xuongrongdat
Có bao giờ bạn tự hỏi "Tôi là ai?"
GỬI NGƯỜI CHƯA QUEN BIẾT
Ông bà ta có câu "thương cho roi cho vọt". Tuổi thơ tôi cũng khá dữ dội khi lớn lên cùng đòn roi của ba tôi. Tôi bị ăn đòn từ lúc có ý thức mãi cho đến hết trung học phổ thông. Mà tội lỗi thì "đâu có gì lớn" như bọn trẻ con bây giờ (ma túy, cờ bạc, rượu chè, trộm cắp,.. đại tội không), tôi toàn là trốn học chơi game. Tôi bị mê đánh điện tử. Ba tôi bắt quả tang tôi chơi ở tiệm nào là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi ngay tại chỗ đó luôn, cho nó nóng. Thực ra, cái ý của ba tôi là cho cái thằng con trời đánh này nó quê mặt giữa bàn dân thiên hạ và thứ nữa là cho cái người chủ tiệm game cạch mặt cái thằng khách hàng có người ba hung dữ này ra. Ba tôi không cho tôi đường lùi mà. Nói chứ, từ mầm non, mẫu giáo, cấp 1,... đến cấp 3, tôi ngày càng nâng cấp cái trình độ tìm kiếm tiệm game trong hẽm trong hốc bà tó để trốn ba tôi chơi cho nó đã, có gì về nhà ăn roi sau cũng phỉ. Ta nói đúng là ăn xôi chịu đấm mà. Ba tôi có học võ Thái cực đạo, ba tôi cũng có cho tôi đi học võ. Nhưng đai của ba tôi cao hơn và sức tất nhiên là hơn hẳn tôi rồi, tôi không đỡ nổi ba tôi.
Mà đâu phải ba tôi đánh không đâu. Trong lúc đánh, những lời chì chiết, trách mắng, sỉ vả mới làm tôi nhức đầu còn hơn nhức mình. Không hiểu sao ngày xưa ba tôi có thể nhiếc mắng tôi thậm tệ đến vậy. Giờ nhớ lại lúc đó mình vẫn còn "ngoan" hơn khối đứa cùng trang lứa.
Ba tôi là giáo viên. Sau này tôi đoán được tâm lý của ba tôi, thì ra đó là 1 trong những chiêu khích tướng kế của ba tôi. Chửi nó cho nó nhục, nó tự ái mà học, mà bớt chơi lại. Mà sao tôi thấy tôi cũng không bớt chơi cho mấy. Lên cấp 3 còn thêm cái tội yêu đương nhăng nhít, xao lãng việc học. Ba tôi đánh, chửi, đốt hết các thư từ của tôi. Lắm lúc tôi sinh ra hận ông ấy luôn.
Ở thời điểm hiện tại, tôi đúc kết một cách tổng thể lại thì ba tôi, chính là ba tôi chứ không phải ai khác, đã tạo nên con người tôi như bây giờ. Tôi tự hào về ba tôi.
Tôi kể bạn nghe cho vui, nhưng đó là câu chuyện thực đời tôi. Nhiều khi bạn cũng có quá khứ giống giống tôi không chừng.
Khi vào đời, là lúc tôi bắt đầu đi làm, chỉ là làm công ăn lương thôi, đến bây giờ cũng thế; tôi va chạm xã hội, va chạm con người ngày một nhiều. Tôi tự nhận thấy những đòn roi, những lời nhiếc mắng của ba tôi không thấm thía gì với những "va chạm" trong xã hội. Nhưng, lúc này tôi cũng như bạn, đã lên trình bản thân chứ hả?! Nước lên thì thuyền lên, binh tới thì tướng ngăn. Ngày xưa mình bị ba quính thì mình như cái bao cát, chỉ chịu đựng một chiều thôi (ở đây tôi không bàn đến dân chủ hay nhân quyền gì như bên trời Tây, con cái cũng có nhiều quyền hơn là ở Việt Nam mình, ở nước ta ngày nay dần ảnh hưởng cái văn hóa Tây này, không còn "áo mặc sao qua khỏi đầu" nữa). Lớn lên, mình phản kháng được rồi, xã hội tác động lên mình thế nào thì mình "có quyền" chọn cách tác động lại xã hội theo ý của mình.
Tôi có đọc một câu nói của một tỉ phú rất nổi tiếng: "cuộc đời đã bất công từ khi chúng ta sinh ra". Sau đó vị này khuyên chúng ta hãy thôi nói nhiều đến sự bất công trong cuộc sống mà hãy làm sao để THÍCH NGHI chúng. Bạn hiểu từ thích nghi hén!
Tôi cũng như bạn, đã có gia đình đề huề. Tôi thực sự đồng cảm với bạn nên mới vung phím viết vài dòng tâm sự cho khuây. Thực ra ý tôi muốn nói với bạn chỉ gọn trong hai dòng ngay trên nói về sự bất công và sự thích nghi trong xã hội (nhiều khi cả đống chữ bên trên không đọc cũng được, tôi hứng kể chuyện mà). Tôi nghĩ bạn hiểu ý tôi đúng không!
Có lẽ bạn sẽ đọc được những dòng này. Tôi không đăng vào khu vực Thư giãn vì bên đó đã có những chủ đề CHÁN, NẢN, MỎI rồi.
THÂN!
xuongrongdat (nhân thời điểm công việc đang thưa thớt và có cảm xúc muốn viết)
10/9/2020.
Ông bà ta có câu "thương cho roi cho vọt". Tuổi thơ tôi cũng khá dữ dội khi lớn lên cùng đòn roi của ba tôi. Tôi bị ăn đòn từ lúc có ý thức mãi cho đến hết trung học phổ thông. Mà tội lỗi thì "đâu có gì lớn" như bọn trẻ con bây giờ (ma túy, cờ bạc, rượu chè, trộm cắp,.. đại tội không), tôi toàn là trốn học chơi game. Tôi bị mê đánh điện tử. Ba tôi bắt quả tang tôi chơi ở tiệm nào là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi ngay tại chỗ đó luôn, cho nó nóng. Thực ra, cái ý của ba tôi là cho cái thằng con trời đánh này nó quê mặt giữa bàn dân thiên hạ và thứ nữa là cho cái người chủ tiệm game cạch mặt cái thằng khách hàng có người ba hung dữ này ra. Ba tôi không cho tôi đường lùi mà. Nói chứ, từ mầm non, mẫu giáo, cấp 1,... đến cấp 3, tôi ngày càng nâng cấp cái trình độ tìm kiếm tiệm game trong hẽm trong hốc bà tó để trốn ba tôi chơi cho nó đã, có gì về nhà ăn roi sau cũng phỉ. Ta nói đúng là ăn xôi chịu đấm mà. Ba tôi có học võ Thái cực đạo, ba tôi cũng có cho tôi đi học võ. Nhưng đai của ba tôi cao hơn và sức tất nhiên là hơn hẳn tôi rồi, tôi không đỡ nổi ba tôi.
Mà đâu phải ba tôi đánh không đâu. Trong lúc đánh, những lời chì chiết, trách mắng, sỉ vả mới làm tôi nhức đầu còn hơn nhức mình. Không hiểu sao ngày xưa ba tôi có thể nhiếc mắng tôi thậm tệ đến vậy. Giờ nhớ lại lúc đó mình vẫn còn "ngoan" hơn khối đứa cùng trang lứa.
Ba tôi là giáo viên. Sau này tôi đoán được tâm lý của ba tôi, thì ra đó là 1 trong những chiêu khích tướng kế của ba tôi. Chửi nó cho nó nhục, nó tự ái mà học, mà bớt chơi lại. Mà sao tôi thấy tôi cũng không bớt chơi cho mấy. Lên cấp 3 còn thêm cái tội yêu đương nhăng nhít, xao lãng việc học. Ba tôi đánh, chửi, đốt hết các thư từ của tôi. Lắm lúc tôi sinh ra hận ông ấy luôn.

Ở thời điểm hiện tại, tôi đúc kết một cách tổng thể lại thì ba tôi, chính là ba tôi chứ không phải ai khác, đã tạo nên con người tôi như bây giờ. Tôi tự hào về ba tôi.
Tôi kể bạn nghe cho vui, nhưng đó là câu chuyện thực đời tôi. Nhiều khi bạn cũng có quá khứ giống giống tôi không chừng.
Khi vào đời, là lúc tôi bắt đầu đi làm, chỉ là làm công ăn lương thôi, đến bây giờ cũng thế; tôi va chạm xã hội, va chạm con người ngày một nhiều. Tôi tự nhận thấy những đòn roi, những lời nhiếc mắng của ba tôi không thấm thía gì với những "va chạm" trong xã hội. Nhưng, lúc này tôi cũng như bạn, đã lên trình bản thân chứ hả?! Nước lên thì thuyền lên, binh tới thì tướng ngăn. Ngày xưa mình bị ba quính thì mình như cái bao cát, chỉ chịu đựng một chiều thôi (ở đây tôi không bàn đến dân chủ hay nhân quyền gì như bên trời Tây, con cái cũng có nhiều quyền hơn là ở Việt Nam mình, ở nước ta ngày nay dần ảnh hưởng cái văn hóa Tây này, không còn "áo mặc sao qua khỏi đầu" nữa). Lớn lên, mình phản kháng được rồi, xã hội tác động lên mình thế nào thì mình "có quyền" chọn cách tác động lại xã hội theo ý của mình.
Tôi có đọc một câu nói của một tỉ phú rất nổi tiếng: "cuộc đời đã bất công từ khi chúng ta sinh ra". Sau đó vị này khuyên chúng ta hãy thôi nói nhiều đến sự bất công trong cuộc sống mà hãy làm sao để THÍCH NGHI chúng. Bạn hiểu từ thích nghi hén!
Tôi cũng như bạn, đã có gia đình đề huề. Tôi thực sự đồng cảm với bạn nên mới vung phím viết vài dòng tâm sự cho khuây. Thực ra ý tôi muốn nói với bạn chỉ gọn trong hai dòng ngay trên nói về sự bất công và sự thích nghi trong xã hội (nhiều khi cả đống chữ bên trên không đọc cũng được, tôi hứng kể chuyện mà). Tôi nghĩ bạn hiểu ý tôi đúng không!
Có lẽ bạn sẽ đọc được những dòng này. Tôi không đăng vào khu vực Thư giãn vì bên đó đã có những chủ đề CHÁN, NẢN, MỎI rồi.

THÂN!
xuongrongdat (nhân thời điểm công việc đang thưa thớt và có cảm xúc muốn viết)
10/9/2020.