiên đường
Hãy xin lấy nửa tấc vườn vắng hoa!

(Hồ Dzếnh)
 
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom